Vay nóng Homecredit

Truyện:Quang Chi Tử - Chương 210

Quang Chi Tử
Trọn bộ 320 chương
Chương 210: Nỗi lòng đau khổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-320)

Siêu sale Shopee


Khách Luân Đa cũng đứng lên, xấu hổ nói:

-Mọi chuyện trước kia đều là lỗi của tiểu đệ, xin các vị đại ca tha thứ, chúng ta lần này đại biểu Ma Hoàng đến đây đều là có thành ý.

Chiến Hổ nhìn vết sẹo trên mặt ta, lắc đầu nói:

-Trong chuyện này người chịu thiệt thòi nhiều nhất là Trường Cung, nếu hắn đã không để ý thì chúng ta còn ý kiến gì hơn nữa chứ. Bất quá Khách Luân Đa tiểu tử ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện giữa ta và ngươi đến đây chưa phải là xong, nếu có cơ hội, ta nhất định muốn lĩnh giáo ngươi một phen, nếu ngươi lại định giở trò ma gì. Ngươi hẳn sẽ biết kết quả ngay đấy.

Khách Luân Đa chỉ cung cung kính kính đáp lời, khả năng nhẫn nhịn của hắn thật đáng nể. Đây xem ra chính là chỗ đáng sợ nhất của hắn.

Mọi người nhìn sắc mặt ta không vui, cũng đều im lặng không nói gì thêm nữa.

Ta nói:

-Cám ơn mọi người đã nghe ta giải thích, chúng ta còn ở chỗ này thêm vài ngày nữa, ta cũng đã hẹn Tiểu Kim ở đây, đến lúc đó nó sẽ tới đây cùng chúng ta.

Đông Nhật nói:

-Huyễn thú kinh khủng đó của huynh không phải đã quay trở về rồi sao? Sao vừa đi đã quay trở lại vậy?

-Đợi nó hoàn thành quá trình tu luyện ở Long cốc thì tất nhiên sẽ trở lại thôi, nếu không có nó, ta e rằng cũng không cứu nổi các ngươi đâu a.

Mọi người đã không còn thành kiến với Mộc Tử, ta trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, ngữ khí nói chuyện cũng dễ dãi đi rất nhiều.

Kiếm Sơn nói:

-Hẳn mọi người cũng đều đói rồi, ta đi kiếm ma thú nào làm thịt chơi.

Tiểu Nhu từ trong áo ta chui ra, ánh sáng lóe lên, đã hiện hình cười khúc khích trước mắt mọi người:

-Để ta đi cho.

Khách Luân Đa cùng Mộc Tử chứng kiến Tiểu Nhu xuất hiện đồng thời nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương lộ ra thần sắc kinh dị.

Kiếm Sơn cười ha ha, nói:

-Làm sao ta lại quên mất tiểu yêu tinh này nhỉ, nghe Trường Cung nói lại, lần trước hoàn toàn là nhờ ngươi cứu huynh ấy, chúng ta còn chưa cảm ơn ngươi nữa.

Chiến Hổ cũng cười nói:

-Đúng vậy a, tiểu nha đầu, đa tạ ngươi đa cứu tính mạng của huynh đệ ta.

Tiểu Nhu cũng không còn thần thái kiều mị mê người như trước kia nữa, bẽn lẽn nói:

-Người ta không phải là tiểu nha đầu, so với các ngươi ngồi đây xem ra còn lớn hơn nhiều, cứu chủ nhân là việc ta phải làm mà, hơn nữa ở một chỗ cùng với chủ nhân, ta thật sự rất vui vẻ, sau này các ngươi gọi ta Tiểu Nhu được rồi, đây là tên mới chủ nhân ban cho ta, để ta đi kiếm gì cho các ngươi ăn, hì hì.

Nói xong nhanh chóng chạy vọt ra ngoài.

Ta nhìn vào Mộc Tử với Khách Luân Đa lúc này đang kinh ngạc, nói: ---Tiểu Nhu này chính là Lục vĩ Ma hồ, nếu không nhờ nàng ta cứu, hẳn giờ này ta không còn gặp các ngươi nữa.

Khách Luân Đa nói:

-Nguyên lai tưởng rằng nàng ta chỉ biết mê hoặc người khác, không nghĩ rằng, ma thú lại còn có thể cứu người.

Đông Nhật châm chọc nói:

-Tiểu Nhu của chúng ta cho dù có mê hoặc người khác nhưng cũng chưa từng hại người, không giống như ai kia.

Khách Luân Đa bị nói trúng, á khẩu vô ngôn, nhưng mà Mộc Tử thần sắc quái dị vẫn nhìn ta chằm chằm.

Ta đi tới một chỗ xa xa, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, tu luyện dung hợp năng lượng.

Khách Luân Đa từ trong túi lấy ra một tấm áo khoác, khoác lên người Mộc Tử, thân thiết nói:

-Ở đây gió lớn, cẩn thận đừng để bị lạnh.

Mộc Tử liếc mắt nhìn ta một cái, gạt tay Khách Luân Đa ra, nói:

-Ngõa Lãnh đại ca, ta không lạnh, huynh tự khoác cho mình đi.

Nói xong hướng về ta đi tới. Mặc dù ta vẫn đang nhắm mắt nhưng lại hoàn toàn cảm giác được tiếng bước chân của Mộc Tử từ từ tiến lại phía ta. Nhịp tim ta cũng theo tiếng bước chân càng lúc càng đập nhanh hơn.

