← Ch.0416 | Ch.0418 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Diệp Vấn Thông cùng bốn vị Lĩnh chủ cấp tốc hành động. Không đến một lát sau toát ra ba bốn mươi luồng quang ảnh đang vội vàng ập đến, đột nhiên, Diệp Vấn Thông sắc mặt biến đổi, ngừng lại. Phất tay, khẽ kêu lên một tiếng cảnh báo.
Bốn gã Lĩnh chủ khác nghe thấy tiếng kêu cảnh báo này, đều tâm tình căng thẳng, dừng lại theo.
Lúc này, xuất hiện cảnh báo, tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì.
Diệp Vấn Thông thủ thế, bốn gã Lĩnh chủ khác lấy phương hướng hình quạt đứng bên cạnh Diệp Vấn Thông. Hình thành lên một loại vòng tròn phòng ngự bổ sung.
- Đại Lĩnh chủ, xuất hiện tình huống gì?
Một gã thấp giọng hỏi.
Ánh mắt của Diệp Vấn Thông ngầm bảo, kêu bọn họ ngưng thần đề phòng, tạm thời đừng phát ra bất cứ tiếng động nào lúc này bên ngoài vị trí hình quạt đó. Bùn đất đột nhiên từ dưới đất vọt thẳng lên tung bay, giống như một cơn mưa bùn đất, rầm rầm rơi xuống.
Một cái lỗ cực lớn, từ dưới đất trực tiếp chui ra. Một luồng ngân quang chớp động, phảng phất như một luồng tia chớp thần tốc lướt qua.
Xoẹt! Một tiếng trầm đục vang lên. Thân hình của một gã Lĩnh chủ đứng bên trái đột nhiên bay vút đi. Còn ngân quang xông tới, lại thuận thế bắn ngược trở lại, đập thẳng vào người của gã Lĩnh chủ thứ hai.
- Cẩn thận!
Diệp Vấn Thông há miệng hét lớn, trong tay thanh trường kiếm tử sắc vung lên, thân hình giống như mũi tên, bắn về hướng ngân quang đó, trường kiếm trong tay múa may, hướng về phía ngân quang mà giao thủ.
Ngân quang đó tốc độ tuyệt luân, căn bản không để cho Diệp Vấn Thông bắt được. Chui xuống dưới đất, lại một lần nữa biến mất không chút dấu vết dưới nền đất.
Diệp Vấn Thông thuận thế vung kiếm xuống, hướng về dưới nền đất mà chém. Một tiếng ầm, mặt đất nhất thời bị cường thế này của kiếm chia làm hai nửa, lộ ra một khe rãnh cực sâu.
- Đại Lĩnh chủ, Lão Thất, Lão Thất chết rồi.
Một gã Lĩnh chủ ôm lấy thân hình gã Lĩnh chủ vừa mới bị bắn ra. Hiển nhiên, bị luồng ngân quang đó đụng phải, tất cả sức mạnh đều đánh trúng hoàn toàn, nhất thời đụng vào khiến toàn thân nát vụn.
Diệp Vấn Thông liếc mắt, không lòng dạ nào nhìn, mà chỉ hiệu triệu nói:
- Mọi người đừng phân tâm, đó là lão bất tử Ngân Hầu Vương của Hầu Tộc.
- Ngân Hầu Vương?
Ba Lĩnh chủ còn lại đều âm thầm cả kinh.
Sắc mặt Diệp Vấn Thông cũng có chút xám đen, lúc này hắn cũng biết có thể có tính toán gì đó, nhưng cụ thể là kế sách gì, hắn lại không thể nói rõ được. Chỉ cảm thấy chuyện mấy ngày nay có chút mơ hồ. Từ đầu đến cuối, hình như được người ta tính toán bên trong. Mỗi một quyết định, mỗi một bước dự định mà hắn làm dường như đều đi sâu vào cạm bẫy giăng ra của đối phương.
- Ngân Hầu Vương, nếu đã đến rồi, hà cớ phải lén lút, vụng trộm như vậy?
Diệp Vấn Thông ngưng thanh quát nói:
- Người khác sợ ngươi, Diệp Vấn Thông ta sao có thể sợ ngươi chứ?
- Hừ hừ...
Thanh âm của Ngân Hầu Vương, từ bốn phương tám hướng không ngừng tuôn ra.
