← Ch.156 | Ch.158 → |
Long Tiêu Diêu bị một đạo kết giới ngăn cản, đầu tiên cả kinh, nghĩ rằng mình gặp phải cấm chế gì đó do liên minh hai phái bố trí. Hắn không dám tùy tiện đụng vào đạo kết giới kia, tránh kinh động tu sĩ trông coi kết giới, cũng không dám ở tại chỗ này, vì thế hắn cẩn thận men theo kết giới tiềm hành đi tới trước.
Nhưng mà, ngay khi Long Tiêu Diêu tiềm hành dọc theo kết giới một đoạn, hắn phát hiện kết giới kia có dạng hình cầu tròn, hẳn là dùng bảo hộ một phạm vi nào đó. Hắn phát hiện như thế, vốn cho rằng nơi này là động phủ của một vị tu sĩ Phi Thăng Kỳ nào đó của hai phái, lập tức tính rời đi.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, Long Tiêu Diêu liền dừng lại: nơi này ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, không phải trú địa hai phái, không nên có cao thủ hai phái mạo hiểm thành lập động phủ ở chỗ này; Hơn nữa, hắn đã sớm chạm đến kết giới, nếu trong đó có tu sĩ bậc cao thì đã sớm ra tay hủy diệt tiểu nhân vật như hắn rồi, bọn họ làm sao mặc kệ một tên tu sĩ cấp thấp dòm ngó động phủ của bọn họ cho được!
Trong lòng Long Tiêu Diêu không khỏi vừa động, nhớ tới động phủ cổ tu phát hiện ở Hắc Thổ Sâm Lâm, chẳng lẽ mình may mắn đến như thế, lại phát hiện một động phủ bí ẩn do cổ tu lưu lại?
Long Tiêu Diêu lập tức tiềm hành một vòng quanh đạo kết giới kia, phạm vi kết giới bao trùm có đường kính vài trăm thước, cuối cùng phát hiện kết giới có một con đường ở phía trên. Con đường có đường kính ba thước, đi thẳng lên trên, do tài liệu luyện khí trung cấp gì đó xây dựng thành, hơn nữa cũng có tồn tại cấm chế gì đó, khiến hắn không thể dùng độn thuật đi vào.
Long Tiêu Diêu đi dọc theo con đường lên trên, phát hiện cửa con đường này mở ở sườn núi đá nhỏ, ở cửa đường hầm này có một cái cửa đá nhỏ, cửa đá ở sâu một trượng trong vách núi, từ bên ngoài thì không nhìn ra chút dấu vết nào. Cửa đá cũng có cấm chế bảo hộ, nếu muốn phá vỡ cấm chế, cần phải dỡ bỏ một tầng vách đá bao trùm bên ngoài, sau đó dùng võ lực tiến hành phá vỡ cửa đá.
Long Tiêu Diêu lập tức phủ quyết phương án này: cửa đá làm bằng tài liệu đá cao cấp, hơn nữa có Pháp trận cấm chế tăng cường, không nói hắn có thể dùng sức phá vỡ cửa đá được hay không, nhất định sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, Lại còn làm lộ cửa đá ra bên ngoài, dù cho có ảo trận bảo vệ, cũng có nguy hiểm bại lộ rất lớn, còn không bằng vách đá thiên nhiên bao phủ an toàn hơn.
Long Tiêu Diêu quyết định bắt tay vào kết giới bảo hộ bên dưới, nếu có thể trừ bỏ kết giới ngăn cản, tự nhiên là hắn có thể tiến vào trong đó; Cho dù không thể gỡ bỏ kết giới kia, người ngoài cũng không thể phát hiện, vậy thì tương lai hắn có thể trở về gỡ bỏ kết giới lấy bảo vật.
Định ra kế hoạch xong, Long Tiêu Diêu độn ra khỏi mặt đất, tu luyện khôi phục dưới Pháp trận bảo vệ, sau đó mới chui vào lòng đất nghiên cứu tầng kết giới bảo hộ kia. Hắn vòng vo dọc theo kết giới một lần, dùng Thần Mục tra xét rõ ràng, nhưng không nhìn ra được mắt trận kết giới, có lẽ tu sĩ bố trí Pháp trận cũng là hành gia Pháp trận, giấu mắt trận Pháp trận này ở vị trí đường hầm.
Trước tiên Long Tiêu Diêu mở ra một gian nhỏ ở bên cạnh kết giới, sợ động tĩnh quá lớn, gọi ra Lôi Kiếm đánh về phía kết giới, nhưng mà kết giới gần như không hề có phản ứng. Hắn thu hồi Lôi Kiếm, lại gọi ra Lôi Điện Kiếm đâm vào kết giới.
Lôi Điện Kiếm dùng Bắc Đẩu Kiếm Trận đâm vào kết giới, đồng thời phát động công kích lôi điện kèm theo. Tổ hợp công kích của Lôi Điện Kiếm rõ ràng có uy lực lớn hơn Lôi Kiếm rất nhiều, kết giới lập tức lung lay một trận, mặt đất cũng khẽ run lên. Nhưng đạo kết giới này cũng chỉ lung lay một cái, liền khôi phục bình thường, dường như không có ảnh hưởng gì.
