Vay nóng Tima

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1429

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1429: Thử dò xét cùng mưu đồ (tục)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Lazada


Hai người e sợ cho thiên hạ bất loạn cổ võ làm Cổ Duyệt lão tổ rất bất mãn, nhưng không tiện phát tác. Tuy nhiên Lục Bình ở một bên lấy làm lạ nhìn, bởi vì tại chỗ này trong mười vị Thuần Dương chỉ có Viên Phá Không cùng Dương Thọ Xương hai vị yêu tộc Thuần Dương tu sĩ.

Theo lý thuyết Tiêu Bạch Vũ tổ chức lên đồng minh này thì đối tượng chính là lục đại thánh địa, như vậy tốt nhất nên đem yêu tộc tu sĩ bỏ bên ngoài. Dù sao danh tiếng cầu kết yêu tộc dân sói vào nhà thực nghe không tốt lắm. Ngày sau mọi người cho dù mưu tính thành công, ở tu luyện giới chỉ sợ cũng phải bị người đâm vào cột sống lưng. Hơn nữa bản thân Lục Bình đều có thể nhìn ra điểm nghi vấn này, những vị Thuần Dương kia người nào không phải là lão gian cự hoạt, như thế nào sẽ không nhìn ra.

Nhưng Tiêu Bạch Vũ lại khơi khơi mang hai người yêu tộc Thuần Dương này vào trong đồng minh, còn những Thuần Dương tu sĩ khác đối với lần này cũng không phản đối, thậm chí tại thời điểm hai người giả vờ đóng trò trẻ con càn rỡ cũng nhường nhịn một ít, như vậy xem ra bên trong đó tất nhiên có duyên cớ mà Lục Bình vẫn còn không rõ.

Tiêu Bạch Vũ khi đó mở miệng nói:

- Được rồi hai vị, đây cũng không phải là lúc đùa giỡn. Hai vị nếu hồ đồ, tràng diện lớn này coi như không thấy được.

Viên Phá Không nhất thời nói:

- Nếu bỏ qua một bên lão Viên nhà ta, không nên nha. Các ngươi nói các ngươi nói xem, lão Viên nhà ta chính là người gánh vác việc nặng nề, các ngươi quyết định đánh như thế nào, lão Viên nhà ta làm tiên phong không thành vấn đề.

Dương Thọ Xương ngược lại khai đầu xong, cứng rắn nói:

- Mẹ kiếp, cùng lắm thì Lão Tử lại đi lén lấy ra Ngũ Hành Linh Quang Phiến, nếu có thể đem Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận bới ra một lỗ thủng.

Dương Thọ Xương nói cứng rắn nhưng Lục Bình thấy sao ánh mắt của ông ta lóe lên một chút do dự, hiển nhiên chuyện này cũng không dễ dàng làm được.

Tiêu Bạch Vũ nhíu mày một cái, nói:

- Lão Dương không thể, lần trước người giúp ta đối kháng ngũ đại thánh địa liên thủ vây giết đã khiến cho lệnh huynh rất bất mãn. Lão Dương vì thế cũng nhận chịu nhiều cú châm chọc. Ngũ Hành Linh Quang Phiến là tượng trưng cho ngôi vị của Khổng Tước Vương, lần đầu tiên ngươi có thể trộm đi ra ngoài là bởi vì Khổng Tước Vương đối với ngươi tín nhiệm không phòng bị. Còn ngươi muốn trộm nữa sợ rằng chẳng những trộm không tới, hơn nữa ngươi sẽ còn bị Khổng Tước Vương cấm chân, đến lúc đó chúng ta ngược lại thiếu một đại chiến lực, mạo hiểm này không được.

Lục Bình có thể nhìn ra được Dương Thọ Xương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trong thần sắc còn thoáng qua một chút vẻ sợ hãi. Hiển nhiên lần trước bởi vì chuyện trộm Ngũ Hành Linh Quang Phiến bị trừng phạt làm vị Thuần Dương lão tổ này cũng có chút sợ hãi.

