Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đạo Độc Hành - Chương 0397

Đại Đạo Độc Hành
Trọn bộ 2323 chương
Chương 0397: Thành thanh thần kiếm quần tiềm sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-2323)

Siêu sale Lazada


Lạc Ly nói: "Du Du ngươi cũng đừng nóng lòng luyện chế, chầm chậm cũng xong!"

Lục Chu cùng Phong Tử Hư nhìn nhau, như thế thì tốt quá, những đan dược bình thường này, bọn họ chỉ có thể bán đổi lấy linh thạch. Bây giờ có Bạch Du Du dùng Chúng Sinh Lâm ba mươi sáu đan bảy mươi hai dịch trao đổi, giá trị lập tức tăng lên mấy lần, rất thích hợp.

Cứ như vậy mọi người chọn ra một ít đan dược khẩn gấp, số còn lại giao hết cho Bạch Du Du.

Mọi người đi tiếp về trước, tiến vào kho thứ ba.

Mở cửa kho ra, bên trong là đủ loại pháp khí, có hơn một ngàn sáu trăm kiện; câu, tiễn, chuy, phủ, côn, châu, kính, chung, hoàn, tác, phiến, tán, kì, phiên, bát, bình, đâu, túi... cái nào cũng có.

Nhìn thấy những pháp khí này, mọi người lắc đầu, với bọn họ thì những pháp khí này không còn sức hấp dẫn là mấy, cũng chỉ dùng để đổi linh thạch.

Lục Chu đột nhiên nói: "Mọi người chia nhau những pháp khí này đi. Các ngươi đừng thấy nó vô dụng. Tu luyện Kim Phù Đồ cần tiêu hao rất nhiều tài liệu hệ kim.

Những pháp khí này chất lượng thượng thừa, đều tinh tế từ huyền thiết kim tinh, vừa hợp để mọi người tố thân khi tu luyện Kim Phù Đồ!"

Mọi người gật đầu, bắt đầu chia pháp khí, Lạc Ly được chia ba trăm hai mươi mốt kiện.

Sau đó mọi người tiến vào kho thứ tư, sau khi tiến vào kho này thì ánh mắt Lạc Ly sáng lên. Chỉ thấy trong bảo khố này xếp một dãy thần kiếm.

Những thần kiếm này được treo trên tường, phát ra đủ loại hào quang lấp lánh chói cả con mắt. Tỉ mỉ xem xét thì tất cả đều là thần kiếm nhập giai, cây nào cây nấy đều như cá lội, mũi kiếm ánh lên hào quang, phát ra hào quang thanh u, có thể chém vỡ mọi thứ!

Thế nhưng ly kỳ hơn là, đây đều là nhất giai thần kiếm, hơn nữa cùng một kiểu dáng, gần như hoàn toàn giống nhau. Thương hải minh nguyệt sát của Lạc Ly lướt qua, rõ ràng có một ngàn lẻ một cây.

Lạc Ly nói ngay: "Ai cũng đừng giành với ta, đây là của ta, vừa lúc Lưu Ly Hải Kiếm ngư quần tiềm sát cần chúng nó làm kiếm dẫn!"

Lục Chu thèm thuồng nhìn lướt qua, nói: "Được, đều là của Lạc Ly ca, chúng ta không giành!"

Lạc Ly đưa tay thu hồi một ngàn lẻ một cây thần kiếm vào trong Thái Sơ Động Thiên, sau đó hắn bắt đầu chuyển linh thạch ra ngoài, nói:

"Kiếm này kiểu dáng nhất trí, cấm chế nhất trí, rất khó cầu được, giá trị ít nhất năm vạn linh thạch một cây. Ta dựa theo giá năm vạn linh thạch một cây đưa linh thạch cho mọi người, coi như ta chiếm chút tiện nghi của các ngươi!

Một ngàn lẻ một cây, trong đó có hai trăm cây là của ta, còn lại là của mọi người, ta đưa cho mọi người bốn ngàn vạn linh thạch, các ngươi tự chia đi!"

