← Ch.0811 | Ch.0813 → |
Giữa chiến trường, Phần Thiên tay phải đưa ra trước mặt, một luồng lửa đó rực bao phủ lấy Vô Nhân Tọa, mạnh mẽ giữ chặt lão giữa không trung, Từ trên nhìn xuống tình thế Phần Thiên có chủ động hơn.
Yên lặng đứng xem, Trần Ngọc Loan, Bách Linh, Ma Phật Huyền Túc, Tư Đồ Thần Phong vẻ mặt đầy nghiêm túc, chăm chú quan sát kết quả. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, tình cảnh khiếp người phảng phất nhưng một lúc vĩnh hằng.
Thật lâu, thật lâu, không chút thay đổi. Im lặng, đáy cốc yên tĩnh phẳng lặng, tư thế Phần Thiên không chút biến đổi, lửa đỏ toàn thân ngùn ngụt, tỏ ra uy nghiêm vô cùng. Vô Nhân Tọa yên lặng xoay tròn, ánh sáng sắc xanh lam không chút biến đổi, chỉ theo thời gian trôi qua, đang dần dần chuyển thành sắc đỏ, lộ ra cảm giác tà dị.
Chiêu này, Phần Thiên thi triển Huyền Linh chân hỏa của phát Thiên Hỏa, vốn tề danh ngang với Tam Muội chân hỏa, cũng chính là loại lợi hại nhất, có thể đốt cháy vạn vật sinh linh, khí tà ác thế nào đều hóa thành tro bụi hết.
Nhưng Vô Nhân Tọa lại không giống vậy, lão có thể xác trường sinh bất diệt, ngay cả Hậu Nghệ thần cung mạnh mẽ đến thế cũng không tiêu diệt được lão, huống gì là lửa đỏ của Phần Thiên? Nhưng có một điểm rất kỳ quái, Vô Nhân Tọa nếu như đã không sợ lửa đỏ của Phần Thiên, thế tại sao trước đó lại né tránh, sau đó lại đối mặt, điều này thật ra có ẩn giấu bí mật gì?
Điểm này Phần Thiên không hề suy nghĩ cẩn thận, nhưng Trần Ngọc Loan và Bách Linh đều suy tư cẩn mật. Cử động khác thường của Vô Nhân Tọa là vô tình, hay là có mưu tính gì đây? Ánh xanh lam trên người lão chuyển sang màu đỏ thật sự đúng như lời Ma Phật Huyền Túc nói, đã dung hợp được sức mạnh của Sát Huyết Diêm La, hay còn có nguyên nhân khác đây?
Đáy cốc yên tĩnh lấp lánh ngọn lửa, khi ánh xanh lam trên người Vô Nhân Tọa toàn bộ đã chuyển thành ánh đỏ, một luồng sức mạnh ngủ yên đột nhiên tỉnh lại, lập tức khiến mọi người ở đó khiếp hãi.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan vội vàng nói: :
- Phần Thiên cẩn thận, né nhanh.
Còn đang nói nàng đã bay lên, toàn thân khí thế vút lên điên cuồng, một luồng khí với uy nghiêm chấn động trời đất hóa thành một cơn lốc, ý đồ muốn ng8an chặn lại sức mạnh đột nhiên bộc phát.
Đúng lúc Trần Ngọc Loan chớp động, Bách Linh cũng đã phát giác điều không ổn, toàn thân hào quang bảy màu lóe lên, luồng sáng bảy màu thánh khiết mỹ lệ bao phủ toàn thân, khiến nàng càng trông ra thêm mấy phần kiều diễm. Bay người lên, Bách Linh dang hai tay, một luồng sáng rực rỡ như mây phân tán, thiết lập một kết giới, ng8an hẳn đường thông lên trên, vừa hay nhanh chóng áp chế được luồng khí bộc phát ở đáy cốc đó.
Ma Phật Huyền Túc vẻ mặt kinh hãi, quát lớn:
- Không hay, Vô Nhân Tọa chính là mượn sức mạnh của các vị để nhanh chóng dung hợp sức mạnh của Sát Huyết Diêm La.
