← Ch.0897 | Ch.0899 → |
Phong Liệt biểu tình trầm trọng, lập tức xúc phát tỏa long đài, ngoài người bỗng tỏa ra ánh sáng ám kim bao phủ phạm vi vạn trượng.
Cùng lúc đó, hắn lấy ra Tu La vương tọa bảo vệ toàn thân.
Từng trảo phong sắc bén xâm nhập và vạn trượng, có tác dụng của tỏa long đài khiến uy lực của chúng yếu bớt, khi tới gần Phong Liệt thì chỉ còn sót lại năm phần sức mạnh.
Nhưng còn dư năm phần sức mạnh đánh vào màn ánh sáng do Tu La vương tọa dựng lên không phải nhỏ.
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
*Két két két két!*
Một chuỗi tiếng giòn vang qua đi, vết rạn trên Tu La vương tọa tăng thêm nhiều, làm Phong Liệt sợ hết hồn.
Nhưng Phong Liệt mượn lực lượng cường đại của phệ long điêu ập đến, người bay vọt ra xa gần ngàn dặm, lại kéo dài khoảng cách với cửu long hoàng chiến xa.
Nhạc Trăn một bên dốc sức giữ cho thời không đỉnh phong tỏa hư không, một bên sốt ruột giục, vẻ mặt nóng nảy:
- Bổn thiếu chủ, không còn nhiều thời gian nữa. Người này cực kỳ gian xảo đa đoan, tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát! Lão nô khẩn cầu thiếu chủ mau chóng lấy ra phá giới chùy đánh chết người này, lấy lại Thiên Long Giới vào túi.
- Ừ, tiểu tử này đúng là có chút tài lẻ.
Nam Ly Phong nhìn phía trước, vẻ mặt không có gì là sốt ruột, mắt chớp lóe, trầm ngâm một lúc sau nói:
- Tốt thôi, để tránh cho đêm dài lắm mộng, bổn thiếu chủ nhanh chóng tiễn hắn lên đường vậy.
Dứt lời, Nam Ly Phong khống chế cửu long hoàng chiến xa bỗng tăng tốc độ, nhẹ nắm chặt phá giới chùy, trong mắt sát khí tăng vọt.
- Gri!!!
Trên bầu trời ngoài ngàn dặm phệ long điêu duỗi đôi cánh không ngừng xoay quanh trên đầu Phong Liệt, thỉnh thoảng vung vài trảo quấy rầy hắn, đôi mắt hung tợn xẹt qua giễu cợt.
Nam Ly Phong cho nó mệnh lệnh là ngăn cản Phong Liệt, vậy nên nó luôn giữ lại sức mạnh, không hạ sát thủ với hắn.
Nhưng dù là vậy thì Phong Liệt cũng nguy cơ trùng trùng, đối mặt trảo phong của hung cầm thất cấp hắn chống đỡ càng lúc càng gian nan.
- Chết tiệt, con súc sinh kia thật sự cho rằng lão tử không làm gì được ngươi hả!?
Mắt Phong Liệt dần đậm đặc sát khí. Hắn đã nhìn ra dường như con ác điểu không định giết hắn ngay, vậy nên hắn cũng không vung thánh liều mạng với phệ long điêu.
Không đến vạn bất đắc dĩ thì Phong Liệt thật tình không muốn chọc giận cái con to lớn này, nếu không lỡ như có chuyện gì sẽ nối gót đi theo Già Thiên hộ pháp mất.
Nhưng mắt thấy Nam Ly Phong ngày càng gần, cảm giác chết chóc bị phá giới chùy tỏa định lại trồi lên trong lòng, Phong Liệt biết lúc này không liều mạng không được.
- Súc sinh chết tiệt, cho ngươi thấy sự lợi hại của lão tử!
Phong Liệt biểu tình dứt khoát, khi phệ long điêu lại tới gần thì bỗng vung ra thánh kiếm.
*Vèo!*
Cùng với tiếng xé gió chói tai, một huyết sắc thất luyện dài cỡ vạn mét rạch phá không gian, chém hướng phệ long điêu.
Trong kiếm quang không ẩn chứa chút thuộc tính nào, nó có chỉ là khí lạnh sắc bén không gì sánh được, sức mạnh vô địch, không có gì là không thể phá.
Nhìn thấy màn sáng đỏ chém tới, mắt phệ long điêu lóe tia hung ác, dường như nó cũng cảm giác được uy hiếp.
Trực giác bẩm sinh của mãnh thú khiến nó không cứng rắn đỡ kiếm quang mà đập cánh bay lên cao định tránh thoát.
Nhưng Phong Liệt súc nén một kích này đã lâu, sao có thể cho nó dễ dàng tránh được?
Ngay sau đó, dù phệ long điêu tránh khỏi phần cổ trí mạng nhưng bụng lộ ra trước kiếm quang.
*Phụt*
Một tiếng trầm đục.
- Gri!!!
Phệ long điêu bỗng phát ra tiếng rít thê lương.
Chỉ thấy ba cái vuốt to như núi nhỏ dưới bụng nó bị kiếm tước đi hai cái, máu màu vàng bắn tung tóe trên trời cao.
