Vay nóng Homecredit

Truyện:Già Thiên - Chương 0585

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0585: Độ Nhân Kinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


Bích hồ vạn khoảnh, một chiếc thuyền lá rẽ nước mà tới. Một nam nhân dáng người bậc trung đứng trên thuyền, áo tơi cũ kỹ, nón tre rách nát che đi hình dáng.

- Đây là người nào? Hắn đi ra từ bích hồ, chẳng lẽ đã tiến vào trước chúng ta một bước rồi?

Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.

Trong hồ sóng nước trong vắt, chiếc thuyền lá di chuyển cũng không nhanh, từ từ tiến tới. Nam nhân kia bỏ nón tre đứng khoanh tay nhưng đáng tiếc vẫn không nhận ra khuôn mặt hắn.

Ngay vào giờ khấc này, hơn mười đại nhân vật đều cảm thấy không thích hợp. Hoàng chủ của Trung Châu Thần triều, Yêu chủ và Chiến chủ của Nam Lĩnh, Thần tăng Tây Mạc đều rung động trong lòng, mặt mày biến sấc.

- Ngươi là ai?

Một vì Hoàng chủ tuyệt thế hỏi. Hắn sống đã gàn ba ngàn năm, đứng đầu thiên hạ nhưng lúc này cũng có cảm giác kinh sợ.

Ở trên thuyền lá, nam nhân này vẫn không nói gì, chấp tay đứng yên như cũ, yên lặng đẩy thuyền tới, giống như tất cả mọi thứ ở ngoại giới đều Long Tiêu Diêu động được tới bản tâm của hắn.

- Ngươi rốt cục là ai. Hoàng chủ nhà ta nói với ngươi, ngươi có nghe được không?

Một lão già tiến lên, râu tóc bạc trắng, là một cường giả đẳng cấp Thái thượng trưởng lão.

Chát.

Nam nhân trên chiếc thuyền con lạnh lùng nhìn lại, nâng thủ lên chỉ về phía trước. Trên trán lão già kia liền tỏa ra hoa máu, lập tức ngã xuống hồ nước, nhuốm đỏ cả làn nước trong xanh.

Xôn xao.

Mọi người ồ lên. Đây là người nào? Lại có thể to gan lớn mật như vậy, trước mặt mấy vị lão Hoàng chủ mà giết người, thật sự là cực kỳ kiêu ngạo.

- Cuồng đồ.

Một vị nửa bước đại năng đạp sóng lao tới, tiến về phía nam tử kia rất nhanh, há mồm phun ra một đỉnh giống như một ngọn núi cao màu đen đè xuống.

Chát.

Đại đỉnh này lập tức bị nam tử trên thuyền nhỏ điểm một nát bấy. Mảnh vỡ của đỉnh giống như những đám đất cát rơi rào rào xuống lòng hồ.

- Binh khí ẩn chứa đạo và lý lại bị người này đánh nát dễ dàng như vậy. Kẻ này quá cường đại. Hắn có lai lịch gì?

Tất cả mọi người đều sợ hãi, lông tóc dựng ngược.

Một tiếng kêu sợ hãi truyền ra. Nửa bước đại năng không tự chủ được mà bay về phía trước. Chân hắn đạp trên mặt hồ, bọt nước văng khắp nơi. Có thể nhìn thấy hắn đang dãy dụa kịch liệt nhưng không có cách nào phản kháng, bị hút tới chiếc thuyền nhỏ.

Nam nhân mặc áo tơi vươn một bàn tay ra, tóm lấy cổ hắn, tay kia vẫn chấp sau lưng như cũ, trông rất tùy ý.

-Á...

 Nửa bước đại năng khiếp sợ kêu lên, dường như gặp chuyện khủng bố nhất vậy. Tay chân hắn vẫy vùng giữa không trung.

Phụt!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Đầu nửa bước đại năng vỡ nát, máu huyết và óc trắng đồng thời chảy xuống, nhuốm lên cánh tay và áo tơi của người kia nhưng hắn lại chẳng cảm thấy gì.

Phịch.

Hắn buông tay ra, tử thi rơi xuống hồ, nhuốm đỏ cả một vùng bước. Thi thể chìm nổi mất đầu khiến người ta sợ hãi, không dám trực tiếp tiến tới.

Cái chết như vậy khiến mọi người không thể bỉnh tĩnh nổi. Tất cả đều rút lui. Đây là loại người gì, một tay bóp chết nửa bước đại năng, thủ đoạn khiến người ta sợ hãi.

