← Ch.113 | Ch.115 → |
- Người đâu!
Triệu Tinh Hà quát nhẹ một tiếng, một bóng người như âm hồn hiện ra tại trong phòng. Triệu Tinh Hà lại một chút phản ứng đều không có, phân phó nói:
- Đi! Ta không quản ngươi dùng biện pháp gì, buổi sáng ngày mai, ta muốn nhìn thấy tên quý tộc nghèo túng chó má chết tiệt... tên là Tần Lập, đến từ Đại Tề quốc kia!
- Dạ!
Người này không hỏi một tiếng, nháy mắt liền biến mất ở trong phòng.
- Chờ một chút! Ngươi quay lại!
Bóng người một lần nữa hiện ra tại trong phòng, lẳng lặng đứng đó chờ phân phó.
Triệu Tinh Hà cau mày, trong lòng nghĩ:
- Nhị đệ khả ái của ta biết chuyện này, hắn sẽ làm thế nào đây? Đúng rồi! Hắn nhất định phái người bảo hộ hắn, sau đó chờ ta đưa tới cửa đi. Hắn biết, ta hận nhất chính là cái tên Tần Lập.
- Hừ! Muốn cho ta mắc câu. Không dễ dàng như vậy!
- Quên đi! Ngươi đi nói cho Lãnh Bình. Cứ nói ta nói, tiểu tử kia làm mất mặt mũi Đại Thanh Bang, bảo hắn lấy danh nghĩa bang chủ ra mặt trả thù đi thôi, vừa lúc cũng danh chính ngôn thuận hơn!
Triệu Tinh Hà nói xong, trong mắt chớp động hào quang điên cuồng, lạnh lùng nói:
- Bảo hắn đêm nay động thủ ngay đi! Nếu không ta sợ đêm dài lắm mộng!
- Dạ!
Ảnh Tử nhoáng một cái như làn gió biến mất ở trong phòng.
- Vẫn là Ảnh Tử dùng tốt! Lúc đi trấn Hoàng Sa nếu mang theo hắn thì tốt rồi. Tên con hoang chết tiệt kia nhất định bị Ảnh Tử giết chết!" Triệu Tinh Hà cúi đầu trầm tư suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì diệt trừ tên quý tộc nghèo túng chết tiệt của Đại Tề quốc cũng kêu là Tần Lập kia.
...
Tại phủ Ngự Tiền Uy Vũ Tả Tướng quân Đỗ Uy, Tướng quân Đỗ Uy mặt không chút biểu cảm ngồi trên ghế gỗ hoàng lê nhìn con trai đứng ở trước mặt mình với vẻ mặt không phục, lão khẽ thở dài một tiếng.
Đỗ Uy có tất cả ba nam một nữ: con cả cùng con thứ thiên phú cũng không tệ, cũng đều chịu cố gắng, hiện tại đều tham gia trong quân đội đảm nhiệm chức vị quan trọng, tiền đồ sáng chói. Người con gái duy nhất Đỗ Vận hiện đang theo học ở học viện đế đô, mười bốn tuổi cũng đã có được thực lực Hoàng cấp bậc chín. Hơn nữa chẳng những võ công xuất sắc, các ngành học khác đều có thể nói là ưu tú. Đỗ Vận cũng có chút danh tiếng, dáng vẻ lại thập phần xinh đẹp, toàn bộ lớp trẻ thượng lưu ở đế đô đều quấn lấy... :
Chỉ có đứa con thứ ba trước mắt này là đủ tiêu chuẩn ăn chơi trác táng. Thiên phú của Đỗ Tử Đằng cũng không thể nói không tốt. Ít nhất nếu như hắn cố gắng dụng công, ở trước hai mươi tuổi đột phá trở thành võ giả Huyền cấp vẫn là không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng tiểu tử này, đến hiện tại cũng chỉ là Hoàng cấp bậc bảy, còn không bằng muội muội hắn. Hơn nữa, cho tới bây giờ cũng không biết chăm chỉ học tập là gì, suốt ngày mang theo bọn nô tài chó má trêu ghẹo con gái nhà lành trên đường phố.
Tuy nhiên có một điểm là tiểu tử này luôn rất có hứng thú đối với công chuyện làm ăn của gia tộc. Sau khi hắn trực tiếp tham gia, chuyện tham ô trước đây giảm bớt rất nhiều, sinh ý cũng có chuyển biến tốt hơn lên.