Lạc Ly lấy hết ba ngàn vạn linh thạch vừa được chia cùng với linh thạch vốn có nhưng vẫn chưa đủ bốn ngàn vạn, hắn mở thủ trạc trữ vật của Kim Đan chân nhân vừa bị giết ban nãy ra, lấy linh thạch từ trong thủ trạc ra, cuối cùng cũng gom đủ bốn ngàn vạn linh thạch.

Tuy bốn ngàn vạn linh thạch gần như khiến Lạc Ly táng gia bại sản, thế nhưng Lạc Ly vẫn chiếm tiện nghi rất lớn. Ngàn thanh thần kiếm này, kiểu dáng nhất trí, cấm chế nhất trí, vừa lúc có một ngàn lẻ một cây, thứ này quả thật là vạn kim khó cầu.

Hơn nữa Kiếm ngư quần tiềm sát, khi mới bắt đầu thì chỉ cần ba mươi sáu nhất giai thần kiếm là có thể tu luyện.

Nếu tập hợp được bảy mươi hai, một trăm lẻ tám, ba trăm sáu mươi năm, sáu trăm sáu mươi sáu thì có thể tạo thành kiếm trận. Thế nhưng pháp này, lợi hại nhất là dùng một ngàn lẻ một cây thần kiếm để tạo thành kiếm trận, thần kiếm càng nhiều thì uy lực càng lớn.

Tuy rằng Kiếm ngư quần tiềm sát có phương pháp luyện kiếm, có thể luyện những cây thần kiếm khác nhau thành Ngư Quần Tiềm Sát thần kiếm. Thế nhưng kiếm trận hậu thiên luyện hóa có uy lực không bằng kiếm trận tiên thiên nhất trí.

Những cây thần kiếm này đều thuộc về Lạc Ly, những người khác không có phần, những người khác muốn tu luyện pháp này thì phải tìm kiếm, thế nhưng chuyện này chỉ có thể ngộ không thể cầu, đây là nhân tình.

Nếu như Lạc Ly lấy sáu trăm sáu mươi cây, những người khác lấy một trăm lẻ tám cây cũng không phải không thể. Thế nhưng Lạc Ly không làm như thế mà là lấy hết, sau đó lấy ra linh thạch bồi thường cho mọi người.

Kì thật ở một mức độ nào đó, hành động này của Lạc Ly quá hiểm, chiếm hết toàn bộ.

Thế nhưng tu tiên chính là như vậy, là tranh một bước như thế này. Nếu như cố kỵ mọi người, ai nấy đều có phần, vậy thì uy lực của Kiếm Ngư Quần Tiềm Sát sẽ giảm đi ba phần, có lẽ ba phần uy lực này có thể quyết định sống chết của một người.

Lúc này là lúc nên tranh. Lúc trước trên Nam Hải, một mình Lạc Ly đưa trăm vạn linh thạch, rộng rãi hào sảng. Nhưng số linh thạch đó không phải lấy tới tay dễ như thế. Bắt người tay ngắn, mọi người đều nợ nhân tình.

Hiện tại mọi người trả nhân tình, trái lại cao hứng, ai cũng không để ý tới những cây thần kiếm này. Dù sao đều là của hời, cũng vì vậy mà có được ngàn vạn linh thạch, bọn họ trái lại còn thấy kiếm lời, cho nên mọi người đều không có ý kiến.

Thu hồi thần kiếm, Lạc Ly không khỏi hỏi:

"Khinh Phong, những thanh kiếm này là sao?"

Dạ Khinh Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Còn không phải mưu tính của Tường Lân tổ sư! Lần trước cạnh tranh chức chưởng môn thất bại, hắn làm Tịnh Lâm tông trưởng lão. Đúng lúc Lương Châu Man Hoang địa vực phát hiện mỏ Thái Ất Nguyên Kim rất lớn. Hắn lợi dụng chức quyền, thu thập Thái Ất Nguyên Kim, luyện chế thành ngàn thanh Kiếm Ngư Long Quy Kiếm!

Nói dễ nghe là mượn chuyện này để thống nhất tiêu chuẩn chế thần kiếm của Tịnh Lâm tông. Nhưng thực ra ai mà chẳng biết những thứ này là chuẩn bị cho Phạm Vô Kiếp, dùng thứ này để nịnh bợ Phạm Vô Kiếp."

