← Ch.0150 | Ch.0152 → |
Huyền Ngọc chân nhân vừa dứt lời một loạt tiếng kêu kinh hãi vang lên, ngay lập tức tất cả Dịch viên đệ tử đều lên tiếng chất vấn muốn Thiên Kiếm viện làm sáng tỏ hoàn toàn sự việc này. Trong số đó có Lâm Vân Phong và Tử Dương chân nhân là những người cao giọng nhất, thề rằng bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho ra nhẽ. Lục viện chúng nhân sắc diện biến đổi, trừ Hạo Vân cư sĩ ra còn những người khác đều thấu hiểu nguyên nhân vì sao Huyền Ngọc chân nhân lại hỏi đến vấn đề đó trong thời khắc này.
Tại đương trường đa số mọi người đều minh bạch, Kiếm Vô Trần tựu chung chỉ muốn đưa Lục Vân vào tử địa, cố ý mượn việc công để báo thù tư hoàn toàn không có một chút lưu tình. Sở dĩ hắn nói Lục Vân biết Hóa Hồn đại pháp là lấy cớ dồn chàng vào chỗ chết mà không ai có thể phản bác được. Chỉ có điều là Huyền Ngọc chân nhân đã chỉ ra điểm mâu thuẫn khiến cho Kiếm Vô Trần không được toại ý và cũng không biết phải trả lời thế nào. Nhất thời hắn chỉ còn cách im lặng giống như đang ăn phải rễ hoàng liên.
Nhìn mọi người đang chăm chú theo dõi hành động của mình, Kiếm Vô Trần thoáng nổi cơn giận dữ điên cuồng trong đầu. Vốn dĩ hắn không thể ngờ đến Huyền Ngọc chân nhân đột nhiên đem sự việc của Vô Tâm nói ra khiến chúng nhân thất kinh, còn đưa bản thân hắn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Đối với lời nói của Huyền Ngọc chân nhân hắn hoàn toàn không có cách nào hồi đáp, không lẽ lại đưa sư huynh vào con đường chết sao. Hiện tại đối mặt với chúng nhân, căn bảnhắn không biết mình phải ăn nói như thế nào cho vẹn cả đôi đường, vừa đạt được mục đích hại Lục Vân vừa bảo vệ được cho Vô Tâm sư huynh.
Nghe những lời của Huyền Ngọc chân nhân, Lý Trường Xuân cũng không khỏi đại biến sắc mặt, ánh mắt bất an luôn nhìn về phía Kiếm Vô Trần xem hắn hồi đáp thế nào. Vốn dĩ Vô Tâm là huyết nhục của lão nên bình thường lão đã cố gắng che giấu tung tích của hắn ít khi cho phép lộ diện, không ngờ việc này lại bị Dịch viên truy vấn đến. Dù thế nào đi nữa thì lão cũng tuyệt đối không thể chấp nhận việc để cho ai đó biết rõ về Vô Tâm. Kín đáo nhìn về phía Huyền Ngọc chân nhân, ánh mắt Lý Trường Xuân chợt loé lên tia hung ác như muốn giết chết vị Dịch viên chưởng giáo ngay, chỉ hận là tình thế hiện tại không cho phép lão hành động tùy tiện.
Nhìn Kiếm Vô Trần đang im lặng, Liễu Tinh Hồn hiểu tâm trạng khó xử của hắn bèn lên tiếng đỡ lời:
- Huyền Ngọc chưởng giáo hỏi thật hay, chỉ có điều là ngài lại không biết rõ việc này. Đây là vấn đề danh dự của Thiên Kiếm viện nên cũng phải nói ra để cho mọi người hiểu rõ. Hiện tại thì Huyền Ngọc chưởng giáo cùng chúng nhân đều có thắc mắc, thôi thì ta cũng nói cho mọi người nghe để tránh sự hiểu lầm Minh chủ. Từ lúc phát hiện ra sự việc đó chưởng giáo sư huynh đã giấu mọi người, đặc biệt truy hỏi Vô Tâm về Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết. Ban đầu thì Vô Tâm không chịu thừa nhận nhưng do Lý sư huynh nghiêm khắc truy vấn đến cùng nên y đành phải nói thật, nguyên do là trong khi tu chân ở phía hậu sơn y vô tình phát hiện ra pháp quyết, không nén nổi tò mò nên đã tu luyện được một ít. Sư huynh ta biết việc này nghiêm trọng, lập tức thu hồi và hủy bỏ pháp quyết ngay tức khắc. Sau khi suy nghĩ ba ngày ba đêm, cuối cùng sư huynh ta đành phải đem cầm tù Vô Tâm tại hậu sơn để khống chế hắn, tránh cho bị tâm ma ám nhập và nói dối chúng đệ tử là hắn đang bế quan tu luyện. Phải hạ thủ phế đi đại đệ tử Thiên Kiếm viện người có tu vi cường đại nhất, trong thời điểm đó sư huynh ta đã đau lòng biết bao nhưng vì đại cuộc mà đành phải chấp nhận, việc này không phải ai cũng có thể làm được như vậy. Đó là toàn bộ câu chuyện, sở dĩ việc này ít người biết đến là do sư huynh ta sợ có một số ít kẻ ích kỷ không hiểu rõ chuyện lại đem ra nói lung tung để mưu lợi cho bản thân.
