← Ch.1660 | Ch.1662 → |
Chương 1504: Địch nhân tứ phía. (Thượng)
Lúc trước vốn đã thăm dò cụ thể rồi, Khuất Phong vẫn luôn cảm thấy lão hộ vệ đi theo bên cạnh Nữ Tôn Băng Lam có vẻ quen thuộc.
Mới đầu hắn cảm thấy chẳng qua là người này bộ dạng hơi giống mà thôi. Nhưng lão quản gia nhắc nhở một câu đã khiến cho Khuất Phong dở khóc dở cười.
Khuất Phong là một cao thủ hoàng tộc, địa vị coi như không thấp. Cho dù là xuất hiện tại Tranh Minh đại địa hay là Ô Bàn đại địa cũng khó gặp đối thủ.
Nhưng bản lãnh bây giờ của hắn trên một trình độ nhất định sẽ phải quy công ở lão giáo đầu Vũ Phong Địch. Bởi vì trước khi lão giáo đầu về hưu đã từng chỉ điểm hắn mấy tháng.
Trong thời gian vài tháng ngắn ngủi, Khuất Phong đã nhận được ích lợi không nhỏ, thực lực hắn đột nhiên tăng mạnh lan truyền nhanh chóng ở trong hoàng tộc.
Hiện tại hắn đã là một cao thủ, chuẩn bị tiến vào hàng ngũ thành viên trọng yếu rồi. Kết quả lão phu nhân truyền đạt một mệnh lệnh bắt giữ người trong tay lão giáo đầu, chuyện này có khác gì bảo hắn đi tìm chết?
"Xem ra lần này chúng ta không có hi vọng tiến vào hàng ngũ thành viên trọng yếu. Chỉ mong lão phu nhân không nên trách tội cách chức chúng ta là tốt lắm rồi."
Khuất Phong thở dài bất đắc dĩ.
"Không thử làm sao biết? Ngươi cũng nói hắn đã già rồi."
Trần Tĩnh không muốn từ bỏ ý định dễ dàng như thế.
"Ngươi còn chưa hiểu?"
Khuất Phong.
"Hiểu cái gì?"
"Chẳng lẽ ngươi không thấy hắn xuất hiện bên cạnh Nữ Tôn từ lâu rồi sao? Ngươi nghĩ rằng đây chỉ là trùng hợp?"
"Ý ngươi là..."
Trần Tĩnh ngẩn người ngạc nhiên.
"Đúng thế, bên trong tộc chúng ta có người âm thầm bảo vệ nàng, hơn nữa đã bắt đầu từ rất sớm."
Hội nghị sẽ cử hành vào ba ngày sau, trong thời gian này thường xuyên xuất hiện những người xa lạ tiến vào Lưỡng Khôn sơn. Đôi khi những thế lực khác nhau tìm cơ hội qua lại bàn bạc, tăng cường quan hệ. Vì thế chỉ trong một đoạn thời gian ngắn, thế cục nơi này phát triển vô cùng phức tạp, đặc biệt là Tân Nguyệt Địa vẫn luôn ở vào trạng thái bị người xa lánh.
Cũng may đám người Hòa thành và Tân Nguyệt Địa vẫn còn qua lại với nhau, nhờ đó Liễu Băng Lam không đến nổi cảm giác mình bị cô lập. Về sau cũng có một ít thế lực gia nhập vào vòng tròn lãnh thổ tự do, tình thế Tân Nguyệt Địa mới khá hơn một chút.
"Trước kia ta đã tới Lưỡng Khôn sơn rồi, cũng có một vị lão hữu địa vị tương đối cao. Bây giờ ta muốn đi bái phỏng hắn, Nữ Tôn có thể cùng đi với ta. Chuyện này sẽ có ảnh hưởng tốt đối với Tân Nguyệt Địa."
Vũ Bá nói với Băng Lam.
Dạo gần đây, Liễu Băng Lam thật sự rảnh rỗi, cả ngày không ai tới hỏi thăm đã đành, lại còn có không ít người tới tới lui lui xò xét. Chuyện này làm cho nàng có cảm giác không tốt.
"Ừ, cũng tốt! Hẳn là một vị tiền bối sao?"
Băng Lam gật đầu đáp ứng.
"Còn chưa già lắm!"
Vũ Bá cười nói.
Băng Lam đi theo Vũ Bá tới một tòa sơn trang, rồi men theo sơn đạo đi ra sau núi. Khung cảnh trước mắt nàng từ từ mở rộng ra, khu đất chính giữa là một mái nhà tranh tao nhã. Đây hẳn là nơi ở của một vị lão nhân ưa thích thanh tịnh.