Thì ra là như vậy, không ngờ những thứ này là do Tường Lân chân quân chuẩn bị cho Phạm Vô Kiếp, không ngờ hôm nay có biến hóa, hắn còn chưa kịp hiến vật quý thì đã tiện nghi cho Lạc Ly.

Lục Chu cười ha ha nói: "Tốt, tốt, Lạc Ly ca, thật tốt quá, nên như thế, tránh tiện nghi tên kia, cái gì mà yến tước khó hiểu chí hồng hộc, ta khinh!"

Lạc Ly nhìn những thần kiếm này, nói: "Đa tạ, Vô Kiếp sư thúc!"

Mọi người đi tiếp tới kho thứ năm, vừa mở ra thì thấy trong đó đúng là kho thần lôi, đáng tiếc thần lôi trong này đều bị cưỡm sạch, không biết là bị ai lấy đi mất, nhất là hai viên Thiên Kiếp lôi mà Dạ Khinh Phong muốn lấy cũng không thấy tung tích.

Mọi người thở dài một tiếng, hết cách rồi, chỉ có thể như vậy, vận may không đủ.

Mấy kho hàng phía sau cũng đều trống trơn, không còn sót lại cái gì. Lạc Ly nhìn kho hàng này, dưới Thương hải minh nguyệt sát, Lạc Ly phát hiện thần lôi trong kho thần lôi đã bị lấy đi ít nhất mấy thắng trước, Dạ Khinh Phong sao có thể không biết, hắn nói tới đây tìm thần lôi chỉ là ngụy trang, mục đích của hắn đó là sau khi tới kho hàng thì núp ở đây tị nạn.

Quả nhiên, Dạ Khinh Phong thuận lý thành chương nói: "Bên ngoài rất hỗn loạn, chúng ta cũng không có thần lôi, không thể đánh bại Kim Đan chân nhân kia để thông báo cho Hỗn Nguyên tông.

Lục Chu lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không được, không được! Vạn nhất bị người ta ngăn ở cửa vào thì chúng ta sẽ trở thành rùa trong thúng, không còn chỗ trốn!"Mọi người hãy nghỉ ngơi ở đây đi. Bảo khố này rất an toàn. Chúng ta chờ chuyện này qua rồi thì mới rời khỏi nơi này."

Dạ Khinh Phong nói: "Không sao cả, nếu như bị chặn cửa vào thì ta còn có thể kích hoạt một đạo pháp lệnh, Càn Khôn thế giới sẽ đánh văng tất cả sinh linh khỏi bảo khố, chúng ta sẽ không bị người ta úp thúng ở trong này.

Nơi này được Tịnh Lâm tông ta luyện hóa nhiều năm, có nhiều tầng bảo vệ, ngoại trừ Hóa Thần Chân tôn có thể tìm thấy thì những người khác đều không thể tìm thấy chúng ta!"

Lục Chu sửng sốt, gật đầu nói: "Nói như vậy thì nơi này đúng là nơi tốt, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây."

Bạch Du Du nghiêm túc nói: "Không, không chỉ chúng ta. Mọi người nên cứu thêm người tới đây tị nạn, sống một người thì bớt chết một người!"

Phong Tử Hư nói: "Ài, có câu một lần ban ân là một lần rước thù hận, có một số người không thể cứu, nếu cứu thì sẽ hóa thân thành sài lang đòi ăn thịt người!"

Bạch Du Du lắc đầu nói: "Không, cứu một người hơn xây bảy tháp phù đồ, Lạc Ly ca, ngươi nói xem?"

Lạc Ly suy nghĩ, đây đúng là lúc tích cóp công đức, có chuyện tốt mà không làm thì mới là kẻ đần!

Lạc Ly nói ngay: "Cứu! Khinh Phong, lúc này ngươi cứu một tu sĩ mười một tả đạo thì sẽ để lại một thiên duyện, tương lai sẽ nhiều trợ lực hơn!

