← Ch.504 | Ch.506 → |
Thái Âm chân nhân khoát khoát tay nói:
- Không cần, đan dược nếu có thể luyện thành, ta dùng một viên, binh thành một viên, còn lại đều để ngươi xử trí.
Dù là Hứa Tiên đã xem danh lợi như phù vân. Lúc này cũng có chút trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói cái gì. Hắn vốn là muốn mấy viên Kim Đan đưa cho nữ tử bên người, đan có chút không biết mở miệng thế nào, lại không nghĩ rằng Thái Âm chân nhân dĩ nhiên hào phóng như thế, vung tay lên đem toàn bộ cho hắn.
Sư phụ này của ta thật đúng là đủ hào phóng đủ nghĩa khí.
Hứa Tiên cũng không làm bộ chối từ, vái chào thật sâu:
- Vậy đệ tử liền đi.
Chỉ là đến như vậy, hắn người hỗ trợ này ngược lại thành người được lợi lớn nhất trong đó, không chỉ không thể đáp tạ ân tình của Thái Âm chân nhân, ngược lại được một phen đại ân.
Hứa Tiên ra khỏi cửa cung, chân trời đã là vân thu vũ tán, mặt trời chiều soi sáng vân đoàn chưa có tan hết, chiếu ra hà quang sặc sỡ.
Bên ngoài Vĩnh An Cung, điêu xa đình trù.
Doãn Hồng Tụ nắm tay Nhu Gia công chúa, đỡ thân thể có vẻ nhu nhược của nàng bước lên xe ngựa.
Nhu Gia công chúa vén lên màn xe, nhẹ giọng nói:
- Mẫu hậu, ta đi đây!
Hoàng hậu nương nương thần sắc hơi lộ vẻ mất tự nhiên, lên tiếng nói:
- Đi nhanh về nhanh!
Liền phân phó hạ nhân chuẩn bị hồi cung.
Doãn Hồng Tụ trong lòng cười thầm, rõ ràng là thông minh như vậy. Lại không biết nên làm thế nào cùng nữ nhi thân sinh của chính mình ở chung. Không, phải nói so với Nhu Gia, chính mình ngược lại càng giống như cô cô nữ nhi. Bất quá có thể có tình hình hiện tại, cũng là rất tiến bộ rồi.
Doãn Hồng Tụ phất phất tay nói:
- Chúng ta đi!
Phân phó một tiếng, bánh xe chuyển động, nghiền qua sân rộng lót cẩm thạch, xuyên qua một tầng cửa cung, biến mất không thấy.
Hoàng hậu nương nương đứng tại chỗ trầm ngâm một lúc lâu, xoay người phân phó hồi cung.
Phạm phải sai lầm chung quy khó có thể bù đắp, cảm tình xa cách cũng vô pháp chữa trị. Hôm nay ta có khả năng làm được, chỉ là lựa chọn cho ngươi một phu tế. Không đơn giản chỉ là cực kỳ phú quý, tuấn mỹ tuyệt luân, văn võ song toàn, tối trọng yếu là có thể tuân thủ hứa hẹn.
Bình ổn ở trên mã xa, Doãn Hồng Tụ niết gương mặt mềm mại như nước của Nhu Gia công chúa, nói:
- Ngươi nói cho ta biết, ngươi làm thế nào sinh bệnh?
Không giống như Hoàng hậu nương nương, nàng cùng Nhu Gia giao vãng sâu đậm, nhìn ra được dị trạng trong đó.
- Đương.. đương nhiên là bị phong hàn, ta... thân thể ta không tốt, khụ khụ!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Gia công chúa lộ ra một tia kinh hoàng, ngay cả nói lắp từ lâu sớm đã khỏi hẳn đều trở lại.
Doãn Hồng Tụ thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm con mắt của Nhu Gia công chúa, ánh mắt của Nhu Gia công chúa tán loạn, không dám cùng nàng đối diện, trong xe bầu không khí nhất thời có chút ngưng trọng.
Hồi lâu sau, Doãn Hồng Tụ thở dài:
- Đừng làm chuyện điên rồ đó nữa.
Nhu Gia công chúa há mồm muốn phản bác. Nhìn sang Doãn Hồng Tụ vẻ mặt nghiêm túc, rốt cục khẽ "ưm" một tiếng.
Doãn Hồng Tụ lộ ra dáng tươi cười nói:
- Lúc này mới đáng yêu! Hoàng hậu nương nương an bài không có sai, Phan công tử xác thực là giai tế, gia thế cũng không cần nói nhiều, dung nhan thực sự là Thiên Hạ Vô Song. Từ sau khi hắn hồi kinh, không biết có bao nhiêu tiểu thư gia đình quan to quý nhân đối với hắn mong nhớ ngày đêm, bất kể thân phận liếc mắt đưa tình cũng không ít. Chỉ sợ hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ, những tiểu thư kia chính là bỏ trốn cũng ngàn chịu vạn theo. Ngươi tràng hôn sự này hiện tại không biết bao nhiêu người đang đố kị phát cuồng đây?
