← Ch.1608 | Ch.1610 → |
Nhưng ngay sau đó thanh niên nọ lại hưng phấn tiếp tục nói:
"Những người bị Chi tiên đả thương nọ nói, Kim Nguyên Cấm Quang của hắn có thể vây lấy Phù Quang Hóa Ảnh của Chi tiên trong vòng hai tháng. Hơn nữa, bởi vì trong người của Chi tiên này có Cấm Quang nên hắn còn có thể trực tiếp luyện chế một loại Chi tiên pháp bàn đề truy tung, chỉ cần tới gần Chi tiên trong vòng trăm dặm liền có thể phát hiện ra tung tích. Chi tiên này độn thuật củng ẩn nặc thuật kinh người, ngoài ra còn một số thần thông đặc biệt khác nữa nhưng thủ đoạn tranh đấu chân chính lại không cao minh, hơn nữa còn có thương tích trong người nên tuyệt sẽ không dám xâm nhập sâu vào Ma Kim Sơn Mạch mà chỉ có thể tiềm ẩn ở một nơi nào đó ở ngoại vi mà thôi. Kể từ đó, trong vòng một tháng thời gian này đúng là cơ hội bắt được nó.
Chúng ta tụ tập ở là muốn chọn thời điểm không có ma khí phun trào để tiến vào sơn mạch nhưng hiện tại lại có chuyện tốt như thế này tự nhiên cũng muốn đi vào thử vận khí. Về phần người ở những địa phương xa hơn thì cho dù có đuổi đến đây thì cũng đã sớm bỏ lỡ cơ hội."
Ba người Hàn Lập nghe được như thế thì mới tỉnh ngộ. Việt Tông sau khi hơi trầm ngâm thì vẫn cực kỳ thận trọng nói:
"Linh dược thông linh ảo hóa thành nhân hình tuy rằng cực kỳ hiếm thấy nhưng dược hiệu cụ thể thì cũng chưa ai thử qua nên cũng không có cái gì ghi lại, cũng không biết có hơn gì một số đỉnh giai linh dược hay không. Chẳng qua loại thông linh linh vật này thật sự hiếm có mà thôi. Nếu không trong vài ngày ngắn ngủi lại hấp dẫn được nhiều người nhằm lúc ma khí phun trào mà nguyện ý mạo hiểm tiến vào sơn mạch như vậy. Dù sao lúc này tiến vào bên trong thì sự nguy hiểm so với thời điểm bình thường còn lớn hơn vô số lần. Cho dù là ở ngoại vi cũng có thể gặp phải cường đại ma thú."
"Việt huynh có điều không biết rồi. Mấy ngày sau khi Chi tiên xuất hiện, chỗ chungns ta xuất hiện một vị thánh tộc tiền bối nguyện ý dùng ba khỏa Vạn Diệu Đan cùng ba gốc Vạn Niên Bích Liên Hoa cộng thêm một con số thiên văn linh thạch để đổi lấy Chi tiên này. Hơn nữa sinh tử không hỏi. Hiện tại vị tiền bối này đang ngụ tại đây và cũng nói rõ sẽ đợi tại Ma Kim Sơn Mạch trong vòng một tháng thì mới có thể rời đi. Đúng rồi, vài giọt Chi tiên tiên huyết kia cũng là do vị tiền bối này mua."
Một cung trang nữ tử khác giải thích nói.
"Thánh tộc?"
Lúc này ngay cả Hàn Lập cũng ngẩn ra hỏi.
"Không sai, vị tiền bối này họ Cốc, tu vi bí hiểm, thoạt nhìn giống như người bản địa tại Thiên Vân ta."
Cung trang nữ tử nhìn Hàn Lập, thản nhiên trả lời.
"Xem ra những người tới đây trên thực tế đều là vì thù lao kếch xù kia của vị Cốc tiền bối này."
Tiêm Tiêm nghe đến đó thản nhiên cười nói.
"Tu luyện giả đi vào trấn này, vô luận là tu vi cao hay thấp phần lớn đều có sự bất đắc dĩ, đều vì linh thạch mà đến nếu không cũng sẽ không nguyện ý mạo hiểm tiến vào Ma Kim Sơn Mạch. Thù lao này cao, nếu chúng ta đắc thủ thì lập tức không cần ở lại đây nữa, cũng không cần mạo hiểm đi bắt giết ma thú làm gì."
Cung trang nữ tử hừ một tiếng, tựa hồ đối với lời nói của Tiêm Tiêm có chút bất mãn. Tinh Tộc nữ tử mỉm cười không nói gì.
"Ny nhi, không được vô lễ. Hai vị đạo hữu này đều là bạn của Việt hiền chất."
Lão giả họ Ngạn tựa hồ là trực hệ trưởng bối của cung trang nữ tử, ánh mắt chợt lóe lên rồi hơi răn dạy quở mắng một câu. Cung trang nữ tử từ trên mặt rất không cao hứng nhưng trong miệng lại vâng dạ mà không nói gì nữa.