Hắn là một tồn tại trong lăng mộ cổ xưa kia, giờ lại đi tới nơi này...

Có người hoảng sợ kêu to, rốt cục đã nhận ra hắn là ai. Đây đúng là nhân vật thần bí xuất hiện sau khi Diệp Phàm bán sụp mười tám ngọn núi đá.

Nhưng hiện tại vẫn chưa ai ý thức được hắn là Thần Chi Niệm. Không phải ai cũng có sở học uyên bác như Đoạn Đức và lão già mù.

Chiếc thuyền con rẽ nước đi tới, tốc độ không nhanh nhưng chấn nhiếp lòng người. Nam nhân thần bí khoanh tay đứng đó, ống tay áo nhuốm máu và óc trắng, căn bản không khiến hắn để ỷ.

Vút!

Trên vòm ừời, một vị Hoang chủ của Trung Châu và Chiến chủ của Nam Lĩnh đồng thời ra tay, kết pháp ấn đánh xuống phía dưới.

Ầm!

Thiên địa bạo động, nước xanh. Bọn họ làn lượt diễn biến ra một đại ấn và một đại chung do thần lực tạo thành, bên trên có hoa văn tiên thiên.

- Trung Hoàng Ấn.

- Nam Yêu Chung.

Mọi người đều cả kinh kêu lên, vội vàng né tránh. Những thứ có pháp tấc của cao thủ cái thế này đáng sợ vô cùng, có thể dễ dàng gạt bỏ đại năng bỉnh thường.

Xoẹt xoẹt. :

Thần Chi Niệm ngẩng đầu lên, khoanh tay mà đứng, cũng không có động tác gì khác, trong mất bắn ra hai luồng yêu quang, vẽ nên một quỹ tích thật dài, tươi đẹp thê lương.

Vút!

Nam Yêu Chung trên bầu trời nổ vang, sau đó nứt nẻ rất nhanh, chấn động tạo thành một hố đen lớn, sau đó biến mất.

Xoảng.

Trung Hoàng Ắn cũng như vậy, những vết nứt hiện ra, giống như một miếng xương khô đã bị chó gặm, gãy nát rồi trong nháy mất liền biến mất trong hư vô.

- Hắn là ai vậy, rốt cục là ai?

Mọi người đều cả kinh kêu lên. 

- Chẳng lẽ là Phong lão nhân Đông Hoang sao?

Có người hoài nghi. Đương thời thì có một Thánh nhân như vậy, còn không ai lại có được thủ đoạn thể này.

Chỉ hai luồng sáng từ mất bắn ra đã có thể đánh tan pháp tấc do hai nhân vật tuyệt đỉnh trên thế gian tạo thành, thực sự nghe mà rợn người.

- Thần Chi Niệm... Hắn là Thần Chi Niệm. Rốt cục cũng có một vị lão tăng Tây Mạc nhận ra hắn rốt cục là sinh linh gì, hàng mi trắng nhướm lên, miệng tụng phật hiệu.

-Thần Chi Niệm?

Rất nhiều người cũng không hiểu nhưng phàm là ai biết sấc mặt đều tái nhợt đi, lạnh lẽo toàn thân. 

- Trên đời lại có loại tồn tại này sao?

Bốn vị Hoàng chủ tuyệt thể của Trung Châu đều động dung, không tự chủ mà rút lui, ngàn vạn làn không ngờ lại gặp phải sinh linh như vậy. 

- Thế gian thật sự đã xuất hiện thần linh sao? Bằng không làm sao có thể sinh ra Thần Chi Niệm?

Lời nói của Nam Lĩnh Chiến chủ vẫn lộ vẻ không sầu không lo.

Ở khắc này những tu sĩ khác thông qua giải thích rốt cục cũng biết Thần Chi Niệm là vật gì. Đây là một loại sinh vật sau khi thần linh cổ chết đi sinh ra, có thể gọi là ma quỷ.

- Ta xem bọn họ có biện pháp gỉ phá giải...

Đoạn Đức lui về phía sau, ra vẻ chuyện không liên quan gỉ tới mình.

Lão già mù lại ném ra một mai rùa, bói một quẻ rồi nói:

- Hướng đông, rồi hướng nam, đại cát.

Dã man nhân cũng chẳng thèm tin vào tên thần côn này, tuy nhiên thấy Diệp Phàm và Giác Hữu Tình đều đi theo nên cũng đành đi cùng.

