Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 0520

Huyền Thiên Hồn Tôn
Trọn bộ 1915 chương
Chương 0520: Gặp lại Hạ Thất Tịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1915)

Siêu sale Shopee


Hạ Thất Tịch không biết Diệp Huyền nhìn thấy giáp long ngũ giai thì ánh mắt tỏa sáng..

Diệp Huyền hiện đã có thể khống chế năm con yêu thú nhưng đều là tứ giai, cho tới nay hắn đang nghĩ mình có thể khống chế yêu thú ngũ giai hay không, trong khoảng thời gian gần đây hắn không có đụng phải cơ hội tốt như thế, hôm nay nhìn thấy giáp long ngũ giai thì nội tâm của hắn càng hưng phấn không nhỏ..

Lúc này hắn không hề nghĩ ngợi, ba thanh Diệt Huyền Phi Đao lập tức bay ra ngoài, chúng lưu lại miệng vết thương sâu vài tấc trên thân thể giáp long..

Giáp Long bị đau và nổi giần gầm lên giận dữ, nó bỏ qua Hạ Thất Tịch, nổi giận đùng đùng tiến lên tấn công Diệp Huyền là đầu sỏ làm nó bị đau.

- Không tốt.

Trong lòng Hạ Thất Tịch lúc này vô cùng sợ hãi, lập tức đạt được sinh cơ nhưng nàng chẳng những không bỏ chạy, ngược lại xông về phía Diệp Huyền, nàng lo lắng hô to:

- Diệp Huyền, ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì, chạy mau đi.

Vừa nói, nàng lập tức đâm giáp long một kiếm, muốn hấp dẫn giáp long chú ý, tuymột kêếm của nàng va chạm với giáp long cũng đâm thủng một ít lân giáp, thậm chí còn không thể chạm vào huyết nhục của nó.

Vào lúc này giáp long vô cùng tức giận nện một vuốt vào người Diệp Huyền.

Tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền chỗ lập tức tựu bụi mù tràn ngập, chỗ đó nguyên gốc khối đủ có vài thước rộng nham thạch chia năm xẻ bảy, hóa thành bụi tản mát ra.

Hạ Thất Tịch lúc này ngừng bước, trên mặt hơi lẩm bẩm: Diệp Huyền, thực xin lỗi, lần này là ta hại ngươi rồi.

Nếu như biết rõ mình chạy sẽ hại chết Diệp Huyền thì nàng chắc chắn sẽ không chạy.

Giáp long ngũ giai vung trảo nện xuống, ngay sau đó nó lại lao về phía Hạ Thất Tịch.

Hạ Thất Tịch chán nản, nàng không muốn nhúc nhích.

Vì nàng, vài sư huynh đệ vừa rồi đã chết dưới tay của giáp long ngũ giai, đến bây giờ nàng đã tới mức kiệt sức, rốt cuộc không đi được, không ngờ cuối cùng còn hại Diệp Huyền, hiện tại đối mặt với một kích của giáp long, nàng thậm chí có xúc động chết đi cho rồi.

- Đồ đần, ngươi không biết trốn sao?

Lúc này có tiếng nói bất mãn vang lên, sau lưng có bàn tay duỗi ra ôm eo của nàng, ôm nàng vào lòng và tránh né giáp long chém giết.

- Ngươi, Diệp Huyền... Ngươi không chết...

Trong nội tâm Hạ Thất Tịch vô cùng kinh ngạc, sau đó nhìn thấy ôm lấy chính mình là Diệp Huyền đáng ra phải bị giáp long giết, trong nội tâm lập tức sinh ra ngũ vị tạp trần, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.

Bàn tay của Diệp Huyền ôm eo của nàng, hết lần này tới lần khác eo của nàng rách một khối, bàn tay của Diệp Huyền chạm vào bụng nàng, tiếp xúc nóng bỏng làm da mặt Hạ Thất Tịch nóng lên, thân thể mềm nhũn.

- Giao giáp long cho ta, ngươi lập tức chạy trốn đi.

Diệp Huyền buông Hạ Thất Tịch ra, hắn cau mày nói một câu.

Nếu như không phải Hạ Thất Tịch có chút lương tâm, nhìn thấy chính mình liền chủ động rời đi thì Diệp Huyền căn bản chẳng muốn cứu nàng.

Không nghĩ tới Hạ Thất Tịch kiên quyết lắc đầu:

- Không được, ngươi không phải đối thủ của giáp long, ngươi mau chạy đi, ta lưu lại ngăn nó.

Diệp Huyền im lặng, nữ nhân này đầu óc có vấn đề rồi, hắn bảo Hạ Thất Tịch rời đi là vì thuận tiện thu phục giáp long, nếu như Hạ Thất Tịch ở đây thì bất tiện.

