← Ch.227 | Ch.229 → |
Với biểu hiện của Hoàng Kiệt như vậy cho thấy chỉ có một khả năng, đó là Hoàng Kiệt có sự tự phụ chắc thắng, nếu không hắn đã không cuồng vọng như vậy.
Hiểu được tâm trạng của Hoàng Kiệt, Quý Hoa Kiệt trong lòng khinh thường, thu lại khí thế trong chốc lát rồi bành trướng ra hệt như đất bằng dậy sấm, chớp mắt đã va chạm với luồng sức mạnh ngưng đọng của Hoàng Kiệt.
- Ùng oàng oàng ....
Một trận nổ lớn cùng với hoa lửa chói mắt tung bay quanh người Quý Hoa Kiệt, hơn nữa còn khuếch tán rất nhanh ra quanh đó, không gian chấn động.
Không gian ngưng đọng do Hoàng Kiệt tạo ra chốc lát đã bị đánh vỡ, rồi lan tràn dần ra ngoài, Quý Hoa Kiệt thân thể loang loáng.
Sức mạnh do vụ nổ phát sinh khiến hắn ở trong bị chấn động, vì thế hắn thấy được sức mạnh Hoàng Kiệt vây phủ bên ngoài mạnh đến thế nào.
Điều chỉnh lại trạng thái, Quý Hoa Kiệt từ chỗ kết giới phá vỡ để vừa thăm dò tình hình bên ngoài, vừa tăng cường phòng ngự, lại còn khảo sát tình hình tiếp theo thế nào.
Cách đó vài trượng, Hoàng Kiệt bật cười lạnh, y đã sớm dự liệu phản kích của Quý Hoa Kiệt, vì thế hoàn toàn không kinh ngạc.
Đợi sau khi vụ nổ khuếch tán xong, khí thế Hoàng Kiệt lại phóng mạnh ra ngoài, có tác dụng giảm chậm sức mạnh khuếch tán, sau đó đột nhiên thu lại cùng với lòng quyết tâm sát hại, chơi đòn hồi mã thương với Quý Hoa Kiệt.
Một chiêu này âm độc vô cùng, nhưng lại cần phải nắm chắc.
Ngoài ra, còn phải có thực lực tuyệt đối, nếu không thì cơ bản sẽ không điều khiển được luồng sức mạnh vụ nổ đó.
Nhưng một khi nắm vững rồi, quay ngược được sức mạnh vụ nổ (dung hợp sức mạnh của Hoàng Kiệt và Quý Hoa Kiệt), lại thêm Hoàng Kiệt đặc biệt tận lực hỗ trợ, uy lực đó quả thật vô cùng kinh người.
Điểm này, Hoàng Kiệt trong lòng hiểu rõ, nhịn không được ngầm cười lạnh.
Nhưng Quý Hoa Kiệt và người xem đều bị ánh xanh lục ngăn cản, tầm nhìn hoàn toàn không thấy rõ, vì thế trong nhất thời rất khó phát giác được.
- Rầm rầm rầm ....
Chớp điện gào thét, một cột sáng rực rỡ chiếu rọi trời đất cùng với tiếng gào thét điếc tai.
Lúc này, một loạt vụ nổ liên tục hết vụ này đến vụ khác giữa không trung, cuồng phong thổi điên cuồng trong không gian vài trăm trượng, gió lốc hủy diệt thổi ngang thổi dọc, không bao lâu đã nổ vỡ không gian đặc biệt do Hoàng Kiệt tạo nên.
Ở giữa vụ nổ, Quý Hoa Kiệt gào thét giận dữ, hắn bị một chiêu hồi mã thương bất ngờ của Hoàng Kiệt làm trọng thương tại trận, tình trạng thân thể rất yếu kém.
May mà Quý Hoa Kiệt tu vi bất phàm, tuy bị đả kích ngoài ý muốn, vẫn ngoan cường cố gắng trở lại.
Trong cuồng phong, Hoàng Kiệt đắc ý bật cười lớn, nhìn Quý Hoa Kiệt lắc lư trong sương khói, cười chế giễu:
- Thế nào rồi, mới chiêu thứ nhất ngươi đã trọng thương, còn muốn tiếp tục so tài nữa chăng? Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn giao U Mộng Lan ra để tránh lại bị nấu chảy ra.
