← Ch.208 | Ch.210 → |
Ma Hoàng ha ha cười lớn, nói:
-Tốt lắm, không nói tới chuyện này nữa, ta còn một số việc muốn giao cho con, con theo ta về thư phòng nói chuyện đi.
Sáng sớm hôm sau, ta mang tâm trạng âu lo thắc thỏm cùng với Sài thúc đến cửa Tây Hoàng thành. Tiểu Nhu vẫn giữ biến dạng hồ ly nằm trên vai ta, vốn là ta muốn cho nàng ta ở lại Ma tộc, tuy nhiên nói gì nàng cũng không chịu, nằng nặc đòi đi theo. Nhìn Hoàng thành của Ma tộc yên lành tĩnh lặng trong buổi sáng sớm, ta cũng không khỏi nhịn được cảm khái một phen, hòa bình thật là tuyệt a.
Sài thúc nói:
-Lần này nhiệm vụ của ngươi phi thường trọng đại, cũng gian nan vô cùng, cứ nhớ cẩn thận là trên hết.
Nghe lão nhân cả đời vì Ma tộc phụng sự hết mình này bộc lộ chân tình, trong lòng ta trào dâng tình cảm nồng hậu. Ta gật đầu nói:
-Sài thúc, trong thời gian vừa qua, cám ơn người đã chiếu cố đến ta, nếu không có người, thật sự ta đã sớm không còn trên đời này nữa. Hy vọng sau này gặp lại, chúng ta có thể đứng chung một chiến tuyến, đối phó với kẻ thù chung.
Sài thúc cười ha hả, từ trong túi móc ra một quyển sách nhỏ đưa cho ta, nói:
-Hảo hài tử, ngày đó nhất định sẽ tới thôi, mặc dù ta cũng già rồi, nhưng cũng còn có thể sống dai thêm mấy năm nữa. Cuốn sách này là một chút kinh nghiệm bản thân ta ngộ ra từ lần năm đó vượt cấp Kiếm Thánh trở thành Chiến Thần, bằng hữu của ngươi tư chất cũng đều rất tốt, ngươi giúp ta mang cuốn sách này cho bọn họ.
Mặc dù Sài thúc là thành viên của Ma tộc, ông lại nghiễm nhiên đem kinh nghiệm quý báu của cả đời người hiếm có ra truyền cho nhân loại chúng ta, tình nghĩa như thế làm cho ta cảm thấy ...
Sài thúc nhét cuốn sách vào tay ta, nói tiếp:
-Đừng làm ra điệu bộ đàn bà con gái thế, Mộc Tử hẳn cũng sắp tới rồi, chuẩn bị xuất phát đi thôi.
Tiếp nhận cuốn sách xong, ta trân trọng đem nó cất vào túi không gian, vừa định cất lời thì phát hiện ánh mắt Sài thúc nhìn về phía sau lưng ta. Ta cũng đưa mắt nhìn theo ánh mắt của ông.
Mặc dù Mộc Tử đã cải trang trở thành một phụ nữ nhà quê bình thường nhưng ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng, như bị điện kích trúng, ta đứng ngây người tại chỗ, không cách nào di động. Cách đó không xa là Mộc Tử, trong mắt tràn đầy thần sắc u oán. Bên cạnh nàng là Khách Luân Đa, còn mang vẻ mặt ngượng ngùng bất đắc dĩ.
Sài thúc kéo tay ta đi tới, nói:
-Thời gian không còn sớm nữa, các ngươi cũng nên khởi hành đi
Ta ôm lấy Sài thúc một cách nồng nhiệt, nói:
-Người nhớ bảo trọng, ta sẽ trở lại thăm người một ngày không xa đâu
Sài thúc vỗ vỗ vai ta, nói:
-Được rồi, được rồi, ngươi chỉ cần chiếu cố đứa cháu gái này của ta là được rồi.
Nói xong quay sang hai người Mộc Tử chào từ biệt rồi cười lên ha hả, xoay người đi về. Ta biết trong lòng ông không muốn chứng kiến nỗi khổ lúc biệt ly.
Nhìn bóng Sài thúc từ từ khuất xa dần, ta trong lòng thầm cầu nguyện bề trên phù hộ cho vị lão nhân mà ta vô cùng tôn kính này.
Thanh âm của Khách Luân Đa vang lên bên tai ta:
-Trường Cung, chúng ta đi thôi.
Ta quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, chỉ hừ một tiếng không nói gì, lẳng lặng cất bước. Ta cũng không dám bắt chuyện với Mộc Tử, tự bản thân mình tận lực chế ngự cảm xúc của chính mình.
Không ngờ đến là Mộc Tử cũng giữ im lặng như vậy, chỉ cùng với Khách Luân Đa lặng lẽ đi phía sau lưng ta.
Sắp tới Thần Liệt Hạp Cốc, Khách Luân Đa dường như nhịn không được, cất tiếng phá tan không khí tịch mịch, nói:
-Trường Cung, lần trước thật sự là ta có lỗi với ngươi, lúc đó quả là ta thân bất do kỷ a.
Ta đứng hẳn lại, liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
-Ngươi bất tất phải xin lỗi, ai vì chủ nấy mà thôi, dù sao thì sự việc cũng đã rồi, ta trách ngươi thì giải quyết được gì chứ.
Sau khi nghe lời ta nói, ta cảm thấy rõ ràng thân thể Mộc Tử run rẩy một chút, ta cũng không dám đưa mắt nhìn nàng, chỉ yên lặng quay mặt lại, cắm cúi đi về phía trước.
