← Ch.059 | Ch.061 → |
Tuy nhiên, xét thấy Tần Lập đối với thành Hoàng Sa một chút không biết, trí nhớ trong đầu cũng căn bản không có bất kì trợ giúp gì, Tần Lập quyết định đi tìm người dẫn đường. Bọn A Hổ khảng định không ở đây, đám thợ săn này căn bản không chịu ngồi yên. Còn nữa, quan hệ với bọn họ cũng chỉ là quen biết sơ sơ, nhất là trong tình huống hiện nay, Tần Lập cảm thấy mình không thích hợp có nhiều tiếp xúc với bọn họ để tránh gây phiền hà.
Tần Lập không có bằng hữu gì ở thành Hoàng Sa, duy nhất có thể nghĩ tới chỉ có Phương Hạo Nam của Phương gia.
Hắn thuê một chiếc xe ngựa, rất nhanh đi đến cửa võ quán Phương Chính, người đến người đi thật náo nhiệt. Tần Lập nghĩ thầm: Lúc này mới đúng là diện mạo vốn có của võ quán Phương Chính chứ!
Tần Lập đi bộ vào, nghe thấy bên trong bẽ quán truyền ra một hồi tiếng hô quát, không khí hết sức sôi nổi. Không ít người bên trong đang mồ hôi như mưa múa máy luyện tập các loại chiến kĩ.
Thời đại này, người thường muốn trở nên nổi bật cũng chỉ có vài cách: nhà giàu có thể đưa con đi học viện, một khi được phát hiện có thiên phú thì lập tức nhận được bồi dưỡng trọng điểm; nếu không chịu được học phí hoặc là trức tiếp đầu nhập các gia tộc trở thành một bộ phận lực lượng cơ sở của gia tộc, có thể tu luyện một ít chiến kĩ cấp thấp cùng tâm pháp, cũng giống nhau dựa vào thực lực chậm rãi đi lên. Nếu không muốn gia nhập gia tộc bị người quản chế, lại không trả nổi học phí cũng chỉ có thể đến võ quán. Nơi này quản lí có chút dễ dãi, độ tự do rất cao, hơn nữa tiền học phí rẻ hơn học viện rất nhiều. Mà quan trọng nhất là ngày thường còn có thể tham gia một số hoạt động do võ quán tổ chức, để kiếm lấy một số tiền nhất định.
Có thể nói võ quán là lựa chọn tốt nhất của những đứa trẻ nghèo khổ. Mà người mở võ quán cũng có hơn nữa là một số đại gia tộc. Tinh anh được bồi dưỡng trong võ quán hầu hết sẽ gia nhập gia tộc. Như vậy cùng với những võ giả gia nhập gia tộc có chút khác nhau về bản chất. Bọn họ chỉ cần ra khỏi võ quán, tiến vào gia tộc lập tức có được địa vị nhất định, đó là điều trước không thể so sánh.
Tần Lập vừa tiến vào liền thấy Phương Hạo Nam cánh tay để trần đang di chuyển trong một đám cọc gỗ, quyền cước thỉnh thoảng đánh lên những cọc gỗ này phát ra những đợt rung động trầm đục. Tần Lập nhìn ra mỗi chiêu thức của Phương Hạo Nam cũng không sử dụng bất kì nguyên lực, nhưng mỗi một quyền đánh lên cọc gỗ sợ là cũng không dưới mấy ngàn cân! Cử trọng nhược kinh, khống chế lực đạo thật tốt. Những cọc gỗ này nhìn qua đều mới tinh, chắc là mới trồng ở đó. Mà Tần Lập có thể kết luận, sau một loạt quyền cước này của Phương Hạo Nam, đám cọc gỗ này khảng định báo hỏng toàn bộ!
Đây là một cao thủ chân chính!
Đều là hai võ giả huyền cấp bậc năm, trong tình huống nguyên lực ngang nhau thì xem ai lĩnh ngộ về chiến kĩ sâu hơn, xem ai khống chế lực đạo tinh chuẩn hơn, vận dùng nguyên lực hợp lí hơn!
Điều này cũng giống như làm việc. Có người dùng xảo kình, làm xong cũng không thấy mệt; mà có người cậy mạnh, làm được một nửa đã mồ hôi như mưa. Cho dù có nhiều khí lực đến đâu cũng không chịu nổi tùy ý dùng.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lại là trọng quyền liên tiếp, như chuồn chuồn điểm nước rơi lên những cọc gỗ. Nhưng mỗi một quyền đều phát ra một tiếng trầm đục, đợi cho Phương Hạo Nam từ trong đám cọc gỗ đi ra, phía sau vang lên một hồi tiếng "roạt roạt".
