← Ch.416 | Ch.418 → |
Nhìn cẩn thận, đây là một người phụ nữ hình dáng thon dài, toàn thân y phục trắng như tuyết không một hạt bụi nhỏ, mái tóc thật dài cùng với khuôn mặt ngũ quan xinh đẹp, không ngờ là một mỹ nữ xinh đẹp đủ sức phân cao thấp với Mẫu Đơn và Hoa Hồng. Chỉ có một điểm khiến người ta phải thở dài chính là người phụ nữ này vẻ mặt thê lương, dường như trong lòng đầy đau khổ, khiến người ta có cảm giác đau lòng. Ngoài ra, trên người của phụ nữ này còn có một tầng băng mỏng manh lấp lánh một số ánh sáng kỳ dị, tạo thành một số hình ảnh và phù chú phân bố toàn thân trên dưới của phụ nữ, hệt như một phong ấn bảo vệ nàng vững vàng.
Lúc này, chấn động bắt đầu giảm yếu, không bao lâu đã dần dần biến mất.
Đến giờ, bức tượng băng không biến hóa gì thêm, một người phụ nữ tuyệt đẹp đang chăm chú nhìn về phía Nam, con mắt đen láy toát ra nhớ nhung đậm đà, thật ra nàng đang chờ đợi ai đây?
Hoa Hồng và Mẫu Đơn nhìn bức tượng băng, vẻ mặt hai cô kỳ quái, mơ hồ có một loại thương cảm không biết tên.
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, trong lòng suy tư rất nhiều, cảm thấy rất nghi hoặc với người phụ nữ trong bức tượng băng, nàng bị ai phong ấn ở nơi này đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Lân không tìm được lời giải, đưa tay nhẹ nhàng muốn vuốt vẻ bức tượng băng, ai ngờ ngón tay vừa mới tiếp xúc với bức tượng băng liền thấy một làn sáng lấp lánh, sau đó Thiên Lân bị một sức mạnh hất bay ra.
Mẫu Đơn kêu khẽ một tiếng, đưa tay nắm lấy cánh tay của Thiên Lân, hỏi han:
- Có nặng không?
Thiên Lân cười cười, kinh ngạc nói:
- Phong ấn này xem ra rất kỳ dị đặc biệt, có tính bài xích rất mạnh mẽ.
Hoa Hồng hỏi:
- Ngươi muốn mở phong ấn này ra?
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Ta rất hiếu kỳ, người phụ nữ này bị ai phong ấn ở đây? Theo truyền thuyết của Băng Nguyên, dường như trước giờ chưa có ai hay biết chuyện này.
Mẫu Đơn chần chừ lên tiếng:
- Có khi biết đâu bà ta tự mình phong ấn chính mình vào bên trong?
Thiên Lân ngạc nhiên nói:
- Tự mình phong ấn chính mình? Ồ, chuyện này ta thật sơ suất. Nhưng có khả năng này chăng?
Hoa Hồng đáp:
- Vì sao không có khả năng được? Theo truyền ngôn kể lại, người phụ nữ này si ngốc chờ đợi cả một ngàn hai trăm năm, kết quả vẫn không chờ được người mình yêu thương. Lúc đó bà ta vì sợ bản thân già yếu, không đủ thời gian dài để chời đợi. Sau đó, rất có khả năng tự phong ấn bản thân, điều này cho dù ngàn năm hay là vạn năm, bà ta vĩnh viễn đều dừng lại ở chỗ đó, ngây ngốc nhìn về phía Nam.
Thiên Lân ngạc nhiên, sau đó than thở:
- Nếu là như vậy, tình si của người phụ nữ này quả thật đủ để cảm động trời cao.
Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:
- Đúng thế, nhưng ông trời cho nàng bất quá chỉ là hai đóa U Mộng Lan đầy lời nguyền.
Thiên Lân trầm ngâm, câu nói của Mẫu Đơn khiến người ta chua xót cả lòng, nhưng đó lại là sự thực.