Lùi lại nhanh chóng, Ma Phật Huyền Túc chọn cách né tránh.
Giữa chiến trường, Phần Thiên nghe tiếng nhắc nhở của Trần Ngọc Loan, bản thân cũng cảm thấy rõ ràng không đúng rồi, vội vàng múa tay trái đánh ra, một luồng sáng sắc xanh thẫm bắn ra, đón lấy luồng sức mạnh bộc phát hướng ra của Vô Nhân Tọa.
Hai luồng sức mạnh chạm nhau giữa không trung, ngọn lửa sáng sắc xanh thẫm của Phần Thiên xuyên qua ánh đỏ rực của Vô Nhân Tọa, đánh trúng vào bản thể của lão, khiến Vô Nhân Tọa rống lên thảm khốc. Đồng thời, ánh đỏ do Vô Nhân Tọa phát ra cũng đánh trúng thân thể Phần Thiên, hung hăng hất tung hắn đi, khiến hắn lập tức bị trọng thương.
Bên này, Trần Ngọc Loan ra tay chậm một chút, đúng lúc Vô Nhân Tọa bị "Cửu U Tinh Diễm" của Phần Thiên đánh trọng thương, khí thế yếu ớt, vì thế một chiêu này của nàng đánh cho Vô Nhân Tọa thối lui, phá tan phần lớn ánh sáng sắc đỏ lão phát ra trước đó.
Quay người lại, Trần Ngọc Loan không hề tiếp tục công kích mà đỡ lấy Phần Thiên đang rơi xuống, cẩn thận xem xét tình huống của hắn.
Nhếch miệng cười khổ sở, Phần Thiên lên tiếng:
- Khiến minh chủ phải lo lắng, thật là có lỗi.
Trần Ngọc Loan nghiêm mặt nói:
- Không cần phải nói những điều này, huynh thương thế không nhẹ, hãy nhanh chóng tận dụng thời gian trị thương, để Vô Nhân Tọa đấy cho ta.
Buông Phần Thiên ra, Trần Ngọc Loan liếc quanh một vòng, toàn thân phát ra luồng sáng sắc xanh, chầm chậm bay đến bên cạnh Vô Nhân Tọa, miệng lạnh lùng nói:
- Chủ nhân của Lư Sơn Bất Quy Lộ quả nhiên tâm cơ thâm trầm, không ngờ mượn dùng sức mạnh của bọn ta để sử dụng, nhưng lại phản công đánh lại bọn ta, thật là thủ đoạn cao minh. Nhưng không biết nỗ lực này của ngươi, hôm nay có thể thành công, có thể sống sót về đến Lư Sơn không?
Thân thể Vô Nhân Tọa chầm chậm xoay tròn, ánh sáng hồng nhạt nhẹ đi, tại điểm bị "Cửu U Tinh Diễm" của Phần Thiên đánh trúng xuất hiện một lổ nhỏ, rõ ràng đã tạo nên thương tích rất nặng cho lão.
Vì thế, toàn thân lão khí tức vô cùng hỗn loạn, ánh sáng xanh lam không ngừng mờ hiện, đang cùng với ánh sáng đỏ tranh đoạt quyền khống chế thân thể.
- Ý trời khó dò, chưa đến lúc cuối cùng thắng bại còn khó đoán được. Hôm nay bọn ngươi muốn cầm giữ ta, cũng cần phải xem bản lĩnh các ngươi thế nào, có phải trả giá to lớn không.
Trần Ngọc Loan nghe thế cười lạnh đáp:
- Thử một lần sẽ biết thôi.
Chữ thôi vừa phát ra, hai tay của Trần Ngọc Loan dang rộng, Không Linh điểu và Tứ Linh thần thú trên vai nàng bay đi đến đậu trên vai Bách Linh.
Ánh mắt như dao, Trần Ngọc Loan nhìn Vô Nhân Tọa, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi, một luồng khí vương giả uy hiếp hồn người bộc phát, hình thành một vầng mây sáng, ngập tràn từng góc từng chổ trong đáy cốc.