Thế nhưng vấn đề cũng xuất phát tại đây: hắn là đệ đệ, cho dù không được thừa kế tước vị, nhưng dù sao cũng có thân phận quý tộc. Nhưng hắn suốt ngày tụ tập cùng một đám thương nhân, sau đó ăn chơi đàng điếm đã sớm làm cho rất nhiều người bất mãn. Bao gồm cả Hoàng thượng trong đó, có một lần trong một buổi lâm triều Hoàng thượng đã ngụ ý nhắc đến: phải trông nom con cái của mình, đừng làm những chuyện tổn hại tới thân phận!
Thương nhân ở Thiên Nguyên Đại Lục địa vị thấp, đây là sự thật không cần bàn cãi. Tuy nhiên chính Đỗ Uy cũng không biện pháp gì với đứa con này, bởi vì mỗi lần lão răn dạy Đỗ Tử Đằng, mẫu thân của Đỗ Tử Đằng đều dùng mọi cách cản trở, vì để hậu viện không phát hỏa dần dần Đỗ Uy cũng chẳng quan tâm tới Đỗ Tử Đằng nữa.
Nhưng hôm nay lại không được, buổi chiều Đỗ Uy đã được đám tâm phúc mật báo chuyện xảy ra trên đường phố buôn bán ở thành Thanh Long kia.
Lúc ấy Đỗ Uy vừa nghe nói cũng là giận tím mặt, đừng thấy lão ở nhà răn dạy đứa con như thế nào, đó là chuyện người trong nhà đóng cửa dạy nhau thế nào cũng được. Nhưng nếu như có người ngoài muốn khi dễ con mình, khẳng định Đỗ Uy sẽ không bỏ qua!
Làm một Tướng quân từng trải chiến trường, dưới trướng tới tám vạn trọng bộ binh, Đỗ Uy nhất định sẽ không ngại giáo huấn một chút kẻ dám khi dễ người nhà của mình.
Giáo huấn này đúng có thể là máu chảy đầm đìa!
Nhưng ngay sau đó lão liền cảm thấy sự tình có chút không thích hợp: thiếu niên tên là Tần Lập kia quả thực không có sợ hãi gì lắm. Rõ ràng là một quý tộc nghèo túng của Đại Tề quốc, ở bên này lăn lộn kiếm cơm ăn cũng không phải dễ dàng. Người hơi có chút đầu óc, ai lại ngu dại lựa chọn đắc tội với một thế lực ngầm cường đại nhất của thành Thanh Long chứ? Ai lại không kiêng nể gì chỉ vào một công tử của Tướng quân gia chửi ầm lên như thế?
Tuy rằng thật không ngờ thuộc phe cánh Nhị hoàng tử, nhưng bản năng xuất ra từ chém giết trên chiến trường, vẫn là khiến Đỗ Uy cảm thấy bên trong chuyện này có điều khác thường. Cho nên, hắn quát đứa con ngưng mọi hành động dẫn người đi trả thù. Dùng lời nói ân cần khuyên giải an ủi một hồi. Tuy nhiên, dường như tiểu Tướng quân Đỗ Tử Đằng... không thế nào mua chuộc hắn được.
- Ta cảnh cáo ngươi, chuyện này, tự có Đại Thanh Bang chính bọn nó đi xử lý! Cậu ngươi... hắn không phải không chết sao? Ngươi lội xuống vũng bùn đó làm gì?
Đỗ Uy quả thật có chút bất đắc dĩ, có chút không biết phải nói sao nữa.
Đúng lúc này, từ phía sau bước ra một nữ nhân, chừng bốn mươi mấy tuổi, nhìn không thấy già, khí chất toàn thân cao quý, hai mắt trừng trừng nhìn Đỗ Uy, mắng:
- Ông là người không có lương tâm! Chi phí ăn mặc hàng năm của phủ này, không có thứ nào không phải đệ đệ của ta cung cấp bạc mua? Kể cả ngoại thất ông nuôi ở bên ngoài, bao gồm tiền ông chơi bời trăng hoa, thứ nào không phải Sĩ Thông đưa cho ông? Vậy mà hiện tại Sĩ Thông đã xảy ra chuyện, bị một người xa lạ khi dễ thê thảm như vậy, ông làm tỷ phu... A? Uy Vũ Đại Tướng quân... Chậc chậc, không ngờ ông lại chọn làm rùa đen rút đầu rụt cổ! Lão nương thật sự là mắt bị mù rồi! Hu hu hu... !