Hơn nữa bộ dạng của Hạ Thất Tịch đang đứng còn cảm thấy khó khăn, còn lưu lại ngăn lại giáp long?

- Ngươi lưu lại đi...

Diệp Huyền không nói thêm gì nữa, dù têế nào đối phương cũng có hảo ý, chính mình cũng không thể xem hảo ý của đối phương thành lòng lang dạ sói.

Sau khi nói xong Diệp Huyền trực tiếp lướt đi, đồng thời khống chế Diệt Huyền Phi Đao lưu lại vài vết thương trên người giáp long.

Nếu Hạ Thất Tịch không muốn đi, Diệp Huyền chuẩn bị dẫn giáp long đi tới nơi khác.

- Ngươi...

Nhìn thấy Diệp Huyền dẫn giáp long rời đi, Hạ Thất Tịch lo lắng hô to, nàng muốn đuổi theo nhưng không có sức lực nên ngồi xuống đất, nội tâm vô cùng cảm động.

Nàng cho rằng Diệp Huyền sợ liên lụy tới mình mới cố ý bất chấp nguy hiểm dẫn giáp long rời đi, trong nội tâm nàng vừa vui vẻ lại khổ sở.

Hạ Thất Tịch không biết vì sao mình quan tâm tới sinh tử của Diệp Huyền, thời điểm tại Thiên Kim quốc, tuy nàng không xấu nhưng tính cách lại lạnh lùng, cũng không có ý định nói nhiều thêm một câu, lại càng không cần nói cứu người, ở trước mặt Diệp Huyền thì trái tim của nàng đập rộn ràng.

Hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền vì mình mà không quan tâm sinh tử bản thân, trong nội tâm nàng vô cùng đau đớn.

Nếu như Hạ Thất Tịch biết rõ sở dĩ Diệp Huyền dẫn giáp long rời đi chỉ vì không muốn quá trình hắn thu phục giáp long lộ ra ánh sáng, thật không biết tâm tình của nàng sẽ như thế nào.

Lúc này Diệp Huyền nhanh chóng dẫn giáp long đi nơi khác.

Biết rõ Hạ Thất Tịch không có đuổi theo, hơn nữa căn bản không thể cảm giác được nơi này, Diệp Huyền lập tức dừng bước sau đó phóng thích thôn phệ vũ hồn.

Thôn phệ vũ hồn màu đen vừa xuất hiện, khí tức khủng bố của nó bao phủ toàn thân giáp long, cảm nhận được khí tức trên người Diệp Huyền, thần sắc giáp long ngũ giai hoảng sọ và dừng bước, nó nhìn Diệp Huyền với thần thái hoảng hốt.

Diệp Huyền đang lo lắng thôn phệ vũ hồn tam tinh không cách nào chấn nhiếp yêu thú ngũ giai, hiện tại nhìn thấy tình huống của giáp long thì nội tâm hắn an tâm hơn không ít.

Tuy giáp long ngũ giai không giống nham thạch cự không có năng lực chống cự, trong mắt của nó còn mang theo hào quang sợ hãi không nhỏ.

Diệp Huyền đoán chừng thôn phệ vũ hồn tam tinh của mình tối đa cũng chỉ có thể chấn nhiếp yêu thú ngũ giai, nếu như mạnh hơn một ít thì không được.

Nhân cơ hội giáp long không thể phản kháng, Diệp Huyền phân một đạo lực lượng trong thôn phệ vũ hồn ra ngoài và thẩm thấu vào trong cơ thể giáp long ngũ giai.

Phanh!

Hồn lực của thôn phệ vũ hồn vừa mới tiến vào lập tức cảm giác được có lực lượng thập phần cường ngăn cản lực lượng thôn phệ vũ hồn ra bên ngoài.

- Giáp long ngũ giai này có chủ nhân? Hồn niệm trong đầu nó thật cường đại.

Trong lòng Diệp Huyền vô cùng kinh ngạc, hồn niệm trong đầu giáp long ngũ giai, thập phần cường đại còn mạnh hơn lúc hắn cướp đoạt xuyên sơn giáp với hồn lực của Xích Viêm là Huyền thú ngũ giai hơn nữa cường đại hơn không chỉ một bậc.

Diệp Huyền cau mày suy nghĩ, nếu như là một con Huyền thú ngũ giai khống chế giáp long, Diệp Huyền còn có lòng tin lưu lại hồn niệm trong âầu nó, hiện tại xem ra chủ nhân của giáp long ngũ giai tuyệt đối còn mạnh hơn Xích Viêm không ít.

Làm sao bây giờ?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1915)