Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Duy Ngã Độc Tôn - Chương 140

Duy Ngã Độc Tôn
Trọn bộ 956 chương
Chương 140: Diệt ngươi kỳ thật chỉ cần một chiêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-956)

Siêu sale Shopee


Mấy canh giờ sau, trong diễn võ đường lớn nhất của Học viện đã có vô số người, không còn chỗ trống nào nữa!

Gần như tất cả học viên đều có mặt, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng nhìn về phía hai người trẻ tuổi trên lôi đài.

Trong đó, một người đại diện cho toàn bộ học viên trên toàn đế quốc của Cao cấp học viện, thậm chí là đại diện cho Thanh Long Quốc - Tần Lập!

Ngay cả những đệ tử của các gia tộc thuộc phái Thái tử vốn ôm hận ý với Tần Lập giờ phút này cũng tạm thời bỏ qua cừu hận. So với thể diện quốc gia thì những đấu đá bên trong không tính là gì ở những thời điểm như thế này!

- Tần lão sư! Cố lên!

- Tần lão sư, giết tên cuồng vọng kia đi!

- Cho hắn biết ai mới chân chính là thiên tài! Tần lão sư, chúng ta ủng hộ ngài!

Từng trận sơn hô hải khiếu, tất cả học viên của Học viện đều điên cuồng hô lên. Loại tâm tư cộng đồng đối ngoại này cuốn hút tất cả mọi người!

Cái không khuyết thiếu của người trẻ tuổi đó chính là nhiệt huyết!

Mặc dù có người nói nhiệt huyết là thứ không đáng chút gía trị nào bởi vì có nhiệt huyết hơn nữa cũng sẽ có lúc nguội lạnh!

Ai mà không từng có lúc tuổi trẻ, ai lại không từng có lúc nhiệt huyết?

- Chậc chậc, có nhiều người như thế đến tiễn đưa ngươi, tuy rằng đều là một đám phế vật nhưng ngươi cũng có thể kiêu ngạo được rồi!

Vẻ mặt Hạ Hầu Phong ngạo nghễ quét nhìn Tần Lập, thanh âm hắn rất tràn ngập đùa giỡn, nhưng kỳ dị là ngăn chặn toàn bộ âm thanh ầm ỹ của mấy nghìn người trên khán đài, rõ ràng rơi vào tai của mỗi người này!

Cả diễn võ đường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại, tuy nhiên ánh mắt của nhiều người nhìn về Hạ Hầu Phong đều chứa đầy vẻ phẫn hận!

- Trước đừng vội nói lời độc địa, chúng ta hãy nói đến phần thưởng cho người chiến thắng đã!

Tần Lập cười hì hì nhìn Hạ Hầu Phong, lại hỏi:

- Ngươi có dám đánh cuộc không?

Đồng dạng, thanh âm của Tần Lập cũng truyền đến trong tai của mỗi người. Ngồi trên sân, Trần Diệc Hàn cùng một lão già đầu bạc nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra được một chút kinh ngạc!

- Tiểu tử này không đơn giản!

Lão già đầu bạc cau mày nói:

- Hơn nữa hắn cho ta một cảm giác như rất quen thuộc. Không hiểu vì sao mà ta cảm thấy như đã từng gặp qua tiểu tử này ở đâu đó?

- Y huynh mấy năm nay vì truy tìm bí mật bên trong Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn chiến kỹ mà đi khắp các quốc gia thì có lẽ đã từng gặp qua tiểu tử này ở một nơi nào đó, ha ha!

Trần Diệc Hàn khẽ cười một tiếng, thuận miệng nói.

Lão già được gọi là Y huynh nghe được lời này nhãn tình lập tức sáng lên, sau đó trở nên hơi mơ hồ, nhìn Tần Lập trên luyện võ tràng có chút suy nghĩ.

Cái loại thái độ khinh thường, giọng điệu khinh miệt này khiến Hạ Hầu Phong cảm thất cực kỳ phẫn nộ! Hắn dựa vào cái gì mà tin tưởng như thế? Hắn khẳng định là một kẻ yếu đuối chưa đạt tới Thiên cấp, chỉ bằng vào những kẻ cũng yếu đuối như bốn phía kia thì chỉ là rác rưởi mà thôi!

- Đánh cuộc gì? Ngươi có cái gì đáng để ta cá cược?

Hạ Hầu Phong khinh thường cười lạnh nói.