Long Tiêu Diêu thấy vậy nhíu mày, từ tình huống trước mắt mà xem, dùng võ lực mạnh mẽ phá đi kết giới, trước không nói có thể dỡ bỏ nó hay không, dù là thành công thì sợ rằng động tĩnh tuyệt đối không nhỏ, rất có khả năng dẫn tới người tu tiên bậc cao khác. Đến lúc đó, sợ rằng dù tính là gỡ bỏ kết giới, chẳng qua CŨNG may áo cho người khác, chẳng những bảo tàng không thể thuộc về sở hữu của mình, còn có thể dẫn đến tu sĩ bậc cao đuổi giết.
Long Tiêu Diêu trầm tư thật lâu, đột nhiên trong mắt chợt lóe sáng, gọi ra Phệ Linh Trùng từ Vạn Thú Lệnh, chỉ huy Phệ Linh Trùng cắn xé đạo kết giới kia.
Kết giới Pháp trận vốn là người tu tiên thông qua pháp tắc đặc thù, điều động thiên địa linh khí ngưng kết thành, nếu thuộc phạm trù linh khí, Phệ Linh Trùng đều có thể cắn nuốt. Mà Phệ Linh Trùng cắn nuốt thuộc loại tằm ăn rỗi, tự nhiên sẽ không phát ra động tĩnh quá lớn.
Long Tiêu Diêu nhìn Phệ Linh Trùng bò lên kết giới điên cuồng cắn xé, đầu tiên là mỉm cười, nhưng không lâu sau chân mày liền nhăn lại.
Tuy rằng Phệ Linh Trùng có thể yên lặng cắn xé kết giới, thôn tính một bộ phận linh khí trên kết giới. Nhưng mà Pháp trận này vẫn cứ vận hành, nó có thể hấp thụ linh khí tự động chữa trị, bổ sung kết giới bị Phệ Linh Trùng cắn xé.
Long Tiêu Diêu đợi nửa canh giờ, im lặng thu hồi Phệ Linh Trùng. Hắn đã nhìn ra vấn đề mấu chốt: cấp bậc Phệ Linh Trùng quá thấp, tốc độ cắn xé kết giới không hơn gì hiệu quả chữa trị của Pháp trận, cho nên vẫn không thể phá giải được kết giới.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu cũng không cảm thấy uể oải, dù sao hắn đã phát hiện bảo tàng thần bí này, hơn nữa cũng tìm được biện pháp phá bỏ kết giới. Nơi này bí ẩn như thế, những người khác không thể phát hiện ra được, chỉ cần Phệ Linh Trùng thăng lên cấp ba, hắn tin rằng có thể phá bỏ kết giới này.
Lúc này Long Tiêu Diêu độn lên mặt đất, khôi phục chân khí đã tiêu hao, hắn tiếp tục dùng độn thuật đi ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn.
Độn ra khỏi phạm vi Thập Vạn Đại Sơn, Long Tiêu Diêu lập tức biến mình thành tiểu tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp năm, đi bộ rời xa Thập Vạn Đại Sơn.
Tu vi các tu sĩ hai phái phụ trách bắt lính cao nhất không quá Kim Đan Kỳ, tự nhiên sẽ không nhìn thấu thuật ảo hóa của hắn. Độn đi dưới mặt đất tiêu hao thể lực gấp mười lần so với bên trên, đi trên mặt đất chẳng những có tốc độ nhanh hơn nhiều, hơn nữa có thể bảo trì thể lực dồi dào.
Hai phái cưỡng ép trưng binh tu sĩ đều có tu vi Trúc Cơ Kỳ, hắn dùng tu vi Luyện Khí Kỳ xuất hiện vẫn rất an toàn. Nếu không phải khu vực này có người yêu thú, độc trùng hoành hành, gần như không có tung tích người phàm, hắn đã biến thành hình tượng người phàm đi khỏi chốn thị phi này.
Tuy nhiên, Long Tiêu Diêu vẫn có chút quan tâm tới kết quả Chính - Vu đại chiến, trong lòng hắn hy vọng hai bên là cùng nhau bị thương. Không phải là hắn vui mừng trên họa của người khác, mà là nếu bọn họ cùng nhau chịu thiệt, trong thời gian ngắn không có năng lực bận tâm quản lý Thập Vạn Đại Sơn, hắn vẫn hy vọng có thể tiếp tục săn trộm ở Thập Vạn Đại Sơn. Hơn nữa, kết quả hai bên cùng thiệt hại, sẽ làm bảo tàng do hắn phát hiện càng thêm an toàn.
Long Tiêu Diêu đi ra cách Thập Vạn Đại Sơn trăm dặm, dùng tu vi Trúc Cơ bậc thấp bay về phía phường thị cỡ trung cách Thập Vạn Đại Sơn hơn ba trăm dặm, sau khi tiến vào phường thị, hắn từ chỗ cò mồi biết được kết quả Chính - Vu đại chiến đúng như hắn dự liệu, hai bên cùng thiệt hại xong chuyện, hơn nữa tử thương hai bên còn nghiêm trọng hơn xa hắn tưởng tượng.
Long Tiêu Diêu may mắn mình bỏ chạy trước tiên, đồng thời trong lòng không khỏi bắt đầu tính toán có nên trở về Thập Vạn Đại Sơn hay không.
-o0o-
← Ch. 156 | Ch. 158 → |