Tam Thần lão tổ lại nói:

- Nếu không có Ngũ Hành Linh Quang Phiến, chỉ dựa vào lão phu lấy Thất Sắc Phá Cấm Phù bày ra Huyền Thiên phá không đại trận sợ rằng vẫn không phá nổi Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận. Chớ quên, lục đại thánh địa thủ hộ đại trận đều lấy bảo vật cấp bậc Khai Thiên Thần Khí trấn áp, lão phu cho dù trận pháp tinh thông đi chăng nữa, trên Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận khai ích một lỗ nhỏ lớn một thước thì có ích lợi gì.

Vị Tam Thần lão tổ hiển nhiên là một vị đại tông sư tinh thông trận pháp, lấy tu vi của ông ta cấp bậc Thuần Dương, có thể phá vỡ thánh địa thủ hộ đại trận thật có thể cũng coi là trận pháp sư đứng đầu tu luyện giới.

Lục Bình cũng từ chỗ của Lâm Vũ lão tổ lấy được một ít truyền thuyết có liên quan vị Tam Thần lão tổ. Vị Tam Thần lão tổ này si mê trận pháp, mặc dù tu vi tự thân đồng dạng là đứng đầu Thuần Dương lão tổ, nhưng quanh năm mệt mỏi trong Nam Hải Không Minh hải chuyên nghiên trận pháp chi đạo.

Đặc biệt là hơn trăm năm trước, Nam Hải Không Minh hải trận pháp Tùng Lâm đột nhiên bị người phá hư. Vì trước khi Không Minh hải trận pháp Tùng Lâm tan rã lấy được càng nhiều truyền thừa có liên quan trận pháp một đạo này, Vị Tam Thần lão tổ càng thêm hao tốn mấy chục gần trăm năm lưu lại Không Minh hải thác ấn những trận pháp đó, cố gắng đem những truyền thừa khác bảo lưu lại.

Cũng chính bởi vì ông ta lún sâu vào điều nghiên trận pháp như vậy, khiến cho vị lão tổ này sau khi lên cấp Thuần Dương trên căn bản đối với chuyện của Thất Hiển tông môn không để ý tới nữa. Điều này cũng khiến cho nhà đại hình tông môn có truyền thừa đã lâu đó không có một vị Thuần Dương trấn giữ, nhưng thế lực của tông môn lại giảm sút theo năm tháng.

Lần này cũng không biết Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người là làm sao mời tới một vị lão tổ như vậy, nhưng mà Bạch Vũ chi minh vốn một chuyện làm nghịch thiên, xét trên mặt này, vị Tam Thần lão tổ cũng chưa chắc không có dã tâm.

Nghe Tam Thần lão tổ nói như vậy, Thất Phiến lão tổ cũng mặt có vẻ buồn rầu, nói:

- Tam Thần đạo hữu không phải nói chỗ đạo thiên động phủ này bỏ hoang đã từng bị đánh thông qua đi thông cánh cửa không gian của Cửu Huyền lâu sao? Hôm nay tuy nói bị Cửu Huyền lâu chận lại, nhưng rốt cuộc đã từng bị đánh thông qua, nếu lại từ nơi này vào thì như thế nào?

Tam Thần lão tổ lắc đầu nói:

- Vạn vạn không thể, Cửu Huyền lâu nếu ở chỗ này bị thua thiệt thì làm sao còn lưu lại sơ hở. Cho dù còn có sơ hở, mười có chín là bẫy rập. Đây cũng là duyên cớ lão phu không muốn lần nữa bày trận.

Lâm Vũ lão tổ lúc này mở miệng hỏi:

- Nếu là dùng nhiều một ít Thất Sắc Phá Cấm Phù thì sao?

Tam Thần ngẩn ra, đáp:

- Điều này cũng đúng là một biện pháp không phải là biện pháp. Cửu Huyền lâu trấn thủ thủ hộ đại trận Khai Thiên Thần Khí Thất Vũ Phiến chính là vật do Loan đạo nhân để lại, muốn bắt tay trên Thất Sắc Phá Cấm Phù, như vậy cần không phải là một số lượng nhỏ.

- Bao nhiêu?

Tam Thần lão tổ suy tư chốc lát, cuối cùng cắn răng, đáp:

- Ít nhất cần bốn mươi chín tờ!

