Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 0580

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0580: Tiến vào Táng Tiên Địa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


Tiêu Minh Viễn hét thảm một tiếng, đầu, tứ chi, thân thể lập tức vỡ vụn, máu tươi tràn lan, cuối cùng ngay cả một miếng xương cũng không có lưu lại, hoàn toàn biến mắt khỏi thể giới này.

Hắn đến chết cũng không có dự đoán được, Diệp Phàm cường thế và nguy hiểm như vậy. Sau khi ở Lư Thành gặp phục kích, lập tức đuổi tới Kỳ Sĩ Phủ để giết hắn, quyết đoán mà ác liệt.

- Minh Viễn!

Vị nửa bước đại năng Tiêu gia nhìn thấy một màn này, kêu lên sợ hãi, dù hắn có cường đại mấy đi nữa cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất, cũng không có cách nào làm một người chết sống lại.

Ngay sau đó, hắn sắc mặt xanh mét, thần sắc dữ tợn, giống như một hung thú muốn cắn người, phóng tới đánh về phía Diệp Phàm, bàn tay to chắn một, tế ra một lò bát quái màu đồng đỏ, cao tới ngần trượng, vòm trời đều bị áp lực đổ sụp.

"Đông!" 

Lò bát quái màu đồng đỏ thật lớn như ngọn núi, cao vút chọc trời, chật ních khoảng không nửa bầu trời, tử kim lưu động, kim chúc sáng bóng lãnh liệt, đè ép xuống khiến người ta ần như hít thở không thông.

- Tiểu bối! Ngươi nạp mạng đây!

Tiêu Chí nửa bước đại năng Tiêu gia rống to, hắn thực phẫn nộ rồi! Trơ mắt nhìn đứa cháu bị đánh chết, hắn lại không kịp ngăn cản.
"Ầm!" 

Vô tận đại hỏa vọt ra, lò bát quái tít kim cao tới ngần trượng, thắu phát ra khí cơ như vực sâu biển cả, dâng lên ra một mảng lửa tím bao phủ khoảng không nửa bầu trời. -

Lúc này Diệp Phàm cũng không có ham chiến, đây là một vị nửa bước đại năng, cảnh giới giữa hai người hom kém quá xa, cách xa tới một đại Bí Cảnh, hắn không muốn tử chiến, vận chuyển bí quyết chữ "Hành" đi xa.

- Diệp tiểu nhi! Ngươi chạy đi đâu!

Tiêu Chí hét lớn, đuổi theo không bỏ, nhưng khiến hắn trợn mắt nhìn sững sờ chính là, Diệp Phàm chỉ lung lay một rồi lập tức bỏ xa hắn không biết mấy dãy núi. Hắn dâng lên một cảm giác bắt lực, thế này còn làm thế nào đuổi theo, đi theo sau mông người ta ngay cả bụi đất đều không kịp hít.

Tám ngày sau, có tin tức truyền đến, dị thú đại náo động trong Tiên Phủ thế giới đã bình ổn, khôi phục lại an bình, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ cường đại sắp đi vào.

Trong thời gian mấy ngày này, Tiên Táng Đồ bị nâng tới một giá trên trời, một đường tăng lên, thời điểm đất nhất từng đạt tới mười vạn cân Nguyên một tấm. Diệp Phàm nhân cơ hội phục chế bảy tám tấm, mỗi một tấm bán ra với giá ba vạn cân Nguyên.

Đáng tiếc, Tiên Táng Đồ lan tràn ra, tới cuối cùng gần như mỗi người đều có một tấm, tới lúc không còn người nào chịu coi tiền như rác mới thôi. Mà điều này cũng có ý nghĩa Tiên Phủ thế giới sắp mưa máu gió tanh.

Ở các nơi Trung Châu tối thiểu có mười mấy cửa vào có thể đi vào phiến không gian man cổ này, rất nhiều thế lực lớn đều đến đây, ai cũng muốn chia một chén canh.

Diệp Phàm lại đi tới phiến tiên nhai kể cận lãnh địa kia, ở phường thị tự do này trao đổi một ít nhu yểu phẩm, lưu lại đợi tiến vào Tiên Phủ thế giới sử dụng.