- Diệp Vấn Thông, Hầu Tộc ta và Hồng Phong Nhân Tộc ngươi vốn không có cừu hận gì, tại sao ngươi lại cùng với Dã Nhân Tộc cấu kết, vây kích Hầu Vương Sơn ta. Nếu ngươi đã muốn diệt Hầu Tộc ta thì đừng trách Bổn vương không khách khí!
Diệp Vấn Thông cười lạnh không ngừng:
- Lén lút như vậy thì có bản lĩnh gì.
Ngân Hầu Vương cười lạnh nói:
- Nếu muốn ta đi ra, rất dễ dàng, nhưng các ngươi có tiếp được không?
Thanh âm của Ngân Hầu Vương vừa dứt, xung quanh không có một tiếng động. Bỗng nhiên có mấy tiếng động vù vù vang lên từ thân cây phía Nam, từ dưới đất chui lên một thân ảnh. Thân ảnh này cũng là Hầu Tộc, nhưng mặt đầy hồng quang, toàn thân hồng mao, vô cùng chói mắt. Chính là Hộ pháp Hồng Diện của Hầu Tộc.
- Mọi rợ của Hồng Phong Nhân Tộc, tới đây đại chiến với ông nội Hồng Diện ngươi sao?
Hộ pháp Hồng Diện đang hô hào rất náo nhiệt, trong cây tùng trước mặt, lại nhảy ra một cường giả Hầu Tộc. Chính là Hộ pháp Hắc Diệp, toàn thân đen xì giống như sắt thép, dựng thẳng đứng.
- Mọi rợ, ông nội Hắc Diệp ngươi đến lấy mạng của các ngươi đây.
Hắc Diệp nói xong, múa may một cây lang nha bổng trong tay, bay vút lên cao đập tới.
Năng lực nhảy nhót thân hình của cường giả Hầu Tộc vô cùng linh hoạt, một bước nhảy ra đã tới chỗ trước mặt Diệp Vấn Thông mười trượng, chiếc gậy bay vút lên cao đập xuống. Tạo ra một vòng phía trên lang nha bổng, bắn ra vạn đạo quang mang, giống như Lê Hoa Châm, bay cuộn về dưới.
- Đại Lĩnh chủ, ta đi giải quyết con khỉ thối này.
Lục Lĩnh chủ nhảy ra, một cây tề mi côn đảo qua, liền đi liều mạng với Hộ pháp Hắc Diệp.
- Ta đi đối phó với con khỉ thối mông đỏ.
Bát Lĩnh chủ cũng múa may chiến đao, hướng về phía Hộ pháp Hồng Diện mà xông tới.
Diệp Vấn Thông ánh mắt không chuyển, vẫn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, chú ý quan sát bất cứ một tia xao động nào dưới đất. Hắn biết, hai vị Hộ pháp này đều không phải mấu chốt. Mấu chốt chính là Ngân Hầu Vương đang ẩn giấu dưới đất. Ngân Hầu Vương này, trong tất cả Linh Võ Đại viên mãn của Chi Tế Sơn, được công nhận là người có lực chiến đấu mạnh nhất.
Ngay cả Diệp Vấn Thông hắn, đã tiến được nửa bước chân vào Hư Võ Cảnh, sắp có thể đột phá là cường giả Luyện Hư Cảnh, cũng tự thấy bản thân không cách nào có thể thắng được Ngân Hầu Vương này.
Diệp Vấn Thông thấp giọng nói với Ngũ Lĩnh chủ:
- Lão Ngũ, ngươi xem cho kỹ. Hai người bọn họ, ai rơi vào thế hạ phong, ngươi liền toàn tốc đi trợ giúp cho người đó, dốc hết toàn lực, xử lý một tên. Ta sẽ đấu một trận với Ngân Hầu Vương.
Trong tất cả Lĩnh chủ của Hồng Phong Nhân Tộc, cũng chỉ có Diệp Vấn Thông là có tư cách chiến đấu với Ngân Hầu Vương.
Diệp Vấn Thông lúc này kỳ thực lòng cũng như lửa đốt, nhưng hắn là trung tâm tinh thần của Hồng Phong Nhân Tộc, lúc này ngay cả kinh hoàng, cũng không thể biểu hiện ra.
