Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Giới Hậu Truyện - Chương 457

Thất Giới Hậu Truyện
Trọn bộ 971 chương
Chương 457: Thần bí không gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-971)

Siêu sale Lazada


Hải Vực, trong Thiên Địa Huyền Môn, Thiên Địa môn chủ và Vạn Tượng Huyền Tôn đang thích thú lắng nghe Hải Mộng Dao kể lại những chuyện xảy ra trong quá khứ. Nghe đến lúc Hải Mộng Dao và Diệp Tâm Nghi bị cửa thời không cuốn vào trong rồi, Vạn Tượng Huyền Tôn nhịn không được la thất thanh một tiếng, hỏi liền:

- Sau đó thế nào? Các vị làm sao mà thoát hiểm được?

Hải Mộng Dao khuôn mặt nhỏ nhắn đổ mồ hôi hiện lên chút hoài niệm, khẽ lẩm bẩm:

- Cuộc gặp gỡ lần đó vô cùng ly kỳ, chúng con bị cuốn vào một trận tranh đấu quỷ dị, thiếu chút nữa đã táng thân ở trong đó rồi.

Thiên Địa môn chủ trầm ngâm nói:

- Con nói hình vẽ đó có chút thần bí, dường như là thần khí có từ thời viễn cổ, làm sao lại xuất hiện ở gần nơi chúng con ẩn cư vậy?

Hải Mộng Dao đáp:

- Liên quan đến chuyện này, chúng con lúc đó hoàn toàn không biết gì cả, mãi đến sau này mới dần dần hiểu được bí ẩn ở bên trong.

Vạn Tượng Huyền Tôn nói:

- Nếu như vậy, con tiếp tục kể lại những chuyện phát sinh sau đó đi.

Hải Mộng Dao gật khẽ, suy nghĩ rồi chìm vào hồi ức, chậm rãi kể lại những chuyện đã phát sinh lần đó. Khi Hải Nữ và Diệp Tâm Nghi có phát sinh bất ngờ, Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết đã quay về trong cốc, vừa thấy Ánh Nhật hồ gió êm sóng lặng, trong lòng liền cảm thấy kỳ quái. Nhưng chỉ chớp mắt, khuôn mặt Lục Vân liền biến thành quái dị. Trương Ngạo Tuyết phát hiện không ổn, dừng bước hỏi liền:

- Vân, sao vậy?

Lục Vân nhìn nàng, khẽ nói:

- Cha không còn ở trong cốc. Đại Linh nhi đến rồi.

Ngũ sắc lóe lên, gió nhẹ ập đến, Tứ Linh thần thú trải qua bốn năm trưởng thành, bề ngoài không nhìn thấy chút biến hóa nào, bộ dạng vẫn như ngày trước hạ mình xuống vai của Lục Vân, rồi cất tiếng nói:

- Ngươi cảm ứng được?

Lục Vân đáp:

- Không phải cảm ứng mà có thấy theo cách khác thường. Nói đi, chuyện thế nào?

Tứ Linh thần thú đáp:

- Ta liên tục ở trên đỉnh núi tu luyện, vừa rồi đột nhiên phát hiện nước có gợn sóng liền hạ xuống tra xét, lúc đó chỉ thấy một làn sáng hệt như một cái xúc tua cuốn lấy cha ngươi thì bay về, truy đuổi đã không còn kịp nữa rồi. Hiện giờ thằng ba đầu còn đang thủ giữ ở đáy hồ chờ ngươi quay lại.

Lục Vân vẻ mặt trầm ngâm, suy xét một lúc rồi dặn dò:

- Ngươi hãy về bảo vệ mẹ ta trước, ta ở đây rồi sẽ trở lại xử lý chuyện này.

Tứ Linh thần thú trả lời:

- Yên tâm, vừa rồi chỉ là thừa dịp ta không kịp chuẩn bị, bây giờ tuyệt đối sẽ không có sai lầm.

Lục Vân gật khẽ, sai Tứ Linh thần thú đi rồi liền dẫn Trương Ngạo Tuyết xoay mình ra khỏi cốc, vừa hay gặp được Bách Linh và Thương Nguyệt trở về.

- Các tỷ sao lại trở về rồi, Tâm Nghi và Mộng Dao đâu?

Hơi kinh ngạc, Trương Ngạo Tuyết hỏi. Thương Nguyệt cười khổ đáp:

- Bọn họ bị bức họa đó cuốn vào trong rồi.

Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết nghe vậy thất kinh, vội vàng hỏi tới cho rõ nguyên nhân. Sau khi hiểu được tình hình rồi, Lục Vân trầm giọng nói:

- Xem ra đã sớm có mưu đồ, nhưng rất kỳ quái, đây là người nào đây?

Bách Linh lắc đầu trả lời:

- Ta đã nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được có người nào lại làm như vậy.

Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:

- Có lẽ hoàn toàn không phải là người chúng ta biết rõ, nhưng đối phương vì sao lại làm như vậy?

Câu hỏi này không ai đáp lại, rõ ràng mọi người đều khó mà xác định được.

Lục Vân nghĩ một lúc, trầm giọng nói:

- Quay về rồi mới nói.

Dứt lời liền dẫn ba cô chạy thẳng đến lầu trúc mà mẹ là Trương Hoa Phượng cư ngụ.

Lúc này đây, Trương Hoa Phượng còn chưa biết tin Lục Văn Vũ đã biến mất, vừa thấy con dâu cùng nhau chạy đến thì không khỏi cảm thấy có phần kỳ quái.

- Vân nhi, các con sao lại chạy đến đây. Hay là đổi giờ ăn cơm trưa à.

Lục Vân đáp:

- Mẹ, trong cốc xảy ra một số chuyện, chúng con muốn thương nghị với mẹ một chút.

Trương Hoa Phượng cười đáp:

- Có chuyện gì chúng con cứ quyết định là được rồi, mẹ không có ý kiến gì cả.

Trương Ngạo Tuyết tiến lên kéo tay bà, khẽ than:

- Mẹ còn chưa biết, chuyện lần này xảy ra rất đột ngột, cha đã không thấy đâu, Hải Nữ và Tâm Nghi cũng bị cuốn đến một nơi nào còn chưa biết được.

Trương Hoa Phượng nghe vậy thất kinh cất tiếng hỏi:

- Khi nào phát sinh chuyện này, sao mẹ không biết vậy?

Lục Vân trả lời:

- Mẹ, chuyện này vừa mới phát sinh, con dự tính nói một tiếng với mẹ, sau đó đi tìm bọn họ trở về.

Trương Hoa Phượng lo lắng nói:

- Vân nhi, con nhất định phải tìm bọn họ quay về.

Gật đầu khẽ, Lục Vân đáp:

- Mẹ yên tâm, con sẽ mang bọn họ an toàn quay về. Bây giờ Hải Nữ và Tâm Nghi không biết tìm đâu, chỉ có thể từ chỗ cha bị mất tích sau đó mới lên đường truy tìm.