Suy cho cùng, nơi này là địa bàn của Hỗn Nguyên tông, bọn họ không làm căng được, cuối cùng chuyện này cũng qua đi, Tịnh Lâm tông vẫn tồn tại, mà tương lai ngươi chính là người thừa kế!"

Nghe vậy, ánh mắt Dạ Khinh Phong sáng lên, nói: "Đúng vậy, cứu!"

Lạc Ly gật đầu, phóng thích Thương hải minh nguyệt sát ra bên ngoài, cảm ứng mười dặm, sau đó nói:

"Ta đi ra ngoài cứu người, các ngươi bảo vệ cửa vào bảo khố, mọi người cẩn thận!"

Lục Chu đứng dậy nói: "Ta cũng đi!"

Lạc Ly kiên quyết nói: "Không, ngươi không được đi, ngươi trấn thủ bảo khố. Người nhiều thì chuyện cũng nhiều, tu sĩ không nghe hiệu lệnh, giết!

Du Du, ngươi thả vài con động vật nhỏ đi theo ta để dẫn đường cho bọn họ! Các ngươi yên tâm, ta nhất định không sao!"

Hắn không để Lục Chu đi theo, như vậy sẽ chia mất một phần thiện công của hắn.

Sau đó Lạc Ly biểu diễn Ám lưu vô hình sát, hóa thành vô hình, đám người Lục Chu cũng không kiên trì đòi đi theo Lạc Ly nữa.

Nói chuyện xong, Lạc Ly đi tới cửa vào bảo khố, sau đó lặng lẽ rời khỏi bảo khố.

Dưới cảm ứng của Thương hải minh nguyệt sát, hắn nhanh chóng tìm được một đám tu sĩ chạy loạn khắp nơi, nhẹ giọng gọi:

"Đứng yên!"

Những tu sĩ đó nghĩ rằng bị kẻ địch ngăn chặn, lập tức vung phi kiếm pháp khí, muốn đại chiến.

Lạc Ly quát: "Các ngươi nhìn xem ta là ai! Ta tới đây cứu các ngươi đây!"

Mấy ngày trước Lạc Ly đại chiến, gần như không ai không biết Lạc Ly. Mấy người nọ thấy đó là Lạc Ly, lập tức mừng rỡ như điên, trong lúc tuyệt vọng thì cứu tinh xuất hiện, lập tức quỳ xuống hô lên:

"Thượng sư, Hỗn Nguyên tông thượng sư Lạc Ly, cứu mạng, cứu chúng ta với!"

Những tu sĩ này quỳ xuống liều mạng dập đầu, lúc nguy nan có người tới cứu mạng, đúng là vạn phần biết ơn.

Lập tức mấy đạo thiện công tụ tập trên người Lạc Ly, Lạc Ly nói:

"Cường địch xâm nhập, phong ấn Tịnh Lâm tông, chúng ta không thể truyền tin tức trở lại Hỗn Nguyên tông. Thế nhưng thân là đệ tử Hỗn Nguyên tông, ta sẽ không để bọn họ giết tu sĩ dưới trướng Hỗn Nguyên tông, các ngươi đứng lên, đi theo ta, ta dẫn bọn ngươi đi tới nơi an toàn, có thể giữ lại tính mạng!"

Mọi người lập tức mừng rỡ như điên, ai nấy đều dập đầu, sau đó đứng lên, Lạc Ly chỉ một ngón tay, một con chuột nhỏ xuất hiện, nói: "Các ngươi hãy đi theo nó, ta đi cứu những người khác!"

Những tu sĩ này đi theo con chuột đến bảo khố, Lạc Ly đi theo chỉ dẫn của Thương hải minh nguyệt sát, tiếp tục đi cứu người khác.

Phía xa có chiến đấu, dù không kịch liệt thế nhưng toàn bộ sơn môn Tịnh Lâm tông, khắp nơi đều có tiếng nổ mạnh do chiến đấu. Phạm Vô Kiếp cùng những tổ chức chống cự lại đã biến mất hết, hiện tại đối phương đang tìm bắt giết những tu sĩ còn sót.