Tất cả cọc gỗ, toàn bộ giống như rừng cây bị gấu chó tàn phá bừa bãi vậy, bị phá huỷ như cảnh khô củi mục trở thành một mảnh gỗ vụn.
Ba! Ba! Ba!
Gần như tất cả mọi người trong võ quán lúc này đều ngừng mọi chuyện, vẻ mặt hâm mộ nhìn Phương Hạo Nam, dùng sức vỗ tay. Không ít hán tử sảng khoái thậm chí trực tiếp kêu "Hay".
- Ha ha! Thực lực lão Đại lại tiến bộ. Một loạt quyền này quả thực sảng khoái. Không dùng nguyên lực đã có lực sát thương như vậy, ta xem cho dù hai tên thiên tài kia của Tần gia cũng không phải đối thủ của lão Đại chúng ta. Các ngươi nói sao?
- Đúng vậy! Hai tên gọi là thiên tài của Tần gia kia, ở nhà chúng mua sắm bao nhiêu đan dược, ai cũng biết. Không nói gì khác, lúc trước Tần Phong không phải bị một huynh đệ trong tộc thực lực rất yếu đả thương sao? Tiểu tử đó vừa nhìn đã biết chính là một tên mặt trắng, một chút công phu đều là động tác võ thuật đẹp mắt. Ha ha ha!
- Được rồi, đừng nói hươu nói vượn!
Phương Hạo Nam phủi phủi tay, không chút mệt nhọc, cười vang:
- Chúng ta không nói chuyện của người ta. So không được với người ta, người ta mới bao lớn, ta đã lớn thế này rồi. Cho nên các ngươi cố gắng tu luyện đi. Chúng ta cùng người ta không phải đối thủ ở một tầng, chỉ cần các ngươi cố gắng, để cuộc sống tốt hơn một chút, tìm được phụ nữ xinh đẹp làm lão bà là tốt lắm rồi!
- Ha ha ha...
Mọi người trong võ quán phát ra một trận cười vang. Tuy nhiên trong mắt nhiều người đều tràn đầy khát khao cuộc sống mà Phương Hạo Nam vừa nói.
Tần Lập không khỏi thầm bội phục. Phương Hạo Nam này trời sinh thật đúng là một người sảng khoái, có thể hòa mình cùng với những người này xưng huynh gọi đệ, chỉ sợ là trong các công tử đại gia tộc thành Hoàng Sa này cũng chỉ có một mình hắn.
Lúc này Phương Hạo Nam cũng nhìn thấy Tần Lập, lớn tiếng cười nói:
- Tần huynh đệ khi nào có thời gian đến chỗ ta vậy? Ha ha! Mời vào trong!
Mọi người trong võ quán đều nhìn về phía Tần Lập, trong ánh mắt hơn nửa mang theo tò mò. Ngày trước Tần Lập chiến đấu với Tần Phong, tuy bọn họ nghe nói nhưng cũng không biết thiếu niên anh tuấn trước mắt này là con hoang Tần gia kia. Bọn họ thấy Phương Hạo Nam khách khí với hắn như vậy đều rất ngạc nhiên, tuy nhiên lại không có ai đi kên quấy rầy, có thể thấy được uy tín của Phương Hạo Nam ở đây.
Tần Lập vừa cười vừa chắp tay:
- Lần này là tới làm phiền Phương đại ca. Tiểu đệ muốn mua một thanh kiếm, lại không biết trong thành Hoàng Sa này tiệm vũ khí nhà ai tốt. Tìm không được người khác, chỉ có thể đến xin Phương đại ca hỗ trợ.
Những người ở đây nghe xong không kìm nổi sửng sốt, thầm nghĩ thiếu niên này chẳng lẽ không phải là người thành Hoàng Sa? Khó trách cho tới giờ chưa từng gặp hắn, có thể là bạn bè ở bên ngoài của lão Đại.
Phương Hạo Nam nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức cười nói:
- Ha ha! Muốn mua binh khí? Làm sao phải mua, đi! Ta đưa ngươi đi nơi này, ngươi xem cầm được cái gì cứ việc lấy là được!