- Bốn mươi chín tờ?

Lâm Vũ lão tố cười khổ một tiếng, nói:

- Đây đúng thật là một số lượng không phải nhỏ!

Tiêu Bạch Vũ trầm ngâm một chút, nói:

- Đoàn người không nên cất giấu, nói ra của cải nhà mình xem. Tiêu mỗ nơi này có thể lấy ra bốn tờ!

Thất Phiến lão tổ nói:

- Lão phu có năm tờ.

Mãn Nguyệt lão tổ cũng nói:

- Lão thân nơi này cũng có bốn tờ.

Của cải của mười vị Thuần Dương đương nhiên phong phú, nhưng Thất Sắc Phá Cấm Phù cũng không xong. Mười người tính cho đầy đủ xuống cũng bất quá quyên góp hai mươi tám tờ, khoảng cách bốn mươi chín tờ mà Tam Thần lão tổ yêu cầu còn kém xa. Giống như Viên Phá Không trên người ngay cả một tờ cũng không. Lâm Vũ lão tổ cùng Thạch Hoa lão tổ tán tu như vậy có thể lấy ra một tờ đã không tệ. Cổ Duyệt lão tổ cũng chỉ có hai tờ, ngược lại Tam Thần lão tổ lấy ra sáu tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù, xem là nhiều nhất trong mười người.

- Còn có những biện pháp khác không?

- Thất Sắc Phá Cấm Phù hoàn chỉnh truyền thừa đều chưởng khống trong tay lục đại thánh địa, tu luyện giới các phái chế phù tông sư có lẽ có thể tình cờ chế được một hai tờ tất cả đều vận khí cho phép, hơn nữa cũng phần nhiều là coi như thế trân bảo. Cho dù bọn ta toàn lực thu góp, trong thời gian ngắn ngủi như vậy chỉ sợ cũng không cách nào đủ số lượng bốn mươi chín tờ.

Thời điểm này Lục Bình đột nhiên mở miệng nói:

- Vãn bối nơi này cũng có năm tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù.

Mười vị Thuần Dương đột nhiên một trận yên lặng, rồi sau đó hai mươi đạo ánh mắt toàn bộ nhìn chằm chằm trên người của Lục Bình, có kinh ngạc, có nghi ngờ, có hưng phấn, còn có giật mình, ...

Tiêu Bạch Vũ hơi có chút xấu hổ nói:

- Cũng quên còn có Lục tiểu hữu...

Mặc dù Tiêu Bạch Vũ mang Lục Bình đến nơi này, Lục Bình cũng có thực lực bọn họ công nhận, nhưng trong tiềm thức của mọi người vẫn không xem Lục Bình làm một thành viên của bọn họ. Hoặc là nói mọi người cũng không ngờ trong tay Lục Bình lại sẽ có Thất Sắc Phá Cấm Phù vật ở tu luyện giới có thể gặp mà không thể cầu như vậy, thậm chí vừa ra tay chính là năm tờ.

Lục Bình thật ra thì cũng có ý như thế. Nếu mình đã lên con thuyền này, như vậy đương nhiên cũng muốn làm điều gì trong đó. Nếu không cho dù hắn có thực lực cũng không được mọi người công nhận, nhiều nhất bất quá nhận một người đã thủ thôi.

Mọi người tính toán lớn, lấy được hiển nhiên cũng to lớn.

Nếu Lục Bình tham dự trong đó, hiển nhiên cũng phải chia một chén súp, hơn nữa còn không thể ít. Nếu đã thủ không tham dự vào cho người ta làm chỉ cho người ta làm nghe chỉ huy coi là gì chứ.

Tam Thần lão tổ này lúc này trầm ngâm nói:

- Tu luyện giới một mực có lời đồn đãi, năm đó Hà Bắc tu luyện giới Doanh Thiên phái đã từng được Thất Sắc Phá Cẩm Phù hoàn chỉnh truyền thừa. Sau khi Doanh Thiên phái tiêu diệt, cho đến hai trăm năm trước tu luyện giới lại có lời đồn đãi Doanh Thiên đạo tràng xuất thế, nhưng bị Bắc Hải tu luyện giới môn phái nhanh chân giành trước, môn phái chỗ Lục tiểu hữu có phải là được Thất Sắc Phá Cấm Phù truyền thừa đó không?