Bách Linh nghe vậy trầm ngâm nói:

- Bí mật đáy của Ánh Nhật hồ quan hệ đến linh khí của cả Ngũ Phượng Triêu Dương cốc, huynh phải thận trọng một chút mới được.

Thương Nguyệt cũng nói:

- Ngoài ra, lần này chúng ta toàn bộ đều ra tay hay lưu lại ai trấn thủ nơi này?

Lục Vân nhìn cả ba cô, chậm rãi đáp:

- Về chuyện trấn thủ nơi này thì giao cho Đại Linh nhi, để nó cả ngày theo bên cạnh mẹ, Tam Đầu Linh Xà trấn thủ lối vào, phụ trách mọi chuyện an toàn.

Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:

- Chuyện không chậm được, chúng ta đến đáy hồ để xem thế nào.

Thấy bốn người muốn đi lập tức, Trương Hoa Phượng dặn dò:

- Vân nhi, con nhớ phải trông nom cẩn thận bọn họ, đừng để bọn họ chịu chút thương tổn nào, ngoài ra phải mang cha và Tâm Nghi, Hải Nữ quay trở về.

Lục Vân nói:

- Mẹ yên tâm, con sẽ làm như vậy.

Dứt lời liền để lại Tứ Linh thần thú, rồi bốn người rời khỏi lầu trúc tiến vào trong Ánh Nhật hồ.

Trên đường đi xuống, Lục Vân dẫn ba cô nhanh chóng đến đáy của Ánh Nhật hồ, từ xa đã thấy được Tam Đầu Linh Xà đang chiếm giữ nơi đó. Bách Linh tiến lên hỏi han một lượt, biết được hôm nay đáy Ánh Nhật hồ có phần kỳ lạ, ngập tràn khí tức kỳ quái, vầng mây sáng ở giữa hồ cũng dao động khác thường. Hiểu rõ tình hình này rồi, Lục Vân đi đến giữa hồ, trước mắt ánh tím tràn ngập, một vầng mây sáng đang xoay tròn rất nhanh, đường kính nó vượt quá năm thước, đường kính trước giờ không đến ba thước cho thấy phần biến hóa rất lớn. Ngoài ra, đám mây sáng này bề mặt có thêm một số phù chú ánh sáng kỳ quái, cứ sáu cái phù chú ánh sáng lại tự động kết lại thành một hình lục giác, có thể phát xuất hào quang chói mắt, theo sự chuyển động của mây sáng mà tỏ ra xinh đẹp vô cùng.

Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt ở bên quan sát, lần đầu tiên bọn họ thấy được cảnh tượng này chưa biết phải làm thế nào cho tốt thì Bách Linh đã đến bên cạnh hỏi han:

- Thế nào, có phát hiện ra sao?

Lục Vân chăm chú nhìn đám mây ánh sáng đó, điềm nhiên trả lời:

- Trong đó ẩn chứa rất nhiều thứ, ta phỏng chừng trong đám mây sáng này có một không gian thần bí còn chưa biết được, có khả năng cuốn hút vào bên trong đó. Còn Tâm Nghi và Hải Nữ có ở bên trong đó hay không, tạm thời còn chưa dám khẳng định.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Vân, huynh có nắm chắc tiến vào được không?

Lục Vân không lập tức trả lời, sau một lúc phân tích và quan sát, gật đầu nói:

- Muốn tiến vào trong đó không khó, bất quá phỏng chừng phải mất chút sức lực. Ta phải lưu lại nơi này một cái mốc để làm phương tiện tìm kiếm định vị khi quay về.

Bách Linh không hiểu nói:

- Mốc? Huynh chuẩn bị làm sao đây?

Lục Vân chần chừ một lúc, sau đó mở lòng bàn tay ra, thần binh Phá Thương tự động xuất hiện, lấp lánh ánh hào quang bảy màu trong nước hồ, hơn nữa còn có một lưới sáng trong suốt ngăn cách hoàn toàn nước hồ.

- Để đề phòng biến hóa nơi này, ta muốn lưu lại thần kiếm Phá Thương để áp chế sự khuếch tán của đám mây sáng này, đồng thời cũng tiện cho việc liên hệ, dễ tìm kiếm được phương hướng khi quay về.

Bách Linh, Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết cũng không nói nhiều, đối với tu vi của Lục Vân, bọn họ hiểu rõ vô cùng, không cần có binh khí cũng không có người nào có thể làm khó được chàng. Theo thời gian, Lục Vân ghi lại một mệnh lệnh ý thức ở trên thần kiếm Phá Thương, khiến nó lơ lửng trên đám mây sáng, dùng sức mạnh linh thiêng của nó để áp chế sự khuếch tán của đám mây sáng, hơn nữa còn liên tục theo dõi khí tức của Lục Vân. Hoàn thành xong mọi thứ, Lục Vân kêu ba cô đến bên mình, pháp quyết trong cơ thể biến chuyển, thân thể tản ra một lưới sáng bảy màu vây quanh bốn người, chỉ chớp mắt sau đã hóa thành một điểm sáng nhỏ bé bắn vào vầng mây sáng ở trung tâm của hồ, biến mất.

Bất ngờ đột nhiên, không gian còn chưa biết, thật ra địch nhân nào đang chờ đợi Lục Vân đây? Lần này đi đây? Kết cục thế nào? Mấy người Lục Vân có được như ý nguyện mà quay về không?

Bầu trời đầy sao mênh mông lấp lánh ánh sao hệt như những con đom đóm phân bố khắp cả trời cao vô hạn. Đây là một thời gian không gian kỳ diệu, chỉ đơn điệu hai màu trắng đen. Màu đen chính là hư không vô tận, màu trắng chính là ánh đom đóm lấp lánh, cả hai dung hợp thành một thể, tạo thành một khu vực sao rộng lớn, ngầm chứa rất nhiều huyền bí không muốn cho người biết.

Trong không gian này, ánh sao lấp lánh nhấp nháy không chừng, ai cũng không nói chính xác được ánh sáng kia khi nào sáng khi nào tắt, hoặc vĩnh viễn sẽ không tắt hoặc chỉ trong sát na. Lĩnh vực chưa biết, yên lặng vô cùng. Ánh sáng và bóng tối đối lập là chủ đề không hề thay đổi từ xưa đến nay. Không gian rộng lớn như vậy khiến mọi thứ đều trở nên rất bé nhỏ, thời gian trôi qua ở nơi này cũng trở thành yên lặng vĩnh viễn không biến đổi. Như vậy, mọi thứ đều trở thành không có sinh khí, đây chính là đặc tính của thời gian và không gian. Ngàn vạn đom đóm ánh sáng khác nhau. Có con sáng hơn, có con tối hơn, nhưng đại khái cũng không có khác biệt quá lớn. Nhưng bất biến mãi mãi chưa chắc đã là chân lý, khi bất ngờ xuất hiện, mọi thứ đều phá vỡ định luật.