Bầu trời, hoa tuyết rơi rụng, đau thương nhàn nhạt ngập bốn phía, phảng phất từ ngàn xưa đến nay, điều chính là chỗ khiến người ta phải chua xót.
Đột nhiên, trong lúc trầm tư, thân thể Thiên Lân loáng cái, rồi đột ngột quay đầu nhìn về phía Bắc, khuôn mặt kinh ngạc.
Mẫu Đơn phát hiện khác thường của hắn, hỏi liền:
- Thế nào rồi?
Thiên Lân bật cười khổ sở, vẻ mặt thất vọng nói:
- Kết giới mà chưởng giáo ba phái Băng Nguyên liên thủ phong ấn một năm trước đã biến mất rồi.
Hoa Hồng không hiểu:
- Biến mất rồi? Có nghĩa gì đây?
Thiên Lân đáp:
- Biến mất chính là đại biểu cho việc kiếp nạn đã đến, đó là đường kết nối với thời đại viễn cổ, chỉ sau một năm đã kết nối thông thoáng với nhân gian rồi.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Đường kết nới với thời đại viễn cổ? Ngươi đã nói qua về đường kết nối đó, có thể trực tiếp vượt qua thời gian vài ngàn năm để quay về thời đại viễn cổ?
Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, gật đầu đáp:
- Đúng thế, một năm trước ta đã từng tự mình thể nghiệm. Hiện nay, đường kết nối này đã liên thông, đối với Băng Nguyên, chuyện này là điểm yếu trí mạng không nghi ngờ gì cả.
Hoa Hồng an ủi:
- Được rồi, cái phải đến thì né không được. Ba phái Băng Nguyên đã phí hết tâm cơ, một lòng muốn ngăn trở chuyện này, nhưng sự thực định sẵn thì cuối cùng cũng không cách nào thay đổi được.
Thiên Lân cười cười, hơi đau thương, hắn lúc này mới đột nhiên hiểu được, té ra mọi thứ đã sớm định sẵn rồi.
Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn về phía xa xăm, trong lúc vô ý thức nhìn ra xa lại đột nhiên phát hiện một sự tồn tại kỳ dị đặc biệt, điều này khiến hắn thoáng cái tỉnh hẳn cả mình.
Tra xét cẩn thận, Thiên Lân bất ngờ phát hiện, sóng thăm dò của bản thân không ngờ lại không thể thăm dò ra được chút khí tức của hình bóng đó, chỉ có thể biết được ở đó có một sinh mạng tồn tại, nhưng bất kể thế nào cũng không nhìn được rõ ràng dung mạo của người đó.
Ý niệm chuyển động, Thiên Lân thúc động sức mạnh Linh Phách phát xuất sóng thăm dò.
Lần này, tình hình người đó lập tức rõ ràng hơn khá nhiều, nhưng sóng thăm dò cũng chịu một số trở ngại, chỉ có thể thăm dò được dung mạo và bề ngoài cơ bản của người đó.
Đối với tình hình này, Thiên Lân phân tích một lúc, cuối cùng rút ra kết quả chính là người đó quanh người bố trí một tầng kết giới phòng ngự quỷ dị, có thể che phủ tất cả khí tức, ngăn cách bất kỳ thủ đoạn thăm dò nào của con người, vì thế Thiên Lân cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn rõ được dung mạo của người đó, lại không thể nhìn thấu được tu vi của người đó như thế nào.
Nhưng cho dù là như vậy, tin tức Thiên Lân thu được cũng khiến hắn biến hẳn sắc mặt, toát vẻ hoảng sợ vô cùng.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Ngươi thế nào vậy?
Thiên Lân nghe vậy quay đầu nhìn lại, nói với hai cô:
- Phía chính Nam cách ba dặm, trên không trung có một người đang chăm chú nhìn về phía chúng ta, vẻ mặt rất là kỳ quái.