Trận chiến trước mặt, tám vị Lĩnh chủ, trong nháy mắt liền bị người ta mưu đồ chia ra làm hai, cường thế của đối phương quả thực khiến Hồng Phong Nhân Tộc hắn có chút không chống đỡ nổi.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không cảm thấy trong khu vực năm mươi dặm lộ trình, xuất hiện dấu hiệu khả nghi nào. Đội ngũ hai tốp này lại không có cách nào hội sư thành công. Lúc này việc khiến hắn lo lắng hơn cả là các lĩnh của đội quân tiên phong, Tam Lĩnh chủ Trình Bột, Tứ Lĩnh chủ Công Tôn Lập. Tựa hồ trên cơ bản còn chưa giao phong đã bị người ta tiêu diệt rồi.
Cường thế này của địch nhân, khiến Diệp Vấn Thông hắn cũng cảm thấy bất an sâu sắc. Nhị Lĩnh chủ Trương Thanh Đồng có thể chống đỡ được không?
Còn tốp chủ lực thứ hai của bọn họ, nếu không thể đột phá cánh cửa trước mắt này, làm thế nào để đuổi theo và hợp nhất với Trương Thanh Đồng.
Nghĩ đến đây, Diệp Vấn Thông liền quát:
- Tốc chiến tốc nhanh, đừng đấu dây dưa!
Nói xong, trường kiếm tử sắc trong tay lay động, ánh mắt hướng về Ngũ Lĩnh chủ, sau đó một trái một phải, hướng về phía hai vị Hộ pháp đánh tới.
Ngân Hầu Vương cười lạnh một tiếng, đột nhiên từ dưới nền đất vọt lên. Đại bổng trong tay xoay vòng, hướng về phía Diệp Vấn Thông đập tới. Cây gậy này khí thế oai hùng, vừa đập xuống, toàn bộ hư không đều là cái bóng của cây gậy, toàn bộ không gian chấn động đều run rẩy không thôi.
Diệp Vấn Thông quát lớn một tiếng:
- Tới hay lắm!
Trường kiếm tử sắc quét xuống rào rào, thân hình cũng vút lên cao đón đỡ. Ở trước mặt Ngân Hầu Vương chính là ba kiếm. Một chút khách khí cũng không có, trực tiếp quét tới.
Một người một vượn, có thể nói là sự tồn tại mạnh nhất của Chi Tế Sơn. Giao thủ ở trên nhất thời biến thành hai luồng thân ảnh, không ngừng múa may trong không gian. Căn bản không nhìn rõ tuyến đường di chuyển của bọn họ. Tốc độ càng đánh càng nhanh. Sau một lát giống như hai luồng quang mang giao hòa vào nhau, phân biệt không rõ đâu là người đâu là thú.
Ngũ Lĩnh chủ tốc độ cực nhanh, hướng về phía Hộ pháp Hồng Diện đánh tới. Đúng vào lúc này, bên người đột nhiên có một trận gió vội vàng thổi đến. Trong giây lát, một luồng quang mang hồng sắc bỗng chốc vọt tới.
Thế đạo hướng tới này giống như một quả cầu lửa nóng bỏng, bỗng dưng từ trong hư không chui ra. Nhưng tốc độ này lại nhanh hơn hết thảy.
Ầm!
Ngũ Lĩnh chủ hồn bay phách tán, hắn căn bản không ngờ tới bên cạnh lại có một luồng công kích đánh tới.
Hơn nữa, độ mạnh của lực công kích này thực sự là cường thế mà từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy.
- Khốn khiếp!
Ngũ Lĩnh chủ biết né tránh không được, xoay trường thương trong tay quét ngang qua.
Đòn quét này đúng như ý nguyện của Tử Điện Phần Diệm Thú. Công kích chiêu này của nó uy lực vô cùng, chỉ sợ đối phương né tránh, chứ căn bản không sợ đối phương tiếp chiêu.
Nhìn thấy trường thương của Ngũ Lĩnh chủ múa may đi tới, thế xông tới của Tử Điện Phần Diệm Thú càng vội. Một phát đâm vào.
Cây thương bị thế của hỏa cầu bao trùm. Nhất thời lõm vào bên trong. Chuôi thương nhất thời có hình dáng như bán nguyệt, giống như một cây cung lộn ngược trở lại.