Ầm!

Bọn họ vừa mới rút lui thì nam nhân trên con thuyền liền phát ra ô quang, giống như một vàng mặt trời màu đen bùng lên, đáng sợ vô cùng, sau đó diễn biến ra một hố đen.

-Á...

 Giờ khấc này không biết bao nhiêu người phải kêu to sợ hãi, không tự chủ được mà bay về phía trước, nửa đường thân thể bị mở tung ra, bị hấc động trên con thuyền cắn nuốt sạch.

Đầu, chân tay gãy, thân thể máu tươi đầm đìa, vung khắp đầy trời. Đây quả thực là là cảnh tượng như Địa Ngục nhân gian. Trong nháy mất đã có trăm người vỡ vụn ra, rất cả đều chìm sâu vào trong hố đen kia.

Ô quang biến mất, hồ đen như vực sâu cũng tan theo. Thần Chi Niệm hiện ra trên con thuyền. Trên người hắn có không ít vệt máu, thậm chí trên vạt áo còn có một số miếng xương trắng nhỏ.

- Hắn lại nuốt sống hom trăm người kia.

Không ít người gần như xụi lơ trên mặt đất. Đây đều là cường giả Hóa Long Bí Cảnh, không có ai là kẻ yếu, kết quả là bị hắn hút một là mất mạng.  

- Trước thời cổ thực sự có thần linh rồi. Hắn là ma quỷ sinh ra sau khi thần linh chết đi.

Tên ma quỷ này đứng đây có khí thế thiên hạ vô địch, căn bản không ai có thể chống lại được, đi lên là chết.

Lập tức tiêu diệt trên trăm cường giả, trấn áp mọi người, ngay cả đại năng tuyệt đỉnh cũng phải trầm ngầm, trong lòng lạnh ngẳt.

- Trừ phi là Phong lão nhân tới đây, hoặc là mời mấy Vương của thái cổ ra, bằng không không ai có thể tranh hùng với hắn.

-

Đáng tiếc Phong lão nhân biến mất, không ai biết hắn đi về phương nào. Còn về Vương của thái cổ thì cũng chẳng cần nghĩ tới. Những sinh vật cổ kia cũng là đại họa.

- A Di Đà Phật.

Một vĩ lão tăng Tây Mạc tụng một câu Phật hiệu, đứng dậy nói: 

- Ngã phật từ bi. Năm đó một vị cổ Phật cũng từng gặp Thần Chi Niệm, lưu lại phương pháp phục ma.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Thần Chi Niệm trong miệng lão tăng thần bí đáng sợ vô cùng, cho tới giờ vẫn là tồn tại trong truyền thuyết, vậy mà người của Phật giáo lại đã có người gặp từ lâu rồi.

Mọi người không thể không ngạc nhiên thán phục. Phật giáp Tây Mạc kể thừa từ xa xưa, bác đại tinh thầm. Một vị cổ Phật lại từng hàng phục loại ma quỷ vô thượng như Thần Chi Niệm này.

- Thần tăng mau thi pháp hàng phục tên ma quỷ này.

Một vị Hoàng chủ thúc dục 

- Chứng ta cần phải hợp lực mới được, cùng tụng vãng sinh chú của phật.

Lão tăng mở miệng. 

-Hừ.

Một tiếng hừ lạnh vang lên. Thần Chi Niệm như ma quỷ này làn đầu phát ra tiếng nói, khiến người ta giống như rơi xuống hầm băng, lông tóc đều dựng ngược cả lên, phun ra khí lạnh, cả người run rẩy.

Loại tiếng nói này giống như vọng lên từ đáy địa ngục, khiến linh hồn người ta run rẩy, kích động và sợ hãi.

- Nam mô a di đa bà dạ, sỉ tha già đa dạ, sỉ địa dạ tha, a di lợi đô bà bỉ...

Đứng lúc này thì vị Thần tăng Tây Vực kia bất đầu tụng kinh. Hắn ngồi xếp bằng trong hư không, bảp trướng trang nghiêm phía sau tỏa ra phật quang tràn ngập, giống như một vị cổ Phật tái sinh vậy.  

- Tất cả mọi người cùng tụng kinh phục ma đi.

Một vị Hoàng chủ hét lớn. 

- Bạt nhất thiết nghiệp chướng căn bản đấc sinh tịnh thổ đà la ni...

Mọi người cùng tụng kinh, đọc vãng sinh chú vang vọng hồ lớn.