Sau đó không lâu, hắn thần sắc ngẩn ra, không ngờ lại nhìn thấy Đoạn Đức cùng người dã man cùng nhau đi tới, hai người gặp nhau thật sự có cảm giác rất mừng vui.

Đoạn Đức cười tủm tỉm đi tới nghênh đón, rất hí hửng, dường như muốn thương lượng điều gì. Mà Đông Phương Dã thì tỏ vẻ đề phòng cao độ, nghĩ làm sự việc đã bại lộ, bại lộ chuyện cướp sạch của mập mạp.

- Chúng ta trước đây có chút hiểu lầm, ta chỉ là muốn nhìn cây lang nha bổng kia một chút mà thôi...

Đoạn mập mạp xoa xoa tay, kéo tay hắn vô cùng thân thiết.

Đông Phương Dã biểu tỉnh là lạ, hắn tự tay lột sạch của Đoạn Đức, lúc này vừa thấy mập mạp đến thực không được tự nhiên, mà đối phương dường như đang lôi kéo hắn, cũng không có phát hiện cái gì.

- Ngươi muốn làm gì?

Người dã man quơ quơ cây đại bổng nanh sói.

Đoạn Đức có thái độ hạ thấp, đúng là muốn lôi kéo người dã man cùng đi chung, cùng nhau đi dò xét Táng Tiên Địa. Đông Phương Dã hoàn toàn yên lòng, chuyện không quan hệ cùng lần trước.

Diệp Phàm ở cách đó không xa muốn cười ầm lên! Mập mạp này đang tỉm trợ thủ đây! Không muốn sống chết tử tể tìm tới tên dã man kia, thật đúng là rất có sắc thái của hài kịch.

- Chỉ một mình ta đủ không? Nếu không ta tỉm thêm vài người!

Đông Phương Dã nói.

Đoạn mập mạp xoa xoa tay, gật đầu nói:

- Vậy thì quá tốt rồi! cần người thực lực cường đại, nhưng không cần những cái gọi là nửa bước đại năng kia, nếu dẫn theo bọn họ chúng ta rất khó làm chủ!

- 

- Ôi chao! Diệp huynh đệ! Ngươi cũng ở đây à!

Đông Phương Dã tinh mắt phát hiện Diệp Phàm, ngoắc ngoắc hắn, kêu lại đây. 

- Ai vậy?

Đoạn mập mạp híp mắt, ánh mắt đánh giá Diệp Phàm. 

- Hắn chính là Diệp Già Thiên, đánh bại rất nhiều đệ tử Kỳ Sĩ Phủ. Yến Vân Loạn đều vỉ hắn mà tự làm mình bị thiên lôi đánh choáng váng, hiện tại nửa chết nửa sống!

- Ngươi chính là lĩnh chủ chuyên môn ăn linh thú kia?

Đoạn Đức một tay che kín lồng sắt nhỏ mang theo bên mình, bên trong có một con chuột sáng mờ chạy qua lại.

Diệp Phàm rất muốn đá hắn hai đá, mập mạp chết tiệt này thật quá quắc, cho rằng hắn sẽ ăn luôn con linh thử này hay sao?

- Đừng nhìn chằm chằm nó, con chuột thần này không thể ăn, dò thám Táng Tiên Địa có trọng dụng đấy!

Đoạn Đức cảnh cáo hắn.

Tên khốn này khảng định là cố ý, cố tỉnh sỉ nhục hắn đây! Diệp Phàm oán thầm, lườm hắn một, nói:

- Ngươi yên tâm! Ta thà rằng ăn ngươi, cũng không ăn nó!

- Nhân thủ vẫn còn hơi ít, hẳn là kiếm thêm mấy cường giả, đương nhiên tốt nhất đều là nhân vật cấp yêu nghiệt!

Đoạn mập mạp nói.

Ở cùng ngày bọn họ lên đường, bởi vì thật sự không có thời gian trì hoãn, tất cả các thế lực lớn đều đi vào, đi chậm một bước nói không chừng ngay cả canh cũng không có mà húp.