"Nữ Tôn chờ một lát, ta đi vào thông báo."
Vũ Bá nói.
Băng Lam khẽ gật đầu, đứng bên bờ suối lẳng lặng chờ đợi. Nàng cũng hơi ngạc nhiên, một người có được trang viên riêng ở trong lãnh địa hoàng tộc rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Nhà gỗ đơn giản sạch sẽ, bên trong để một cái bàn, hai cái ghế và một bộ trà cụ, hoàn toàn không có bất kỳ vật nào dư thừa.
Vũ Bá đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng kéo bức mành lụa ra.
Hắn cúi người thi lễ, ngữ khí cung kính nói với một nam nhân đầu tóc đen nhánh, nhưng tóc mai lại bạc trắng kỳ lạ:
"Gia chủ, nàng đang chờ ở ngoài cửa."
Gã nam tử kia chậm rãi mở mắt, khí chất hắn lập tức biến đổi, tựa như một con Giao long đột nhiên tỉnh giấc. Hắn nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
"Ngươi nói với nàng ta muốn nghỉ ngơi hôm nay, không muốn người khác quấy rầy."
"Gia chủ, đây là tại sao? Không phải ngài vẫn muốn gặp nàng sao?"
Trên mặt Vũ Bá lộ vẻ không hiểu.
"Ta đứng ở cửa sổ nhìn nàng là tốt rồi. Nàng đang đứng bên suối đúng không?"
"Đây..."
Vũ Bá còn muốn nói điều gì đó, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Sau đó hắn đành phải gật đầu nói:
"Được rồi!"
Vũ Bá đi ra khỏi nhà gỗ, sau lưng truyền tới thanh âm gia chủ.
"Ngươi đừng đi ra, đợi một lát!"
Vũ Bá nhìn thoáng qua vị gia chủ, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, đứng yên ngay tại chỗ.
"Nữ Tôn, vị cố nhân của ta đang tu luyện nên không muốn bị quấy rầy. Lần sau chúng ta lại đến!"
Một lát sau, Vũ Bá đi ra khỏi phòng, mở miệng nói với Băng Lam đang chờ đợi ở bên ngoài.
"Ừ, vậy chúng ta trở về thôi!"
Băng Lam gật đầu nói.
Trên đường trở về đi ngang qua sơn trang tổ chức hội nghị, Liễu Băng Lam phát hiện nơi này tụ tập không ít người. Phần lớn là những người xa lạ đối với nàng. Liễu Băng Lam không muốn nhiều lời với bọn họ, vẫn giữ tốc độ như cũ đi về phía nơi ở của mình.
"Vị này không phải là Nữ Tôn Tân Nguyệt Địa, Liễu Băng Lam hay sao?"
Một gã Cương chủ lập tức nhận ra nàng, mỉm cười chào hỏi.
Vị Cương chủ này nói chuyện thanh âm hơi lớn, những người có mặt trên hành lang đều có thể nghe thấy.
Trong đám người đó có một nữ tử đầu tóc đỏ như lửa bước ra, cố ý đi tới trước mặt Băng Lam, cười nói:
"Từ lâu đã nghe nói Nữ Tôn Tân Nguyệt Địa là một vị Băng mỹ nhân, nhưng mà mọi người luôn gọi ta là Hỏa phu nhân. Ta là phái chủ Hỏa phái thuộc Nguyên Tố tông, thật sự cao hứng có thể gặp ngươi ở nơi này."
Băng Lam lẳng lặng đánh giá nữ nhân ở trước mặt, bộ dáng vẫn duy trì lễ tiết đơn giản, nhưng không vội trả lời.
"Lúc trước những sự tình kia là do thuộc hạ của ta thương lượng với Tân Nguyệt Địa, có lẽ bọn họ lỡ lời mạo phạm mong rằng Nữ Tôn đừng phiền lòng. Đúng lúc chúng ta gặp nhau ở đây, nếu không ngại cùng ngồi xuống bàn bạc một chút về sự tình Yểm Ma Thánh vực, thế nào?"
Hỏa phu nhân nói xong liền lùi lại một bước, bày ra tư thái xin mời.
Phái chủ Nguyên Tố tông đã muốn mời, Liễu Băng Lam không thể cự tuyệt. Hai người cùng nhau đi tới một gian đình viện vắng vẻ.
"Nếu như thành viên Hỏa phái muốn đến Yểm Ma Thánh vực tu luyện, chúng ta sẽ không cự tuyệt. Nhưng các ngươi không thể nắm quyền quản lý Yểm Ma Thánh vực, tuyệt đối không thể."