Lạc Ly dùng Thương hải minh nguyệt sát, trong vòng mười dặm, toàn bộ đều nằm trong lòng của hắn, hắn lẩn tránh tu sĩ áo đen, bắt đầu cứu hộ tu sĩ Lương Châu.

Một lần cứu năm ba người, một lần cứu bảy tám người, nhiều lần cộng lại đã cứu hơn năm mươi người.

Những tu sĩ này nhìn thấy Lạc Ly thì vô cùng vui mừng, vốn đã tuyệt vọng, kết quả sống lại trong cõi chết, lập tức quỳ lạy không ngừng.

Có một vài tu sĩ mấy ngày hôm trước tử đấu với Lạc Ly, hiện tại bội phục Lạc Ly, dám cứu hộ thương sinh giữa vô số cường địch, đúng là đại hào kiệt, đại anh hùng!

Còn có tu sĩ lập tức lấy ra linh thạch, pháp khí, bảo vật tặng cho Lạc Ly, bày tỏ lòng biết ơn!

Chuyến này Lạc Ly thu được hai Hoàng giai thiên địa linh vật, còn có mấy chục vạn linh thạch, hầu bao vốn khô quắt lại phồng lên.

Lạc Ly tiếp tục cứu hộ. Một lần cứu vài người. Một ít tu sĩ ẩn náu bị hắn lần lượt tìm ra, nói rõ địa chỉ, được tiểu động vật của Bạch Du Du dẫn dắt, đi tới nơi an toàn.

Thiện công kéo nhau tới, chỉ cốc lát đã tập hợp thành một thiện đức, thu hoạch rất lớn.

Thế nhưng cũng có một số người không phân tốt xấu, Lạc Ly đi nghĩ cách cứu viện nhưng bọn họ lại không hề quan tâm tới Lạc Ly. Người như vậy, Lạc Ly quay đầu bỏ đi, người như thế nào thì mạng như thế đó, chờ chết đi thôi!

Mặt khác Lạc Ly càng ngày càng nguy hiểm. Tu sĩ áo đen tụ ba tụ năm thành một nhóm, tụ bảy tụ tám thành một đội, bắt đầu tìm kiếm tu sĩ Lương Châu còn sống sót. Mấy lần Lạc Ly suýt đụng bọn họ, thế nhưng dựa vào Ám lưu vô hình sát cùng thần thông giữ mạng của Thái Sơ Động Thiên, Lạc Ly tránh thoát bọn họ. Nhảy múa trên lưỡi đao.

Lạc Ly tiếp tục chạy, hắn tự hỏi:

"Ta thực sự thích cứu người? Ta thực sự muốn thu thập thiện công sao?"

"Không, thật ra ta thích cảm giác kích thích này, cảm giác đứng giữa sinh tử. Bơi lội trong cảm giác này, cảm giác kích thích này, mới là theo đuổi của ta!"

"Cho nên ở Thiên Chu đảo ta mang Linh Điệp chủng tử về Linh Điệp tông! Cho nên ở Xương châu ta đi tới Thần Uy tông pháp trận chi địa. Cho nên ở Già La di tích ta muốn ngăn cản quỷ tộc xâm nhập. Cho nên ở Thiên Nhai Hải Các, ta chiến đấu tới giây phút cuối cùng!

Kích thích. Ta muốn cảm giác kích thích này. Đây mới là cái ta thích nhất!"

Cứ như vậy, Lạc Ly tiếp tục cứu giúp, Ngạo Trần tông Liễu Cương, Minh Khí tông Hỏa Thụ đều được Lạc Ly cứu giúp. Số người được Lạc Ly cứu không tới một ngàn thì cũng có tám trăm, trong đó còn có bảy tám Kim Đan chân nhân.

Lúc này Lạc Ly đang cứu hộ năm tu sĩ Cô Chu tông, đi ngang qua một vùng xác, đột nhiên một thi thể ngồi dậy, hô:

"Lạc Ly đại ca, Lạc Ly đại ca, cứu mạng!"

Lạc Ly nghe âm thanh này có chút quen tai, thế nhưng là giọng nữ. Lạc Ly nhìn qua, người nọ căn bản là một khối thi thể, đâu phải là người sống!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2323)