Có thể thấy rõ ràng tất cả mọi người đều tỏa ra ánh sáng, nối liền lại áp bức tới tên ma quỷ kia.

Ma đầu này chưa ra tay, hiển nhiên muốn đối kháng vãng sinh chú. Hắn lộ vẻ nụ cười lạnh lẽo, tuy vẫn là hình người nhưng trông lại dữ tợn vô cùng.

- Thần chú của Phật giáo quả nhiên phi phàm, thật sự có thể chống lại ma đầu

Đông Phương Dã giật mình.

Giác Hữu Tình bên cạnh cầm cành Bồ Đề trong tay, vẻ mặt từ bi, phật quang tỏa ra, miệng đọc một loại cổ kinh khác. Đây chính là Đại Bi chú, tiếng nói không lớn nhưng lại vang vọng khắp thiên địa.

Nàng giống như một vị Bồ Tát giáng trần, áo trắng như tuyết, ấn ký liên hoa màu vàng trên mi tâm tỏa sáng, hợp nhất với vãng sinh chú khiến phật âm càng lớn hơn.

Cách đó không xa, thân thể ma đầu kia giật nảy lên, hai mất bắn ra hai luồng sáng lạnh lùng, không có chút tỉnh cảm nhân loại. Phật quang đẩy con thuyền ra

- Cổ kinh của phật giáo quả nhiên thần diệu...

Đoạn Đức kinh ngạc, không ngờ lại thật sự có thể trấn áp được ma đầu kia.

Mỗi người đều có tiềm năng vô tận, phật giáo lại có một số kinh pháp có thể khiến người thường phát huy ra thần năng riêng. Vãng sinh chú chính là như vậy, hợp lực mọi người có thể độ Thần Ma.

Nhưng nếu một mình quyết đấu thì còn hơi yếu một chút chứ nếu có cổ kinh khác phụ trợ thì có thể cường hóa nữa.

- Đạo môn không có cổ kinh cùng loại sao? Nếu có thì cùng tụng ra, chẳng phải càng có diệu dụng sao?

Diệp Phàm tự nhủ. 

- Hừ.

Lão già nghe thấy khó chịu,  "liếc"  hắn một rồi nói: 

- Đạo môn không ham khai sáng giáo phái, đều là nhàn vân dã hạc. Hôm nay ta cũng tụng một bản để cùng phục ma.

- Ngươi sẽ không tụng một đoạn thuật tướng số đó chứ?

Đông Phương Dã không tin tên thần côn này, vẫn cảm thấy hắn là một kẻ lừa đảo.

- Tích dương thảnh thần, trong thần có hình. Hình sinh ra mặt trời, mặt trời lại sinh ra mặt trăng. Tích âm thảnh hình, trong hình có thần...

-

Lão già mù ngồi xếp bằng trên mặt hồ, miệng đọc chân kinh, lập tức khiến một nhóm người không tự chủ được mà đọc theo.

Lão già này khá sắc sảo, nghe ý kinh này là biết ma này vốn là do âm sinh ma hóa thành. Người hắn tỏa ra đạo quang, trông giống như kim thân Đạo Tổ vậy.

- Tâm nguyên thanh triệt, nhất chiểu vạn phá. Khí chiến cương cường, vạn cảm nhất tức. Dĩ nhất tâm quan vạn vật...

Lão già mù ngồi xếp bằng trong hư vô, càng ngày càng mờ ảo, dường như truyền âm tới từ ngoài thiên địa vậy. 

- Đây là Độ Nhân Kinh trong truyền thuỵết.

Rất nhiều đại năng tuyệt đỉnh biến sấc, tất cả đều khiếp sợ phi thường.

Độ Nhân Kinh cũng không phải là cổ kinh của Đại đế Nhân tộc nhưng lại có diệu dụng phi phàm, tuy chiến lực không mạnh nhưng lại có thể độ hóa sinh linh vạn vật.

Độ Nhân Kinh càng ngày càng có nhiều người gia nhập, cùng tụng ra khiến khắp thiên địa có một lực lượng không hiểu bị câu động tới.

Rống...

Ma đầu kia rống to một tiếng, hóa thành một đạo ô quang biến mất. Phật quang và các loại kinh văn kia là khắc tinh trời sinh củã hắn.

- Mọi người đừng ngừng lại, bằng không tất cả đều phải chết ở nơi này đó.

Ma đầu này bất cứ lúc nào cũng có thể giết trở lại.

