Vay nóng Tinvay

Truyện:Đấu Phá Thương Khung - Chương 0829

Đấu Phá Thương Khung
Trọn bộ 1639 chương
Chương 0829: Mạc Thiên Hành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1639)

Siêu sale Shopee


Nghe được âm thanh có chút kinh dị của nữ tử áo trắng hỏi, đám người Tiêu Lệ cũng không khỏi ngẩn người, ánh mắt cùng Tô Thiên liếc một cái, chợt có chút cẩn trọng gật đầu, chắp tay trả lời: "Tại hạ Tiêu Lệ, là Phó môn chủ Tiêu Môn."

Trong khi trả lời, Tiêu Lệ âm thầm vận chuyển đấu khí trong cơ thể, hắn có thể khẳng định từ trước đến giờ vẫn chưa gặp vị Đấu Tông trẻ tuổi này lần nào, mà nghe được âm thanh của đối phương dường như có quan hệ với Tiêu Môn, dù cho muốn làm rõ quan hệ này là như thế nào, cũng không được làm xấu đi tình cảnh hiện tại, cẩn thận một tí thì sẽ không có chuyện gì xấu.

Trong khi Tiêu Lệ đang cẩn thận đề phòng, bên cạnh hắn, ánh mắt của Tô Thiên cũng ngưng trọng, hắn cảm ứng được vị mỹ mạo nữ tử trước mắt tuy tuổi không lớn, nhưng thực lực lại cường đại dị thường. Nếu lời nói của nàng đối với Tiêu Môn mang ý cừu hận thì hôm nay sẽ có chút phiền toái. Dù sao, bên cạnh họ vẫn còn một Ma Viêm Cốc lúc nào cũng như hổ rình mồi.

Dưới ánh mắt của nhiều người đang tập trung vào mình, nữ tử áo trắng sau khi nghe Tiêu Lệ trả lời, sát ý đang tràn ngập quanh người bỗng giảm đi rất nhiều, chợt thản nhiên nói: "Phiền các vị lùi lại một chút, không nên quấy rầy đến người đang luyện đan bên trong."

Những lời này tuy vẫn bình thản như cũ, nhưng không thể nghi ngờ, so với đám người Ma Viêm Cốc thì thái độ lại tốt hơn rất nhiều, nhất thời làm cho không ít người âm thầm buồn bực, Tiêu Môn khi nào lại kết bạn được với một cường giả như thế?

Những người của Ma Viêm Cốc trong lúc đang thối lui ra khỏi đỉnh lầu các, cảm nhận được khẩu khí của Tiểu Y Tiên đã dịu đi rất nhiều, sắc mặt cũng hơi biến đổi. :

"Tiêu Môn như thế nào quen biết được nàng?" Sắc mặt của Phương Ngôn thoáng hiện vẻ âm trầm, nhíu chặt mày nói. Nếu lời nói kia là sự thật, sợ rằng Ma Viêm Cốc bọn họ trong tình huống này có chút không ổn a. Đối mặt với hai Đấu Tông cường giả, mặc dù bên cạnh có người (tên áo tro), cũng cảm thấy rằng phải dốc toàn lực.

"Không cần phải sợ, nghe bọn chúng nói chuyện, có lẽ là có quen biết, nhưng quan hệ của chúng rõ ràng cũng không tốt đến tình trạng như ngươi nghĩ. Dù nàng ta là Đấu Tông cường giả, nhưng cũng không dám tùy tiện chà đạp người của Ma Viêm Cốc" ánh mắt người mặc áo bào tro khi đảo lướt qua bạch y nữ tử ở trên đỉnh lầu, âm thanh lạnh lùng nói.

Nghe vậy, sắc mặt Phương Ngôn mới từ từ hồi phục lại, chậm rãi nói: "Vì sao ta lại không nghe được trong nội vực lại có một nữ tử Đấu Tông cường giả trẻ tuổi như vậy? Chẳng lẽ là người đến từ bên ngoài?"

Đối với nghi hoặc của Phương Ngôn, vài vị trưởng lão của Ma Viêm Cốc đứng bên cạnh cũng lắc đầu không biết. Trong Hắc Giác Vực này, phàm là Đấu Tông cường giả, ai lại không có uy danh hiển hách, nhưng cũng không có ai giống như vị nữ tử áo trắng trước mắt này.

So với sự nghi hoặc của đám người của Phương Ngôn, đoàn người của Tiêu Lệ cũng không khá hơn, trong đầu đầy mờ mịt, bọn họ cũng không biết, thái độ của vị nữ tử này lúc đầu rõ ràng là không mấy thân thiện, đột nhiên đối với bọn họ lại thay đổi như vậy.

Mục quang của Tiêu Lệ và Tô Thiên cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt cùng hiện lên vẻ nghi hoặc, chợt hướng tới nữ tử ở trên đỉnh lầu các chắp tay một cái, sau đó dẫn người của thối lui, cách phạm vi cột sáng kia đúng trăm mét.

