← Ch.1112 | Ch.1114 → |
Trải qua bộ bí thuật này luyện chế, Ngũ Hành Linh Quang Phiến mặc dù không cách nào đem toàn bộ thần thông uy năng uy chấn thiên hạ của Bằng đạo nhân khi xưa thi triển ra, nhưng ở trong tu luyện giới cũng coi như vô thượng thần thông bí thuật đứng hàng đầu rồi. Đặc biệt là loại Ngũ Hành thần quang thuật này lúc thi triển ra, có thể hóa giải thần thông uy năng của đối thủ, làm mất đi linh hiệu của pháp bảo của đối thủ, có hiệu quả phá hỏng pháp bảo, trận pháp cấm chế... khiến cho bộ thần thông này dương danh trong tu luyện giới, đồng thời cũng khiến cho Ngũ Hành Linh Quang Phiến trở thành món dị bảo có số trong thiên hạ.
Mà muốn luyện chế Ngũ Hành Linh Quang Phiến, điều trọng yếu nhất chính là cần phải có năm cái Bản Mệnh Linh Vũ của năm vị tu sĩ trong Khổng Tước vương tộc, mà phải phân ra thuộc năm loại Ngũ Hành chúc tính khác nhau. Huyết mạch của họ càng thuần khiết, tu vi càng cao, thì Bản Mệnh Linh Vũ có phẩm chất dĩ nhiên càng tốt, chế thành Ngũ Hành Linh Quang Phiến có uy năng càng lớn.
Dương thị ngũ nữ thân là công chúa của Khổng Tước vương tộc, chẳng những bản thân là đích truyền huyết mạch của Khổng Tước vương tộc, huyết thống thuần khiết dĩ nhiên là không thể nghi ngờ. Hơn nữa, năm người một mẹ cùng bào thai, đều có pháp tướng sơ kỳ tu vi, khiến cho Bản Mệnh Linh Vũ chẳng những trừ đi chuyện hơn kém không đều ra, mà phẩm chất còn cực cao. Điều khó có được là năm nữ này phân ra thuộc năm loại ngũ hành chúc tính khác nhau, có thể nói Bản Mệnh Linh Vũ của các nàng chính là linh tài luyện chế Ngũ Hành Linh Quang Phiến tốt nhất.
Cho nên, Dương thị năm nữ từ khi trốn khỏi Vô Tận Sơn mạch, đã đưa đến mấy cao thủ của Khổng Tước vương tộc xuất hiện đi lại ở Nam Hải, mới sau khi bị người ta phát hiện thân phận mà không đưa tới chuyện có người xuất thủ chiếm lấy Bản Mệnh Linh Vũ của các nàng.
Phải nói Lục Bình đối với Ngũ Hành Linh Quang Phiến này không động tâm đó là giả, nhưng chỉ bằng vào lực một người hắn, cho dù là tham dự vào vòng tranh đoạt Bản Mệnh Linh Vũ cũng chưa chắc có lợi ích gì, làm không khéo nếu đem thân phận của mình bại lộ ra, vậy đúng là tự rước lấy họa rồi.
Huống chi Khổng Tước Ngũ Nữ cũng không phải là thứ tầm thường, đặc biệt là Kim Khổng Tước Dương Hoa Quân, thật ra thì thực lực căn bản không dưới những đích truyền tu sĩ của các Thánh Địa. Ngoài ra Mộc Khổng Tước Dương Uyển Quân cũng là kẻ vô cùng lợi hại, hơn nữa năm tỷ muội này một khi liên thủ, có một bộ trận pháp có thể giúp năm tỷ muội này thi triển ra Đại Ngũ Hành Thần Quang thuật còn mạnh hơn so với Ngũ Hành Linh Quang Phiến, đây cũng là thứ mà năm tỷ muội này dám tự tin rời khỏi Vô Tận Sơn Mạch.
Lục Bình tuy tự tin mình thực lực không kém gì Dương Hoa Quân, nhưng nếu đối mặt với năm tỷ muội liên thủ, hắn cũng chỉ có thối lui mà thôi, làm không khéo thậm chí còn nửa đường gãy gánh dưới tay năm nữ cũng chưa biết chừng.
Lục Bình lắc đầu một cái, đè nén một phần tham niệm trong lòng kia. Một ý niệm mới vừa đọc được từ Doanh Lệ rõ ràng hiện lên: người này cùng Dương Như Quân thật sự là hai người cùng yêu thương nhau, trong lúc ý thức sắp mẫn diệt thậm chí còn nhớ mãi không quên đối với nữ tử này, không ngờ y lại truyền cho Lục Bình một loại ý niệm tựa như sự khẩn cầu, đó chính là hi vọng Lục Bình có thể bảo hộ cho tánh mạng của Dương Như Quân.