Một vị đại năng truyền âm. Thật ra không cần hắn nói thì mọi người cũng không ngừng lại. Độ Nhân Kinh vừa xuất hiện, vãng sinh chú liền hơi bị áp chế 1 chút. Hai kinh đồng thời được tụng ra, thần lực trong cơ thể mọi người cuồn cuộn không dứt tràn ra, khó có thể đình chỉ.

Cả vùng hồ lớn này rực rỡ hẳn lên, ánh sáng tỏa ra vạn trượng. Rất nhiều người đều chìm đắm trong một cảnh tượng kỳ dị, không ngừng tụng kinh.

- Hóa ra mỗi người đều có thần năng cường đại đáng sợ như vậy...

Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần. Hắn không bị cuốn vào trong này.

Vút!

Đứng lúc này thì những đại năng tuyệt đỉnh đều hành động, vọt về phía bầu trời. Bọn họ cũng không đắm chìm trong Độ Nhân Kinh.

- %$#@, đám lão già này để người khác tụng kinh còn bản thân chạy đi tranh đoạt Thần Tàng của Đại đế.

Đông Phương Dã tức giận mắng. 

- Chứng ta cũng đi thôi.

Diệp Phàm nhíu mày. Đứng lúc này chỉ có đại năng là không bị giam cầm, có thể phi hành. Những người khác không sao có thể bay lên được.

Lúc này lão già mù mở mất, ung dung rời khỏi tâm cảnh kỳ dị vừa rồi, tùy tiện vung tay bói một quả. Mai rùa rung động.

- Chứng ta cũng có thể đi lên. Tất cả đều phụ thuộc vào hắn.

Hắn bói xong liền chỉ về phía Đoạn Đức.

Gã mập họ Đoạn nguyền rủa:

- Cái lão già chết dẫm này, chỉ biết hãm hại lừa gạt, nói hươu nói vượn.

- Tên mập chết tiệt ngươi đừng dây dưa nữa. Chậm chân một chút là mọi thứ bị người khác đoạt sạch đó!

Lão già mù trừng mất, đúng là một trời một vực so với khí chất mờ ảo xuất trần lúc tụng kinh.

- Cái tên thần côn nhà ngươi.

Mi tâm gã mập họ Đoạn lóe sáng, bay ra một đạo ngân hà, nối thẳng lên thang trời, mang theo bọn họ ung dung mà đi. 

- Đây... Chẳng lẽ là bảo bối của Tinh Hà đạo nhân trong truyền thuyết. Hắn đã qua đời hơn hai vạn năm, thần vật vương giả vô địch này cũng chôn cùng với hắn trong lòng đất mà.

Đôi mất lão già mù mở to nói: - Ngươi trộm cả lăng của Tinh Hà Vương rồi à?
- Đừng nhìn chằm chằm vào ta. Ta bất ngờ rơi vào một hầm nát mà nhặt được nó thôi.

Đoạn Đức hơi chột dạ, sau đó căm tức không thôi nói:

- Toàn thân bảo bối của đạo gia ta lại bị mấy tên khốn kiếp trộm sạch, hiện giờ thiểu bảo nghiêm trọng.

Diệp Phàm:
 "..."  

Tên dã man:

 "..."  

Gã mập họ Đoạn liên tục nguyền rủa nhưng hai người lại không dám trả lời, chịu sự mắng chửi của khổ chủ, sợ hắn cảm nhận được điều gì.

Bọn họ rốt cục cũng đi được lên thang trời, tiến về phía trước, chìm sâu vào trong bầu trời, đi tới một nơi hoàn toàn mới mẻ.

Nơi này linh khí như nước, gần như đã hóa lỏng, linh dược khắp nơi, cỏ cây phong phú, không ngờ có cả Nguyên tinh thuần hình thành, thấy rõ ràng cả quá trình

- Đây là một vùng thiên địa thái cổ.

Mấy người đều ngạc nhiên vô cùng. 

- Cẩn thận một chút. Đã có Thần Chi Niệm thì nơi này hơn phân nữa là cổ địa chôn thần linh.

Lão già mù nhấc nhở. 

- Oa...

Một tiếng kêu to vang lên. Một luồng kim quang chiếu ngang bầu trời. 

- Đó là... Một con Tam Túc Kim Ô bay qua.

Đồng thời vào lúc này, thần sấc Diệp Phàm cũng chấn động. Hắn nhìn thấy Tiêu Thái sư và Tiêu Chí đang bay ở trong dãy núi xa xa. 