Băng Lam trực tiếp nói vào chính đề.
Nguyên Tố tông Hỏa phái đã cho người đi tới thương lượng với nàng chuyện tình Yểm Ma Thánh vực từ sớm. Bọn họ rất muốn thu phục Yểm Ma tộc làm Hồn sủng, trực tiếp thay thế quyền quản lý của Yểm Ma cung.
Thế lực Yểm Ma cung không thể so sánh với Nguyên Tố tông Hỏa phái, nhưng lại có vị trí trọng yếu đối với Tân Nguyệt Địa. Nguyên Tố tông Hỏa phái đã thể hiện sự bá đạo của mình, muốn trực tiếp mua đứt Yểm Ma Thánh vực. Liễu Băng Lam làm sao đáp ứng?
"Nữ Tôn, giao dịch thường thường phải trải qua thương lượng, chỉ cần có lợi ích, chuyện gì cũng có thể thông qua. Ngươi không cần thiết từ chối nhanh như vậy, biết đâu điều kiện chúng ta đưa ra khiến ngươi hài lòng thì sao?"
Hỏa phu nhân vẫn mỉm cười ôn hòa.
Cho đến lúc này, rất nhiều thế lực nhằm vào tám đại Thánh vực của Tân Nguyệt Địa. Nhưng trên thực tế Yểm Ma Thánh vực mới là địa phương trọng yếu nhất.
Đầu tiên, lãnh thổ Yểm Ma tộc chính là nằm trong tay Yểm Ma Thống trị giả được Sở Mộ phái tới trông coi. Theo diện tích Thánh vực không ngừng mở rộng, ngày hôm nay thuộc hạ dưới trướng Yểm Ma Thống trị giả đã tương đương với một thế triều rồi.
Cho dù Liễu Băng Lam đáp ứng giao quyền quản lý Yểm Ma Thánh vực cho Nguyên Tố tông Hỏa phái, nhưng Yểm Ma tộc chắc chắn không bao giờ đồng ý giao ra.
Tiếp theo, bên trong Yểm Ma Thánh vực ngoại trừ Yểm Ma tộc ra, còn có Ma Linh tộc đang nương tựa.
Chương 1504: Địch nhân tứ phía. (Hạ)
Ma Linh nhất tộc xem Cẩn Nhu công chúa là nữ vương, chủng tộc này sinh sản đầy đàn rất chậm, nhưng bây giờ càng lúc càng phồn vinh rồi. Hơn nữa, cách một đoạn thời gian Ma Linh nhất tộc sẽ đưa ra một vài thành viên ưu tú ký kết hồn ước với thanh niên cao thủ Tân Nguyệt Địa, trợ giúp bọn họ phá vỡ hạn chế đẳng cấp chủng tộc.
Mấy năm gần đây, Tân Nguyệt Địa xuất hiện nhân tài lớp lớp là nhờ công lao Ma Linh nhất tộc, giao Yểm Ma Thánh vực cho Nguyên Tố tông chẳng khác gì mất đứt hai đại chủng tộc tiềm lực lớn lao. Giá trị Ma Linh nhất tộc làm sao có thể sử dụng linh vật, lãnh thổ, Hồn sủng tính toán?
"Chúng ta tạm thời không bàn chuyện Yểm Ma Thánh vực, thật ra phái chủ Phong phái cảm thấy hứng thú đối với Phược Phong thánh vực. Ngoài ra bên phía Thần Tông hẳn là đã phái người tới thương lượng sự tình Chưởng Thự Thánh vực đi?"
Hỏa phu nhân mỉm cười gian trá.
"Thánh vực là căn cơ của Tân Nguyệt Địa, chúng ta không bao giờ chuyển tặng và giao dịch."
Liễu Băng Lam vẫn giữ vững lập trường kiên định.
"Nếu như Tân Nguyệt Địa không tồn tại thì sao?"
Hỏa phu nhân điểm điểm ngón tay lên mặt bàn, nói một câu hời hợt.
Băng Lam khẽ cau mày, xem ra Hỏa phu nhân đang muốn uy hiếp nàng?
"Có lẽ chúng ta không có tiếng nói chung rồi, cáo từ!"
Liễu Băng Lam đứng lên, không thèm để ý tới thái độ Hỏa phu nhân nữa.
