← Ch.1537 | Ch.1539 → |
Bỗng nhiên Diệp Khuynh Tư nghĩ tới một vấn đề, nếu như hôn lễ cử hành tại Tân Nguyệt Địa nhất định là vô cùng long trọng. Không biết làm thế có ảnh hưởng tới tâm tình tiểu công chúa hay không?
"Tốt, thời gian định là đầu mùa hạ sang năm vậy."
Sở Mộ gật đầu đồng ý.
Nghe được Sở Mộ nói lời này, tâm tư Diệp Khuynh Tư cảm động không nói nên lời. Đầu mùa hạ là thời điểm Hướng Vinh thành tổ chức lễ hội, nàng không ngờ Sở Mộ còn nhớ thời gian chính xác như vậy.
"Có phải quá gấp không? Khi đó ngươi mới vừa rời khỏi Ấn cốc, hay là kéo dài thêm mấy ngày..."
Băng Lam nói.
"Không cần, cứ xác định ngày đó."
Giọng nói Sở Mộ rất chân thành, rồi mỉm cười nhìn sang Diệp Khuynh Tư.
Tranh Minh đại địa không có nhiều không gian độc lập, tổng cộng lại còn không bằng Tân Nguyệt Địa.
Ấn cốc là không gian đặc thù của Tranh Minh thành, bởi vì không còn Ma Thạch và trận đồ hao tổn đành phải đóng cửa một đoạn thời gian dài.
Mấy ngày nữa chính là thời điểm trăng rằm, bọn họ sẽ dựa vào lực lượng ánh trăng mở ra thông đạo tiến vào Ấn cốc.
Còn có một ít thời gian, lần này Sở Mộ đi vào Ấn cốc tu luyện lại phải chia tay với Diệp Khuynh Tư khá lâu. Vì thế hắn dành mấy ngày còn lại phụng bồi nàng.
"Sở Mộ, ta muốn đi Huyền Môn một chuyến, ngươi cùng đi với ta."
Diệp Khuynh Tư nói.
"Đi tới đó làm gì?"
Sở Mộ khó hiểu hỏi.
Huyền Môn là địa bàn Lữ Phong Nam, tên này một mực tìm cách gây phiền toái cho Diệp Khuynh Tư. Sở Mộ hoài nghi chuyện tình Băng Lam bị tập kích có liên quan tới hắn. Sau khi hành trình Ấn cốc kết thúc, Sở Mộ nhất định sẽ giải quyết rụng Lữ Phong Nam tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Còn nhớ lão sư của ta không?"
Diệp Khuynh Tư nói.
Sở Mộ khẽ gật đầu.
"Hắn xuất thân từ Huyền Môn tiên tông, ta học được linh thuật cao cấp vốn là bí điểm của Huyền Môn tiên tông."
Diệp Khuynh Tư chậm rãi nói.
"À, thì ra còn có nguyên nhân sâu xa."
Sở Mộ cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Thế nhưng, thử nghĩ lại liền cảm thấy đây là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu Ứng Vinh không xuất thân từ Huyền Môn tiên tông làm sao biết được linh thuật xảo diệu như thế? Thậm chí còn truyền thụ huyền thuật cho Diệp Khuynh Tư.
"Ừ, lúc trước ta đã gặp mẫu thân của lão sư, mặc dù không muốn gia nhập Huyền Môn tiên tông, nhưng lão thái thái muốn giao một vài loại tiên thuật cho ta học tập. Ta có thể luyện chế ra Tiên Thạch là nhờ công lao của nàng. Lần này ta trở về Tân Nguyệt Địa hiển nhiên phải chào tạm biệt người ta một tiếng, mặt khác hi vọng nàng truyền thụ cho ta một ít bí pháp hữu dụng, Tân Nguyệt Địa chúng ta có tài nguyên phong phú, ta sẽ từ từ luyện chế Huyền vật, Tiên vật đợi ngươi về."