Hoài nghi đưa mắt nhìn Liễu Tinh Hồn, Huyền Ngọc chân nhân cảm thấy nhất định lão nói không đúng sự thực nhưng vì vô phương khảo chứng nên không có cách nào truy ra tận cùng vấn đề nên đành phải chấp nhận cho qua việc đó. Nhìn thần sắc Kiếm Vô Trần, Huyền Ngọc chân nhân nói:
- Thì ra Trường Xuân chưởng giáo có cách đặc biệt để đào tạo ra một Kiếm minh chủ lợi hại. Quả thực là anh hùng xuất thiếu niên, thật đáng bội phục, bội phục!
Giận dữ hừm lên một tiếng, Kiếm Vô Trần trong lòng lửa giận đã bốc lên đỉnh điểm. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn trở thành Minh chủ nhưng liên tục bị Dịch viên trào phúng và phản kháng, khiến cho một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn không nộ hỏa trùng thiên mới là lạ. Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn đành phải tạm thời giữ mối hòa hảo với Dịch viên, còn chỗ giận dữ đó thì đem phát tiết hết lên thân Lục Vân.
Chuyển thân đến đứng đối diện, Kiếm Vô Trần đưa ánh mắt căm hận nhìn Lục Vân, lạnh lùng nói: :
- Lục Vân, từ lúc ngươi không tự nói ra lai lịch thực sự của mình thì ngươi đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi. Bây giờ ta hỏi lại lần cuối, ngươi nói hay không nói. Nếu ngươi nói ra ta và mọi người sẽ xem xét lại, còn nếu như không nói ta sẽ phái người tấn công, dĩ nhiên lúc đó sẽ phải chịu cảnh nghiêm hình bức vấn.
Thu hồi mục quang đang nhìn trời quay lại nhìn thẳng vào mặt Kiếm Vô Trần, Lục Vân cười nhạo báng đáp:
- Từ nãy tới giờ, mục đích của ngươi cũng chỉ là dồn ta vào tử địa, nguyên nhân cũng chỉ vì ngươi đã từng thua ta nên trong tâm bất phục. Hiện tại, với cương vị là Lục viện Minh chủ có quyền lực tối thượng, tất nhiên là ngươi sẽ phải trả thù ta rồi. Ta tin là mọi người ở đây đều hiểu rõ điều này nhưng họ chỉ suy nghĩ trong lòng mà không nói ra thôi.
Lạnh lùng nhìn Lục Vân, Kiếm Vô Trần giọng đầy thống hận:
- Hồ ngôn loạn ngữ! Ta đối phó với ngươi nguyên nhân chính là vì Hóa Hồn đại pháp, thứ pháp quyết tà ác này không thể tồn tại trên nhân thế. Sở dĩ Lục viện liên minh là vì chính nghĩa thiên hạ, vì đối phó với hạo kiếp tương lai nên tất phải dốc sức trừ tà khử ác mới có thể vượt qua được trường nhân gian tai kiếp. Hôm nay đối phó với ngươi ta chỉ luận việc xử người, hoàn toàn không liên quan đến thất bại trước đây của ta. Ngươi thân hoài tà ác pháp quyết mà lại cố tình che giấu lai lịch nên ta không thể không đề phòng, đấy chính là nguyên nhân ta đối phó với người. Trong tình thế này ta tuyệt đối không thể thua ngươi được.
Ngạo nghễ cười, Lục Vân bình tĩnh nói:
- Thật hả? Ngươi khẳng định là có thể thắng được ta! Ta nghĩ có lẽ cuối cùng ngươi cũng vẫn là kẻ bại trận mà thôi, ngươi có tin không?
Đứng ở bên trái Kiếm Vô Trần, Quân Vô Hối đột nhiên mở miệng cất lời:
- Vô Trần bất tất phải trực tiếp đối đầu. Hắn muốn kích động cho con ra tay đấu với hắn để có cơ hội đào thoát mà thôi. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, hãy cho hắn một chút thời gian để suy nghĩ. Nếu hết thời gian mà hắn không trả lời lập tức hạ lệnh cho Lục viện cao thủ cùng tấn công bắt giữ, sau đó sẽ tra hỏi rõ ràng sự tình.