Ngũ Lĩnh chủ quát lớn một tiếng:
- Lên!
Hai tay đẩy ra, muốn mượn luồng khí này bắn hỏa cầu đi.
Viên đạn này, khí lực đột nhiên thôi động. Ngũ Lĩnh chủ thầm kêu không hay. Vì hắn đương nhiên ý thức được, thôi động linh lực của bản thân, chẳng khác nào đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có tác dụng gì. Sức mạnh của luồng đẩy này, sau khi đụng phải một luồng cường đại hơn, đột nhiên bắn ngược trở lại.
Hai chân hắn liên tiếp thối lui, giống như dưới chân có trang bị ròng rọc vậy, cấp tốc thối lui. Dưới luồng sức mạnh mạnh mẽ này, Ngũ Lĩnh chủ liên tiếp thối lui hai mươi trượng, đồng thời không cách nào giảm bớt sức mạnh trùng kích cường đại này.
Nhưng hắn không còn lựa chọn, ngoài rút lui, không có chọn lựa nào hay hơn.
Hoặc là lui, hoặc là đón đỡ. Dưới lực đẩy của song chưởng vừa rồi, hắn đã thăm dò ra sức mạnh đòn này của đối phương, vượt xa sức đẩy của hắn. Đặc biệt lúc này khí thế của đối phương càng sung mãn, còn hắn khi liên tiếp thối lui. Chính là cùng với việc bản thân không vượt qua được, rất có khả năng rơi vào kết cục thịt nát xương tan ở đây.
Đúng lúc đang lui, Ngũ Lĩnh chủ đột nhiên thân hình ngưng tụ lại, hai con mắt bỗng nhiên như vạch tròng mắt mà ra.
Một tiếng xì, một cây thương hư không huyễn sau người, tựa hồ như đang nghênh đón sau lưng hắn, cũng không đưa, chỉ phóng ra như vậy. Tốc độ rút lui của Ngũ Lĩnh chủ quá nhanh. Đợi đến lúc hắn ý thức được nguy hiểm, trường thương đã từ sau lưng hắn đâm vào, đâm thủng ngực mà ra.
Tần Vô Song đứng ở sau cây, trường thương rung lên. Máu tương theo rãnh máu của trường thương chảy ra. Trong mắt Ngũ Lĩnh chủ hiện ra vẻ không thể tin được. Cố hết sức quay đầu lại nhìn, miệng há to nhưng nửa câu cũng không nói ra được.
Một đòn này trực tiếp đâm vỡ đan điền khí phủ của Ngũ Lĩnh chủ, chết ngay tại chỗ. Linh lực toàn thân nhất thời thoát ra bốn phía. Tần Vô Song theo cây thương tổ truyền, thôi động Bắc Minh Đại Pháp, đem linh lực chảy ra này không ngừng nhét vào bên trong đan điền.
Sau khi hấp thu linh lực của Tả Thiên Tứ, đối với hấp thu linh lực của cường giả Linh Võ Đại viên mãn, dạ dày của Tần Vô Song đã không còn bức thiết như trước.
Chỉ là, dù sao vẫn là Linh Võ Đại viên mãn, hấp thu được cái này đối với việc hắn tiến nhập vào Hư Võ Cảnh, ít nhiều vẫn có tác dụng xúc tiến. Lần hấp thu này, nhất thời khiến đan điền của hắn nâng cao chất lượng rất nhiều.
Trên trên con đường Linh Võ Đại viên mãn, kỳ thực hắn đã đi được năm sáu phần. Hôm nay có linh lực tinh thuần của Linh Võ Đại viên mãn chuyển vận đến, mặc dù không có hấp thu toàn bộ. Không thể nói là dung hợp mười phần, nhưng cũng gia tăng thêm lộ trình một hai phần, khiến hắn trên con đường Linh Võ Đại viên mãn, lại tiến lên rất nhiều lộ trình. Chỉ cần đem những linh lực này dung hợp, trên con đường tiến sâu vào Hư Võ Cảnh của hắn càng có thêm đầy đủ khả năng bảy tám phần.
Nhưng mà, giờ phút này hắn lại không có thời gian để dung hợp, chiến cuộc trước mắt đang là lúc cần củng cố!
← Ch. 0416 | Ch. 0418 → |