Vay nóng Homecredit

Truyện:Linh La Giới - Chương 0253

Linh La Giới
Trọn bộ 1060 chương
Chương 0253: uy lực hai ngàn độ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1060)

Siêu sale Lazada


Thời gian chậm rãi trôi qua. Chỉ có nửa canh giở, Lỗ Hạng Chi cảm giác lực lượng mênh mông trong cơ thể đang đấu đá lung tung, hắn hận không thể xông lên dẫm nát Hạ Ngôn dưới chân. Nhưng lúc này Tiêu Tử Ngọc đang tỷ đấu với Hạ Ngôn, cho dù hắn lo lắng cùng chỉ có thể khổ sở chờ đợi.

- Lỗ đại ca, nhìn ngươi dường như đang rất vội vàng nôn nóng?

Lý Lỗi đứng cạnh Lỗ Hạng Chi nghiêng ánh mắt nhìn Lỗ Hạng Chi, vẻ mặt khó hiểu.

Lỗ Hạng Chi nghe những lời này của Lý Lỗi thì hít mạnh một hơi thật sâu, áp chế lửa giận trong lòng. Ánh mắt chuyển sang trường đấu, cùng không trả lời Lý Lỗi.

Hạ Ngôn đang cùng Tiêu Tử Ngọc tỷ đấu thật ra không quá để ý đến dị thường của Lỗ Hạng Chi, cũng không biết Lỗ Hạng Chi đang gấp đến độ đầu muốn bốc khói.

Năng lượng mênh mông trong cơ thể không tìm thấy đường phát tiết, Lỗ Hạng Chi chỉ có thể mạnh mẽ đè nén xuống, trên mặt dần có mồ hôi như hạt đậu chảy xuống, ngay cả thân thể cùng không khống chế được mà run nhẹ từng đợt.

Lúc này hắn đã không còn có thể rời khỏi quảng trường được nữa.

Lại một lẩn nữa bị Hạ Ngôn đánh lui, Tiêu Tử Ngọc liên tục thở dốc. Trận này dốc toàn lực đấu với Hạ Ngôn, Tiêu Tử Ngọc tiêu hao lực lượng rất lớn. Linh lực hao tổn khiến thân thể có cảm giác không thể tiếp tục được nữa.

Tụ Linh huyệt mặc dù có công năng không ngừng khôi phục linh lực, nhưng tốc độ khôi phục kém xa tốc độ tiêu hao.

Hạ Ngôn thấy sắc mặt Tiêu Tử Ngọc phiếm hồng, thở dốc liên tục, thầm nghĩ: "Cũng nên kết thúc rồi, sau đó còn đấu với Lý Lỗi và Lỗ Hạng Chi, ta còn phải tiêu hao một lượng lớn linh lực của họ nữa."'

Hạ Ngôn xoay chuyển ý nghĩ, trường côn màu đen như linh xà xuất động, điểm một cái, đánh úp về phía ngực Tiêu Tử Ngọc.

Tốc độ cực nhanh khiến ánh mắt người ta không thể thấy kịp.

Một côn này mang theo uy lực hai ngàn độ, trong phút chốc đã tới trước ngực Tiêu Tử Ngọc.

Tiêu Tử Ngọc cắn răng, hung hăng hít một hơi, chân đá ra, trường côn không ngờ không chặn lại công kích của Hạ Ngôn, mà công kích thắng tới eo Hạ Ngôn.

Tiêu Tử Ngọc này không ngờ lại muốn lưỡng bại câu thương!

-Hả?

Hạ Ngôn cùng không nghĩ Tiêu Tử Ngọc lại hành động như vậy, tuy nhiên, hai người chênh lệch quá lớn. Tiêu Tử Ngọc căn bản là không có khả năng đả thương được Hạ Ngôn.

Tiêu Tử Ngọc đã nâng linh lực lên cục hạn, đánh ra một côn này, nhưng...

Ngay khi côn ảnh sát ngay eo Hạ Ngôn, lại như không chịu chút lực cản nào trực tiếp trượt sang bên cạnh thân thể HạNgôn, mà ngực nàng lại chịu một côn mạnh mẽ.

- Phịch!

Tiêu Tử Ngọc văng mạnh ra ngoài, ngay cả trường côn màu đen cũng không cầm được, rơi xuống đất.

Côn này khi Hạ Ngôn đánh trúng thân thể Tiêu Tử Ngọc đã thu lại đại bộ phận lực đạo, bằng không Tiêu Tử Ngọc trúng chiêu đó nếu không chết cùng phải trọng thương.

Hạ Ngôn cùng không muốn đả thương người trong Hội Giao Lưu, hơn nữa cũng không oán không cừu với Tiêu Tử Ngọc.

- Học Viện Tử Diệp, Hạ Ngôn thắng!

Nhân viên công tác lớn tiếng nói. Trên quảng trường lại đại phát một trận kinh hô.

- Ha ha, ta đã biết tiểu tử Hạ Ngôn này thực sự khôn khéo như quỷ mà. Lưu tiên sinh vỗ tay một cái, thần sắc như chợt bừng tỉnh hiểu ra, cười nói.