"Nếu là chuyện mấy ngày trước thì sao lại còn có nhiều người tụ tập nơi này như vậy. Chẳng lẽ người phụ trách nơi này hiện tại không phải là Liêu tiền bối nữa."
Việt Tông tựa hồ còn chỗ nghi hoặc, bất quá ánh mắt sau khi hướng bốn phía đảo qua thì nhíu mày hỏi một chuyện khác.
"Việt huynh đoán không sai. Liêu tiền bối mười năm trước đã ly khai rồi. Hiện tại chấp sự mới phi thường hà khắc, thậm chí còn khôi phục lại trắc nghiệm thông hành trước kia. Không thông qua trắc nghiệm thì không được trao Ích Lôi Tán. Hơn nữa cũng không giống như Liêu tiền bối, căn bản là sẽ không trao Ích Lôi Tán trước. Việt huynh tới cũng khéo, hôm nay là ngày đầu tiên mở ra trắc nghiệm này cho nên mới có nhiều người tụ tập ở trong này như vậy."
Bạch diện thanh niên thở dài một hơi oán hận nói.
"Tốt lắm, cũng không nên nói lung tung nữa. Mẫn chấp sự mới tới một lần nữa mở ra trắc nghiệm cũng để tránh cho người không đủ thực lực uổng mạng bởi ma thú."
Lão giả hờ hững nói một câu.
"Vấn đề là loại trắc nghiệm này là quy định trước kia. Trước kia vì trong Ma Kim Sơn Mạch có quà nhiều đồng đạo vẩn lạc nên mới có quy định như vậy. Hiện giờ số người nguyện ý tiến vào sơn mạch hàng năm khá là ít ỏi. Cử hành trắc nghiệm này không phải là làm điều thừa sao!"
Thanh niên nọ bĩu môi nói, tựa hồ đối với việc này không cho là đúng.
"Có nói như thế nào đi nữa cũng vô dụng. Không có Ích Lôi Tán là không thể tiến vào sơn mạch, mà người hiện tại phụ trách xét duyệt việc này không còn là Liêu tiền bối nữa, nên quy định tự nhiên cũng phải thay đổi."
Lão già họ Ngạn thâm ý sâu sắc nói một câu.
Thấy ngay cả lão giả có tu vi cao nhất trong bọn hắn cũng nói như thế thì mấy người khác cũng không tiếp tục nói thêm về việc này nữa.
"Mặc kệ Việt huynh lần này tiến vào sơn mạch là vì việc gì nhưng nếu bỏ qua cơ duyên như thế thì đáng tiếng. Không bằng cùng mấy người chúng ta cùng hành động, có Việt huynh, vị thợ săn ma thú đại danh đỉnh đỉnh này cùng truy tung pháp bàn thì xác suất chúng ta bắt được Chi tiên kia hẳn là cao hơn so với những người khác vài phần. Đến lúc đó, nếu thực sự bắt được Chi tiên kia thì Việt huynh có thể lấy một phần thù lao. Còn lại mấy người chúng ta chia đều. Việt huynh cảm thấy như thế nào?"
Cung trang nữ tử cười nhìn Việt Tông nói.
Việt Tông nghe được lời này thì thần sắc vừa động nhưng lại không trả lời ngay.
"Việt huynh, thời gian cũng không còn dư dả nữa, có quyết định ngay được không. Về phần thù lao liệu có tới tay hay không vẫn là một chuyện chưa biết. Đạo hữu hẳn là nên lựa chọn sáng suốt."
Tinh Tộc nữ tử nhìn ra Việt Tông đã động tâm thì thản nhiên nhắc nhở một câu.
"Tiêm đạo hữu yên tâm. Tại hạ đã thu thù lao thì tuyệt đối không thay đổi chủ ý. Ngạn tiền bối, vãn bối còn có chuyện khác trong người, chỉ sợ không thể cùng các người cùng nhau hành động."
Việt Tông thần sắc âm tình bất định trong chốc lát rốt cục cũng quyết định cự tuyệt.
"Không có việc gì, nói thật, chúng ta lần này tiến vào Ma Kim Sơn Mạch cũng có không ít cơ duyên. Khu vực ngoại vi Ma Kim Sơn Mạch không tính là quá lớn nhưng muốn ở trong ma khí tìm được nơi Chi tiên hạ lạc thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Loại chuyện này ai cũng khó mà nói được. Nói không chừng trong lúc vô tình Việt hiền chất lại có thể chạm trán với nó. Như vậy đi, Ny nhi, ngươi đem tướng mạo Chi tiên cùng với một cái truy tung pháp bàn giao cho Việt hiền chất."
Lão già họ Ngạn không thèm để ý chút nào, phân phó nói.
Cung trang nữ tử nghe vậy quả nhiên không chút do dự, tháo vòng trữ vật lấy ra một khối thạch phiến màu trắng cùng một cái pháp bàn màu xanh.
"Đa tạ Ngạn tiền bối."
Việt Tông sau khi do dự một chút thì không từ chối, tiếp nhận hai vật này.