Lục Bình trong lòng cả kinh, trên mặt cười nói:

- Làm sao có thể, Doanh Thiên đạo tràng đích xác là bị Bắc Hải tu luyện giới ta tìm được, nhưng bổn phái cũng không được Thất Sắc Phá Cấm Phù truyền thừa. Tuy nhiên mấy tờ Phá Cấm Phù trong tay vãn bối là được từ Doanh Thiên đạo tràng cũng không giả!

Lục Bình mặc kệ những người này có tin hay không, dù sao hắn sẽ không thừa nhận chuyện này. Mặc dù lấy địa vị của Lục Bình hiện giờ, hắn cũng không đủ gánh nổi hậu quả chuyện này, nhưng không thừa nhận luôn có đường sống quay về, thừa nhận tóm lại có chút phiền toái.

Tam Thần lão tổ hỏi một câu như vậy không tìm tòi sâu hơn, mọi người bắt đầu thương lượng những đối sách khác.

Năm tờ Phá Cấm Phù của Lục Bình mặc dù mọi người kinh ngạc lay động, nhưng vấn đề vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, vẫn còn kém mười sáu tờ. Chính là Chân Linh phái hiện giờ nắm giữ hoàn chỉnh truyền thừa, muốn một hơi lấy ra Thất Sắc Phá Cấm Phù như vậy cũng lực chưa như mong đợi. Huống chi Thất Sắc Phá Cấm Phù luyện chế cực kỳ khó khăn, càng cần phải dùng đại lượng từ nguyên tu luyện làm điếm phố, Lục Bình sao phải không công làm oan đại đầu.

- Chặt đứt linh mạch của nó!

Huyết thủ thành quân không nói thì thôi, vừa nói chính là kế phủ để trừu tân.

Tiêu Bạch Vũ vỗ vỗ cái trán, nói:

- Chỉ muốn làm sao phá trận, căn bản để trận pháp vận chuyển vẫn do linh mạch. Nếu có thể suy yếu linh mạch, trận pháp vận chuyển hiển nhiên không nhanh, lực phòng thủ giảm xuống, muốn phá vỡ dĩ nhiên là dễ dàng nhiều. Cổ Duyệt đạo hữu có biện pháp gì?

Cổ Duyệt lão tổ chính là nhân vật cấp tông sư trong tầm quáng sư, nhưng người này am hiểu với điều khống dẫn dắt linh mạch hơn. Tiêu Bạch Vũ có thể tụ tập những người này có mục đích hiển nhiên cũng mất tâm tư.

- Khó khăn!

Cổ Duyệt lão tổ nói tiếp:

- Lão phu cũng không phải là không nghĩ khả năng này, chẳng qua là trong Cửu Huyền lâu cũng có tầm quáng sư, trận pháp sư giống vậy. Lão phu có lẽ có biện pháp có thể ảnh hưởng đến linh mạch của Cửu Huyền lâu, nhưng cũng chỉ ảnh hưởng đến thôi, căn bản không thể nào chặt đứt linh mạch cung ứng. Về phần Thanh Minh giang thủy mạch, đây liên quan trọng đại, cũng thực không được thao túng, hơn nữa cực dễ bị Cửu Huyền lâu phát hiện. Bọn ta hơi lơ là, chuyện hôm nay bọn ta mưu đồ chỉ sợ cũng phải thất bại trong gang tấc.

Cửu Huyền lâu mặc dù cùng Trùng Thiên các điều khiển phần lớn Thanh Minh giang thủy mạch, nhưng Cửu Huyền lâu cũng tuyệt không thể nào hoàn toàn lệ thuộc vào Thanh Minh giang thủy mạch. Bên trong tông môn đạo tràng tất nhiên còn có sự hình linh mạch tồn tại, cho dù át chế thủy mạch cũng chưa chắc sẽ có thể ảnh hưởng đến thủ hộ đại trận vận chuyển, cần phải để mặc cho bất kể tựa hồ muốn đột phá thủ hộ đại trận càng khó hơn.