"Tân Nguyệt Địa các ngươi xuất hiện tại Tranh Minh đại địa thời gian không lâu, hẳn là không hiểu một vài quy củ. Có nhiều thứ tự mình chủ động dâng ra sẽ tránh khỏi rất nhiều chuyện không tốt. Ít nhất ngươi nên hiểu đạo lý "hoài bích có tội". Loại địa phương nhỏ như Tân Nguyệt Địa không nên tìm thêm địch nhân, bất kỳ thế lực nào ở Tranh Minh đại địa cũng mạnh hơn các ngươi nhiều lắm. Hiện tại đã có người hảo tâm nhắc nhở, ngươi nên hiểu được mình nên làm gì mới đúng, chứ không phải bày ra tư thái cao cao tại thượng. Tân Nguyệt Địa gọi ngươi là Nữ Tôn, nhưng ở Tranh Minh đại địa, ngươi không phải là cái gì hết!"
Hỏa phu nhân thấy Băng Lam không thèm nể mặt mình, giọng nói lập tức trở nên âm trầm hơn vài phần.
Nghe Hỏa phu nhân nói như thế, Vũ Bá nãy giờ im lặng đi theo phía sau Băng Lam lập tức nhíu chặt chân mày, xoay người lại nhìn thẳng vào mặt Hỏa phu nhân nói năng lỗ mãng, lạnh lùng nói:
"Ngươi tính là thứ gì? Chẳng lẽ Nguyên Tố tông đến phiên ngươi, một phái chủ Hỏa hệ nho nhỏ nói chuyện?"
"Chủ tử trong mắt không có người, ngay cả lão nô cũng càn rỡ làm bậy. Từ khi nào đến phiên một lão già như ngươi nói chuyện?"
Hỏa phu nhân tức giận nói.
Vũ Bá nghe thấy Hỏa phu nhân nói câu này liền dừng lại bước bộ, trong lòng tức giận càng sâu.
Thời kỳ lão nhân gia một tay đàn áp cường giả Nguyên Tố tông, Hỏa phu nhân còn chưa có ra đời. Thế mà bây giờ người này càng lúc càng khoa trương, căn bản không hiểu cái gì gọi là tôn trọng trưởng bối.
"Vũ Bá, quên đi!"
Băng Lam khẽ lắc đầu, không cho Vũ Bá tranh luận vô nghĩa với Hỏa phu nhân.
Vũ Bá vốn đã chuẩn bị xuất thủ dạy dỗ nữ nhân ngang tàng này, nhưng nhìn thấy ánh mắt Băng Lam vẫn còn bình tĩnh, hắn cũng nhanh chóng đè nén lửa giận trong lòng.
Hai người rời khỏi đình viện, vừa mới xuất hiện trên hành lang đã có mấy người đâm đầu đi tới trước mặt Băng Lam.
"Tại hạ Vương Khoan, chưởng môn Thú hệ Yêu Thú cung."
Một gã nam tử mặt sẹo mở miệng nói.
"Ta là Nguyễn Lôi, Cương chủ Đỗ cương. Nữ Tôn, hẳn là chúng ta đã có duyên nói chuyện vài lần."
Một gã nam tử mặc hoàng bào cười nói.
Một nữ tử khác không có tự giới thiệu mình, mà chỉ là dùng ánh mắt kiêu ngạo đánh giá Băng Lam, khóe miệng cong lại ra vẻ khinh miệt.
Băng Lam không biết mấy người này tìm mình có chuyện gì, chẳng qua là lạnh nhạt chờ đợi bọn họ chủ động lên tiếng.
"Chúng ta có hứng thú đối với lãnh thổ phương bắc, nhưng mà Tân Nguyệt Địa áp đặt thuế vụ ở nơi đó quá cao. Không bằng Nữ Tôn giao lại quyền sở hữu lãnh thổ phương bắc cho chúng ta, Nữ Tôn cứ việc đưa ra điều kiện."
Gã nam tử tên là Vương Khoan lên tiếng trước.
"Chuyện này sao? Để sau này bàn lại được không?"
Liễu Băng Lam lạnh nhạt nói.
"Không thích hợp lắm! Nếu đã gặp nhau ở chỗ này, tốt nhất là giải quyết càng sớm càng tốt, đối với mọi người đều có lợi."
Vương Khoan nói.
"Vậy sao? Nếu vậy các ngươi phái người đến Tân Nguyệt Địa tự nhiên có người tiếp đón. Về phần các ngươi ngăn cản đường đi của Nữ Tôn là muốn làm người ta khó chịu?"
Vũ Bá đã nhận ra ba người này cố ý gây chuyện, cho nên giọng nói không hề khách khí.
"Vị lão bá này, chúng ta không có ý đó. Chẳng qua là muốn thương lượng chuyện quan trọng với Nữ Tôn, nếu như Nữ Tôn cảm thấy khinh thường trao đổi, vậy thì chúng ta tự nhiên tránh ra."
