← Ch.0880 | Ch.0882 → |
Một tiếng nổ vang lên.
Lâm Dật giống như một con ruồi, cơ hồ không có lực phản kháng bị đập trở về mặt đất. Trên mặt đất để lại một nhân hình đại động, bụi đất văng khắp nơi.
Vô số đệ tử học viện Long vũ thấy cảnh tượng như vậy cũng không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Đúng lúc này, phía sau học viện đột nhiên bay tới mấy đạo cường hoành khí tức, trong chớp mắt tiến tới gần Cửu U Vương, bao vây hắn bên trong.
Cửu U Vương ánh mắt lạnh lẽo, hờ hững nhìn đám người chung quanh, sát cơ trong ánh mắt dâng lên.
Cầm đầu là một người mắt lồi ra, tướng mạo đoan chính, khoảng năm mươi tuổi. Trên người tỏa ra khí thế Long Biến Cảnh đỉnh phong, không hề kém Cửu U Vương chút nào. Ba người còn lại cũng là tu vi Long Biến Cảnh, khí thế cường hoành.
Cửu U Vương âm thầm đề cao vài phần cảnh giác. Hắn đã sớm biết rõ trong học viện Long vũ này là tàng long ngọa hổ. Hôm nay nhìn thấy vậy, quả nhiên không thể khinh thường.
Nhưng hắn thật cũng chẳng có gì phải sợ. Một kích thần khí cũng có thể san bằng học viện Long vũ này thành bình địa.
Lão giả cầm đầu sau khi tiến đi, trước phân phó người đỡ Lâm Dật đang nằm dưới đất lên, sau đó ngưng mắt nhìn Cửu U Vương, trong ánh mắt có một chút kinh ngạc lẫn khiếp sợ, chần chừ một chút liền nói:
- Xin hỏi các hạ có phải là Phong Liệt?
- Ngươi muốn ngăn ta?
Cửu U Vương không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Cũng không phải là lão hủ cố ý ngăn trở các hạ. Chỉ là ngươi cố ý muốn mang người của học viện Long vũ dù sao cũng phải có một lời giải thích chứ?
- Tôi là sư huynh của Tiểu Điệp. Cái này đủ để giải thích chưa?
Cửu U Vương bình tĩnh nói.
- Sư huynh của Sở Tiểu Điệp?
Lão giả sững sờ, lập tức nhẹ gật đầu nói:
- Ngươi có thể đi rồi.
Cửu U Vương không nói hai lời, lập tức biến mất trước mắt mọi người.
- Sư tôn, sao người lại để cho hắn mang Tiểu Điệp đi?
Lâm Dật đang hấp hối bỗng giật nảy mình lên, khóe miệng máu tươi phún ra không dứt.
Lão giả nhìn Lâm Dật, không khỏi lắc đầu nói:
- Ta biết rõ con chung tình với Sở Tiểu Điệp. Nhưng người này chúng ta không thể trêu vào. Hơn nữa vi sư cũng có thể nhìn ra được, hắn sẽ không đả thương Sở Tiểu Điệp.
- Cái gì? Đến tột cùng hắn là người nào? Thậm chí ngay cả sư tôn cũng đều không thể trêu vào?
Lâm Dật sắc mặt trì trệ, ra vẻ không tin.
- Nếu ta đoán không lầm, hắn chính là chủ nhân của Ma Vực.
- Chủ nhân Ma Vực? Đó chính là thần khí khống chế Cửu U Vương sao?
Lâm Dật trên mặt liền lộ ra một tia tuyệt vọng, lập tức rơi vào hôn mê.
- Phong Liệt, cái này là Thiên Long giới à? Xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Tiểu ma nữ cầm lấy bàn tay của Phong Liệt, lật qua lật lại mấy lần Thiên Long giới, vốn là khuôn mặt đang hưng phấn, nhưng hơi có vài phần thất vọng.
Lúc này, Thiên Long giới tất nhiên đã thu vào hết tất cả tử mang, nhìn về phía trên giống như một chiếc nhẫn bạch ngọc bình thường. Tuy rất tinh xảo nhưng với người vốn quen nhìn bảo vật như tiểu ma nữ thì lại có quá nhiều chỗ yếu kém. Ngay cả tính lóng lánh cũng đều không có, tuyệt không phù hợp với mỹ quan của Giao Long nhất tộc.
Phong Liệt nhịn không được cười lên. Tâm ý của hắn vì vậy mà thay đổi. Một cỗ tử mang chói mắt lập tức phát ra, chui vào trong cơ thể của tiểu ma nữ.
- A, đây là cái gì?
Tiểu ma nữ hơi sửng sờ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự kinh ngạc. Cũng may tử mang nhập vào trong cơ thể cũng không khiến cho nàng cảm thấy khó chịu.