Lúc này, trong không gian rộng lớn, một điểm sáng vốn dĩ yếu ớt đột nhiên lóe lên ánh sáng kỳ lạ, sau đó hào quang rực rỡ trùm khắp cả không gian vô hạn, khiến mọi thứ đều biến mất trong ánh sáng trắng rực rỡ. Cảnh tượng đó không biết kéo dài bao lâu, chỉ khi ánh trắng biến mất, trong khu vực không gian rộng lớn, một màn hình kỳ lạ lấp lánh xoay tròn thay thế cho điểm sáng vốn có để trở thành cảnh sắc duy nhất trong không gian hắc ám. Đó là một màn hình khổng lồ, trên bề mặt ánh sáng ngập tràn, trong màn đêm đã phát ra vô số tia sáng hệt như những xúc tua kéo dài đến từng góc nhỏ của không gian.

Trong lúc đó, có bảy tia sáng từ những phương vị khác nhau xuất hiện khác thường, thời gian trước sau không xa lắm, mỗi cái đều phát xuất ra ánh sáng mạnh mẽ chợt lóe lên rồi chợt biến mất, càng sáng ngời ngời trong bóng đêm. Bảy tia sáng đó và tia sáng bình thường tương phản, xoay chiều quay về, cuối cùng ánh sáng biến mất trên mặt của màn hình để lại bảy điểm sáng, hình thành ra vòng sáng. Nhìn cẩn thận cái vòng này thì đường kính chiếm một nửa màn hình, bên trong vừa hay ôm lấy một tòa thành sáng tắt không ngừng, bên ngoài là không gian trống rỗng hư vô mờ mịt. Bảy điểm sáng trên màn hình lóe lên từng cái, chỉ có một cái cuối cùng thì ánh sáng ảm đạm. Màn hình trong đêm đen ảo hóa biến đổi, vừa xoay tròn vừa thay đổi cảnh tượng tương ứng, cảm giác hết sức huyền diệu.

Trên mặt màn hình ẩn chứa một không gian thần bí, có núi có sông, lại có ánh sáng kỳ quái. Té ra, không gian đó hoàn toàn không giống nhân gian là ánh sáng đến từ mặt trời, mà tự từng vật phát sáng, núi sông vạn vật đều có thể phát sáng, chỉ có màu sắc khác nhau thôi. Về tổng thể, không gian thần bí này dùng ba màu đỏ, xanh lục, xanh lam làm chỉ, xen lẫn với những màu sắc khác nữa. Trong đó, ngọn núi phát ra màu xanh lục, nước phát ra màu xanh lam, mây thì có màu đỏ.

Giữa một dãy núi không biết ở đâu, ánh xanh lục âm u kết thành một mảng. Đột nhiên, ánh sáng chợt lóe lên, một bóng sáng từ trời hạ xuống cùng với những tiếng rôm rốp liên tiếp rồi rơi vào trong rừng thật thâm sâu. Bốn bề, tiếng quái lạ liên miên, một số tiếng gào thết, tiếng kêu sợ hãi không cách gì phân biệt tỏa ra khắp nơi rồi nhanh chóng yên lặng trở lại.

Đây làm một dãy núi nhấp nhô liên tục, bùn đất núi đá và ngay cả cây cối hoa cỏ cũng đều phát ra ánh xanh lục nhàn nhạt, duy chỉ có vài điểm sáng nhàn nhạt kia chính là một cánh hoa không biết tên, còn có một số động vật ẩn núi trong nơi thâm sâu của rừng rậm phát ra ánh sáng khác nhau. Trong rừng rậm, một bóng hình màu vàng nhạt đứng lên, nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, kinh ngạc kêu lên:

- Đây là nơi nào, sao lại kỳ quái vậy?

Thanh âm thánh thót dễ nghe, cẩn thận phân biệt thì không ngờ chính là Diệp Tâm Nghi.

Lúc này, nàng đang tìm hiểu chung quanh, hơn nữa còn sửa sang lại nếp của quần áo. Sau khi hiểu đại khái được tình hình chung quanh, Diệp Tâm Nghi tự nói:

- Kỳ quái, lẽ nào đây là thế giới ở bên trong bức họa, nếu không thì vì sao như vậy? Hải Nữ đâu? Nó và mình cùng nhau bị cuốn vào trong, vì sao lại không hề xuất hiện cùng ta?

Có phần không hiểu, Diệp Tâm Nghi chầm chậm di động, trong lòng hơi khẩn trương. Cho dù tu vi của nàng ở nhân gian như thế nào, khi rơi vào một hoàn cảnh xa lạ, thân là phụ nữ thì trong lòng nàng ít nhiều có phần bất an. Để cho an toàn, Diệp Tâm Nghi thúc động chân nguyên trong cơ thể dự tính bố trí một kết giới phòng ngự quanh mình. Nhưng khi thử qua rồi mới phát hiện, tu vi của nàng không ngờ bị hạn chế rất lớn, ở nơi này tối đa chỉ có thể phát huy được chừng bốn phần bình thường, điều này khiến nàng càng thêm bất an trong lòng.

Dừng lại, Diệp Tâm Nghi trầm tư suy xét, rất lâu sau mới khôi phục lại bình tĩnh, bắt đầu thăm dò tình hình chung quanh. Ban đầu, Diệp Tâm Nghi vì an toàn đã gia tăng chân nguyên bố trí phòng ngự, nhưng rất lâu sau nàng mới phát hiện ra, nơi này hoàn toàn không có dã thú hung tàn nào cả, vì thế thu lại phòng ngự mà thay vào đó ngự gió bay đi, tốc độ thoáng cái đã tăng lên không ít.

Ở giữa không trung, Diệp Tâm Nghi phát hiện nơi này sức hút nhẹ hơn nhiều so với nhân gian, bay lượn rõ ràng rất dễ dàng, nhưng ánh sáng không tốt, ngửng đầu lên chỉ thấy một vùng đen ngòm, nhìn xuống dưới là mặt đất sáng ngời. Hiểu vậy rồi, Diệp Tâm Nghi phi thân lên, dự tính nhìn qua đại khái tình hình phụ cận. Nhưng khi nàng bay đến một độ cao nào đó, thân thể liền chịu một áp lực rất lớn, căn bản không thể nào bay cao hơn nữa. Sau khi hạ xuống, áp lực đó lại đột nhiên biến mất, điều này khiến nàng rất là kinh ngạc.

Bất đắc dĩ, Diệp Tâm Nghi chọn lựa một phương hướng rồi không nhanh không chậm bay theo hướng đó. Trên đường đi, Diệp Tâm Nghi cẩn thận quan sát, phát hiện dãy núi vô cùng hoang lương, nàng bay lượn cả nửa ngày rồi mà không ngờ lại chẳng thấy được bất cứ người nào, điểm này nàng thấy rất kỳ quái. Ngoài ra, dãy núi này phảng phất vô cùng vô hạn, với tốc độ của nàng đã sớm bay được vài trăm trượng nhưng vẫn tiếp tục ở giữa dãy núi, hệt như bị vây khốn trong một loại trận pháp nào đó.