Phong Liệt thấy một kích trúng ngay thì lòng mừng lắm, hắn lóe người vọt hướng phệ long điêu.
Nhân lúc nó ngã đập chết luôn.
Nếu không trừ bỏ nó trước khí mãnh thú thất cấp tỉnh táo lại, đợi nó phát cuồng lên thì Phong Liệt xong đời.
Nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng vang tiếng rống giận dữ:
- Tiểu súc sinh, ngươi dám!
*Ong- - *
Cùng với tiếng hét giận dữ, một ánh sáng vàng rực rỡ xẹt qua không trung, chớp mắt đánh vào sau lưng Phong Liệt.
- Nguy rồi!
Phong Liệt con ngươi co rút, lòng rung động.
Hắn biết rõ đây là Nam Ly Phong lại phát động phá giới chùy.
Hắn không rảnh lo đối phó phệ long điêu nữa, lập tức lấy ra bản thể Tu La vương tọa chặn trước mặt mình.
*Ong- - *
Tu La vương tọa hóa thành vương tọa lớn đến ngàn trượng, tỏa ra hơi thở cực kỳ tà ác, tựa như một ngọn núi to vắt ngang trên không trung.
*Ầm!*
Một tiếng nổ vang.
Trong ánh mắt giật mình của Phong Liệt, Tu La vương tọa mới vừa xuất hiện liền bị phá giới chuy oanh thành mảnh vụn đầy trời.
Một lưu truyền vạn cổ thiên bảo thần binh cứ như thế sống thọ và ra đi ngàn thu, Phong Liệt đau lòng muốn chết.
Cùng lúc đó, Tu La vương tọa thì trong không gian vương tọa cũng vỡ theo. Vô tận mảnh vụn tràn ngập mấy ngàn dặm trong thiên địa, rậm rạp đầy trời, cực kỳ hỗn loạn, mặt đất tiếng ầm ầm không dứt.
Tại trong hỗn loạn, Phong Liệt ẩn nấp thân hình ánh mắt như điện, tìm kiếm cái gì đó trong mảnh vụn rơi đầy trời.
Rất nhanh, một ngọn núi to rơi vào mắt hắn khiến hắn mừng rỡ.
Đỉnh ngọn núi to ác long Cửu Ly bị chấm chế giam chặt chẽ bên trong, mười tám con mắt tràn đầy mờ mịt và chấn kinh.
Con ác long này có tác dụng quan trọng với Phong Liệt nên đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Vậy nên Phong Liệt nhân dịp hỗn loạn nhoáng người lên đi tới gần Cửu Ly, đem Cửu Ly và cả núi to cấm chế cùng thu vào long vực không gian.
Tiếp theo chính hắn cũng trốn vào long vực chi trung.
Thương sinh đại ấn bản thu nhỏ theo bụi đất từ từ rơi xuống cắm sâu vào mặt đất.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Từng khối đất vỡ vụn nặng nề đập xuống đất, bụi cát bay đầy.
Nam Ly Phong và quản gia Nhạc Trăn biểu tình vô cùng trầm trọng, đều phóng ra tinh thần lực cường đại ở trong đất cát truy tìm tung tích của Phong Liệt.
Nhưng sắc mặt của hai người càng ngày càng khó coi.
Mắt thấy trong thiên địa bụi đất thôi rơi mà chẳng thấy bóng dáng của Phong Liệt đâu, Nam Ly Phong tức giận không thể kiềm chế, mắt như phun lửa muốn ăn thịt người.
- Tiểu súc sinh, ngươi lăn ra chịu chết cho bổn thiếu chủ!
Nam Ly Phong gầm lên vang vọng trên không trung thật lâu không tán.
Gã không bao giờ ngờ rằng con vịt đã tới bên miệng rồi mà lại bay đi, thần khí kim ngục và Thiên Long Giới trôi qua kẽ tay, kết quả thật đáng buồn, gã không thể chấp nhận được.
Nhạc Trăn nhíu mày, tiến lên nhắc nhở nói:
- Thiếu chủ, chắc hắn chưa bỏ trốn đâu mà co rụt vào bảo khí không gian nào đó, lão nô cho rằng...
Nam Ly Phong không khách sáo ngắt lời Nhạc Trăn, tức giận quở trách:
- Câm miệng lại, bổn thiếu chủ làm gì còn cần ngươi dạy?
- Vâng, lão nô không dám.
Nhạc Trăn biểu tình kinh sợ, vội ngậm miệng.
Nam Ly Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mắt quét xung quanh, bỗng biểu tình dứt khoát, lại vung lên phá giới chùy.
*Ong ong ong ong!*
Từng luồng sáng vàng rực rỡ xẹt qua không trung, liên miên không dứt rơi vào bụi trần, khí thể hủy diệt khủng bố nuốt trời xé đất khiến người giận dữ.
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
Vang lên tiếng gầm kinh thiên, mặt đất vang tiếng ù ù, rất nhanh đã xuất hiện mấy trăm hố to sâu không thấy đáy, tiếng động lớn vang đến ngoài vạn dặm.
← Ch. 0897 | Ch. 0899 → |