Cổ Duyệt lão tổ cuối cùng thở dài nói:

- Trừ phi có thần vật như Càn Khôn Bảo Đỉnh có lẽ có thể áp chế linh mạch vận chuyển trận pháp cung ứng Cửu Huyền lâu, nếu không...

Mọi người thầm than, nếu có cơ hội lấy được Càn Khôn Bảo Định, mọi người cũng không ở chỗ này mưu tính Cửu Huyền lâu, mà là phải đi tấn công Ngũ Hành Sơn.

Lúc này Thất Phiến lão tổ thấy Lục Bình cung cấp năm tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù sau đó không tham dự mọi người thương thảo nữa, chẳng qua tĩnh tọa lắng nghe, vì vậy thuận miệng hỏi:

- Lục tiểu hữu có biện pháp gì không?

Mọi người lại yên lặng, đua nhau đem ánh mắt nhìn về phía tu sĩ trẻ tuổi trước đó đã cho mọi người một ít vui mừng.

Lục Bình cũng không ngờ Thất Phiến lão tổ sẽ chủ động hỏi thăm hắn, thần sắc đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo trầm ngâm đáp:

- Vãn bối có lẽ có thể thử ngăn chặn một cái Thanh Minh giang thủy mạch. Nhưng mà chư vị tiền bối cũng không cần ôm hy vọng quá lớn, cho dù may mắn có chút ảnh hưởng, sợ rằng thời gian cũng quá ngắn.

Lần này Lục Bình cũng làm các vị Thuần Dương có chút quát mục nhìn nhau rồi. Phải biết cả cái Thanh Minh giang thủy mạch đây chính là sự tồn tại mạnh mẽ bàng bạc hơn so với cự hình linh mạch. Chính là Ngũ Hành tông năm đó cũng chỉ dám lén lén lút lát chặn lấy một dòng nhỏ. Nhưng cuối cùng vẫn ở tu luyện giới đưa tới phong ba tuyệt đại, cuối cùng hao binh tổn tướng, làm cho hội đầu thổ kiểm.

Các vị Thuần Dương mặc dù đều là đại năng đứng đầu tư luyện giới, nhưng cũng không nắm chắc có thể chỉ dựa vào một người mấy lực đối kháng cả cái Thanh Minh giang thủy mạch. Nhưng Lục Bình lại nói có thể tạm thời ảnh hưởng đến thủy mạch, đây dĩ nhiên mọi người đều phải nhìn hắn cao hơn.

Về phần nói Lục Bình có thể làm được hay không, mọi người cũng không hoài nghi. Đến trình độ như bọn họ, chưởng khống tự thân đã đến cực hạn, có thể làm gì không thể làm gì, trong lòng mỗi người hiển nhiên rất rõ ràng, huống chi ngăn chặn Thanh Minh giang thủy mạch đúng thật không nắm chắc. Trước mặt thiên uy hạo đãng như vậy cũng chỉ có thể là một đường chết, không ai sẽ mang cái mạng nhỏ của mình đùa giỡn, hiển nhiên cũng không ai trở về hoài nghi năng lực của Lục Bình.

Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người liên quan tới chuyện mưu tính Cửu Huyền lâu thật ra thì sớm đã trù mưu hồi lâu. Những quá trình này dĩ nhiên là một kế hoạch chu đáo khổng lồ. Trước đó mọi người thật ra thì sớm đã không biết chuẩn bị bao nhiêu năm, chuẩn bị xong phần lớn chi tiết. Hôm nay còn mưu tính đều là một ít chỗ mấu chốt cần cực kỳ cẩn thận phản phục suy nghĩ. Những thứ này đều quan hệ tài sản tánh mạng của mọi người, cũng không phải mọi người không cẩn thận.

Nhưng chính là ngay cả bản thân Tiêu Bạch Vũ cũng không ngờ, sau khi mang Lục Bình vào nơi này, không ngờ lại lập tức vì hai điểm mấu chốt mọi người thương nghị hồi lâu mà không phải tiến thêm lấy được tiến triển.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1594)