Nữ tử kia đột nhiên cười lạnh nói chen vào.
Liễu Băng Lam lại nhíu mày lần nữa, những người này đúng là nhắm vào nàng và Tân Nguyệt Địa rồi. Bọn họ rõ ràng là muốn chiếm đoạt tất cả tài nguyên và lãnh thổ ở trong Tân Nguyệt Địa.
Băng Lam hiển nhiên không thể đáp ứng, nhưng bây giờ ba người này cố ý khích bác, ý đồ cô lập Tân Nguyệt Địa với những thế lực khác.
Tân Nguyệt Địa là lãnh thổ tự do, thời gian quật khởi vẫn còn quá ngắn. Những người tham gia hội nghị lần này đều là nhân vật cấp chưởng môn trở lên, nếu như Tân Nguyệt Địa lấy cứng đối cứng rõ ràng là tự tìm đường chết.
Trong lúc Liễu Băng Lam lâm vào thế khó xử, một gã nam tử mặc y phục trắng như tuyết từ hành lang đi tới.
"Mấy vị, ta có chuyện riêng cần thương nghị với Nữ Tôn, nhường đường cái nào!"
Gã nam tử đi lại gần rồi lãnh đạm nhìn lướt qua ba người kia.
Ba người Vương Khoan lúc trước còn lộ vẻ khinh thường, khắc bạc, nhưng thời điểm bọn họ thấy gã nam tử này xuất hiện vội vàng nuốt ngược lời định nói xuống bụng.
Ba người không dám lưu lại ngăn trở đường đi, mà đồng loạt xoay người rời khỏi hành lang thật nhanh.
Gã nam tử buông tay ra hiệu mời Băng Lam đi cùng, sau đó hai người chậm rãi bước ra đình viện.
Vương Khoan, Nguyễn Lôi cùng với nữ tử kia im lặng nhìn bóng lưng nam tử rời đi, thật lâu vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.
"Tiêu... Tiêu phán quan tại sao xuất hiện ở chỗ này?"
Vương Khoan lắp bắp nói.
Ở trong thế lực Thần Tông, chỉ có duy nhất tổng phán quan Tiêu Tuyết Ngang mới mặc y phục tuyết trắng kiểu này. Có thể nói đây là dấu hiệu đặc biệt của hắn, thời gian lâu dần toàn bộ Tranh Minh đại địa rất ít người mặc trang phục kiểu này.
Trên thực tế, tính cả Tranh Minh đại địa có mấy người dám ngăn cản đường đi của Tiêu Tuyết Ngang?
Vương Khoan, Nguyễn Lôi không hiểu chỉ một Nữ Tôn Tân Nguyệt Địa làm sao quen biết Tiêu Tuyết Ngang. Hơn nữa còn là nói chuyện riêng với nhau, quan hệ giữa hai người bọn họ như thế nào?
Sau khi quay về sơn trang của mình, Liễu Băng Lam nhìn thoáng qua Tiêu phán quan, trên mặt nở nụ cười cảm kích:
"Tiêu phán quan có việc cần thương lượng, hay chỉ là giúp ta giải vây?"
Tiêu Tuyết Ngang cười cười nói:
"Đi ngang qua, vô tình gặp ngươi, thuận tiện giải vây. Mặt khác, Thần Tông có một vài người nhằm vào ngươi và Tân Nguyệt Địa. Những người đó không nằm trong phạm vi ta quản thúc, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, những người đó vốn không phải là thuộc hạ của ta."
"Hiểu rồi!"
Băng Lam gật đầu nói.
Liễu Băng Lam đúng là có duyên phận với Tiêu phán quan, lần trước hai người cũng gặp nhau trong Lãnh Thổ viện tại Tranh Minh chủ thành.
Băng Lam vẫn cho rằng hắn là thành viên Lãnh Thổ viện, bởi vì mấy lần tới đó đều thấy hắn đi qua đi lại, có khi hai người hàn huyên mấy câu.
Càng về sau trải qua nói chuyện với Diệp Khuynh Tư, nàng mới biết được gã nam tử "vô tình đi ngang qua" này dĩ nhiên là tổng phán quan Tiêu Tuyết Ngang đại danh đỉnh đỉnh của Thần Tông.
"Ta còn có vài chuyện cần xử lý, à, ta đây cáo từ trước."
Tiêu Tuyết Ngang dẫn Liễu Băng Lam tới cửa sơn trang lập tức xoay người rời đi.
← Ch. 1660 | Ch. 1662 → |