Cố nén sự mơ hồ trong lòng, Diệp Tâm Nghi kiên trì bay tiếp. Cuối cùng qua một lúc, phía trước xuất hiện một chùm ánh sáng vàng kim. Tăng tốc bay lượn, Diệp Tâm Nghi nhanh chóng đến một nơi trong thung lũng, phát hiện ra chùm ánh kim là từ đó. Té ra đó là một đóa kỳ hoa to chừng một trượng, sáu cánh hoa đã nở rộ, nằm trên mặt đất phát ra một chùm ánh sáng màu xanh lục. Nhị hoa có ánh vàng kim luân chuyển, hình thành một quả cầu ánh sáng hình bầu dục, bề mặt thể hiện cảnh vật rất nhiều, liên tục chuyển biến, không ngờ lại rất tương tự như Ảo Bích U Ảnh vậy. Gần với bông hoa kỳ lạ là một vùng đất trống, bùn đất phát ra màu xanh lục nhàn nhạt, hơi xa xa là cỏ cây, trông ra không có gì kỳ quái.

Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Diệp Tâm Nghi chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, đang muốn đi đến gần thì ánh kim ở nhụy hoa lóe lên, khu vực trống rỗng chung quanh đột nhiên xuất hiện một số hoa văn, phát xuất ra những tia sáng mảnh mai, tầng tầng lớp lớp cuốn đến Diệp Tâm Nghi. Phát hiện không ổn, Diệp Tâm Nghi phản ứng rất nhanh, thân thể bắn lên cao, hai tay múa lên nhanh chóng để bố trí phòng ngự quanh mình. Nhưng chuyện có phần lạ lùng, Diệp Tâm Nghi tuy đã phòng bị rất tốt, thân thể vẫn không cách thoát được như cũ, nàng bị những sợi sáng do những hoa văn kỳ dị đó phát ra quấn lấy, mạnh mẽ lôi trở xuống, ghìm chặt nàng trên mặt đất.

Cố gắng giãy dụa, Diệp Tâm Nghi phát hiện những sợi ánh sáng nhấp nháy không ngừng trên người vô cùng dẻo dai, lập tức dừng lại, đưa mắt nhìn chung quanh quát lạnh:

- Người nào, có bản lĩnh thì xuất hiện gặp mặt.

Chung quanh không có tiếng trả lời, bốn bề một vùng tĩnh lặng, tình hình vô cùng quỷ dị. Diệp Tâm Nghi hơi nóng nảy, lại hỏi thêm lần nữa nhưng kết quả vẫn không có gì đáp trả, nàng chỉ có thể trông cậy vào chính mình mà thôi. Ngưng thần tĩnh khí lại, Diệp Tâm Nghi quanh người dần dần phát sáng, một luồng sức mạnh thần thánh bắt đầu tràn ra khắp chung quanh.

Ban đầu, quanh đó không có gì khác lạ, nhưng theo sự gia tăng khí thế của nàng, những sợi sáng hệt như những xúc tua quấn trên người nàng bắt đầu hơi lay động, nuốt lấy linh khí do nàng phát ra, liên tục không ngừng truyền vào đóa kỳ hoa kia. Điểm này thì Diệp Tâm Nghi nhanh chóng phát hiện được. Kinh ngạc vô cùng, nàng dự tính ngừng tất cả lại, nhưng đúng lúc này, đóa kỳ hoa đột nhiên lóe lên ánh vàng kim, những sợi sáng quấn trên người Diệp Tâm Nghi cũng theo đó phát sáng, sinh ra một luồng sức mạnh không thể chống cự, thoáng cái đã cuốn lấy thân thể Diệp Tâm Nghi vào trong quả cầu ánh sáng hình bầu dục, chớp mắt đã không còn thấy gì nữa. Rất nhanh, đóa hoa kỳ lạ khôi phục lại hình dáng cũ, những hoa văn trên mặt đất kia cũng âm thầm mất đi. Mọi thứ liền như chưa từng phát sinh, nhưng Diệp Tâm Nghi thật ra gặp phải gì đây?

Đúng vào lúc Diệp Tâm Nghi rơi xuống, Hải Nữ cũng đến một thế giới khác lạ, nhưng chỗ cô bé rơi xuống không giống như Diệp Tâm Nghi, mà lại là một cái đảo nằm giữa cái hồ. Khi đó, tình hình của Hải Nữ và Diệp Tâm Nghi không sai biệt lắm, căn bản không thể nào khống chế thân thể, rơi thẳng vào trong rừng cây đến nỗi đầu sưng to lên. Một lúc sau, Hải Nữ bò dậy khỏi mặt đất, nhìn mọi thứ phát sáng chung quanh, lập tức quên hết tất cả, kinh ngạc la lên:

- Ồ, thần kỳ quá rồi, không ngờ lại phát sáng được, ha ha ha ...

Vui đùa chạy chơi trong rừng một lúc, Hải Nữ mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây, lại bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn lần nữa.

Trên không trung, đen ngòm không ánh sáng, bốn bề lấp lánh ánh xanh lam. Cảnh tượng như vậy Hải Nữ mới thấy được lần đầu, với cá tính ham chơi của nàng thì tự nhiên là hưng phấn vô cùng. Đưa tay vọc lấy nước hồ, Hải Nữ thấy màu nước xanh lam hoàn toàn không phải trong suốt, trong lòng có phần mơ hồ nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu rõ. Chơi một lúc, Hải Nữ bắt đầu trầm tĩnh trở lại.

Trước đây, cô bé và Diệp Tâm Nghi cùng nhau bị cuốn vào trong bức họa, tiến vào thế giới xa lạ này, tuy nói khi bắt đầu còn thấy ham vui, nhưng không lâu sau Hải Nữ bắt đầu nhớ đến sư phụ và sư nương rồi. Nhìn hoàn cảnh chung quanh, Hải Nữ có phần tức giận, cái đảo này tuy vây khốn cô bé không được nhưng cô bé phải làm thế nào mới quay lại tìm được sư thúc Diệp Tâm Nghi, làm sao liên hệ được với sư phụ đây?

Suy xét một lúc, Hải Nữ thông tuệ vô cùng bắt đầu định tâm trở lại, biết được sư phụ nhất định sẽ quay lại tìm nàng, vì thế không hề nóng nảy chút nào, ngược lại còn dự tính thừa cơ tìm hiểu rõ tình hình nơi này. Có quyết định như vậy, Hải Nữ chọn lựa một phương hướng, phi thân bay thẳng về phía xa xa, nhưng lại xuất hiện tình hình tương tự như Diệp Tâm Nghi, chân nguyên trong cơ thể bị một loại sức mạnh hạn chế, cô bé gần như chỉ có thể phát huy được một nửa sức mạnh mà thôi.

Có phần nghi hoặc, Hải Nữ bay qua mặt hồ, phát hiện trong hồ thỉnh thoảng xuất hiện một số bọt sóng có màu sắc rực rỡ, hơn nữa còn phân bố một số xoáy nước, trong ra giống như một bức tranh sinh động. Hải Nữ dừng lại trên mặt hồ để quan sát, phát hiện hoàn toàn không có thứ gì đáng chơi đùa, liền tiếp tục tiến lên, cứ như vậy thẳng đường không hề ngừng lại, bay được rất lâu cũng không hề thấy được bờ hồ. Ban đầu, Hải Nữ hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, nhưng sau nghĩ lại cô bé dần dần thấy không ổn. Với thân phận của Hải Nữ thì tất nhiên sẽ thông hiểu trận pháp. Nhưng cô bé quan sát rất lâu thấy bản thân dường như không phải bị vây khốn trong trận pháp, thế thật ra chuyện này là thế nào đây?