Cảm nhận được biến hóa của Trần Ngọc Loan, toàn thân Vô Nhân Tọa sắc xanh lam mạnh hẳn, sức mạnh bản thân tạm thời áp chế sức mạnh của Sát Huyết Diêm La, cảnh giác chăm chú nhìn đối phương.
Đối với Vô Nhân Tọa, sự tồn tại của lão là một điểm đặc biệt, với hình dạng của lão muốn chủ động công kích rõ là không được, nhưng bởi những hạn chế của thân thế, những chiêu thức tinh diệu cũng vô dụng đối với lão, khiến lão chỉ còn cách dùng thực lực đấu thẳng, vì thế có được sức lực phòng ngự thiên hạ vô song.
Cứ như vậy, Vô Nhân Tọa khi giao chiến với người đều nhờ vào cơ thể bất diệt cùng với thực lực mạnh mẽ để thủ thắng. Giờ đây, thân thể đã bị trọng thương lại chưa dung hợp hoàn toàn với sức mạnh của Sát Huyết Diêm La, chính đang ở giai đoạn bất ổn định vô cùng, do đó khi đối mặt với cao thủ như Trần Ngọc Loan, lão làm sao không cẩn thận đề phòng được.
Thời gian đối với Vô Nhân Tọa chính là điểm quan trọng khẩn yếu nhất, lão vốn ước định với Ma Phật Huyền Túc ba ngày, nhưng trên thực tế lão biết chỉ cần hai ngày đã đủ rồi. Ai ngờ Ma Phật Huyền Túc cũng tàn độc, mới được một ngày đã dẫn cường địch đến, điều này khiến cho Vô Nhân Tọa đang lúc khẩn trương chịu đả kích rất lớn.
Hai tay múa lên phía trước, dòng khí thành cột, Trần Ngọc Loan khống chế không khí xung quanh, dùng khí thần thánh hình thánh một kết giới to khoảng vài trượng bên ngoài Vô Nhân Tọa, nhưng lại tuyệt đối không tạo nên áp lực hướng vào trong.
Điểm này Vô Nhân Tọa hơi kinh ngạc, nhưng chỉ chớp mắt sau, lão đã hiểu được ý tứ của Trần Ngọc Loan, trong lòng không khỏi vừa giận vừa sợ.
Giữa không trung, toàn thân Trần Ngọc Loan y phục phần phật tung bay, một tầng ánh sáng sắc tím vần vũ quanh thân, ngàn vạn điểm sát hệt như mưa, không ngừng chớp động, từ người nàng nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh.
Đáy cốc, vô số điểm sáng sắc tím ngập tràn, trong đó một phần rực rỡ chói mắt phân bố chiếu sáng ở những phương vị nhất định, từng điểm phát ra tia sáng sắc tím, toàn bộ hội tụ vào trên kết giới, hình thành một đồ án ánh sáng kỳ dị đặc biệt, ngay khi hoàn thành liền bộc phát ánh tím rực rỡ.
Đồ án ánh sáng này rất kỳ diệu, chính là hình vẽ chính con rồng huyền ảo đẹp đẽ, mỗi một con đều có khác nhau, màu sắc cũng khác nhau, từ xa trông lại thật sống động, không ngừng xoay chuyển trên bề mặt kết giới.
Chăm chú nhìn cảnh này, Ma Phật Huyền Túc kinh ngạc nói:
- Đây chính là thuật Cửu Long Khốn Tiên của Đạo gia, làm sao cô ta biết được?
Điểm này không những lão, mà ngay cả Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong cũng rất mơ hồ.
Bách Linh nghe thế cười cười lên tiếng giải thích:
- Đây là bí thuật không truyền của Vân Vụ Phong, chính là Quy Vô đạo trưởng đã truyền lại cho muội ấy.
Ma Phật Huyền Túc hơi bất ngờ, Tư Đồ Thần Phong lại nghi hoặc nói:
- Sao chuyện này ta lại không biết vậy?