Quý Hoa Kiệt khuôn mặt tái nhợt, trong mắt lửa giận bừng cháy, hận thù nói:
- Chớ có đắc ý, đó chỉ là kỹ xảo của ngươi thôi.
Hoàng Kiệt cười đáp:
- Binh bất yếm trá, giao chiến là một loại kỹ xảo. Chỉ cần có thể đánh ngã đối phương thì đó là tuyệt chiêu rồi.
Quý Hoa Kiệt lạnh lùng tàn khố nói:
- Thắng thua nhất thời không đủ để định thắng bại, tiếp theo ta sẽ khiến cho ngươi biết được, thế nào gọi là đắc ý quá sớm.
Buông kiếm ra, hai tay Quý Hoa Kiệt giang ra, thân thể tự động bay cao thêm ba trượng, toàn thân mấy khí vờn quanh.
Bên ngoài, trường kiếm tự bay lượn vòng quanh Quý Hoa Kiệt, sau khi bay đủ ba vòng liền lơ lửng sau lưng hắn một trượng, mũi kiếm chỉa thẳng lên trời, thân kiếm loang loáng ánh sáng.
Mắt giận trợn lên, vẻ mặt Quý Hoa Kiệt đáng sợ, ánh xanh đen quanh người khuếch tán tầng tầng lớp lớp cùng với một niềm tin tưởng kiên định chiếu thẳng vào ngực của mỗi người.
Thời khắc đó, Ngô Viện Viện vẻ mặt toát ra ánh ngưỡng mộ, khuôn mặt vốn lo lắng toát ra một nụ cười mỉm, dường như trong sát na đã nhận ra được biện pháp của Quý Hoa Kiệt.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nặng nề, rất bất an với thương thế của Quý Hoa Kiệt, sợ hắn có chuyện bất ngờ.
Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp mấy người đều chăm chú nhìn, hy vọng Quý Hoa Kiệt bình an.
Chiếu Thế Cô Đăng im lặng nhìn không thấy thay đổi gì cả, ông ta hoàn toàn không để ý hay đã sớm dự liệu được?
Thấy Quý Hoa Kiệt chủ động phát chiêu, Hoàng Kiệt cười nói:
- Pháp tuyết thượng thừa nhất của Đạo viên là Ngọc Thanh tâm quyết, kiếm quyết lợi hại nhất là Ngọc Thanh tam kiếm pháp. Chỉ bằng hai thứ như vậy ngươi cho là có thể làm được gì ta chăng?
Trong khi chất vấn, Hoàng Kiệt hai tay bắt quyết trước ngực, toàn thân ánh sáng huyền hoặc chuyển động, từ trong cơ thể bắn ra ánh sáng màu xanh ngưng tụ dưới chân thành một cái Bát Quái màu xanh thẫm, ổn định đỡ lấy y ở giữa.
Bốn bề, không khí cuồn cuộn, mây hồng từng mảng di động quay cuồng, nhanh chóng ngưng tụ phía sau Hoàng Kiệt thành một con chim xanh khổng lồ, đang ngửa mặt kêu lên.
Thấy vậy, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt biến sắc, vọt miệng nói:
- Đây chính là "Thân ngoại hóa thân pháp" của Đạo gia!
Tân Nguyệt nghi hoặc nói:
- Cái gì gọi là thân ngoại hóa thân?
Giang Thanh Tuyết khổ sở đáp:
- Phép này vô cùng huyền diệu, có thể tu luyện xuất ra một thân khác bên ngoài thân, khi tiến công thì chân thân và phân thân có thể đồng thời xuất hiện, lại tùy ý chuyển biến, khiến người ta khó mà phòng bị được. Hiện nay, con chim xanh khổng lồ phía sau lưng Hoàng Kiệt chính là thân ngoại hóa thân, xem ra hư ảo nhưng thực sự tồn tại, không chú ý sẽ bị rơi vào bẫy ngay.
Bên này, Thiện Từ nói:
- Theo gia sư giảng giải, phương pháp ứng phó tốt nhất với thân ngoại hóa thân chính là phép hư vô, dùng phương thức càng huyền bí kỳ diệu hơn, so về khả năng biến hóa. Nếu không phải là đạo hư vô, thì phải tu đến mức tâm không còn tạp niệm, dùng bất biến ứng vạn biến, cố hết sức giảm thiểu sai lầm.