- A? Lưu tiên sinh, đây là ý gì?

Lương tiên sinh mỉm cười, chuyển mắt nói.

- Sở dĩ tiểu tử Hạ Ngôn này chậm chạp không kết thúc, mục đích là muốn tiêu hao linh lực của học viên Học Viện Hồng Hà, sau đó Học Viện Tử Diệp liền có nhiều cơ hội hơn.

Ánh mắt Lưu tiên sinh chớp động, cảm thán nói.

Hạ Ngôn làm như vậy cũng không trái với quy định của Hội Giao Lưu.

- Dường như đúng là như vậy.

Khải tiên sinh cùng giật mình gật đầu.

Ánh mắt mấy người lúc này vẫn đang tập trung trên quảng trường.

- Hừ, mặc dù sử dụng loại thủ đoạn này, Học Viện Tử Diệp cũng không có cơ hội. Bằng thực lực Tiêu Tử Ngọc và Lý Lỗi thì tốc độ khôi phục cùng rất nhanh. Mặc dù hao hết linh lực nhưng chỉ cần trong một nén nhang là có thể khôi phục hoàn toàn.

Tiếng nói trầm thấp của Đổng Hoa chợt vang lên.

Dưới tình huống người tu luyện không bị thương, tốc độ khôi phục linh lực quả thực rất nhanh. Trên đại lục này cùng có một số dược phẩm và đan dược có thể trợ giúp người tu luyện khôi phục linh lực rất nhanh.

- A!

Một tiếng rít gào truyền ra từ trong tràng, chỉ thấy một bóng người màu xám bỗng lao ra từ vị trí của Học Viện Hồng Hà, trực tiếp nhằm về phía Hạ Ngôn lao tới. Người lao tới này thậm chí còn không đổi vũ khí.

Người này đúng là người mà linh lực trong cơ thể đã tới giới hạn bùng nổ, Lỗ Hạng Chi. Lỗ Hạng Chi vốn chi là Đại Linh Sư sơ kỳ, mặc dù hiện tại linh lực tăng lên rất nhiều, nhưng cũng không phải linh lực của hắn, đương nhiên là rất khó khống chế.

Có thể kiên trì thời gian dài như vậy đã là cực hạn của hắn!

Khi Tiêu Tử Ngọc bị thua rời sân, Lỗ Hạng Chi không đợi nhân viên công tác hỏi liền vọt thẳng lên. Hơn nữa, ngay cả vũ khí cũng không đổi, trực tiếp triển khai công kích sắc bén, linh hoạt với Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn cảm giác một luồng khí tức cường hãn đang lao thẳng về phía hắn, sắc mặt ngưng trọng lên.

"Lỗ Hạng Chi này giống như phát điên vậy, lực lượng cùng mạnh hơn trước nhiều." Trong tầm mắt Hạ Ngôn, động tác Lỗ Hạng Chi trở nên chậm lại. Linh lực toàn thân Hạ Ngôn thật giống như nước sôi, trong nháy mắt đã trào lên.

Trước đó Hạ Ngôn chưa bao giờ hiển lộ tất cả thục lực, mà hiện tại Hạ Ngôn đã ngửi được mùi nguy hiểm, đương nhiên không hề che giấu thực lực.

- Soạt!

Một đao của Lỗ Hạng Chi không ngờ chém vào không khí!

Sau khi chém vào không khí, thân thể Lỗ Hạng Chi cấp tốc lùi về sau, lưu lại một chuỗi tàn ảnh trong không trung.

"Ầm" một tiếng.

Rơi xuống đất xong, chân trái Lỗ Hạng Chi dẫm mạnh một cước, mặt đất nham thạch chắc chắn không ngỡ lại vỡ vụn ra. Tiếp theo, trường đao trong tay Lỗ Hạng Chi chợt lóe hàn quang, bắn nhanh về phía trước, lao tới người Hạ Ngôn.

- Này...

Nhân viên công tác há hốc cả mồm!

Hắn còn chưa kịp nói bắt đầu, Lỗ Hạng Chi đã bắt đầu công kích, ngay cả vũ khí cũng chẳng đổi.

Hiện tại xem Lỗ Hạng Chi này dường như đang liều mạng. Nếu Hạ Ngôn bị đánh trúng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Trong tay Lỗ Hạng Chi không phải mộc côn, mà là trường đao sắc bén dị thường.

Nhân viên công tác vội vàng xin chỉ thị Lưu tiên sinh, sắc mặt Lưu tiên sinh cùng đã biến thành màu đen.

Lỗ Hạng Chi Học Viện Hồng Hà này lại dám phá hoại quy tắc Hội Giao Lưu, xem kiểu này không ngờ còn muốn đẩy Hạ Ngôn vào chỗ chết.

Tuy nhiên...

Xem thân phép Hạ Ngôn, dường như chưa tới mức không thể ứng phó nổi.

"Kỳ quái, thực lực Lỗ Hạng Chi này dường như đột nhiên được tăng cường." Lưu tiên sinh cũng buồn bực, khoát tay ra hiệu với nhân viên công tác kia, ý bảo hiện tại không cần cản trở.