Vì đám người Tiêu Lệ thối lui, không gian chung quanh lầu các chợt trở nên vô cùng thoáng đãng, nhưng tại một ít địa phương bên ngoài, vẫn còn rất nhiều người như cũ. Hiển nhiên, những người này đối với cột sáng bắn ra bên trong phòng vẫn cực kỳ hứng thú như ban đầu.

"Ha...ha...ha...Không ngờ lần đấu giá này của Hắc Hoàng Tông lại mang tới nhiều điều hứng thú như vậy. Mặt mũi của lão phu thật là đại trướng a.", không lâu sau khi đám người Tiêu Lệ thối lui, một vài bóng người đột nhiên từ sâu trong Hắc Hoàng Các thiểm lược phóng ra, thân hình chợt dừng lại trước khi đến trước lầu các khoảng một trăm mét.

Nhân ảnh thiểm lược trong mắt mọi người tán đi, chỉ thấy một lão giả mặc hoàng bào đang tủm tỉm cười lăng không xuất hiện. Những người đứng gần đều thấy được, trên hoàng bào còn thêu mấy con cự mãng màu vàng, trong ánh nắng chiếu xuống, phản xạ ra hào quang tựa như vật còn đang sống, phóng thích ra một cỗ áp bách. Ở sau lão giả, Mạc Nhai mặc bạch y cùng một người mặt đỏ mặc trang phục của Luyện Dược Sư gắt gao bám sát theo, cũng chính là người cùng Tiêu Viêm có xung đột ở Thiên Dược Phường, Hắc Hoàng Tông Thủ tịch Luyện Dược Sư - Tề Sơn.

Hoàng bào Lão giả lộ diện làm cho khu vực xung quanh trở nên xôn xao, gây ra từng trận kinh hô vang vọng.

"Chính là Hắc Hoàng Tông Chủ, Mạc Thiên Hành?"

"Nghe đồn Mạc Thiên Hành này đã tiến giai Đấu Tông mười mấy năm trước, cho đến nay vẫn đang còn bế quan. Không ngờ hôm nay lại bị kinh động mà đến đây."

Mạc Thiên Hành hiện thân, đầu tiên ánh mắt quét tới chỗ Tô Thiên cùng với người mặc áo bào tro của Ma Viêm Cốc, chợt không chút dấu vết liếc nhanh qua địa phương Hắc Hoàng Các, sau đó mới chuyển lên trên đỉnh lầu các nơi Tiểu Y Tiên đang đứng. Trong mắt lão chợt hiện một ít kinh ngạc, hiển nhiên là bị niên kỷ của Tiểu Y Tiên làm cho kinh hãi.

"Thì ra là nàng!" Mạc Nhai ở sau Mạc Thiên Hành, khi ánh mắt đảo qua lầu các, chợt thấy được bóng hình và đôi mắt kỳ ảo linh hoạt mà hắn ngày mong đêm nhớ, nhất thời bỗng sửng sốt, ngạc nhiên lẩm bẩm nói.

"Ngươi cũng quen biết nàng sao?" Nghe vậy, Mạc Thiên Hành cũng ngẩn người ra vội vàng hỏi. Đối với cường giả cấp bậc như thế, nếu có quan hệ tốt, dù với Hắc Hoàng Tông mà nói thì cũng thu được chỗ tốt thật lớn.

"Đã gặp qua một lần nhưng vẫn chưa biết nhau nhiều." Mạc Nhai chần chờ một chút mới trả lời, mang sự tình hắn biết nói lại một lần. Bên trong lời nói của hắn cũng không giấu diếm sự hâm mộ đối với Tiểu Y Tiên, còn khi nói về Tiêu Viêm thì lại có chút giản lược.

"Xem ra, như vậy, người luyện chế đan dược trong phòng, theo lời Tề trưởng lão, chính là người trẻ tuổi kinh người kia, đã cùng hắn phát sinh xung đột ở Thiên Dược Phường. Không nghĩ được, người tuổi trẻ này lại có thể tu luyện Luyện dược thuật đến trình độ này. Quả nhiên là đáng sợ a." Những lời sơ lược của Mạc Nhai tuy không làm Mạc Thiên Hành lập tức mang Tiêu Viêm sát tử, nhưng những tin tức ban đầu này đã làm trong mắt hắn hiện lên một phiến ngưng trọng, trầm giọng nói.

Sau đó, Tề Sơn nghiêm trọng nhìn về phía đạo quang trụ ở không trung trên lầu các, ánh mắt đầy oán hận và ghen tị. Ngày đó, hắn cũng biết Tiêu Viêm chính là một Luyện Dược Sư nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra được Luyện dược thuật của đối phương còn cao thâm hơn cả mình. Hơn nữa, điều làm cho hắn bất mãn nhất, chính là đối phương dù tuổi trẻ nhưng thế nhưng đã đạt tới thành tựu như thế. Phải biết rằng, ngay cả chính bản thân hắn, không lâu trước kia, mới may mắn đột phá, tiến vào Lục phẩm chi giai a.