Mẫu Đơn và Hoa Hồng nghe vậy thất kinh, hai cô ai nấy tự phát xuất sóng thăm dò, nhưng kết quả lại không thu hoạch được gì.
Hoa Hồng kinh ngạc nói:
- Kỳ quái, một chút cũng không cảm ứng được, có phải ngươi bị sai lạc gì đó không?
Thiên Lân giọng nói khẳng định:
- Tuyệt đối không sai lạc được, người đó tướng mạo kỳ lạ, có thể nói là thiên hạ vô song.
Mẫu Đơn hiếu kỳ nói:
- Kỳ lạ như thế nào vậy?
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp đáp:
- Thân thể người đó không có gì khác thường, chỉ có đầu là khác với bình thường. Đầu chúng ta đều là hình cầu, nhưng đầu của hắn lại là hình bốn mặt, mỗi mặt đều có một gương mặt dài, nhìn ra thật quỷ dị vô cùng, quả thực khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.
Mẫu Đơn và Hoa HỒng nghe vậy, đồng thanh nói:
- Có quái nhân hình dạng như vậy sao? Thật hay giả vậy?
Thiên Lân khổ sở đáp:
- Ta cũng chỉ mới lần đầu gặp, nếu không phải tự mình thấy được, ta cũng khó mà tin điều này là thật.
Mẫu Đơn cau mày nói:
- Quái nhân như vậy, hắn lại ở cách ba dặm nhìn về phía này, thật ra hắn có ý đồ như thế nào?
Hoa Hồng suy đoán:
- Có phải muốn gây bất lợi cho chúng ta không?
Thiên Lân trầm ngâm rồi đáp:
- Ta không biết, nhưng ta mơ hồ thấy ánh mắt của hắn ta hơi kỳ quái, dường như toát ra một loại ẩn ý nào đó, nhưng ta lại không hiểu được.
Mẫu Đơn trầm tư một lúc rồi hỏi lại:
- Ngươi dự tính làm như thế nào? Cứ yên lặng quan sát biến đổi hay là làm rõ chuyện này ra?
Thiên Lân chần chừ đáp:
- Người này rất quỷ dị, ta không sao nhìn thấu được hắn. Để cho an toàn, chúng ta hãy yên lặng quan sát thay đổi, xem thử hắn muốn như thế nào?
Hoa Hồng chất vấn nói:
- Nếu như hắn vẫn giữ nguyên bất động, bọn ta lẽ nào lại cũng làm giống như bọn hắn vậy?
Thiên Lân trầm tư một lúc, vẻ mặt kỳ dị trả lời:
- Có lúc hao phí thời gian cũng là một loại giao đấu.
Hoa Hồng và Mẫu Đơn hơi kinh ngạc, hai người trâm tư một lúc mới hiểu ra ít nhiều, vì thế cũng không nói nhiều nữa.
Thiên Lân chăm chú nhìn về phía Nam, khoảng cách ba dặm nên hắn không nhìn rõ vẻ mặt của người đó, nhưng nhờ vào sức mạnh Linh Phách, quan sát được từng biến hóa rõ ràng trên mặt của người đó.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Thiên Lân, sóng mắt của người đó hơi đảo chuyển, lơ đãng nhìn Thiên Lân một cái, ánh mắt sắc bén đó hệt như một thanh kiếm bén, chớp mắt đã đột phá được phòng ngự tâm thần của Thiên Lân, cắm thẳng vào đáy lòng Thiên Lân, khiến hắn đột nhiên lắc lư, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Hoa Hồng và Mẫu Đơn kinh ngạc vô cùng, hai người đồng thời đưa tay đỡ lấy Thiên Lân, đồng thanh kêu lên:
- Ngươi thế nào rồi?
Thiên Lân lắc đầu nhè nhẹ, khóe miệng tươm ra một chút máu, vẻ mặt nặng nề đáp:
- Ánh mắt thật đáng sợ, không ngờ ngập đầy tin tức hủy diệt, thật ra người này là ai mà lại có tu vi kinh người đến như vậy?
