← Ch.500 | Ch.502 → |
Hoàng thành Trung Châu.
Trong căn phòng nghỉ ngơi dành cho quan viên sâu trong thiên lao tối tăm nhất, Hứa Châm Ngôn ngồi đối mặt với quan viên Lễ ti Niên Khanh Thần.
- Hứa đại nhân, ngài cho rằng Lâm Tịch nhất định sẽ đáp ứng trận quyết đấu này?
Niên Khanh Thần nhìn tên tam công tử Hứa gia đã vô thành thục trong triều đình, thỉnh giáo.
- Hắn dĩ nhiên sẽ tới, nhất định như vậy.
Hứa Châm Ngôn cười lạnh:
- Chiến dịch lăng Bích Lạc, thái tử chết đã chặt đứt con đường làm quan của hắn, nếu như lần này lại không dám quyết đấu, như vậy hắn sẽ từ một Tế ti Linh Tế cầm cung hào quang vạn vượng biến thành một người làm cho dân chúng Vân Tần thất vọng vô cùng. Càng trèo cao, càng rơi thảm, ta nghĩ ai ai cũng hiểu đạo lý này. Cho nên, hắn căn bản không thể cự tuyệt lần quyết đấu này, nếu không, hắn nhất định gánh lấy tội danh hèn yếu, bị vứt bỏ hoàn toàn khỏi đế quốc này.
Sau khi dừng lại một hồi, nụ cười lạnh lẽo trên mặt Hứa Châm Ngôn biến mất, càng thêm lạnh lùng nói:
- Quân đội Đại Mãng, Tư Thu Bạch và Văn Nhân Thương Nguyệt đã đoán được điều này, nếu không, tại sao một tin tức như vậy lại truyền khắp Vân Tần chúng ta nhanh như thế?
- Không sai.
Niên Khanh Thần kinh hãi, nghiêm nghị nói:
- Cho dù là quân tình cấp Tiêu Vĩ nhanh nhất của quân đội ta, nếu như truyền từ hành tỉnh Nam Lăng về hoàng thành Trung Châu, cũng phải cần ít nhất năm ngày. Tuy nhiên, phần quân tình này rất quan trọng, cần phải có nhiều cấp thẩm duyệt, sau đó mất nhiều ngày truyền đi, nhưng bây giờ mới chỉ qua vài ngày, mà cả Vân Tần gần như đã biết đến, nhất định tiềm ẩn Đại Mãng đang ở trong Vân Tần ta đã âm thầm tác động. Chỉ là... Hứa đại nhân, Lâm Tịch chống lại Tư Thu Bạch kia có phần thắng hay không?
- Thắng?
Hứa Châm Ngôn lắc đầu, hơi kiên nhẫn nói:
- Niên đại nhân ngươi không phải là người tu hành, nên không rõ chuyện giữa người tu hành. Nói một cách đơn giản, với tu vi hiện nay, nếu như coi Lâm Tịch là một con nghé Vân Tần, vậy Tư Thu Bạch kia ít nhất là một con voi lớn có thần lực ở Đường Tàng. Nguồn suối sức mạnh hồn binh cũng đến từ hồn lực, hai bên lại chênh lệch như vậy, hồn binh cũng không thể bù đắp được. Hơn nữa, hồn binh trường cung của Tư Thu Bạch là cổ binh, một tiễn thủ như hắn hoàn toàn có thể khiến uy lực cây tên bắn ra vượt quá sức mạnh vốn có. Với người như hắn, chỉ cần không để Thánh sư lại gần, vậy hoàn toàn có thể giết chết Thánh sư, hoặc khiến Thánh sư chạy trốn.
- Một bên là một trong những tiễn sư mạnh nhất thế gian này, có thể chính diện chống lại Thánh sư. Nếu như muốn đối phó với người như vậy, hoặc là phối hợp với người tu hành khác, hoặc chờ đến lúc đối phương mất hết hồn lực.
- Tuy nói hắn là Tế ti Linh Tế, cho dù có yêu thú phối hợp cũng có thể coi là một mình quyết đấu, nhưng điều quan trọng nhất là Tư Thu Bạch căn bản sẽ không để hắn tới gần người mình... Tu vi cao thấp khác nhau có nghĩa cảm giác và tốc độ phản ứng cũng khác nhau, dù là né tránh hay bắn tên, Tư Thu Bạch cũng đều nhanh hơn một chút. Trong tình huống quyết đấu như vậy, nếu là Thánh sư, sợ rằng còn có thể mạnh mẽ vọt tới trước người Tư Thu Bạch, giết hắn. Nhưng đáng tiếc chính là trên thế gian này, dù là linh đan diệu dược nào, cũng chỉ giúp người tu hành đột phá đến Quốc sĩ là dừng. Dù cho học viện Thanh Loan không tiếc giá nào ủng hộ hắn, cũng không thể nào có linh đan giúp tăng tu vi Lâm Tịch lên, càng không cần phải nói giúp tu vi Lâm Tịch đạt tới Thánh sư vượt qua Tư Thu Bạch.