Cuối cùng cũng đến điểm hẹn với bọn Chiến Hổ đại ca. Ta là người đầu tiên leo lên sườn núi.
-Ai đến đó?
Một đạo kiếm khí lẫm liệt đã chắn ngang ngay trước người ta.
Ta mỉm cười nói:
-Kiếm Sơn, ngươi dám đối xử với ta như thế sao? Cái này đúng là công phu sử kiếm của ngươi rồi, không trật đi đâu được a.
Thân thể cao lớn của Kiếm Sơn hiện ra ngay trước mặt ta, hắn kinh ngạc nói:
-Trường Cung, ngươi đã trở về rồi sao? Mọi chuyện an bài xong hết rồi à?
Ta gật gật đầu, hỏi:
-Đại ca mấy người bọn họ đi đâu rồi?
Kiếm Sơn nói:
-Cũng đều đang luyện công quanh đây thôi, hai ngày nay, công lực của chúng ta khôi phục cũng được kha khá rồi, ta bị thương nhẹ nhất nên phụ trách việc canh gác cho bọn họ.
-Trường Cung, đệ trở về rồi à.
Thanh âm của Chiến Hổ đại ca truyền lại. Ta quay đầu nhìn lại, mọi người cũng đều tụ tập đến, hẳn nhiên là bị thanh âm vừa rồi gây chú ý.
Ta nói:
-Xin lỗi đã ảnh hưởng mọi người luyện công. Binh khí và đồ tùy thân của mọi người ta cũng mang về đây cả rồi.
Nói xong lấy binh khí từ túi không gian ra phân phát lại cho mọi người.
Đang nói đến đây, đột nhiên sắc mặt Chiến Hổ đại ca biến đổi, phi thân thẳng ra sau lưng ta, đánh ra một quyền. Nguyên lai là Khách Luân Đa cùng với Mộc Tử cũng vừa lên núi. Chiến Hổ không nói một lời, chỉ lẳng lặng tống ra một quyền, đấu khí cường hãn thổi bay tung cả bụi cát xung quanh. Ta vội vã hô to:
-Đại ca dừng tay, bọn họ là theo đệ đến đây.
Khách Luân Đa vừa trèo lên sườn núi, chứng kiến thấy một quyền mạnh mẽ dữ dội như vậy lập tức ngưng thần tụ khí, bình tĩnh cản lại. Đấu khí của hai người chạm nhau giữa không trung phát ra tiếng nổ kịch liệt, ở ngay chỗ đấu khí tương giao, mặt đất bị đánh thủng ra một lỗ lớn.
Khách Luân Đa bị chấn lui về sau một bước, rõ ràng là rơi vào thế hạ phong nhưng ta hiểu rất rõ đây là vì hắn bị động đón đỡ nên mới rơi vào tình thế như vậy. Không hổ được Ma Hoàng ca ngợi hết lời, thực lực của tiểu tử này tuyệt đối không dưới Chiến Hổ đại ca. Chiến Hổ vừa muốn xông lên truy kích tiếp, nghe tiếng ta hô lớn liền dừng lại, kinh ngạc nhìn ta.
Ta đưa tay ngăn trở xung đột giữa hai người, nói:
-Huynh cũng đừng kích động quá, mặc dù lần trước là hắn lừa gạt chúng ta nhưng lần này hắn tới đây là do Ma Hoàng cử hắn làm sứ giả đám phán.
Đông Nhật kinh ngạc hỏi lại:
-Cái gì mà sứ giả đàm phán?
Ta tiến lên phía trước, kéo Chiến Hổ trở lại cùng với mọi người, gọi Khách Luân Đa cùng Mộc Tử lại. Chứng kiến ta thần sắc trịnh trọng như vậy, mọi người ai ai cũng im lặng, chỉ chăm chú nhìn vào ta.
-Mọi người trước hết cứ ngồi xuống, nghe ta nói vài lời cái đã.
Mộc Tử phủi bụi đất dính trên người, kéo tay Khách Luân Đa ngồi xuống trước tiên.
Chiến Hổ hung hăng trừng mắt với Khách Luân Đa một cái rồi cũng tới ngồi cùng với mọi người trên tảng đá lớn.
Thấy bọn họ cũng đều bình tĩnh trở lại, ta nói:
-Đầu đuôi sự việc thế này, lần này ta trở lại kinh đô Ma tộc cũng có tiến triển, ..., mà Khách Luân Đa cùng Ma tộc công chúa Mộc Tử chính là đại biểu của Ma tộc cùng ta quay về đây, đồng thời cũng sang Đông Đại lục nhằm mục đích đàm phán với 3 quốc gia nhân loại, ta hy vọng mọi người bỏ qua thành kiến trước kia, chuyện này là liên quan đến cả vận mệnh Đại lục.
Ta đem chuyện đã nói với Ma Hoàng cùng những chuyện trải qua trước kia đại khái kể qua một lượt.
Đông Nhật há hốc miệng kinh ngạc hỏi:
-Ma tộc công chúa Mộc Tử, há chẳng phải là ...
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, ngay lập tức đem mấy chữ chị dâu mà hắn vừa định nói ra nhét trả lại vào họng.
Mộc Tử trên mặt đỏ hồng, đứng lên khom người thi lễ, nói:
-Xin chào các vị đại ca, ta thật sự rất hy vọng có thể cùng các vị hợp tác hóa giải ân oán từ xưa giữa 3 tộc chúng ta
← Ch. 208 | Ch. 210 → |