- Cái này là tác dụng của Thiên Long giới, ngày sau nàng khắc tự rõ.
Phong Liệt cười thần bí, cũng không giải thích gì nhiều.
Kỳ thật, quan trọng nhất là chính hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Tuy hắn để lại ấn ký tinh thần của mình trong Thiên Long giới, nhưng hắn thật sự tinh tường biết rõ, đây không phải giống như thần binh nhận chủ bình thường, mà chỉ là một loại phương thức câu thông cùng với Thiên Long giới mà thôi.
Xác thực mà nói, hắn đối với Thiên Long giới cũng là kiến thức nửa vời. Về phần vận dụng như thế nào, công hiệu ra sao thì còn phải đợi thời gian sau mới cân nhắc.
- Hừ, không nói thì đừng nói, khiến cho thần thần bí bí.
Tiểu ma nữ hậm hực, hếch cái miệng nhỏ nhắn.
Nhưng rất nhanh, đôi mắt của nàng lại sáng ngời, tiến lên ôm cánh tay Phong Liệt, làm nũng nói:
- Phong Liệt, người ta hiện tại cũng đã tu luyện Hóa Đan Cảnh tầng thứ sáu rồi. Chàng dẫn ta ra ngoài tìm bảo vật được không? Trong Thiên Long vực bảo bồi nhiều như vậy, chúng ta không nhanh tay hạ thủ sẽ bị người khác cướp sạch, có được hay không vậy?
Cảm nhận được trên cánh tay của mình có một vật mềm mại đang cọ qua cọ lại, Phong Liệt liền dâng lên một tâm ý khác lạ, hạ thể có xu hướng rục rịch, không chịu đựng nổi.
Tà tâm dâng lên, hắn nhịn không được muốn đáp ứng, nhưng lúc này hắn đột nhiên bắt gặp trong đôi mắt đẹp của tiểu ma nữ một tia giảo hoạt.
- Chà, mỹ nhân kế? Tiểu nha đầu này!
Phong Liệt chỉnh sửa sắc mặt, ra vẻ đạo mạo, cự tuyệt nói:
- Không được, nàng khi nào tu luyện đến Hóa Đan Cảnh đỉnh phong thì mới ra ngoài.
- Vậy thì còn bao lâu nữa? Nếu không, chàng cùng ta diễn luyện chiến kỹ được không?
- Không được, Hóa Đan Cảnh đỉnh phong.
- Hừ, Phong Liệt thối tha, hãy đợi đấy. Không thèm để ý đến chàng nữa.
Tiểu ma nữ khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, tức giận mắng một câu, cũng không để cho Phong Liệt giải thích, xoay người rời đi, dần dần biến mất trong khu rừng linh quả. Trên đường đi không biết dậm chân đá bao nhiêu hoa cỏ nữa.
Ơ!
Phong Liệt nhìn theo bóng lưng của tiểu ma nữ, bất đắc dĩ sờ cái mũi, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Hắn hiểu được tiểu ma nữ chỉ là muốn hắn ở cùng nàng, chứ không phải là thực sự tức giận hắn.
Nhưng, bây giờ không phải là thời điểm chú ý đến nhi nữ tình trường.
Hắn đã có được Thiên Long giới, có thể nói là cơ duyên lớn nhất cuộc đời này. Nhưng cơ duyên như thế, trước khi chuyển hóa thành thực lực đỉnh phong thì sẽ đưa tới cho hắn biết bao nhiêu phiền phức.
Một khi tin tức hắn có được Thiên Long giới lan truyền khắp thiên hạ, chắc chắn sẽ dẫn phát bát phương oanh động, mười mặt sát cơ.
Đến lúc đó, hắn ngoại trừ phải đối mặt với Thần, Ma, Linh các tộc, còn phải đối mặt với Nam Ly giới, Nhân tộc...những đại địch không cách nào chống lại được này. Chỉ sợ ngay cả kẻ thống trị Long Huyết đại lục cũng chưa chắc có thể dung nạp được hắn.
Thiên hạ tuy rộng lớn nhưng cũng khó mà tìm nơi sống yên ổn.
Đương nhiên, hắn cũng có thể hai tay dâng ra Thiên Long giới để đổi lấy sự yên bình cả đời. Nhưng điều này không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn. Nếu bởi vì e ngại khiêu chiến mà sợ hãi tránh lui, dâng thiên đại cơ duyên cho người khác, chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng phải xem thường mình. Còn không bằng chết đi cho rồi.
Cho nên, hiện tại, hắn không dám thư giãn chút nào, ngược lại càng thêm phần cảnh giác.
Kế tiếp, hắn cần làm chính là đề cao thực lực của mình trước khi nguy cơ tiến đến, làm tốt công tác chuẩn bị để đón lấy một hồi mưa to gió lớn sắp đến.
← Ch. 0880 | Ch. 0882 → |