Trong lúc suy tư, mặt hồ phía trước đột nhiên cuốn lên một cột nước cao vài chục trượng, trên đỉnh có một đóa hoa màu hồng quất to chừng vài trượng, hấp dẫn ánh mắt của Hải Nữ.

Nhanh chóng đến gần, Hải Nữ hiếu kỳ nhìn vật trước mắt, kinh ngạc than thở:

- Hoa thật là xinh đẹp, không ngờ còn cử động... a ...a... mở ra ...

Trong tiếng la thất thanh, đóa hoa màu hồng quất trên đỉnh của cột nước từ từ nở rộ, phát ra ánh sáng chói mắt rực rỡ.

Rất nhanh, cánh hoa nở rộ hoàn toàn để lộ nhị hoa màu vàng kim, phát ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt. Trên nhụy hoa, một người bé nhỏ to chừng sáu tấc, hai đôi cánh ngũ sắc dài trên lưng, cả người màu vàng nhạt đang trừng Hải nữ, trong con mắt nhỏ bé lộ ra mấy phần tò mò và khẩn trương. Hải Nữ kinh ngạc nhìn cô ta, cái miệng nho nhỏ há thật to, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp phải tình hình như vậy.

Đột nhiên, một bọt sóng đánh tới, Hải Nữ khôi phục lại bình thường, nhìn người tí hon trên nhụy hoa cười hi hi hỏi:

- Ta tên Mộng Dao, ngươi là ai, có thể nói thế nào?

Người tí hon đó nhìn bộ dáng có phần giống một phụ nữ, thấy Hải Nữ cất tiếng hỏi, cô ta cũng há mồm phát ra những tiếng líu ríu, đáng tiếc Hải Nữ nghe mà không hiểu gì cả. Nghe nhức đầu quá Hải Nữ lộ vẻ bất đắc dĩ, phi thân đến trước nhụy hoa, cẩn thận đưa cánh tay nhỏ ra dịu dàng nói:

- Đừng sợ, đến trên tay ta đi.

Người tí hon hai cánh có chút sợ hãi, chầm chậm lùi lại phía sau. Rất lâu sau, cô ta thấy Hải Nữ không có ác ý liền cẩn thận vô cùng vẫy cánh bay đến trên tay của cô bé.

Thu cánh tay nhỏ lại, Hải Nữ nhìn người tí hon trước mặt, hưng phấn cười nói:

- Ngươi nói gì ta nghe cũng không hiểu, không biết ngươi có thể nghe hiểu lời nói của ta không. Nếu là ...

Còn đang nói, người tí hon đột nhiên hôn lên tay cô bé một cái, lập tức trong não Hải Nữ liền có một luồng tin tức kỳ dị.

- Ngươi từ đâu đến, Vô Nhật thành hay là Kính Nguyên giới?

Hải Nữ vừa nghe, vui mừng nói:

- Ồ, có thể nghe ngươi nói chuyện rồi. Ngươi tên là gì, Vô Nhật thành là nơi nào? Kính Nguyên Giới là thứ gì vậy?

Người tí hon hai cánh nhẹ nhàng nói:

- Ta đây là Vô Biên hồ, Đông Vực tuần sứ, thấy ngươi cứ bay mãi trên mặt hồ mới xuất hiện để hỏi cho rõ. Ngươi thật sự không phải đến từ hai nơi đó chứ?

Hải Nữ đáp:

- Ta lần đầu tiên đến nơi này, căn bản không biết cái gì là Vô Nhật thành và Kính Nguyên giới. Ngươi nói ngươi là Đông Vực tuần sứ của Vô Biên hồ, vậy ngươi làm cái gì? Nơi này thật ra là thế nào, có gì chơi vui không, có gì đẹp đẽ không?

Người tí hon hai cánh nhìn cô bé, thấy cô bé dường như không nói hoang đường, vẻ mặt hơi nghi hoặc đáp:

- Thật kỳ quái, ngoại trừ Vô Nhật thành và Kính Nguyên giới ra, những nơi khác chắc là không thể được.

Hải Nữ thấy cô ta tự nói, không để ý đến vấn đề của bản thân mình, hỏi tới liền:

- Nói cái gì vậy, sao lại không trả lời ta?

Người tí hon hai cánh ồ một tiếng, trả lời:

- Không có gì, ta chỉ thấy kỳ quái. Ở nơi chúng ta, cao lớn như ngươi, thể hình tương tự như ngươi chỉ có người ở Vô Nhật thành và Kính Nguyên giới mới có. Còn về Đông Vực tuần sứ bất quá là người tuần xét tình hình mặt Đông của Vô Biên hồ mà thôi.

Hải Nữ kinh ngạc nói:

- Ngươi nói Vô Nhật thành và Kính Nguyên giới có người không khác ta nhiều lắm? Bọn họ ở đâu, ta phải làm thế nào mới có thể đến nơi ấy?

Người tí hon hai cánh đáp:

- Vô Nhật thành khoảng cách ở rất xa, ngươi muốn đến nơi đó thì phải đi xuyên qua Vô Thanh Thủy giới. Còn đối với Kính Nguyên giới, nơi đó rất thần bí, phải tiến vào Lưu Ảo Không cảnh mới có cơ hội tới đó.

Hải Nữ nghe vậy thấy có lý, hỏi tới:

- Vô Thanh Thủy giới và Lưu Ảo Không cảnh ở nơi nào, ta phải làm thế nào đến đó được?

Người tí hon hai cánh chần chừ một lúc, khẽ nói:

- Thế giới chúng ta tổng cộng chia thành tám khối, ở giữa chính là Vô Nhật thành và Kính Nguyên giới, còn lại bảy khối bên ngoài chia thành bảy khu vực tách biệt. Giữa những khu vực có một cánh cửa giới hạn, sinh vật ở bên ngoài bảy khu vực muốn tiến vào rất dễ dàng, nhưng người ở bên trong muốn đi ra thì vô cùng khó khăn. Đây chủ yếu là để bảo vệ an toàn, bởi vì người của Vô Nhật thành có sức mạnh to lớn, một khi bọn họ có thể tùy ý ra vào thì tất yếu sẽ khiến sinh linh đồ thán.

Hải Nữ nghi hoặc nói:

- Bảy cánh cửa giới hạn này là do ai thiết lập?

Người tí hon hai cánh lắc đầu đáp:

- Ta không biết, truyền thuyết là tồn tại từ thời viễn cổ. Nếu ngươi muốn tiến vào Vô Nhật thành thì nhất định phải đi xuyên qua Vô Thanh Thủy giới, đó là cánh cửa giới hạn duy nhất giữa khu vực của chúng ta và Vô Nhật thành. Còn Vô Thanh Thủy giới ở nơi nào, thì ngươi chỉ cần đi theo phương hướng này tiến lên mãi thì tự nhiên sẽ thấy được.