- "Thánh" vốn chính là siêu thoát thế tục, không phải sức mạnh con người nữa. Nếu như dựa vào sức mạnh con người mà khiến người ta đạt tới, vậy đó không phải là thánh nữa.
Làm một tâm phúc của người khác, tất nhiên phải biết cách dựa vào nét mặt để có thể đoán được ý tứ thật sự, Niên Khanh Thần tự nhiên cũng không phải ngoại lệ. Nghe được giọng nói của Hứa Châm Ngôn hiện giờ bình tĩnh hơn thường ngày rất nhiều, hắn liền biết đằng sau khuôn mặt trước sau đều lạnh như bức tường thiên lao này, Hứa Châm Ngôn đang vô cùng đắc ý. Ngay tại lúc này, hắn tự nhiên biết nói gì thích hợp.
Cho nên, hắn ta tươi cười, nhìn Hứa Châm Ngôn nói:
- Nói như vậy, Lâm Tịch chỉ cần xuất hiện dưới thành lăng Trụy Tinh, quyết đấu với Tư Thu Bạch... chắc chắn phải chết.
Hứa Châm Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vào thời khắc vinh diệu nhất lại bi thương chết đi, dù hắn chiến hay không chiến, cũng khiến Vân Tần bị sỉ nhục nhiều hơn, sau đó hắn vĩnh viễn sẽ bị sỉ nhục trong sử sách Vân Tần.
...
- Cô thấy thế nào?
Mây đen bao phủ cả núi Ngao Giác, bao phủ cả những tòa nhà cao ngất được dùng đá lớn xây, trông giống như lầu canh, nhưng thực chất lại không phải là cầu canh. Một trong những tòa nhà đấy, Trạm Thai Thiển Đường hỏi thiếu nữ Thánh sư Nam Cung Vị Ương đang đứng bên cạnh.
- Hắn nhất định sẽ đi.
Nam Cung Vị Ương trực tiếp nói, rất giống phong cách của nàng.
Trạm Thai Thiển Đường gượng cười, nói:
- Ta cứ cho rằng câu đầu tiên của cô sẽ là: Ta sẽ đi lăng Trụy Tinh giết chết Tư Thu Bạch.
- Đây là một đề nghị tương đối tốt.
Nam Cung Vị Ương cau mày, tựa như đang suy nghĩ những gì có thể xảy ra, sau đó gật đầu:
- Nhanh chóng giết chết người đó, gọn gàng sạch sẽ, tất nhiên sẽ khiến người cảm thấy sảng khoái, mà nếu người đó chết, Lâm Tịch cũng không cần quyết đấu nữa. Chẳng qua ta đã thấy tên của người đó, cho dù muốn giết chết cũng không thể nào nhanh gọn nữa, hoặc giả sử như đã ra tay mà hắn ta còn chạy mất... vậy cảm giác của người khác sẽ không còn tốt nữa. Hơn nữa, Lâm Tịch khẳng định không đồng ý ta làm như vậy, nhất định trách ta lại ra tay. Dù sao, chính người đó đã bắn chết Trưởng Tôn Vô Cương, suýt nữa cũng bắn chết hắn, nên mối thù này, dù thế nào đi nữa cũng phải để hắn tự báo.
Những gì Nam Cung Vị Ương vừa nói rõ ràng nhiều hơn thường ngày, câu chuyện tựa hồ còn thú vị hơn. Nhưng Trạm Thai Thiển Đường lại không cảm thấy buồn cười, ngược lại còn trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi cũng có lòng tin với trận chiến giữa hắn và Tư Thu Bạch?
- Dĩ nhiên.
Nam Cung Vị Ương cảm thấy rất đương nhiên, chân thành nói:
- Lâm Tịch là một trong những người thông minh nhất ta đã từng gặp. Hắn không phải là đồ ngốc, nếu như hắn đã nhắm vào Tư Thu Bạch, vậy hắn đã hiểu rõ giữa hắn và Tư Thu Bạch chênh lệch như thế nào, nếu như Tư Thu Bạch còn muốn quyết đấu với hắn, hắn sẽ không cự tuyệt... Nếu như không nắm chắc, sao hắn có thể tự đi chết như vậy?
- Nhưng chênh lệch giữa hai bên thật sự là quá lớn, tựu như những gì cô đã nói, cho dù cô có đi, cô cũng chưa chắc giết chết được Tư Thu Bạch.
Trạm Thai Thiển Đường cau mày nói:
- Ta dĩ nhiên biết Lâm Tịch là người thông minh, nhưng ta cảm thấy Lâm Tịch nên tìm cách ám sát hắn, chứ chính diện tỉ thí như vậy, ta thật sự không thể tin được Lâm Tịch có cách giết chết Tư Thu Bạch.
- Nếu như nói lý do, tất nhiên không có lý do gì để tin tưởng hắn. Nhưng ta lại tin hắn.
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn một cái, nói:
- Sống nhất định là Lâm Tịch, chết nhất định là Tư Thu Bạch.
Trạm Thai Thiển Đường gượng cười:
- Nhưng ngay cả ta cũng không tin Lâm Tịch được. Ta thấy trên thế gian này, ngoại trừ cô ra, sợ rằng không còn ai lại tin tưởng hắn như vậy.