Mạc Nhai đứng bên cạnh, nghe được những lời này của Mạc Thiên Hành, trong lòng có chút không đồng ý. Là một người luôn kiêu ngạo, hắn không bao giờ muốn thấy một người tuổi tác trẻ hơn mình rất nhiều lại đạt được thành tựu cao hơn hắn. Nhưng tối trọng yếu vẫn là cực phẩm nữ tử bên cạnh người kia lại tỏ ra thái độ yêu quý như vậy. Điểm này làm cho hắn càng khó có thể chấp nhận được.

"Hai người các ngươi sau này chú ý một chuyện, cố gắng đừng nên gây thù kết oán cùng Nham Kiêu này. Một Luyện Dược Sư có thể chế ra lục phẩm đan dược, một Đấu Tông và một tiểu cô nương có lực lượng cơ thể mạnh mẽ, đây là một đội hình cực mạnh, không thể dễ dàng đắc tội, rõ chưa? " Mạc Thiên Hành cũng không để ý đến ý niệm trong lòng hai người, thản nhiên nói.

"Vâng..." Mạc Nhai và Tề Sơn tuy trong lòng không chút thoải mái, nhưng ở trước mặt Mạc Thiên Hành cũng không dám biểu hiện ra một chút bất mãn nào, lập tức khom người cung kính đáp.

"Lần này, không ít lão quái vật ẩn cư đến đây, chính là vì bảo vật "Bồ Đề Hóa Thể Tiên" kia, cứ làm cho bọn họ tranh đoạt, miễn làm sao bọn họ càng xuất ra nhiều đồ vật khiến Hắc Hoàng Tông chúng ta vừa lòng càng tốt. Bảo vật này thuộc về ai hay có bao nhiều người chết hoặc trọng thương, đều không có nửa điểm quan hệ với chúng ta. Thôi, cứ như là xem một nháo kịch đi." Khóe miệng Mạc Thiên Hành lộ ra một nụ cười quỷ dị, cúi người nói.

Mạc Nhai và Tề Sơn cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, gật đầu xác nhận.

"Nhai nhi, ngươi rất có tâm ý đối với vị tiểu thư kia à?" Mạc Thiên Hành híp mắt, lòng suy nghĩ về vị cô nương Tiểu Y Tiên đang phát ra hàn ý kinh người trên lầu các, đột nhiên mỉm cười hỏi.

Mạc Nhai ngẩn ra, chợt có chút ngượng ngùng nói: "Một thiếu nữ như thế, loại son phấn thế tục làm sao có thể sánh được."

"Nếu ngươi có thủ đoạn cùng nàng ở một chỗ, tự nhiên là tốt nhất. Như vậy, thực lực của Hắc Hoàng Tông đương nhiên sẽ tăng vọt lên rất nhiều. Nhớ rõ, không được làm cho nàng ta khởi lên địch ý với Hắc Hoàng Tông, nếu như vậy ta lập tức hỏi tội ngươi." Mạc Thiên Hành cười hắc hắc, khi nói đến câu này, âm thanh chợt trở nên lăng lệ.

Trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ, Mạc Nhai vội vàng gật đầu. Hắn đối bộ dáng và khí chất của mình vô cùng tự tin, chắc chắn sẽ thành công. Trong mấy năm nay, không biết bao nhiêu thiếu nữ thiên tài được chiều chuộng đã rơi vào vòng tay của hắn.

Ở khắp nơi, đột nhiên nổi lên vô số ý niệm âm thầm hướng tới cột sáng đang hướng thẳng về phía chân trời đang dần dần nhạt đi, nhưng đan hương trong đó phát ra càng thêm nồng đậm.

Cột sáng càng lúc càng mờ nhạt. Đến cuối cùng thì bỗng tiêu tán thành ngàn vạn quang điểm.

Theo cột sáng hoàn toàn tiêu tán, một quang hoàn nhỏ bằng ngón tay cái đã xuất hiện trong vô số ánh mắt đang nhìn xuống. Quang đoàn vừa hiện ra bỗng nhiên đại trướng rồi chợt động, bộ dáng dường như muốn thoát ly không trung, toàn lực chạy trốn.

Nhưng ngay khi hào quang đại trướng trong chốc lát, một tiếng hừ lạnh cũng bỗng vang ra từ gian phòng phía dưới, một cỗ hấp lực chợt bạo dũng mà lan ra!

Dưới hấp lực hung mãnh bên dưới, mai quang đoàn kia cũng lắc lư không ổn định, giằng co một lát, dưới bao nhiêu ánh mắt tham lam đang nhìn chằm chặp, quay trở về nhanh như điện, cuối cùng tiến vào bên trong phòng, biến mất không dấu vết...

Nhìn đan dược biến mất, Tiểu Y Tiên cũng chợt động thân cùng biến mất theo.

Đan hương nồng đậm cũng theo đan dược bị người kia thu vào dần dần tiêu tán. Trong nhất thời, mọi người cũng chỉ biết nhìn theo lắc đầu, sau đó dù mang theo một bụng không cam lòng, cũng từ từ tán đi. Người đang luyện đan kia, từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện lần nào.

Mời mọi người cứ từ từ thưởng thức.

Nếu có gì sai sót mong AE thông củm nha. :tecu10:


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1639)