Bách Linh cười đáp:
- Muội ấy là minh chủ, tự nhiên có một số chuyện không thể cho người khác biết được. Thôi, thời điểm đã đến, mọi người cứ nhìn trước đi đã.
Ba người nghe thế liền đưa mắt quan sát tình huống giao chiến.
Trong kết giới, vẻ ngoài của Vô Nhân Tọa vẫn như cũ, lão chỉ tăng tốc độ xoay tròn lên nhanh hơn, toàn thân ánh xanh lam như điện, bên ngoài thân thể phân bố nhiều tầng phòng ngự, dự tính dùng nhàn đấu với kẻ mỏi sức, phát huy đặc điểm chuyên về phòng ngự của mình.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt uy nghiêm, hai tay chầm chậm múa lên nhẹ nhàng vẻ rất thanh nhã, quả cầu ánh sáng sắc tím xung quanh theo sự khống chế của nàng vận chuyển, nhìn từ xa lại giống như dải sao của Ngân hà, ánh sáng đan xen, liên hệ mật thiết với đồ án Cửu Long phát sinh trên bề mặt kết giới.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khi đáy cốc rực sáng ánh tím đến một mức nhất định, chín con rồng trên kết giới bao quanh Vô Nhân Tọa bắt đầu bay lên, lần lượt gầm lên những tiếng dài, vừa hấp thu năng lượng ánh tím xung quanh, vừa múa vuốt, quẫy đuôi, phát ra những bóng sáng sắc tím, xuyên qua kết giới va chạm vào lưới sáng phòng ngự của Vô Nhân Tọa, phát động thế công to lớn hướng đến lão.
Phương thức này kỳ diệu vô cùng, Trần Ngọc Loan thi triển thuật kỳ lạ, đem chân nguyên trong cơ thể hóa thành ánh tím thần thánh, mượn sức của chín con rồng, triển khai công kích không ngừng, dùng uy lực của trận pháp để áp chế ưu thế tiên thiên của Vô Nhân Tọa.
Âm thanh sấm sét dày đặc vang vọng trong kết giới, những người bên ngoài chỉ có thể thấy được hoa lửa tung tóe cùng với lưới sáng sắc xanh lam của Vô Nhân Tọa rung động. Còn về tình huống giao chiến, do kết giới ngăn cách khá nhiều tin tức, nhất thời không thể phán đoán được, bốn người chỉ có thể vừa quan sát vừa chờ đợi.
Trong kết giới, tình thế Vô Nhân Tọa không ổn, tuy bên ngoài không chút biến đổi, nhưng trong lòng lão hiểu rõ, đợt công kích này của Trần Ngọc Loan mạnh mẽ, để kéo dài không lâu, tình huống trước mắt của lão liều mạng cũng không chống cự được. Tuy lão có thể ỷ vào thân thể bất diệt để chống cự, nhưng một chưởng trước đó của Phần Thiên khiến lão cảm thấy bị uy hiếp.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Vô Nhân Tọa xoay chuyển, như thế nào mới có thể đảo ngược tình thế. Cường địch trước mặt như thế, bỏ chạy là phương án tốt nhất. Nhưng muốn bỏ chạy hẳn phải có thực lực to lớn, ít ra có thể mở đường máu, nếu không mọi chuyện chỉ uổng công mà thôi.
Nói về sức mạnh, Vô Nhân Tọa lập tức nghĩ đến Sát Huyết Diêm La. Trong thời gian một ngày, lão đã lợi dụng hoàn cảnh địa lý đặc iệt, dùng bí pháp kỳ dị đặc biệt hủy diệt được thân thể huyết nhục của Sát Huyết Diêm La, lại thành công tuyệt đối thôn tính nguyên thần của hắn.
Chỉ có điều mấy người Trần Ngọc Loan đến quá nhanh, lại thêm ý chí của Sát Huyết Diêm La cực kỳ kiên định, Vô Nhân Tọa tạm thời còn chưa quét sạch được sinh mệnh ấn ký của Sát Huyết Diêm La, không cách nào dung hợp sức mạnh của hắn.
← Ch. 0811 | Ch. 0813 → |