- Ai nói không có?
Nam Cung Vị Ương phản bác:
- Ít nhất Trần Phi Dung tin hắn, còn những đồng học của hắn, chắc chắn cũng tin tưởng hắn.
...
Nam Cung Vị Ương nói không sai.
Ít nhất còn có Trần Phi Dung tin Lâm Tịch.
- Đại nhân, rốt cuộc ngài đã có thể giết chết kẻ thù đầu tiên của mình rồi.
Khi tin tức đó truyền tới một đội xe đang đi trên đế quốc Vân tần, Trần Phi Dung từ bên trong bước ra, tay cầm một bầu rượu. Nàng nhìn về hướng lăng Bích Lạc cách đoàn xe này không xa lắm, chậm rãi mở nút bầu rượu, thầm nói trong lòng:
- Đại nhân, ta trước hết lấy rượu tế bằng hữu của ngài, ta sẽ chờ tin tức tốt của ngài.
Trần Phi Dung tin Lâm Tịch, nhưng cả Vân Tần này, phần lớn người tu hành và quan viên triều đình đều không tin Lâm Tịch, nhiều người bắt đầu chờ đợi thánh ý.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện hoàng đế Vân Tần lại lựa chọn im lặng tuyệt đối, tựa hồ đây chỉ là cuộc quyết đấu của hai người tu hành Vân Tần bình thường.
Bọn họ lập tức suy đoán được rằng, hoặc là hoàng đế Vân Tần không muốn chạm đến giới hạn cuối cùng của học viện Thanh Loan, hoặc chính là rất muốn Lâm Tịch chết trong trận chiến này.
Hoàng đế Vân Tần vẫn hi vọng Lâm Tịch chết, nhưng rất nhiều quan viên không hi vọng Lâm Tịch chết, không hi vọng Vân Tần vì trận chiến này mà bị sỉ nhục thêm, nên đã có không ít người muốn ngăn cản trận chiến này diễn ra.
Nhưng trong tình huống như vậy, ở quân đội Vân Tần, nhất là ở hành tỉnh Nam Lăng, chỉ có Cố Vân Tĩnh mới có thể ngăn cản.
Cố Vân Tĩnh không ngăn cản trận chiến này.
Từ trước khi chiến dịch nam phạt Đại Mãng phát sinh, vị thống soái già nhất đế quốc Vân Tần này đã âm thầm làm rất nhiều chuyện.
Vào lúc hoàng đế ngầm đồng ý và Văn Huyền Xu phối hợp, tách nam phạt khỏi học viện Thanh Loan, không chỉ không thỉnh cầu các cường giả học viện Thanh Loan gia nhập chiến trường nam phạt, thậm chí còn chèn ép những tướng lãnh xuất thân từ học viện Thanh Loan, không được tới lãnh thổ phía nam của đế quốc. Bởi vì Chu phủ phụ rời đi, bởi vì những trung thần đã chết vì can gián hoàn thượng, nên có không ít quan viên xuất thân từ học viện Thanh Loan đã căm phẫn từ chức, nhưng Cố Vân Tĩnh lại nhanh chóng lựa chọn những đội quân, quan viên cũng như những người tu hành học viện Thanh Loan bị triều đình chèn ép, chiêu dụ vào biên quân Long Xà.
Không thể nghi ngờ đây chính là hành động chọc giận Văn Huyền Xu quyền nghiêng vua dân và hoàng đế ngồi trên ghế rồng, nhưng Cố Vân Tĩnh lại làm như vậy.
Mà bây giờ Cố Vân Tĩnh lại đang làm một chuyện còn to gan hơn... gạt trừ hết mọi chướng ngại, chờ Lâm Tịch xuất hiện ở lăng Trụy Tinh.
...
...
Tất cả tướng sĩ Vân Tần ở lăng Trụy Tinh cũng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Bọn họ vừa hi vọng tên Tế ti cầm cung kia xuất hiện ở lăng Trụy Tinh, lại lo lắng sau khi Lâm Tịch xuất hiện sẽ bị tên tiễn sư phản quốc kia giết chết trước mặt bọn họ, vừa không hi vọng Lâm Tịch sẽ tới.
Nhưng tâm tình mâu thuẫn này lại không tồn tại quá lâu.
Không bao lâu sau khi Cố Vân Tĩnh và thuộc hạ của ông ta tới thành lăng Trụy Tinh, cũng là lúc ánh mặt trời giữa trưa chói chan nhất, bỗng nhiên có một thanh niên mặc trường bào Tế ti xuất hiện trong tầm mắt tất cả quân sĩ trên tường thành lăng Trụy Tinh.
Trong lúc nhất thời, tất cả quân sĩ Vân Tần đang đứng trên tường thành lăng Trụy Tinh nhìn thấy bóng người này đều cảm thấy rung động vô cùng.
Các quân sĩ Vân Tần ở trên tường thành, từng người từng người một bắt đầu khom người hành lễ theo nghi thức quân đội với thanh niên càng lúc càng đến gần lăng Trụy Tinh.
Hắn đã tới!
~~o0 0o~~
← Ch. 500 | Ch. 502 → |