Vũ Điệp nói;
- Ngoại trừ chuyện đó ra, còn có một biện pháp, chính là nhờ vào sức mạnh băng tuyết, đóng băng nhanh chóng không gian quanh mình không để cho địch nhân có cơ hội đến gần, cũng có thể diệt sạch nguy hiểm lân cận.
Tân Nguyệt nghe rồi, đưa mắt nhìn Quý Hoa Kiệt, quan sát một lúc rồi cau mày nói:
- Xem tình hình của hắn thì rõ ràng không giống với điều mọi người nói.
Ngô Viện Viện hơi khẩn trương, hỏi dồn:
- Thế huynh ấy có nguy hiểm không?
Giang Thanh Tuyết nhìn nàng, đột nhiên hỏi:
- Cô quan tâm hắn như vậy có phải thích hắn không?
Ngô Viện Viện đỏ mặt, phủ nhận:
- Không có, ta chỉ hy vọng huynh ấy không bị nguy hiểm, nếu không sẽ không có người đưa ta về với cha mẹ.
Thấy nàng đỏ mặt xấu hổ, Giang Thanh Tuyết lắc đầu bật cười, ngầm nói:
- Tình cảm chân thật rất kỳ diệu, chỉ nhìn một cái đã yêu một người, lẽ nào đây là duyên phận chăng? Nếu là như vậy, ta và người ấy sao luôn không cùng đi với nhau được vậy?
Giữa không trung, Quý Hoa Kiệt toàn thân lấp lánh ánh sáng, khi khí thế dâng cao đến một trình độ nhất định, đột nhiên quát to:
- Chớ có ngông cuồng, chờ sau khi ngươi tiếp được Ngọc Thanh tam pháp kiếm của ta rồi nói tiếp.
Thân hình loáng lên, Quý Hoa Kiệt một phân thành ba, sau lưng mỗi người đều có một thanh trường kiếm đang nhanh chóng to lên.
Rất nhanh, tất cả trường kiếm lấp lánh ánh sáng rọi tới trời, thể hiện ba màu xanh đen, đỏ rực, xanh lam nhạt, bố trí theo hình chữ phẩm đồng thời chém thẳng xuống Hoàng Kiệt.
Bật cười khinh miệt, Hoàng Kiệt hai tay chống trời, lòng bàn tay ánh xanh lưu động, ngưng tụ trên không thành một quả cầu ánh sáng chỉ dẫn cho con chim xanh khổng lồ phía sau lưng bay thẳng đến ba thanh kiếm khổng lồ của Quý Hoa Kiệt.
Chớp mắt, công kích hai bên đã va chạm vào nhau, ba thanh kiếm khổng lồ gặp phải con chim khổng lồ màu xanh, hai bên không ai nhường ai, sức mạnh tích lũy nhanh chóng khuếch tán, sau khi giằng co giây lát liền phát nổ.
Lần này, hai bên giao tranh chính diện, sức mạnh và chiêu thức đều có phần tính toán, vì thế sức mạnh vụ nổ rất mãnh liệt.
Lại thêm Ngọc Thanh tâm quyết phối hợp với Ngọc Thanh kiếm quyết của Quý Hoa Kiệt, uy lực phát huy đến cực hạn, vì thế một chiêu lần này mới tính là đua tranh sức mạnh thật sự giữa hai người.
- Ùng oàng oàng .... rầm rầm rầm ...
Chớp điện chói mắt cùng với tiếng kêu gào chói tai kế tiếp vang lên không liên tục thể hiện một màn nổ liên hoàn.
Trong lúc giao chiến, thân thể Hoàng Kiệt run rẩy, bị sức nổ hung hăng hất văng đi, lập tức bị nội thương.
Quý Hoa Kiệt tình hình còn xấu hơn, hắn vốn bị trọng thương vì cố gắng thi phép, thân thể đã vô cùng yếu ớt, lại chịu thêm vụ nổ tấn công, lập tức bị dòng khí đẩy thẳng lên tầng mây, hệt như lá rụng trong gió, toàn thân máu tươi như mưa phun xuống.
Nhìn thấy tình hình này, Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà hơi thất vọng, biết được U Mộng Lan sắp sửa chuyển chủ, trong lòng có ý tiếc nuối.