Đây cũng lý do vì sao ở lúc tối hậu quan đầu, Doanh Lệ buông bỏ sự chống cự của tự thân đối với sự xâm thực thần niệm của Lục Bình, đem tin tức có liên quan đến Ngũ Hành Linh Quang Phiến báo cho Lục Bình biết.
Lục Bình tự bật cười, nhủ thầm mình cũng không đáp ứng y như vậy, hơn phân nửa là bởi vì Doanh Lệ này vào lúc tối hậu quan đầu thật sự là không thể chống đỡ bị sưu hồn được, cho nên mới mượn lý do này tự hủy diệt, dù sao đó bất quá chỉ là bản ý mà thôi.
Nhưng nếu là dưới tình huống Lục Bình không bị tổn thương, xuất thủ tương trợ Không Tước Ngũ Nữ một phen, cũng không phải là không thể được. Dù sao ngay từ đầu chuyện có liên quan đến sự tình của Ngũ Hành Quy Tàng, Lục Bình là từ chỗ Dương Như Quân biết được, dù gì cũng nợ chút nhân tình của người ta.
Lần này Lục Bình đối với việc mạnh mẽ thi triển sưu hồn thuật đối với cùng cấp tu sĩ khiến cho thần niệm tự thân tổn hại khá lớn. Mặc dù hắn có Hồi Hồn đan tương trợ, nhưng cũng ở tại nơi đó cẩn thận dùng ba ngày ba đêm mới khó khăn đem thần niệm khôi phục lại.
Lục Bình thao túng Lục Tiểu Bình trinh sát ở bốn phía, phát hiện không có người chú ý tới nơi này, bấy giờ mới đưa tay bấm ra một đạo pháp quyết, tách Ngũ Hành quang mang quanh người ra, sau đó vô một cái vào ngực, lần nữa đem Linh Lung gọi ra.
- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn làm như vậy?
Linh Lung nhìn qua một chút đạo pháp quyết bị Ngũ Hành quang mang nhanh chóng ăn mòn, sợ mình nói chậm, đạo pháp quyết kia sẽ hỏng mất, Ngũ Hành quang mang bắn lên bản thể nhà mình.
Lục Bình khoát tay áo một cái, nói:
- Yên tâm, đạo thủ quyết này có thể kiên trì trong chốc lát, không phải là hao phí một ít chân nguyên sao, ngươi cứ phóng tay thi triển đi, ta lấy chân nguyên bảo hộ cho bản thể ngươi không bị Ngũ Hành quang mang ăn mòn.
Linh Lung không cam lòng nói:
- Như thế đối với chân nguyên của ngươi hao tổn không nhỏ. Phải biết Ngũ Hành Hà Quang này là do Quy Đạo Nhân tu luyện ảnh hưởng mà tạo thành. Người mới chỉ là pháp tướng tu sĩ, làm thế nào có thể so sánh cùng những thứ khai thiên cự kình kia chứ.
Lục Bình cười nói:
- Ta mà còn không lo lắng, người lo lắng cái gì chứ. Tóm lại không để cho bản thể của ngươi dính phải Ngũ Hành Hà Quang là được. Huống chi chủ nhân của nhà ngươi là ta đây chân nguyên hùng hậu ngươi cũng biết rồi, ngươi cũng chớ quên trên người ta bây giờ thứ không thiếu chính là cực phẩm linh thạch. Cho dù một thân chân nguyên của ta không kiên trì được thời gian bao lâu, nếu như bày ra mười hai viên cực phẩm linh thạch tạo thành Phần linh trận, xem ra vô luận như thế nào cũng có thể kiên trì một đoạn thời gian.
Mười hai viên cực phẩm linh thạch bày ra Phần Linh trận, chưa kể xa xỉ ra sao, cho dù có bày ra rồi, trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trong lại có bao nhiêu người có thể chịu đựng được?
Bất quá hiển nhiên Lục Bình chính là một trong số ít những người này.
Từ khi Lục Bình thu được một lượng lớn cực phẩm linh thạch, liền từ chỗ Huyền Hồ lấy đi một khối Phần Linh trận bàn đặc chế đặc biệt cho hắn, chỉ cần đem mười hai khối cực phẩm linh thạch khảm lên trên trận bàn, là có thể cực kỳ dễ dàng bày ra Phần Linh trận.
Lục Bình ngồi xếp bằng ở trên trận bàn, hai tay đưa lên bấm ra một đạo pháp quyết phức tạp, sau đó một chân nguyên hộ tráo màu thủy lam xuất hiện tại ngực, rồi không gian môn hộ khai mở ra, gọi ra Linh Lung Tửu Đỉnh từ bên trong tâm hạch không gian xuất hiện, chớp mắt cái liền bị chân nguyên hộ tráo bao vây, Ngũ Hành Hà Quang bắn đến Tửu Đỉnh liền bị chân nguyên hộ tráo đón đỡ.