Phụ nhân càng nói càng kích động, đến cuối cùng không kìm nổi che mặt mà khóc.
- Là Tả Tướng quân...
Đỗ Uy nhỏ nhẹ giải thích một câu.
- Lão nương quản ông là Tả Tướng quân hay Hữu Tướng quân. Ta chỉ biết là đệ đệ của ta bị người ta đánh đập vô cùng thê thảm, một bàn tay sờ sờ bị chặt đứt. Ông nói xem người nọ có tàn nhẫn không? Đệ đệ của ta đâu có làm gì đắc tội với hắn? Lại ra tay độc ác như vậy!
Đỗ Uy trừng mắt nhìn đứa con đang lộ vẻ mặt chột dạ, thầm nghĩ: còn không phải đứa con bảo bối của ngươi gây họa sao? Ngoài miệng lại nói:
- Bà là phụ nữ trong nhà, biết cái gì mà nói. Bên trong chuyện này rất sâu sắc. Ta hỏi bà, là muốn đứa con, hay là muốn đệ đệ của bà? Nếu bà muốn đệ đệ. Rất đơn giản, lão tử phái hai mươi Chiến Sĩ Đao Phong, tới đó bầm thây tiểu tử kia ra vạn đoạn, nhưng đứa con bà có khả năng cũng bị phế đi!
- Ông nói bậy!
Trong mắt Phụ nhân nước mắt lưng tròng nhìn Đỗ Uy:
- Chuyện này có quan hệ gì với Tiểu Tam?
- Hừ! Có quan hệ gì? Tất cả đều do đứa con bà gây ra họa! Nếu không phải nó đâu có phát sinh trận xung đột này!
Đỗ Uy trợn trừng mắt nói có vài phần khí thế. Phụ nhân nghe chuyện này liên quan đến đứa con của mình, rốt cục bình tĩnh lại vài phần.
Nhỏ giọng hỏi:
- Thật vậy à?
Lại thấy Đỗ Tử Đằng có chút khuất nhục gật gật đầu, sau đó lớn tiếng nói:
- Ta thật không tin tiểu tử kia có cái bối cảnh gì, chỉ là lá gan phụ thân quá nhỏ thôi!
- Ngươi câm miệng cho ta!
Người quát cũng không phải là Đỗ Uy, mà là phụ nhân vành mắt đỏ bừng đang suy nghĩ, bà chỉ vào Đỗ Tử Đằng mắng:
- Ngươi quỳ xuống cho ta!
Đỗ Tử Đằng không sợ Tướng quân phụ thân, nhưng lại sợ mẫu thân của mình nhất trên đời. Trên thực tế, Đỗ gia từ trên xuống dưới đều rất sợ con cọp mẹ này.
Đỗ Tử Đằng thành thành thật thật quỳ xuống, chợt nghe phụ nhân lớn tiếng nói:
- Ngươi là đồ vô danh tiểu tốt! Lão nương còn chưa tính tới ngươi, ngươi lại dám nói phụ thân ngươi nhát gan? Ngươi cũng biết, năm đó lão nương chính là nhờ phụ thân ngươi ở giữa mười vạn đại quân, ba lần vào ra cứu ta ra! Phụ thân ngươi lập bao nhiêu chiến công hiển hách, ngươi có thể kể hết được không? Nếu không phải ngươi là con đẻ của ta, hôm nay với lời nói này của ngươi, ta cũng có thể róc xương ngươi rồi!
Đối mặt với lão nương dữ dằn như thế, Đỗ Tử Đằng lập tức ỉu xìu, thành thành thật thật nói:
- Nương! Con sai lầm rồi, không dám... tái phạm nữa...
- Hừ! Hy vọng ngươi thật sự biết mình sai lầm! Cút vào hậu viện đi, phạt ngươi nửa tháng không cho phép ra cửa! Cút đi!
Nhìn đứa con mặt xám mày tro đi ra ngoài, phụ nhân lập tức thay đổi nét mặt, nũng nịu nhìn trượng phu, dịu dàng đáng yêu nói:
- Uy ca ca...