Diệp Khuynh Tư nói.
"Tốt, ta đi với ngươi."
Sở Mộ gật đầu nói.
Huyền Môn tiên tông tọa lạc ở phía đông Mục thành, trên một đỉnh núi nguy nga, hùng vĩ. Từ kiến trúc và cảnh tượng không hề thua kém Thần Tông bao nhiêu.
Thời điểm bay ngang qua Mục thành, Sở Mộ nhìn xuống tòa thành phồn hoa, náo nhiệt, trong lòng không ngừng cảm khái.
Dòng người phía dưới đông như kiến đi đi lại lại, nhìn đâu cũng thấy kiến trúc to lớn, khí thế bàng bạc đứng sừng sững giữa thiên địa.
Mục thành chia ra làm ba khu vực chính, ngoại thành là lớn nhất, đi vào trong là trung thành và nội thành dành cho giai cấp quý tộc, hoặc cường giả chân chính. Cả tòa thành giống như một con quái vật lớn chiếm lĩnh đại địa.
Qua Mục thành, ngọn núi Đông Nam sơn dần dần xuất hiện ở trước mắt.
Đông Nam sơn là ngọn núi cỏ cây xanh tươi mơn mởn, trên trời luôn có mây tía vờn quanh, khắp núi đồi là tiên hoa nở rộ thơm ngát. Cho dù bay trên không trung cũng có thể ngửi thấy mùi thơm dễ chịu, tinh thần cảm thấy vô cùng phấn chấn.
"Đông Nam sơn có kết giới bảo hộ, chúng ta theo quy củ tiến vào từ sơn môn."
Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng nói, chỉ vào sơn đạo màu trắng ẩn hiện bên trong sương mù phía dưới.
Vong Mộng bay qua khu rừng màu tím, chậm chạp hạ xuống ở gần sơn môn.
"Thích đi đâu thì đi!"
Sở Mộ mỉm cười nói với Vong Mộng
Khi Vong Mộng gần chạm đất, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cùng nhau nhảy xuống. Thân thể Vong Mộng đột nhiên giải tán biến thành một đàn Tinh Linh Điệp sặc sỡ bay vào rừng cây.
"Vù vù vù!"
Đàn Tinh Linh Điệp màu đen ưu nhã bay lên, chia ra các phương hướng bất đồng dạo chơi khắp khu rừng.
Đám hộ vệ Huyền Môn thấy vậy liền mở to mắt kinh ngạc, một màn này thật sự quá đẹp. Cả đám vội vàng nghị luận chủng tộc Vong Mộng, không biết đây là loại Hồn sủng thần bí nào.
Sau khi Vong Mộng phân hoá chỉ còn lại một con Tinh Linh Điệp màu đen đậu trên bả vai Sở Mộ. Thời điểm cần phải chiến đấu, tất cả Tinh Linh Điệp sẽ lấy nó làm chủ nhanh chóng tụ hợp lại thành bản thể.
"Là Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp."
Các đệ tử Huyền Môn cũng nhận ra Diệp Khuynh Tư, mọi người hỏi rất nhiệt tình.
"Ừ, ta tới bái phỏng lão phu nhân."
Diệp Khuynh Tư gật đầu.
"Tốt, ta đi thông báo, Lam Âm, ngươi dẫn Diệp tiểu thư lên núi."
Một gã đệ tử nói.
Lam Âm là nữ đệ tử diện mạo không tệ lắm, vóc người cực kỳ nóng bỏng. Hơn nữa, nàng mặc một thân y phục bó sát bày ra toàn bộ điểm nổi bật trên người mình, mỗi lần bước đi đều khiến cho đám nam nhân miệng đáng lưỡi khô, chỉ muốn nhảy vào nuốt sống nàng.
"Hai vị đi theo ta."
Lam Âm khom người thi lễ, cặp mắt chỉ lướt qua Diệp Khuynh Tư rồi tập trung vào Sở Mộ.