Ta lập tức mang năng lượng đang dung hợp tán đi khắp co thể, nếu tiếp tục tu luyện, chỉ sợ ta sẽ rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Mộc Tử đi tới, khoảng cách với ta chỉ còn 3 bước thì đứng hẳn lại, gió nhè nhẹ thổi, mang theo mùi hương thơm ngát quen thuộc trên người Mộc Tử. Ngửi thấy mùi quen thuộc ấy, ta nhất thời trong lòng cảm thấy mê say. Vội vã tự ám thị bản thân, cố gắng duy trì đầu óc thanh tĩnh.

Một lúc lâu sau, không như ta nghĩ, cũng không nghe Mộc Tử cất tiếng, cũng không nghe tiếng bước chân của nàng, nhưng mùi hương thơm ngát trên người nàng vẫn không ngừng theo gió bay tới chỗ ta, ta không khỏi trong lòng phiền muộn, nàng ở nơi này đứng đây làm gì, lòng hiếu kỳ càng lúc càng mạnh, ta mở choàng mắt ra nhìn. Trước mặt là hình dáng Mộc Tử quen thuộc, khuôn mặt đang đẫm nước mắt, nàng vốn đã khôi phục dung mạo trước kia, nước mắt trên mặt nàng không ngừng, không ngừng rơi xuống, rơi cả vào quần áo, chỉ là nàng cố gắng khống chế bản thân không phát ra tiếng khóc, cũng không lau nước mắt đi, chỉ đứng yên một chỗ nhìn ta đăm đăm.

Ta cảm giác thần kinh toàn thân như bị co thắt, đồng thời bên phía ngực trái đau buốt một hồi không sao nói nên lời. Tận lực cố gắng cất tiếng phá tan cảnh yên lặng, ta nói:

-Công chúa điện hạ tìm ta có việc gì không?

Nói ra những lời này, ngay bản thân ta cũng cảm thấy trong tim lạnh buốt.

Mộc Tử bước lên trước 2 bước, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên mặt ta, tay nàng rất mềm, rất lạnh, trên tay vẫn còn đọng 2 giọt nước mắt trong vắt, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa trên mặt ta, cảm giác thoải mái nói không nên lời, ta bất tri bất giác yên lặng thưởng thức cảm giác ôn nhu bàn tay nàng mang lại.

Mộc Tử thanh âm phiêu hốt, ôn nhu nói:

-Trường Cung, huynh chịu khổ nhiều rồi.

Nghe thanh âm ôn nhu của nàng, ta lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:

-Công chúa điện hạ, xin đừng như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi vị hôn phu của nàng còn ở bên kia.

Mộc Tử đột nhiên tình cảm bộc phát mãnh liệt, nhào vào lòng ta khóc òa lên thất thanh. Ta không chuẩn bị trước nhất thời bị nàng đẩy ngã nhào trên mặt đất. Trong lòng ta cảm giác thống khổ trầm trọng nhưng lý trí vẫn còn thanh tỉnh. Ta vẫn muốn đẩy nàng ra nhưng Mộc Tử ôm ta rất chặt, cả thân thể nóng ran nằm phục trên người ta. Thân thể động lòng người của nàng không ngừng cọ xát vào ta, đánh thức bản năng đàn ông của ta. Nhất thời dục vọng của ta cũng bừng lên mãnh liệt, hơn nữa thời gian dài vừa qua chưa hề gặp Mộc Tử, ta cũng hoàn toàn mê muội ôm chặt lấy nàng, không ngừng thưởng thức tư vị tuyệt mĩ của nàng. Cũng may sườn núi này nằm ở chỗ khác cách xa nơi mọi người cư ngụ, nếu không có thể trở thành công khai biểu diễn trước bàn dân thiên hạ rồi.

Ta nghiêng qua một bên, đặt Mộc Tử nằm trên đùi, điên cuồng hôn khắp trán, cổ, mặt mũi nàng.

Bầu trời đột nhiên tối sầm, từng giọt từng giọt mưa lộp bộp rơi xuống, kéo ta từ cơn mê dục vọng tỉnh lại, ta gạt nước mưa trên mặt, nhìn vẻ mặt Mộc Tử hồng hào mê người. Ta vội đứng hẳn lên, nhảy sang một bên, tay phải nhẹ nhàng phát ra một đạo kết giới quang hệ ngay trên Mộc Tử. Bởi vì ta biết nàng chủ tu Hắc ám ma pháp nên kết giới xuất ra bán kính rất lớn, để tránh cho nàng chạm phải, gây thương tổn cho nàng.

Mộc Tử cũng từ từ đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người, liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không nói gì thêm, chỉ tìm một tảng đá lớn ở trung tâm kết giới ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, phảng phất suy nghĩ mông lung.

Ta ra sức lắc đầu thật mạnh, cố gắng đem cảm giác ôn như tuyệt diệu vừa rồi đánh tan đi, một mình đứng dưới cơn mưa tầm tã, nếu cơn mua lớn thế này có thể xóa nhòa hết các vết sẹo trên người ta thì thật tốt biết bao, mây trên trời theo cơn mưa to vừa rồi cũng dần tan hết, bầu trời vừa u ám mới rồi lại bừng sáng lên. Ta lặng lẽ nhìn ra xa, trong lòng thầm nghĩ, trên Đại lục thì hết cơn mưa trời lại sáng nhưng trong lòng ta vĩnh viễn là mây mù u ám bao phủ, mưa có rơi cũng không phải là nước mà là máu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-320)