Phương Hạo Nam nói xong lập tức kéo Tần Lập ra cửa. Đi tới cửa, hắn quay đầu lại, đối với mọi người đang chụm đầu ghé tai, quát lên:
- Đám nhóc các ngươi, đều luyện tốt cho ta. Nếu không ta trở về luyện tập chất các ngươi!
Khi đám học đồ kia than thở, Phương Hạo Nam cười lớn kéo Tần Lập ra cửa, trực tiếp lên một chiếc xe ngựa của Phương gia. Phương Hạo Nam dặn bảo người đánh xe:
- Đi tiệm vũ khí Phương Ký!
Tần Lập vừa nghe tên thì biết tám, chín phần mười là sản nghiệp Phương gia, không khỏi cười khổ nói:
- Phương đại ca! Vậy... không tốt lắm đâu!
- Có gì không tốt! Không phải là một thanh kiếm sao. Thần binh lợi khí đích thật ta không có, tuy nhiên bảo kiếm tầm thường thì không ít. Ta không thích những thứ đó, ta càng thích đại đao! Ha ha! Ta cảm thấy kiếm là để cho con gái dùng. Ha ha ha! Lão đệ, ta không nói ngươi...
Phương Hạo Nam vỗ bả vai Tần Lập, cười ha ha nói.
Tần Lập sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ, tuy nhiên trong lòng hắn thực cảm động. Hắn làm người hai kiếp, tự nhiên nhìn ra được Phương Hạo Nam thuộc loại tính tình hào sảng trời sinh. Hiện tại mình náo có gì đáng giá cho người khác tính toán?
- Đúng rồi, Phương gia không phải kinh doanh đan dược là chính sao? Như thế nào còn đúc binh khí?
Tần Lập có chút tò mò hỏi.
- Hà hà! Huynh đệ, xem ra ngươi thật sự tu luyện đến mụ mẫm rồi, không để ý chuyện bên ngoài. Phương gia chúng ta từ xưa đến nay chính là đan dược, danh tiếng binh khí chỉ so với đan dược kém một chút mà thôi. Nhưng thành Hoàng Sa này, nói đến binh khí không phải ta khoe khoang, thật sự không có ai dám nói tốt hơn so với Phương gia!
Tần Lập nghe xong, cũng không kìm nổi cười khổ. Xem ra quá khứ của "mình" thực sự quá phong bế!
Xe ngựa rẽ mấy góc, rất nhanh dừng ở trước cửa một cửa hàng trung tâm thành. Cửa còn dừng mấy chiếc xe ngựa hoa, Phương Hạo Nam "ồ" một tiếng, lập tức mặt lộ vẻ cười khổ, nói:
- Mẹ kiếp! Tới không đúng lúc. Mấy đối thủ một mất một còn với ngươi đều ở trong này. Nói xong có chút khó xử nhìn qua Tần Lập.
Tần Lập ngẩn ra, nhìn thoáng qua mấy chiếc xe ngựa kia, phát hiện trong đó có hai cái mang dấu hiệu Tần gia, biết bên trong hơn phân nửa là huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ. Tuy nhiên hắn đã đến đây cũng không có lí dó trốn tránh bọn họ. Chẳng qua đây dù sao cũng là địa bàn Phương gia, Tần Lập mỉm cười:
- Nếu không ta đi trước, không cần thêm phiền toái cho Phương đại ca...
Tần Lập không nói như vậy, Phương Hạo Nam thật đúng là muốn tránh đầu sóng ngọn gió. Không nói gì khác, chỉ riêng bản lĩnh gây sự kia của Tần Lập hắn cũng có chút sợ. Lúc trước ở Thượng Quan gia, gắt gao đắc tội với tiểu yêu nữ Mạc Phỉ Phỉ kia, chuyện đó tuy sau này bị ngăn chặn nhưng tất cả những người giới thượng lưu ở thành Hoàng Sa còn ai mà không biết chuyện tiểu yêu nữ Mạc gia bị dọa đái ra quần? Hôm nay đụng phải ở đây, còn không phải thiên lôi gặp địa hỏa, không đánh mới kì quái.
Nhưng Tần Lập vừa nói, Phương Hạo Nam lại cảm thấy cứ thế bỏ đi quả thật qua mất mặt. Ở địa bản mình, lại bị một đám người ngoài dạo chạy... vậy còn ra thể thống gì nữa?
- Cũng không có gì. Đây là cửa hàng của Phương gia, chắc bọn họ cũng không quá phận. Đi, chúng ta đi vào!
← Ch. 059 | Ch. 061 → |