Sở Mộ cũng là nhận thấy được nữ tử này đang nhìn mình, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, chỉ im lặng đi theo nàng.
"Giả đứng đắn."
Lam Âm nói thầm một câu, nàng tin tưởng chỉ cần mình dẫn đường ở phía trước, thế nào ánh mắt nam tử kia cũng sẽ tập trung vào người nàng.
Con đường lên núi thật dài, quanh co uốn lượn, thân thể Lam Âm cũng chậm rãi di động như rắn nước dụ người phạm tội.
Diệp Khuynh Tư cũng là nữ nhân, ban đầu nàng còn không có chú ý nhiều lắm. Nhưng mỗi lần men theo bậc thang quẹo sang hướng khác, Lam Âm luôn canh đúng thời điểm lượn qua mặt Sở Mộ một vòng, vì thế Diệp Khuynh Tư khẽ nhíu mày bắt đầu suy nghĩ gì đó.
"Nữ tử này là thế nào? Tự nhiên ở chỗ này khoe khoang phong tình, định dụ dỗ nam nhân à?"
Diệp Khuynh Tư tự nhủ trong lòng.
Diệp Khuynh Tư rất yên tâm nhân phẩm của Sở Mộ, nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý nhìn thấy một nữ nhân phô bày thân thể trước mặt phu quân của mình.
"Chẳng lẽ nàng là thuộc hạ Lữ Phong Nam?"
Diệp Khuynh Tư nghĩ thầm.
Diệp Khuynh Tư rất ít khi tới Huyền Môn tiên tông, nhưng mỗi lần tới đều bị Lữ Phong Nam gây khó khăn. Hắn đảm nhiệm chức vụ thủ tịch đệ tử tại Huyền Môn có được một ít quyền lực, rất nhiều đệ tử đều bị hắn sai khiến không dám làm trái.
Trong lòng nghĩ tới chuyện này, Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Sở Mộ mới phát hiện ánh mắt tên này đang cắm chặt vào người ta không buông. Nàng nhất thời mất hứng, cái miệng khẽ cong lên giận dỗi.
"Diệp tiểu thư, vị công tử này là ai? Không ngại giới thiệu một chút?"
Lam Âm mỉm cười hỏi.
"Là một tên vô danh tiểu tốt, không cần giới thiệu."
Diệp Khuynh Tư tức giận nói.
"À, nhìn công tử khí độ bất phàm, ta còn tưởng rằng là đại thiếu gia thế lực nào đó."
Lam Âm nghiêng mắt nhìn sang Sở Mộ, một tay che miệng cười khanh khách.
Sở Mộ nghe thế chỉ biết cười khổ, ghen tuông cũng phải đúng chỗ nha! Nữ tử này đi ở trước mặt hắn, hắn không thể nào luôn luôn cúi đầu đi tới, hay là bắt hắn nhắm mắt đi đường?
"Còn nhìn?"
Diệp Khuynh Tư trừng mắt đe dọa Sở Mộ.
"Ta đang suy nghĩ nếu như nàng cũng mặc y phục mỏng như thế, bó sát như thế, nhất định là cực kỳ hấp dẫn."
Sở Mộ nhếch môi cười tà.
Gương mặt Diệp Khuynh Tư đỏ bừng như táo chín, xưa nay nàng ăn mặc tương đối bảo thủ, cao nhất chỉ là mặc váy đến đầu gối. Nàng tuyệt đối không thể nào mặc y phục mỏng tang như nữ nhân này, lại còn dùng quần lụa trong suốt để lộ cả nội y bên trong.
Ba người đi qua sơn môn, Sở Mộ thấy được phía trước mắt mình là những ngọn núi cao ngất, trên đó là những tòa phủ đệ, sơn trang, lầu các vô cùng hoa lệ.
← Ch. 1537 | Ch. 1539 → |