Hải Nữ nhớ kỹ lời cô ta nói, tiếp tục hỏi:

- Ngươi nói ngoại trừ Vô Nhật thành và Kính Nguyên giới ra, những nơi khác không có người bộ dạng như ta, thế thì có sinh vật thế nào vậy?

Người tí hon hai cánh không đáp, ánh mắt kỳ quái nhìn cô bé, rất lâu sau mới cất tiếng:

- Theo truyền thuyết, thế giới này vốn là một khối hoàn chỉnh, hoàn toàn không có Vô Nhật thành và Kính Nguyên giới, bọn họ sau này mới xuất hiện, còn về nguyên nhân thì không có ai biết cả. Lúc đó, thế giới của chúng ta cũng không có người tồn tại ...

Lời còn vang bên tai, người tí hon hai cánh đã vẫy cánh bay lên hạ xuống trong nhụy hoa, sau đó hoa lạ khép lại, thoáng cái đã biến mất không còn bóng dáng. Hải Nữ gọi hai câu, thấy người tí hon hai cánh không lý gì đến, cũng không muốn làm khó nàng ta, bay thẳng về phía Vô Thanh Thủy giới.

Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, phía trước Hải Nữ xuất hiện bóng dáng mặt đất, điều này khiến cô bé trong lòng vui mừng, tăng nhanh tốc độ, không bao lâu đã thấy được bóng dáng của một ngọn núi đâm lên tận mây trời. Cẩn thận quan sát, Hải Nữ phát hiện, ngọn núi này cao chót vót vô cùng, cao không thể biết được, ở lưng chừng núi có một thác nước màu xanh lam chảy xuống, từ xa xa nhìn thấy khí thế huy hoàng. Tiến gần một chút, Hải Nữ kinh ngạc phát hiện thác nước nhìn có vẻ hùng dũng như vậy nhưng lại không hề nghe được tiếng vang, lẽ nào đây chính là Vô Thanh Thủy giới?

Phỏng đoán như vậy, Hải Nữ chầm chậm tiến gần, khi đến vị trí có cự ly ước chừng trăm trượng thì dừng lại. Trước mắt, thác nước màu xanh lam nước bay tung hoành, tạo nên sóng nước cao cả vài chục trượng trong hồ, nhưng kỳ quái lại không hề có một âm thanh nào, cảm giác hệt như một bức họa thiếu đi âm thanh vậy. Hải Nữ lẳng lặng ngắm nhìn, quan sát cẩn thận, cuối cùng ở vị trí giữa thác nước liền phát hiện một chút khác lạ. Ở đó thỉnh thoảng xuất hiện một tia sáng trắng yếu ớt, bị màu xanh lam che mất đi, không nhìn cẩn thận thì không phát giác ra được.

Từ từ bay lên cao, Hải Nữ chăm chú nhìn chỗ này, phát hiện khi ánh sáng trắng xuất hiện, trên thác nước lưu động sẽ xuất hiện một cửa ánh sáng rất khó phát giác được. Biết đây chính là Vô Thanh Thủy giới, Hải Nữ quan sát một lúc, sau khi hiểu được khoảng cách thời gian xuất hiện và ngừng lại của cửa sáng rồi, ngắm chuẩn một cơ hội thì thân thể bắn tới hệt như một mũi tên nhằm thẳng vào cửa giới hạn đó. Lúc này, thân thể nhỏ nhắn của Hải Nữ đột nhiên run lên, bị sức mạnh của cửa giới hạn ngăn cản, sau đó dưới tác dụng lực đẩy không ngăn cản nổi của thác nước thì bị đè vào trong hồ.

Ở trong hồ nước màu xanh lam, Hải Nữ hơi khó chịu, sức đẩy của nước hồ nơi này so với nhân gian là rất lớn, cảm giác thấy phải hết sức cố gắng. Lại thêm tu vi của cô bé bị hạn chế, lại bị sức đè của thác nước, huyết khí trong cơ thể lập tức sôi lên sùng sục. Giây lát sau, Hải Nữ nổi lên mặt nước, thân thể bay thẳng lên không trung, khi đến cao độ của cửa giới hạn, khuôn mặt lộ ra một vẻ không phục. Từ khi bái Lục Vân làm sư phụ đến nay, Hải Nữ còn chưa từng gặp phải tình cảnh khốn khó như vậy, lần này không ngờ lại bị một cánh cửa giới hạn ngăn cản thì phải biết cô bé khó lòng cam tâm thế nào.

Điều chỉnh lại chân nguyên, Hải Nữ ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị xông vào lần thứ hai. Khi ánh trắng lóe lên, cửa giới hạn xuất hiện, Hải Nữ miệng khẽ quát thánh thót, hai tay bắt quyết, thân thể xoay tròn bay vụt đến, cả người chớp mắt đã hóa thành hào quang hệt như một mũi tên ngũ sắc bắn thẳng vào cửa giới hạn. Lập tức, ánh sáng nhạt lóe lên, ngũ sắc không thấy, Hải Nữ cuối cùng đã xông qua được giới hạn của cửa, tiến vào một địa phương khác.

Thế giới thần bí, không gian còn chưa biết.

Mọi thứ đều rất xa lạ, khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc đến quỷ dị.

Lục Vân dẫn Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh từ Ánh Nhật hồ tiến vào trong đám mây sáng thần bí rồi, bốn người vốn dĩ phải xuất hiện cùng một địa điểm, nhưng trên thực tế khi đi xuyên qua cửa thời không chưa biết kia, lồng sáng bảo hộ bốn người bị sức mạnh uốn vặn của cửa thời không nghiền nát, bốn người cuối cùng bị thất lạc.

Đến lúc này, Lục Vân một mình một ngựa rơi xuống một hoang mạc trụi lủi sạch trơn, mặt đất hiện lên ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt. Đứng lên, Lục Vân chỉnh sửa lại quần áo, sau đó nhìn quanh khắp nơi. Đầu tiên đập vào mắt chàng chính là một sa mạc rộng lớn hoang vu, ngoại trừ đá và cát ra, không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào tồn tại. Ngửng đầu lên, tầng không đen ngòm, cảm giác giống như đêm đen của nhân gian, bất quá mặt đất lại phát sáng, việc đảo ngược này khiến chàng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng đại khái xa xa.

Bật cười điềm nhiên, Lục Vân khóe miệng hơi nhếch lên, chầm chậm bước trên hoang mạc, cố gắng cảm thụ và thăm dò địa phương xa lạ này. Rất nhanh, Lục Vân phát hiện không gian nơi này và nhân gian không giống nhau, ngập tràn một loại năng lượng không màu không mùi còn chưa biết nhưng có thể ức chế được tiềm năng của con người. Luồng năng lượng này vô cùng bí mật, nếu không phải Lục Vân có tu vi đạt đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, chàng cũng tuyệt đối không phát hiện được. Ngoài ra, Lục Vân còn tra xét ra được, khi rời khỏi mặt đất cao lên chừng hai trăm trượng, có một tầng kết giới không thấy được ẩn chứa một số hung hiểm nhất định.