Mẫu Đơn lo lắng nói:
- Thiên Lân, ngươi bị nội thương rồi, chi bằng quay vào động trước để trị thương.
Thiên lân khẽ nói:
- Không cần đâu, chút thương tích này không đáng ngại, một lúc là sẽ tốt lại.
Hoa Hồng hừ lạnh nói:
- Ngầm đả thương người, thật là hạng âm hiểm, ta đi giáo huấn hắn.
Thiên Lân kéo cánh tay của Hoa Hồng, lắc đầu đáp:
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ, đây là người đáng sợ nhất ta từng gặp qua, tạm thời không nên phát sinh xung đột với hắn.
Hoa Hồng tức giận nói:
- Nếu như một lúc hắn lại phát động công kích trước, chúng ta chẳng phải sẽ bị người kiềm chế?
Thiên Lân đáp:
- Nếu hắn muốn công kích thì đã sớm ra tay rồi, căn bản không cần chờ đến giờ.
Hoa Hồng chất vấn:
- Nếu như hắn không muốn công kích, sao lại nhìn mãi về phía này, còn muốn gây thương tích cho ngươi?
Thiên Lân khẽ nói:
- Hắn gây thương tích cho ta bởi vì cảm ứng được ta đang chăm chú nhìn hắn, còn về chuyện hắn nhìn về phía này, ta nghĩ hắn không phải nhìn chúng ta mà đang nhìn bức tượng băng này.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Ngươi nói người đó đang quan sát bức tượng băng?
Thiên Lân không khẳng định lắm:
- Ta chỉ suy nghĩ, có lẽ hắn thấy bức tượng băng này kỳ dị đặc biệt, hiếu kỳ nhìn cho rõ. Cũng có khả năng hắn và bức tượng băng này có quan hệ nào đó không muốn người ta biết được, vì thế hắn chỉ yên yên lặng lặng từ xa nhìn lại.
Hoa Hồng cau mày nói:
- Nếu như hắn thật sự có quan hệ nào đó với bức tượng băng, thế vì sao hắn không đến gần mà lại ở xa xa nhìn lại?
Thiên Lân cười khổ đáp:
- Ta cũng không biết được, ta chỉ đang suy nghĩ. Đợi ... ồ ... ánh sáng đỏ này ...
Còn đang nói, bầu trời đột nhiên lóe lên ánh đỏ, một đám mây đỏ rực rỡ phá không xuất hiện rồi rơi xuống phía Nam Thiên Nữ phong chừng ngoài hai mươi dặm.
Hoa Hồng và Mẫu Đơn thấy vậy, cùng thất kinh la lên:
- Hồng Vân Ngũ Thải Lan, nó vì sao đột nhiên chạy đến nơi này?
Ngoài ba dặm, người đầu bốn cạnh đó dường như cũng cảm ứng được khí tức của Hồng Vân Ngũ Thải Lan, quay đầu nhìn lại giây lát, sau đó liền đột nhiên biến mất.
Thiên Lân hơi mơ hồ, người này âm thầm đến, lại âm thầm đi, không để lại bất kỳ dấu tích nào, thật ra hắn có ý đồ gì đây?
Ngoài ra, Hồng Vân Ngũ Thải Lan kia đột nhiên chuyển vị trí đi, từ ngoài trăm dặm bay đến quanh Thiên Nữ phong, điều này có hàm nghĩa dự báo như thế nào?
Đây là kiếp nạn đến gần hay là bước đệm của việc Ngũ Sắc Thiên Vực xâm nhập nhân gian đã nối dài thêm nữa?
Trước đây, cơn động đất kịch liệt đã phá vỡ an bình của Băng Nguyên. Hiện nay, thời gian trôi qua chưa lâu, liên tục các biến cố đã xuất hiện, đây là trùng hợp hay là dự báo cho cơn phong ba bão táp sắp sửa đến?
← Ch. 416 | Ch. 418 → |