Sau khi gật đầu đồng ý toàn thân Kiếm Vô Trần bỗng đột khởi một cỗ khí thế cường đại, nhãn thần lăng lệ hướng về phía các vị chưởng giáo, hắn lạnh lùng lên tiếng:
- Lục viện chưởng giáo nghe lệnh! Vì hòa bình Nhân gian, các vị hãy lập tức phái cao thủ môn hạ bắt giữ Lục Vân để truy hỏi rõ mọi sự tránh phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
Lời nói của Kiếm Vô Trần vừa dứt, Pháp Quả đại sư, Thất Huyền chân nhân, Ngọc Vô Song với Hạo Vân cư sĩ không khỏi sắc diện biến đổi cùng hướng về phía Huyền Ngọc chân nhân như muốn biết ý kiến của lão ta. Ngay lúc đó, Lý Trường Xuân, Liễu Tinh Hồn cùng với Quân Bất Hối ba người đã vội chuyển thân ra ba phía bao vây Lục Vân vào giữa để đề phòng chàng chạy thoát. Còn Tam phái cao thủ nghe thấy thế liền thối lui ra sau không xuất hiện tại trường đấu.
Mặc dù nghe rõ nhưng Huyền Ngọc chân nhân vẫn an nhiên không thèm đếm xỉa đến mệnh lệnh của Kiếm Vô Trần, chỉ bình tĩnh đứng tại vòng ngoài của trường đấu đưa mắt nhìn xung quanh. Các đệ tử Dịch viên thì không như vậy, tất cả đều thần sắc phẫn nộ giận dữ trừng mắt nhìn Kiếm Vô Trần. Thấy vậy bốn vị chưởng giáo chỉ biết lắc đầu thở dài, hữu thủ vung lên, Pháp Quả đại sư ra lệnh cho Bản Nhất xuất thủ, còn Thất Huyền chân nhân ra lệnh cho Vô Vọng nhận mệnh. Ở bên cạnh sau khi đưa mắt nhìn Thương Nguyệt với Hứa Khiết một lượt, Ngọc Vô Song thở dài một tiếng, lệnh cho Thương Nguyệt ra tay. Còn Hạo Vân cư sĩ nhìn như chẳng muốn tuân lệnh nhưng bị Phong Lôi chân quân đưa mắt thúc giục bất đắc dĩ phải chuyển thân gọi Tất Thiên lĩnh mệnh.
Mắt thấy Bản Nhất với Vô Vọng đã hành động nhưng còn Tất Thiên và Thương Nguyệt vẫn đứng im, trên mặt Kiếm Vô Trần không khỏi xuất hiện một tia lãnh ý. Nhìn lại thấy Dịch viên vẫn không có động tĩnh gì, hắn liền cao giọng:
- Huyền Ngọc chưởng giáo, ngài không nghe thấy mệnh lệnh của Lục viện Minh chủ sao? Tại sao Dịch viên không có một chút động tĩnh gì vậy? Hiện tại Lục Vân đã bị trục xuất khỏi môn hộ đã không còn là đệ tử của Dịch viên nữa, chẳng lẽ Dịch viên không muốn vì hòa bình Nhân gian mà xuất chiến.
Lời nói vừa xuất những người có mặt đều sắc mặt biến đổi, rõ ràng là Kiếm Vô Trần ngữ khí bất thiện. Không lý gì đến điều đó, thần tình Huyền Ngọc chân nhân vẫn tỏ thái độ lãnh đạm, thản nhiên nói:
- Ta nghĩ sự việc này Dịch viên tham gia thì không chí công vô tư cho lắm. Sở dĩ Dịch viên ta cự tuyệt mệnh lệnh quyết không tham dự vì mọi việc có liên hệ tới Lục Vân, đệ tử cũ của Dịch viên. Ngay hôm bắt đầu liên minh ta đã đưa ra ba điều kiện, sự việc ngày hôm nay đã rơi điều kiện thứ hai, tưởng rằng Kiếm Minh chủ không thể quên nhanh đến thế chứ. Hôm đó Phong Lôi chân quân cũng đã đích thân thừa nhận điều kiện này, không phải lại bây giờ muốn nuốt lời đấy chứ?
Kiếm Vô Trần hiểu là Huyền Ngọc chân nhân cố ý phản kháng nên hắn không khỏi để lộ ra sắc mặt giận dữ. Quả đúng là ngày hôm đó Phong Lôi chân quân đích thực tự mình đáp ứng ba điều kiện do Dịch viên đưa ra. Mục quang chuyển tới Tất Thiên với Thương Nguyệt, Kiếm Vô Trần hỏi:
- Tất Thiên, Thương Nguyệt, hai người cũng kháng mệnh cố tình không xuất thủ ư?
Nghe thấy thế, Ngọc Vô Song và Hạo Vân cư sĩ đưa mắt nhìn đệ tử, nhãn thần có ý thúc giục hai người ra tay không nên tranh luận. Hiện giờ Kiếm Vô Trần đang ở vị trí quyền lực tối thượng, lại có Vân Chi pháp giới ra mặt trợ giúp không nên miễn cưỡng đối đầu với hắn. Thương Nguyệt không nói lời nào chỉ ngước đôi mắt đẹp nhìn Lục Vân, trong nhãn thần tình ý ngập tràn.
← Ch. 0150 | Ch. 0152 → |