Còn đối với cùng hoang mạc này, Lục Vân phát hiện vô cùng rộng lớn, bất quá trong hoang mạc có một nơi kỳ lạ, Lục Vân dự tính đi tra xét thế nào. Thế cho nên Lục Vân liền thi triển thuật ngự khí phi hành, xuyên qua cự ly trên ngàn dặm, đến tầng không của một phiến đá khổng lồ. Từ trên nhìn xuống, tấm đá khổng lồ này hùng vĩ vô cùng, đường kính chừng ba dặm, có hình tròn, chính là một tảng đá hoàn chỉnh, bề mặt có chín ngọn núi đá tạo thành một vòng, ở giữa là một cái đầm máu đỏ rực máu tươi.

Toàn thể phiến đá phát sáng, trong ánh xanh lục lại có mấy phần xanh lam thẫm đan xen với ánh sáng từ đầm máu ở giữa tạo nên hình ảnh thật là hùng tráng. Ngoài ra, nhìn từ góc độ khác, chín ngọn núi đá kia hệt như chín con rồng đá hình dáng khác nhau, tất cả chăm chú nhìn vào đầm máu, có điểm giống như hình ảnh cửu long đoạt châu (Chín con rồng tranh đoạt hạt châu). Phiến đá nổi trên mặt đất chừng ba trượng, trong hoang mạc rộng lớn vô biên hệt như một cái mốc cổ xưa đang chỉ dẫn phương hướng.

Lục Vân lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không hạ xuống ngay. Chàng sau khi quan sát cẩn thận rồi, liền phân tích kỹ tình hình của địa phương này. Theo suy nghĩ của Lục Vân, nơi đây tất nhiên ẩn chứa tuyệt mật, nhưng thật ra là cái gì thì còn phải quan sát thêm một bước nữa. Ngoài ra, khí tức nơi này có phần kỳ quái, rõ ràng bài xích sóng thăm dò của Lục Vân, khiến chàng khó mà phát hiện thêm gì cả.

Quan sát một lúc, Lục Vân chầm chậm hạ xuống, khi tiến gần đến phiến đá, trước mắt đột nhiên lóe lên hào quang, một kết giới ánh sáng màu xanh lam thẫm bao trùm lên phiến đá, ngăn cách chàng lại bên ngoài. Đưa tay ra, Lục Vân khẽ áp vào trên kết giới ánh sáng, dùng tâm cảm ứng nó, nhanh chóng hiểu được một số tình hình, thân thể lóe lên biến mất vào bên trong. Do phiến đá quá khổng lồ, Lục Vân chọn lựa phương thức bay vòng quanh chín ngọn núi một vòng, phát hiện bọn chúng nhìn xa như rồng nhưng nhìn gần thì có giống có không, cũng không thể nói rõ đây là cái gì.

Bay quanh một vòng, Lục Vân hạ xuống bên cạnh đầm máu, chỉ thấy một luồng khí lạnh lẽo thấu xương, với tu vi của chàng mà cũng cảm thấy trái tim như băng giá. Đầm huyết không lớn, đường kính ước chừng chục trượng, nước đầm phẳng lặng như gương, bề mặt lại có một số ánh sáng lấp lánh. Lục Vân chậm rãi tiến lên, đang dự tính nhìn cho kỹ thì đột nhiên một dấu hiệu cảnh giác xuất hiện, điều này khiến Lục Vân thất kinh lập tức lùi lại chục trượng. Ổn định được thân thể, Lục Vân định thần nhìn lại thì bên bờ hồ không biết từ lúc nào đã có thêm một người đá, thân thể cao tám trượng, hình dáng khôi ngô, trong tay cầm một cây búa hai đầu lưỡi, trong mắt lóe lên ánh xanh lục, đang hung hăng trừng chàng. Lục Vân hơi kinh ngạc, thấy người này khiến chàng không khỏi nhớ lại Dương Thiên, lần đầu hai người gặp nhau ở Thương Sơn Huyết Hà cũng có tình hình phảng phất như vậy.

Bên bờ đầm máu, người đá rống lên một tiếng, âm thanh vang dội khiến cho thân thể của Lục Vân phải run lên, có chút hoảng sợ.

- Ngươi đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi.

Lục Vân lùi lại vài trượng, quan sát vẻ mặt của người đá, phát hiện hắn đang tức giận, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.

- Tại hạ là Lục Vân, lần đầu đến đây, không biết các hạ là ai, vì sao lại không hoan nghênh ta vậy?

Người đá gào lên nói:

- Nơi này không hoan nghênh người của Vĩnh Dạ thành, ngươi cút nhanh, nếu không ta sẽ không khách khí.

Lục Vân kinh ngạc hỏi lại:

- Vĩnh Dạ thành? Có ý gì đây? Ta không phải người của Vĩnh Dạ thành gì cả, ngươi chớ có nhìn sai người.

Người đá lặng đi một chút, sau đó rống lên:

- Chớ có nói lung tung, cả thế giới này ngoại trừ Vĩnh Dạ thành và Kính Ảo thời không ra thì căn bản không có nhân loại.

Lục Vân nhìn vẻ mặt của hắn, biết hắn không nói dối, lập tức giải thích:

- Các hạ chớ có kích động, hãy nghe ta nói cho xong. Ta đến từ một thế giới khác, không thuộc về không gian này của các ngươi, đối với mọi thứ nơi này đều không biết gì cả. Trước đây, đồ đệ và người nhà của ta không biết vì sao bị cuốn rất kỳ diệu vào không gian này, ta đến chỉ để tìm lại bọn họ, hoàn toàn không có tâm gây rối loạn thế giới vốn có của các ngươi.

Người đá không tin nói:

- Người Vĩnh Dạ thành gian hiểm xảo trá, ta không tin tưởng ngươi chút nào, cút mau, nếu không ta sẽ ra tay liền.

Thấy hắn không tin, Lục Vân hơi suy nghĩ một chút, cười nói:

- Nếu như các hạ hận thù người Vĩnh Dạ thành như vậy, nghĩ nhất định rất hiểu rõ về bọn họ, chi bằng chúng ta thử làm một phân tích xem thử ta có phải là người của Vĩnh Dạ thành hay không.

Người đá nghi hoặc nhìn chàng, nghi ngờ nói:

- Ngươi không thấy như vậy là rất ngu xuẩn sao?

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Từ xưa tới nay, biện pháp ngu xuẩn nhất là biện pháp hữu hiệu nhất. Để làm rõ lai lịch của ta, để ngươi không phải hiểu lầm ta thì làm như vậy cũng là đáng giá.

Người đá nghe vậy, chần chừ rất lâu, cuối cùng gật đầu nói:

- Được, ta sẽ xem thử ngươi có thể xuất ra hoa dạng như thế nào. Đến đây, chúng ta bắt đầu.