Thực ra lúc này Lỗ Hạng Chi cũng không thể nào khống chế hoàn toàn bản thân. Linh lực bạo tăng trong cơ thể khiến hắn mỗi lần ra tay chính là toàn lực. Mỗi đao đều có uy lực vượt qua năm nghìn độ.

- Roạt... Roạt.

Lưỡi đao mang theo đao khí cắt ra từng vệt dưới nền nham thạch cứng rắn.

- Lỗ Hạng Chi này muốn làm gì? Mễ Tuyết kinh hô.

Ngay cả những khán giả quanh quảng trường cùng trợn mắt há mồm nhìn trận đấu. Những trận tỷ đấu trước đó tất cả đều thay vũ khí rồi mới bắt đầu, hơn nữa khi giao thủ cùng không liều mạng như thế này.

Nhung xem ra Lỗ Hạng Chi này thực sự như một con chó điên.

"Lỗ Hạng Chi nhất định đã sử dụng một loại đan dược nào đó mới có thể tăng thực lực đột biến như thế, hơn nữa chính hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế được lực lượng khổng lồ mới đạt được này." Hạ Ngôn liên tục trốn thoát năm lần, trong đầu hiện ra một loạt ý niệm.

- Hạ Ngôn, ngươi thua chắc rồi!

Trong mắt Lỗ Hạng Chi là một màu đỏ thắm, tuy nhiên lúc này mở miệng nói chuyện lại rất rõ ràng.

Ngay sau khi nói xong, trường đao hoành ngang, đao phong phát ra chấn động kịch liệt.

Ong ong.

Một đạo đao ảnh hẹp dài hình thành trong không trung.

Tiếp theo, Lỗ Hạng Chi lại bổ ra đao thứ hai, đao thứ ba, đao thứ tư, đao thứ năm.

Đao ảnh trước người Lỗ Hạng Chi càng ngày càng nhiều, lưỡi đao ma sát với không khí, từ rất xa người ta đã cảm giác được sự sắc bén của nó, thật giống như sắp đâm vào cơ thể.

Sắc mặt Hạ Ngôn càng ngày càng ngưng trọng.

"Lỗ Hạng Chi này tu luyện bí điển Thiên cấp uy lực thật lớn. Hơn nữa sau khi linh lực hắn tăng lên thì gần như có thể phát huy được uy lực cực lớn của võ kỹ." Hạ Ngôn cẩn thận quan sát động tác của Lỗ Hạng Chi. Lúc này Tụ Linh Huyệt và Linh Hải Tử Vân trong Hạ Ngôn đang điên cuồng xoay tròn. Linh lực toàn thân giống như nước sõng mành liệt cuộn trào, từng đợt linh lực phát ra từ kinh mạch trong cơ thể Hạ Ngôn.

- Hạ Ngôn, nếu hiện giờ ngươi nhận thua thì ta sẽ buông tha cho ngươi.

Lỗ Hạng Chi rốt cục cùng tạm đình chỉ trường đao, tuy nhiên đao ảnh trước người hắn lại càng thêm, âm trầm đáng sợ.

- Ha ha, để cho ta xem xem uy lực của võ kỹ ngươi dùng đi. Hạ Ngôn lắc đầu cười nói, mộc côn chỉ về phía trước.

- Hắc hắc, Hạ Ngôn, ngươi đã không biết nặng nhẹ, vậy đừng trách ta.

Khuôn mặt Lỗ Hạng Chi hiện ra vẻ âm độc đáng sợ, đao khí vốn được kìm nén rốt cục cũng không thể ngăn được, rất nhanh bao trùm toàn thân Hạ Ngôn.

Đao phong linh hoạt, sắc bén, ngay cả khán giả bốn phía chung quanh quảng trường cùng có thể cảm giác được.

Mọi người đều biến sắc.

Thực lực Lỗ Hạng Chi này thực đáng sợ!

"Hay là, ngày đó lúc hắn đấu với ta còn giấu thực lực?" Cao Xung Học Viện Sơn Phong cau mày, nhìn hai người ở dưới mà giật mình.

Trận đấu của hai người khiến trái tim tất cả học viên của tám học viện nhất lưu đều đập mạnh. Thực lực của họ so với hai người kia, thực là kém quá nhiều.

Bục!

Hạ Ngôn quán chú linh lực khổng lồ lên trường côn màu đen, điểm đến trước màn đao ảnh, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Hạ Ngôn cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ đang truyền đến, lực lượng này không ngờ lại tương đương với linh lực của hắn. Thân thể vội vàng hơi ngả về sau, nhanh chóng tán đi lực lượng này, dù vậy, cánh tay cũng đã run run.

"Đao kỹ này quả thật lợi hại. Nếu không phải Linh La Kiếm của ta gần như hoàn mỹ, xem chừng không thể đỡ được đao khí khổng lồ kia. Hơn nữa uy lực võ kỹ hiện tại của Lỗ Hạng Chi cũng phải ngoài năm nghìn độ. Khó trách ngày hôm qua hắn lại tự tin mười phần nói có thể thắng ta." Hạ Ngôn cùng dị thường khiếp sợ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1060)