Cùng lúc đó, Lục Bình giương ra chân nguyên hộ tráo vừa đảm bảo không bị vô hình hà quang tiêu diệt, vừa đồng thời phân ra một cổ chân nguyên hùng hồn bắt đầu kích phát Linh Lung Tửu Đỉnh.
Ông! Ông ông! Ông ông ông!
Linh Lung Tửu Đỉnh bắt đầu chậm rãi xoay tròn, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, theo đó Ngũ Hành Hà Quang bốn phía cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, dần dần hướng hội tụ vào Tửu Đỉnh, cũng dần dần xảy ra sự vặn vẹo. Ngũ sắc quang mang càng ngày càng khó phân biệt sự khác biệt trong đó, nhìn qua tựa hồ chúng như muốn dung hợp lại thành một vậy.
Chính là hiện tại!
Trong lòng Lục Bình thầm quát một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng rạch một cái, Không gian môn hộ của Hoàng Kim Ốc bị khai mở. Môn hộ vừa đúng khai mở ở phía dưới Tửu Đỉnh, nhờ Tửu Đỉnh trấn áp, một cổ Ngũ Hành Hà Quang ùa kéo tới từ bốn phía bị Linh Lung Tửu Đỉnh thao túng từ từ trút vào trong Không gian môn hộ, bị Tam Linh Ngũ Hành Diệp hấp thu.
Ngũ Hành Hà Quang chung quanh ba trượng biến mất. Ngũ Hành Hà Quang từ nơi xa chậm rãi kéo tới bổ sung, nhưng không gây ra chấn động dữ dội như những lần khai mở không gian môn hộ của Hoàng Kim ốc trước kia.
Mặc dù có chân nguyên của Lục Bình bảo vệ, Tửu Đỉnh có thể phát huy hiệu dụng cũng chỉ ở trong phạm vi ba trượng mà thôi. Nếu phạm vi phát triển ra hơn, hoặc là chân nguyên của Lục Bình không kịp bảo vệ bản thể của Tửu Đỉnh gặp phải Ngũ Hành Hà Quang bị ăn mòn, hoặc là Ngũ Hành Hà Quang mất đi sự khống chế, sinh ra Nguyên Khí Triều Tịch dữ dội, từ đó gây ra sự chú ý của người khác.
Mặc dù không cách nào thi triển ra toàn lực, nhưng ít ra lần quán chú Ngũ Hành Hà Quang này đối với Tam Linh Ngũ Hành Diệp có thể làm được tới mức cuồn cuộn không ngừng, so với lúc trước Lục Bình chạy động chạy tây biến đổi phương vị liên tục hiệu quả hơn nhiều.
Cứ như vậy kéo dài gần suốt cả ngày, chân nguyên của Lục Bình rốt cục bắt đầu có sự suy giảm rõ rệt. Trong tay hắn một đạo pháp quyết đánh ra, Phần Linh trận dưới người nhất thời khởi động, một cổ linh khí hùng hậu vô dĩ phục gia từ trận bàn truyền ra, cuồn cuộn trút vào trong cơ thể hắn. Lục Bình vận chuyển Bắc Hải Thính Đào Quyết, luyện hóa chúng trở thành chân nguyên bổ sung vào trong huyết mạch.
Đây cũng chính là Lục Bình, nếu là đổi thành những tu sĩ khác, cho dù không bị một cỗ linh khí cơ hồ dùng sức mạnh tiến vào trong huyết mạch khiến cho cơ thể nổ tung, cũng phải dùng thủ đoạn khác lãng phí hết hơn phân nửa linh khí rồi mới dám sử dụng như thế. Đây cũng là một tệ đoan của Phần Linh trận.
Mặc dù như thế, vẫn còn có không ít linh khí bị Ngũ Hành Hà Quang chà sát bị lãng phí hết. Cho nên, Phần Linh trận này chẳng qua là khởi động năm ngày năm đêm liền không thể không dừng lại bởi vì linh khí trong mười hai viên cực phẩm linh thạch khô kiệt hết.
Thần niệm của Lục Bình xuyên thấu qua Hoàng Kim Ốc, vui mừng thấy ở phần định của Tam Linh Ngũ Hành Diệp mới vừa nhú ra một mầm lá non mới, là Diệp Tử thứ tám rốt cục xuất hiện!
Lục Bình bất chấp xót của những thứ cực phẩm linh thạch này, lần nữa lấy ra mười hai viên để thay rồi lần nữa khởi động trận pháp, chợt nghe Linh Lung nói:
- Đại ca, huynh xác định hiện giờ sẽ khởi động trận pháp quán chú Ngũ hành nguyên khí lần nữa?
← Ch. 1112 | Ch. 1114 → |