Lục Vân mỉm cười tiến lên vài bước, cùng người đá hỏi đáp, tiến hành cuộc khảo nghiệm.

Cũng đúng lúc đó, tại ba địa điểm khác, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh ai nấy hạ xuống, thân ở trong những hoàn cảnh khác nhau, gặp phải những việc đại khái cũng giống nhau. Nói một cách đơn giản, đây là một thế giới kỳ diệu có tám khu vực. Diệp Tâm Nghi, Hải Nữ, Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh sáu người ai nấy tiến vào những khu vực khác nhau trong bảy khu vực bên ngoài, gặp phải một số chuyện chưa từng thấy, chưa từng nghe. Muốn tiến vào khu vực ở giữa trung tâm, sáu người tất phải tìm được cửa giới hạn, trước mắt thì Hải Nữ đã tiến vào rồi, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh cũng ai nấy tự tìm được rồi, duy chỉ có Diệp Tâm Nghi tung tích không rõ ràng, Lục Vân gặp phải một người đá cố chấp. Cuối cùng sáu người có thể gặp lại nhau không, gặp trong tình hình như thế nào, điểm này ai cũng không có lời giải đáp. Ngoài ra, đây là một thế giới như thế nào, bên trong còn ẩn chứa những bí mật như thế nào?


Gió lạnh thấu xương, tuyết bay rợp trời.

Phía Nam cách Thiên Nữ phong chừng vài dặm, một bóng hình cô đơn đang đứng yên lặng trong gió tuyết, bóng hình đó không hề nhúc nhích chăm chú nhìn về tượng băng thần nữ trên ngọn Thiên Nữ phong, ánh mắt ẩn chứa vài phần than thở. Trên ngọn Thiên Nữ phong, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đã sớm phát giác, nhưng hai người lại không hề ngăn cản, chỉ im lặng quan sát, ai ngờ chỉ chớp mắt đã trôi qua mấy canh giờ, người đứng nhìn kia không hề thay đổi chút nào, hệt như không biết mệt mỏi, trong mắt ngoài tượng băng thần nữ ra thì dường như đã không còn có bất kỳ chuyện gì nữa rồi.

- Hoa Hồng, cô nói xem người kia nếu thật sự là tình lang của người phụ nữ này thì giữa bọn họ không phải đã quá thê lương sao?

Thở dài u oán, Mẫu Đơn hơi cảm xúc cất tiếng hỏi.

Hoa Hồng vẻ mặt kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:

- Nếu hôm qua Thiên Lân nói là thật, người đàn ông này thật sự có thể tính là một người đáng thương.

Mẫu Đơn khổ sở nói:

- Tạo hóa trêu ngươi, đây có lẽ là một ví dụ tốt nhất.

Hoa Hồng nói:

- Không trải qua trắc trở thì làm sao có thực lực của ngày hôm nay?

Mẫu Đơn nhìn Ngạo Thiên Quân Vương trong gió tuyết, khẽ than thở:

- Có lẽ điều mà lão ta thực sự mong ước hoàn toàn không phải là thực lực mà là một tình yêu tha thiết, chất phác.

Hoa Hồng u oán thở dài lên tiếng:

- Có lẽ vậy. Nhưng yêu càng nhiều thì hận càng lớn, nếu không sao lão lại muốn giết hết người thiên hạ?

Mẫu Đơn đáp:

- Đó có khả năng chỉ là một loại phương thức phát tiết của lão, tuy sai lầm rất sâu xa nhưng lại khiến người ta phải tiếc hận.

Hoa Hồng không nói, dường như đồng ý với lời nói của Mẫu Đơn, trên Thiên Nữ phong lập tức yên lặng hẳn. Lúc này, bầu trời xa xăm bay đến một đám mây đen, hiện lên rõ ràng trong gió tuyết, không bao lâu đã đến gần Thiên Nữ phong.

Ngạo Thiên Quân Vương di động thân hình, ánh mắt đang chăm chú nhìn từ từ chuyển đi, lạnh nhạt nói:

- Ngươi là ai?

Đám mây đen thu lại, hóa thành một bóng người xuất hiện bên trái Ngạo Thiên Quân Vương cách chừng vài trượng, không ngờ chính là Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên với tướng mạo quái dị.

Chăm chú nhìn Ngạo Thiên Quân Vương, Hắc Bạch Điên lạnh lùng trả lời:

- Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên, ngươi có nghe qua cái tên này chưa?

Ngạo Thiên Quân Vương nhìn lão một lúc, lạnh lẽo nói:

- Có nghe qua, đến đây có chuyện gì?

Hắc Bạch Điên đáp:

- Trên đường qua nơi này, thấy đặc biệt nên nhìn qua thôi.

Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo nói:

- Ngươi đã thấy qua rồi, có thể rời đi đi.

Hắc Bạch Điên ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo nói:

- Ngươi rất kiêu ngạo.

Ngạo Thiên Quân Vương nhìn lão, hỏi ngược lại:

- Ngươi không phục phải không?

Hắc Bạch Điên thân thể chấn động, né tránh ánh mắt của Ngạo Thiên Quân Vương, thản nhiên đáp:

- Ta chỉ ngưỡng mộ đại danh Ngạo Thiên Quân Vương đã lâu, muốn nhìn cho rõ một chút.

Mặt không đổi sắc, Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo như băng nói:

- Hiện nay đã nhìn rõ chưa?

Hắc Bạch Điên phản bác lại:

- Như có như không, không phân biệt được dễ dàng.

Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Có lẽ sau khi giao đấu rồi ngươi sẽ có ấn tượng sâu sắc hơn với ta.

Hắc Bạch Điên ánh mắt thất kinh, cảnh giác nhìn Ngạo Thiên Quân Vương, nói sang chuyện khác:

- Phong ấn nguyền rủa sắp sửa khai mở, ngươi lúc này gia nhập vào có thể nói không phải là thỏa đáng.

Ngạo Thiên Quân Vương đáp:

- Nếu như ngươi biết rồi thì lúc này bỏ đi còn chưa muộn.

Hắc Bạch Điên hơi tức giận, hừ giọng nói:

- Ta chỉ nhắc nhở ngươi, chớ quá đắc ý. Một khi phong ấn đã mở ra rồi, thần thoại thời thượng cổ sẽ tái hiện nhân thế.

Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lùng trả lời:

- Nếu như lòng ngươi còn ý tốt, hà cớ gì phải lấy cái tên Tử Vong thành chủ?

Một câu hỏi ngược khiến Hắc Bạch Điên không còn gì để trả lời, liền tức giận hừ một tiếng rồi bay khỏi đó. Ngạo Thiên Quân Vương không thèm để ý đến, tiếp tục chăm chú nhìn bức tượng băng Thần Nữ, khuôn mặt hiện lên tình cảm êm ái hiếm thấy. Thời khắc đấy, lão dường như trở về lại thời trước đây, trước mắt xuất hiện một nụ cười xinh đẹp tuyệt vời, ánh mắt sáng rỡ ẩn chứa ngàn vạn tình cảm.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-971)