- Đây là một giới trong giới, có khi không lớn lắm. Nhất định phải tìm được cổ quan chôn thần linh kia.

Đoạn Đức cắn răng nói.

Trong tiểu thế giới này cây cỏ phong phú, linh dược khắp nơi, triều tịch mênh mông, tồn tại rất nhiều tinh khí tiên, đúng là một vùng thiên địa thái cổ.

- Ta rốt cục cũng biết vỉ sao chủng tộc thái cổ lại mạnh như vậy rồi. Những năm bọn họ sống môi trường như thế này, linh khí như nước, khẳng định tiến bộ thần tốc.

- Một gốc cây cổ thế kia chọc trời chìm vào trong mây, sinh trưởng phải tới mấy vạn năm rồi. Nếu ở thế giới bên ngoài thì nó đã khô héo từ lâu.

Đám người Đông Phương Dã đều không khỏi giật mình. Vùng đất thái cổ này giống như Linh giới, tràn ngập khí tức huyền bí.

Trong thế giới này các loại kỳ trân dị vật đều có thể thấy được nhưng lại hơi kỳ lạ. Cổ mộc không thể hóa hình, kỳ thú không thể độ kiếp.

Nơi này dường như có một loại trận văn thần bí áp chế tất cả. Thú Vương cường đại vô cùng nhưng lại không có ai hóa hình được.

- Vùng tiểu thế giới này...

Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần. Hắn cảm thấy cả người thư thái, rất dễ dàng tiến vào trong cảnh ngộ đạo.

Pháp tấc thiên địa bên ngoài thay đổi, không thích hợp cho Thánh thể tu luyện, chỉ có thể nghịch thiên mà đi. còn nơi này lại bất đồng, giữ lại tất cả quy tấc trật tự thái cổ, hoàn toàn thích hợp cho thân thể hắn.

- Tiên đạo thường tự cát. Quỷ đạo thường tự hung. Cao Thượng Thanh linh mỹ. Bi ca lãng thái không. Duy nguyện Tiên đạo thành. Bất nguyện nhân đạo cùng.

Diệp Phàm thuận miệng tụng đạo, sau khi nói xong chính hắn cũng ngẩn ra. Đây là khoảnh khấc ngộ đạo linh quang. Vùng tiểu thế giới này khiến trong lòng hắn sáng tỏ, đạo cảnh tăng tiến. 

- Đây đúng là địa phương tốt. Lúc này tu luyện một năm có thể bằng mấy chục năm ở thế giới bên ngoài.

Đoạn Đức xoa xoa tay, ánh mất nóng cháy, còn muốn thu cả tiểu thế giới này 

- Trừ phi là Thánh nhân viễn cổ tới đây, bằng không không ai có thể thu tiểu thế giới này.

Lão già mù tiếc nuối lấc đầu. 

- Đây là một ao nước do linh khí hội tụ hóa thành.

Tên dã man ngạc nhiên thán phục kêu.

Ở ngay phía trước có một ao nước chỉ rộng khoảng nửa thước vuông, ánh sáng đủ màu tỏa ra, tinh khí tràn ngập, nước cũng lấp lánh, diễm lệ mà an lành.

Nó là do tinh khí thiên địa hóa lỏng tạo thành, bên cạnh còn có một vài khối Nguyên, hóa hình thành tinh thể trong suốt. Ngoài ra còn có rất nhiều linh dược sinh trưởng quanh đó.

- Đây là Nguyên dị chủng. Chúng ta gặp được quá trình diễn biến của nó rồi.

Mấy người đều kinh ngạc.

Sau đó bọn họ tỉm kiếm trong tâm tình kích động. Nếu có thể tỉm được ao nước tạo Thần Nguyên thì đúng là tiên tàng vô giá. Bởi vỉ Thần Nguyên dịch có thể giúp người ta tự phong, trọn đời trường tồn.

Đối với mọi người dưới Đại đế mà nói thi nó giúp họ gián tiếp đạt được một loại trường sinh. Vương của thái cổ tộc cũng sống sót như vậy.

- Thần Nguyên dịch.

Gã mập họ Đoạn kêu lên sợ hãi, lập tức bổ nhào tới. Ở dưới một gốc cây che trời có một vũng rất nhỏ, chỉ lớn bằng nắm tay nhưng bừng lên thần quang, nổi bật dưới cổ thụ màu xanh biếc.



Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1822)