Lần này, Diệp Phàm từ lối vào Kỳ Sĩ Phủ đi vào Tiên Phủ thế giới, có Đoạn Đức cùng người dã man yểm hộ, hoàn toàn không có người nào kiểm tra.Thế giới man cổ này là một vùng nguyên thủy, linh khí so với ngoại giới nồng đậm hơn rất nhiều làn, chim bay cá nhảy tới lui, phần lớn đều là dị chủng thượng cỗ, đều cực kỳ cường đại.

Hiện nay, các thể lực lớn có ước định, nghiêm cấm bắt giết thú để luyện chế đan dược, ai dám vi phạm, một khi phát hiện sẽ nghiêm trị không tha. Tránh cho một lần nữa lại phát sinh thú loạn.

- Chúng ta đi Táng Tiên Địa hay là đi tỉm tung tích con ngô công kia?

Người dã man hỏi.

Bởi vì, trên lộ trình này cũng không phải tất cả tu sĩ đều chạy tới động phủ của Đại đế cổ, rất đông người đều tập trung tới hướng nơi đó, nếu bùng nổ hỗn chiến, chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ có những thể lực lớn kia mới có thu hoạch.

- Con ngô công kia cũng khó đối phó, cổ kính trên xương trán nó nhất định là binh khí của Thánh nhân viễn cổ, một đám cường giả tuyệt đỉnh liên thủ cũng không nhất thiết có thể áp chế được nó!

Đoạn Đức lắc đầu.
"Grào..." 

Xa xa, một con giao long bay lên không, dài đến mấy trăm trượng, rồi sau đó quay quanh ở trên ngọn núi, rống to một tiếng, làm cho ngọn núi cao đứt đoạn, đá vụn xuyên qua không gian, thanh thế khiến người ta sợ hãi.

Ở trong đó truyền ra một loạt tiếng kêu la thảm thiết, không ít tu sĩ chết oan chết uổng. Thực rõ ràng đây là một Thú Vương cường đại, tối thiểu cũng là sinh linh cấp nửa bước đại năng.

- Hỏng bét! Con đường này không đi thông được rồi! Những con dị thú này chẳng lẽ muốn bảo vệ Táng Tiên Địa hay sao?

Bọn họ cách mục tiêu còn rất xa, nhưng dọc theo đường đi đã nhìn thấy không ít dị thú chắn đường, dường như không muốn tu sĩ nhân loại tới gần khu vực kia.

Nơi tọa hóa của Đại đế hư hư thực thực, có thể ở chỗ sâu trong Tiên Phủ thể giới, tu sĩ bình thường căn bản không thể đi tới, bởi vì dị thú hoành hành đường xá gian nguy.

- Có người phỏng đoán, phạm vi thế giới man cổ này đại khái có tám vạn dặm, trong đó có rất nhiều hiểm địa sinh tử, không nên tới gần!

Táng Tiên Địa cách lối ra Kỳ Sĩ Phủ có thể tới ba vạn dặm, mặc dù cách chỗ sâu nhất còn xa, nhưng lại rất nguy hiểm, nó bị đầm lầy, hồ nước lớn, vách đá dựng đứng, vực sâu bao quanh.

Mỗi tiến thêm một bước, đều sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, có rất nhiều dị chủng hồng hoang vô cùng cường đại và đáng sợ sinh sống trong đó.

- Ở chỗ sâu trong thể giới man cổ này có chiến trường thượng cổ, có người nghe được tiếng hô "sát", nói không chừng bên trong tận cùng có Nhân tộc cũng không biết được!

Người dã man đề nghị, nếu ở Táng Tiên Địa không thu hoạch được gì, đi vào chỗ sâu nhất của thế giới này nhìn thử xem. 

- Tốt hơn là cẩn thận một chút đi, trên Tiên Táng Đồ cũng không có đánh dấu chỗ vùng đất sâu nhất, chứng tỏ đến nay còn không có người nào dám đi vào đâu.