Nhu Gia công chúa chớp chớp mắt to:
- Hắn thật sự tốt như vậy?
Doãn Hồng Tụ thấy câu dẫn ra hứng thú của nàng, càng thêm ra sức nói:
- Còn không chỉ như vậy? Ta lúc trước lặng lẽ nói cho ngươi, Phan Ngọc đã cùng nương nương ưng thuận ước định, tuyệt không súc cơ nạp thiếp, đến khi đại hôn sẽ ở trước đám văn võ đại thần tuyên bố. Cả nhà trên dưới cũng chỉ có một nữ chủ nhân, nếu là không nói như thế, chỉ bằng tình tình này của ngươi còn không bị người khi dễ chết.
- Theo đó mà nói, ngay cả ta cũng rất bội phục. Phan Ngọc ngày thường một bộ dung mạo tuyệt thế, nhưng cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, càng không truyền ra chuyện phong lưu gì, không sợ nàng không tuân thủ ước định. Đại khái ở trong kính nhìn thấy bản thân quá nhiều, lại nhìn những thứ tục phấn khác sẽ buồn tẻ vô vị đi sao! Bất quá tiểu Nhu Gia nhà ta, nàng cũng sẽ không động tâm đâu!
Nhu Gia công chúa nói:
- Hắn tốt như vậy, sao tỷ tỷ không thích, mà thích.... a!
Nàng còn chưa có nói xong, Doãn Hồng Tụ đã một phát che miệng nàng lại, trên mặt rặng mây đỏ hiện lên, tiểu nha đầu này từ lúc nào trở nên không biết nói chuyện như vậy. Nhưng dáng tươi cười trên mặt nàng càng phát ra ngọt ngào:
- Sao lại không thích, tỷ tỷ vẫn thích Phan công tử nhất, đối với Nhu Gia ngươi cũng là đố kị không ngớt đấy! Ngươi nói đúng không, Nhu Gia!
Nhu Gia công chúa sợ hãi nhìn thần tình uy hiếp rõ ràng trên mặt Doãn Hồng Tụ, trái lại nhẹ giọng nói:
- Đúng!
Doãn Hồng Tụ cười ha ha:
- Như vậy mới đúng!
Sau đó càng ra sức thay Phan Ngọc tuyên truyền, thẳng khoe đến bầu trời không có, trên mặt đất vô song. Từ tâm hư vinh vi diệu của nữ nhân, đến thực tế đạt được chỗ tốt, phảng phất như làm nữ nhân chỉ cần gả cho Phan Ngọc, đời này đã giá trị, thế nhưng nhìn Nhu Gia công chúa rõ ràng thần tình không yên lòng, hiệu quả tựa hồ cũng không được tốt lắm.
Doãn Hồng Tụ nổi giận im lặng, chuyện vừa chuyển nói:
- Ngày mai sẽ mời Hứa Tiên kia trị bệnh cho ngươi.
Nhu Gia công chúa lập tức ngẩng đầu lên, tập trung tinh thần nghiêng tai lắng nghe, khi chú ý tới trên mặt Doãn Hồng Tụ thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại phảng phất như kẻ trộm, sắc mặt khẽ biến thành ửng hồng cúi đầu xuống.
Doãn Hồng Tụ ôm thân thể mềm mại của nàng, than nhẹ một tiếng:
- Nhu Gia, ta nói ngươi hiện tại có thể còn không quá minh bạch, ngươi nghĩ tới cũng không nhất định là tốt nhất, chỉ có đi đúng đường, tương lai mới không phải hối hận. Vô luận là vì nương nương, hay là vì chính ngươi, ta muốn ngươi tiếp thu an bài này.
Hồi lâu sau, Nhu Gia công chúa mới khẽ khàng "ưm" một tiếng.
Kỳ thực ta cũng đã minh bạch, hạc giấy bay cao tới đâu, chung quy vẫn là sẽ rơi xuống đất.
Nguyện vọng của ta có thực hiện được không?
Hứa Tiên cũng không vội mà đi tìm Tâm Nguyệt Hồ, mắt thấy thời gian đã muộn, lúc này đã là quá trưa, Phan Ngọc sợ rằng đã chờ đợi sốt ruột.
Hoàng cung cách vương phủ cũng không xa, hắn cũng không nguyện đi tới chỗ cao mà bay qua, liền ven theo đường đi về phía vương phủ. Trên đường cũng không có mấy người đi đường, ngẫu nhiên có mã xa vội vã đi qua.
Phụ cận hoàng cung, trong thành chư phường đều là lục bộ cơ yếu, cùng với nơi ở của quan to quý nhân, vốn cũng không hướng tới phường thị khác huyên náo.
Mặt trời chiều chiếu nghiên xuống con đường rộng lớn, một mảnh minh hồng sáng lạn, đem cái bóng của Hứa Tiên kéo thật dài ở phía sau người. Cũng nhiễm hồng từ đầu tường lộ ra xanh biếc.
← Ch. 504 | Ch. 506 → |