"Hắc hắc, cái này tính là gì. Mặc kệ nói như thế nào, ta và phụ thân ngươi năm đó cũng có vài phần giao tình."
Lão già họ Ngạn thấp giọng cười nói.
Hàn Lập hai tay để sau lưng nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng khẽ nhếch lên vài cái, lộ ra vẻ tựa như cười mà như không. Mà cơ hò cùng lúc đó, trong tai Tinh Tộc nữ tử bỗng nhiên vang lên thanh âm truyền âm của Hàn Lập:
"Nếu đạo hữu trước lúc đi có điều gì chưa nói với Hàn mỗ thì nói đi. Cái gì mà khí phun trào, bên ngoài cũng có thể có cường đại ma thú?"
Tiêm Tiêm nghe được những lời này, sắc mặt hơi đổi nhưng vẫn bình tĩnh truyền âm trở về:
"Tiền bối thứ lỗi! Việc ma khí phun trào tuy đối với chúng ta có chút ảnh hưởng nhưng nếu không xâm nhập sâu vào trong sơn mạch thì cũng không có vấn đề gì lớn. Vãn bối nguyên bản muốn chờ sau khi tiến vào bên trong thì nói đến việc này. Như vậy đi, sau khi đắc thủ thánh giai ma thú kia thì ngoại trừ Chân huyết cùng ma hạch thì vãn bối sẽ nhượng thêm cho tiền bối một phần tài liệu. Mong tiền bối không trách móc!"
Vị Tiêm Tiêm này cũng nhu thuận vô cùng, vừa nghe Hàn Lập chất vấn thì lập tức hạ thấp tư thái và cũng chủ động đưa ra bồi thường. Bên tai Tinh Tộc nữ tử nhất thời yên tĩnh trở lại nhưng một lát sau liền vang lên thanh âm lạnh như băng của Hàn Lập:
"Ta bình sinh ghét nhất bị người khác cố ý gài bẫy. Lúc này đây coi như xong, nếu tiếp theo còn xảy ra chuyện này lần nữa thì chuyện hợp tác liền lập tức chấm dứt. Ta ngay cả phi thường muốn chữa trị Thiên ngoại ma giáp nhưng quyết không cho phép người khác trêu đùa nhiều lần."
Vừa nghe Hàn Lập nói như thế, Tinh Tộc nữ tử trong lòng lại buông lỏng, biết cuối cùng đã qua một cửa này mà trong lúc này thi Việt Tông và lão giả họ Ngạn lại bắt đầu tán gẫu chuyện xưa, một bộ trò chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng đúng lúc này có một chuyện khiến ngay cả Hàn Lập cũng ngạc nhiên phát sinh.
Hai gã tu vi cao nhất, Luyện Hư Kỳ đỉnh gia khác ở đây chẳng những là người từ bên ngoài đến hơn nữa vừa mới nghe đến tên Việt Tông thì thờ ơ, bất quá hiện tại bọn hắn nghe xong mấy người khác truyền âm mới biết được nguyên nhân Việt Tông có được danh khí như thế. Hai người cơ hồ đồng thời hai mắt sáng ngời. Tiếp theo hai người lại âm thầm nói chuyện với nhau vài caao thì một gã trung niên nhân trong đó bỗng nhiên đứng dậy đi thẳng đến chỗ đám người Việt Tông.
"Ngươi là thợ săn ma thú nổi danh nhất ở đây, đối với Ma Kim Sơn Mạch khẳng định là phi thường quen thuộc?"
Người này vừa đi đến cách Việt Tông mấy trượng thì dùng ngữ khí bất hảo hỏi.
"Nổi danh là sự tình trước kia. Ta đã hơn trăm năm không có tiến vào Ma Kim Sơn Mạch, hiện tại làm sao dám nói là quen thuộc? Tiền bối có chuyện gì không?"
Việt Tông tuy rằng trong lòng trầm xuống nhưng vẫn có thể bảo trì sự đúng mực trả lời.
"Mặc kệ ngươi thực sự quen thuộc hay là giả bộ hồ đồ. Ngày mai ta cùng Miêu đạo hữu muốn đi vào Ma Kim Sơn Mạch tìm kiếm Chi tiên. Ngươi phải theo cùng chúng ta đi."
Người này hai mắt nhíu lại, khấu khí bá đạo dị thường.
Vừa nghe lời này, không riêng Việt Tông mà đám người cung trang nữ tử cũng thần sắc đại biến. Tiêm Tiêm cùng Hàn Lập cũng giật mình. Lão giả họ Ngạn vẫn bảo trì được sự trấn định nhìn đối phương thần sắc trầm xuống hỏi:
"Các hạ nói lời này là có ý tứ gì?"
"Có ý tứ, tự nhiên là muốn sự trợ giúp của vị tiểu hữu này một chút. Như thế nào, đạo hữu cảm thấy không ổn ư?"
Cũng không biết gã dị tộc nhân này có chỗ ỷ lại nào mà dám đối mặt với tồn tại cùng giai với mình mà lời nói đồng dạng không chút khách khí.
← Ch. 1608 | Ch. 1610 → |