Đoạn mập mạp thực cắn thận nói.

Dọc theo đường đi, bọn họ không ngừng đi đường vòng, có rất nhiều dị thú cản đường, nhưng bọn họ không muốn phát sinh xung đột, ven đường gặp rất nhiều thi thể và máu tươi nhân loại.

Đương nhiên, cũng có không ít thi hài man thú, thậm chí còn phát hiện xương trấng hếu của mấy con Thú Vương, thật kinh người.

Sau đó không lâu, bọn họ tới gần mục tiêu, lập tức nhìn thấy tu sĩ nhiều lên, gần như không có người nào tu vi dưới Hóa Long Bí Cảnh, người bình thường dứt khoát không tới được nơi đây.

- Quả nhiên là địa phương thông thiên!

Ngay ở phía trước, một mảng vách núi san sát, mênh mông vô ngần, nở rộ ráng màu tường hòa, cỏ chi và cỏ lan sinh trưởng, long thảo cấm rễ giữa khe đá, khí trời tường hòa an bỉnh. 

- Đi vào nơi đây không thể phi hành!

Bọn họ giật mình phát hiện một sự thực, thần lực vẫn còn nhưng lại không cách nào bay lên không trung, các tu sĩ khác cũng như thể, đều đi bộ đi tới.  

- Chẳng lẽ thật sự có Thánh binh Đại đế trấn áp ở đây?

Đoạn Đức lộ ra vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy, vừa giật mình kinh ngạc vừa kích động.

Vùng đất thông thiên kia bị đủ loại địa hình phức tạp vây quanh, bao gồm vực sâu, hồ lớn, đàm lầy các thứ.

- A...

Truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, thanh âm truyền đi rất xa, năm vị Thái thượng trưởng lão của một Thánh địa cổ khi vượt qua hồ, bị một con Huyền Quy thật lớn cắn một nuốt sống, rồi chìm xuống đáy hồ. 

- Trời ạ! Con cự quy kia lớn bằng cả ngọn núi nhỏ như vậy, tu luyện đã bao nhiêu năm?

Mọi người cả kinh kêu lên, kinh sợ một trận.

Bên kia, có người muốn leo lên vách đá cheo leo vượt qua vực sâu, tới gần Táng Tiên Địa, kết quả một con chim khổng lồ toàn thân có vảy, dài mấy trăm trượng từ dưới vực sâu vách đá dựng đứng bay vọt lên, phun ra một luồng sáng, hút bảy tám mươi người vào trong miệng.

- Hung cầm có thể so với cường giả cấp Thánh chủ!

Rất nhiều người lùi bước, có người định khắc trận văn, vượt qua, lại phát hiện giống nhau không có hiệu quả, căn bản không có tác dụng. 

- Có lẽ thật sự có Thánh binh Đại đế trấn áp ở đây...

Rất nhiều nhân vật lớp người già đều kích động.
"Mặc dù nơi đây là núi đao chảo lửa, mọi người cũng không hề e sợ!"  Sau khi cho ra một kết luận như vậy, rất nhiều người kể tiếp nhau, bắt đầu đi tới. 

- Có người đi vào rồi!

Rốt cục, có nhân vật Thánh chủ ra tay, đánh chết tươi một con Thú Vương, thành công leo lên tới vùng linh khí mờ mịt kia, tiến vào chỗ tọa hóa. 

- Chứng ta đi theo chỗ đầm lầy!

Đoạn Đức quan sát thật lâu sau, lựa chọn đi theo hướng này, ba người bắt đầu đi tới.
"Oa " 

Một tiếng ếch kêu vang, một con thiềm thừ thật lớn cao tới trăm trượng từ trong bùn lầy nhảy ra, một ngụm nuốt gọn hơn một trăm người phía trước, ăn sống một sạch sẽ.

- Con cóc cấp Thánh chủ, đùa hay sao còn là dị chủng hồng hoang. Trên lưng có chín đường kim tuyến, có thể bắn ra chín mũi thần tiễn, ngay cả đại năng đều có thể xuyên thủng!

Người dã man cả kinh nói.



Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)