Thân thể Chiếu Thế Cô Đăng run rẩy một lúc, dường như muốn động lại thôi, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Giang Thanh Tuyết không nói, vẻ mặt thương cảm buồn rầu. Nàng đã sớm dự tính được kết quả này, nhưng sao lại như thế?
Ngô Viện Viện vẻ mặt đau thương, trong mắt lệ rơi như mưa, miệng lẩm bẩm tự nói không biết điều gì.
Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp, Trần Phong, Hạ Kiến Quốc trầm ngâm không nói, trong lòng ít nhiều thất vọng.
Giữa không trung, Hoàng Kiệt sau khi lùi lại vài chục trượng ổn định được thân thể, trong mắt bừng bừng lửa giận, hận thù nói:
- Tiểu tử, thật tàn độc. Đáng tiếc ngươi đã thua rồi, hay là ngoan ngoãn giao U Mộng Lan ra, ta có thể tha chết cho ngươi.
Trên tầng mây, Quý Hoa Kiệt lắc lư hạ xuống, khuôn mặt tái nhợt không chút máu, hai môi mím chặt, trong mắt toát ra ánh sáng kỳ dị.
Thời khắc này, Quý Hoa Kiệt thi triển tuyệt chiêu tối lợi hại nhất của Đạo viên, nhưng kết quả thân bị trọng thương, ba chiêu tiếp theo hắn phải đối mặt thế nào đây?
Trong mắt hắn lóe lên kỳ dị, lại ám chỉ cho điều gì đây?
Chớp mắt, Quý Hoa Kiệt đã hạ đến cùng cao độ với Hoàng Kiệt, hai người đứng cách nhau vài trượng.
Quý Hoa Kiệt bật cười cô độc, khóe miệng tươm máu tươi khiến hắn thêm mấy phần tang thương.
- Năm mới qua hai, ngươi không thấy kết luận liền vậy là quá sớm chăng?
Hoàng Kiệt cười lớn nói:
- Với tình hình ngươi lúc này, cùng với khoảng cách chênh lệch với ta, ngươi cho ngươi còn có cơ hội phản bại thành thắng được chăng?
Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo nói:
- Thử qua không phải sẽ biết sao.
Hoàng Kiệt ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Đây là ngươi tự tìm lấy. Chiêu thứ ba ta sẽ đưa tiễn ngươi đi gặp Diêm Vương.
Nói rồi thân thể loáng lên, người ảo hóa đi, mười hai phân thân thành một đường, lúc di động trái phải, khi lại kéo dài thẳng đứng.
Quý Hoa Kiệt ánh mắt kỳ quái nhìn y, không hề nhúc nhích đứng đó, toàn thân khí tức hơi kỳ quái.
Lúc này, hắn đã trọng thương lại đối mặt với địch nhân đang thu thế chuẩn bị mà không chút động đậy, không biết hắn không biết làm gì hay là dự tính bó tay chịu trói không phản kháng?
Trên mặt đất, Ngô Viện Viện vẻ mặt thất kinh, nghe nói Hoàng Kiệt muốn giết Quý Hoa Kiệt, lập tức kéo tay Giang Thanh Tuyết, cầu khẩn nàng:
- Tỷ tỷ, tỷ mau nghĩ ra phương pháp cứu huynh ấy, nếu không huynh ấy sẽ chết.
Giang Thanh Tuyết khổ sở nói:
- Ta đi cũng cứu không được hắn, muội ....
Ngô Viện Viện khóc lóc nói:
- Tỷ tỷ, tỷ nghĩ giúp biện pháp, cầu xin tỷ đó.
Giang Thanh Tuyết thấy bộ dạng nàng ta như vậy, liếc Tân Nguyệt và Thiện Từ đang trầm ngâm, bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Được, ta sẽ ra tay thử coi, xem có thể giúp hắn thấy thiên ý được không.
Ngô Viện Viện rất mừng, vội vàng buông tay nàng ra, Giang Thanh Tuyết lại rút kiếm, dự tính ngăn hai người lại.
Đột nhiên, bóng người lóe lên, Chiếu Thế Cô Đăng ngăn Giang Thanh Tuyết lại.
- Có giúp cũng không được.
← Ch. 227 | Ch. 229 → |