Đỗ Uy chớp chớp ánh mắt, nhìn thoáng qua hai bên không người, hạ thấp thanh âm nói:
- Người cũng lớn rồi còn làm nũng như vậy, cũng không sợ người ta thấy!
- Thực không có ý tứ! Ông đó nha, càng già càng nhát gan, sức mạnh thời trẻ kia đều cho chó ăn hết rồi sao?
Phụ nhân bĩu môi, khôi phục vẻ mặt cao quý trang trọng, sau đó nói:
- Theo ý của ông mối thù của đệ đệ ta, chúng ta cũng không có thể quản sao?
Đỗ Uy thở dài, nói:
- Không phải không thể quản, nếu như Đại Thanh Bang không ra tay, ta khẳng định sẽ tìm cách khác cho bà! Bà cũng không phải không biết, Đại Thanh Bang là thế lực của Thái tử, bệ hạ có thể không biết chuyện này? Nếu chúng ta nhúng tay vào chuyện này, bệ hạ biết đến nói ta vì cậu em vợ báo thù, nhưng nếu không biết thì sẽ nghĩ về ta như thế nào? Bản thân ta thoáng một cái sẽ bị gán cho là phe cánh của Thái tử!
- Phe cánh của Thái tử có cái gì không tốt, Thái tử chính là đế vương tương lai mà!
Phụ nhân một mực không quan tâm nói.
- Hồ đồ!
Đỗ Uy bất đắc dĩ liếc nhìn ái thê một cái, nói:
- Bà làm sao biết Nhị hoàng tử một chút cơ hội cũng không có? Loại chuyện này, chưa đến phút cuối cùng ai cũng không thể dám chắc được! Hơn nữa ta hiện tại đã đứng vào hàng ngũ, bà nghĩ bệ hạ sẽ bỏ qua cho ta ư?
Cuối cùng chuyện liên quan tới phú quý nhà mình, phụ nhân cũng không ngốc, đau lòng đệ đệ cũng không có thể tống xuất trượng phu đứa nhỏ của mình đi được. Cho nên, nàng xem như tiếp nhận lời giải thích của trượng phu, tuy nhiên vẫn là nói:
- Vậy cứ theo ông nói đi! Mười ngày! Nếu sau mười ngày mà Đại Thanh Bang còn không có động tĩnh, lão nương... lão nương tự mình mang binh đi giết chúng! Hừ! Ta thật cũng không tin, một quý tộc nghèo túng của Đại Tề có thể kiêu ngạo đến đâu chứ?
Đỗ Uy không nói gì nhìn thê tử của chính mình, lắc đầu:
- Đâu cần tới mười ngày, ngay tối hôm nay sẽ có người không nhịn được rồi!
...
Tần Lập cùng Bộ Vân Yên ngồi ở đại sảnh lầu một trong cửa hàng, cách một cái bàn, trên mặt bàn bày một bàn cờ, hai người ngươi tới ta đi đánh đến quên cả trời đất.
- Công tử! Ngươi xác định buổi tối hôm nay bọn họ sẽ phái người tới trả thù à?
- Đương nhiên! Nếu không thì danh tiếng mặt mũi Đại Thanh Bang chẳng phải là vứt hết vào thùng rác sao?
- Vậy ngươi nói, Nhị hoàng tử có thể phái người ngăn chặn hay không?
- Khẳng định sẽ không! Hắn còn cần tiến thêm một bước nhìn xem thực lực của ta. Tuy nhiên, phỏng chừng Hoàng Thượng cũng đang xem đây! Cho nên, chờ hắn thấy rõ thì không còn kịp rồi.
Tần Lập nói xong, cười nhạt:
- Bọn họ đến đấy! Tỷ lên lầu hai, trấn an các cô gái đi.
Trên đường cái ánh đèn chiếu sáng trưng, nhưng không có một bóng người. Khi một đám hán tử hùng hổ đi tới địa điểm được chỉ định, lại phát hiện trước cửa hàng kia một người tuổi còn trẻ nằm trên một chếc ghế bố, đang ngáp, miệng lẩm bẩm:
- Lão tử buồn ngủ quá rồi, các ngươi như thế nào giờ mới tới?
← Ch. 113 | Ch. 115 → |