- Ta với ngươi đánh cuộc tính mạng! Ngươi thua, nếu còn có thể sống sót thì ngươi cần hướng về những học viên mà ngươi hoàn toàn không để vào mắt này chân thành nói một câu:

- Thực xin lỗi, ta sai rồi! Các ngươi là thiên tài, ta là đồ ngu!" Sau đó khép cái đuôi của ngươi cút đi thật xa cho ta! Về phần Công chúa, không phải là thứ mà ngươi có thể chạm vào?

Trên mặt Tần Lập lộ ra một nụ cười mỉm.

- Ngươi có dám không?

Những lời này tuy Tần Lập cười cười nói nói nhưng mỗi câu lại chắc như đinh đóng cột!

Khiến cho toàn bộ diễn võ trường lâm vào yên tĩnh. Không ít cô gái phải rơi lệ, rất nhiều nam sinh đôi mắt cũng phải đỏ ửng! Một số nam sinh ngày thường vẫn không vừa mắt với Tần Lập cũng mắng:

- Mẹ nó, ngươi vì sao phải như vậy! Vì sao mà phải nói những lời này? Sau này lão tử làm sao còn hận ngươi được nữa?

- Hận cái rắm, nếu Tần Lập hôm nay chết trận thì ta sẽ lập bài vị trường sinh cho hắn! Ta không quản cha hắn làm cái gì, mẹ nó, ta chỉ biết hắn là vì Thanh Long Quốc chúng ta mà chết trận!

Một nam sinh vừa quan sát vừa nói:

- Ta khinh, ngươi thật mạnh mồm!

Không ai cười nhạo hắn, bởi vì các học viên thiên tài của Thanh Long Quốc lúc này trong lòng đều đau thương và cảm động!

Bọn họ ngu ngốc sao? Không, bọn họ không ngốc chút nào!

Thanh niên kia tuy không toát ra chút khí tức cùng dao động nào nhưng bằng vào biểu hiện của hắn thì những học viên này không khó để nhìn ra đối phương ít nhất có được thực lực Thiên cấp! Muốn lấy thực lực của bản thân, dùng cường độ âm thanh để át đi thanh âm của mấy nghìn người thì nếu không phải cảnh giới Thiên cấp thì căn bản không thể làm được!

Mà thực lực hiện tại của Tần Lập thì bọn họ cũng rất rõ ràng! Đó là Địa cấp bậc bảy!

Địa cấp đánh với Thiên cấp thì có thể thăng sao? Chỉ sợ đa số mọi người nơi này đều lắc đầu! Sợ rằng nhân vật truyền kỳ của Thanh Long Quốc kia, sức chiến đấu vô cùng cường đại cũng không thể được!

Địa cấp so với Thiên cấp có một khe rãnh thật lớn, cũng không phải những nhân tố bên ngoài có khả năng bù đắp được!

Ngay cả Triệu Tinh Hà nghe thấy mà đến cũng lộ ra một nụ cười lạnh! Nhìn về xung quanh, mặc kệ có bao nhiêu người không cam lòng, hắn cũng không thể không thừa nhận, Tần Lập này là một nam nhân, một người đàn ông chân chính! Thậm chí hắn không dám dùng từ không biết sống chết để hình dung về Tần Lập vì hành vi của hắn chính là để giải cứu thân muội của hắn! Vì vãn hồi thể diện cho mấy ngàn nhân tài tương lai của Thanh Lương Quốc!

Một trận chiến này, bất kể thắng thua thì Triệu Tinh Hà cũng có thể tưởng tượng ra rằng tất cả học viên thiên tài của Cao cấp Học viện đều có được lực ngưng tụ cường đại!

- So với trước đây nhất định là sẽ có động lực mà khắc khổ tu luyện hơn mấy lần!

Mà chỉnh thể thực lực của Thanh Long Quốc cũng vì thế mà tăng lên rất nhiều!

Cho nên mặc kệ thế nào, Hoàng thất Thanh Long Quốc đều được Tần Lập mang đến cho thật nhiều chỗ tốt! Điều này, không phải là bất kỳ người nào có khả năng chối bỏ!

Trong con mắt đạm mạc của Hạ Hầu Phong rốt cuộc lộ ra một chút phẫn nộ không thể kìm nén. Hắn lạnh lẽo nói:

- Tốt! Thật là tốt! Tần Lập, nếu ngươi muốn chết như thế thì ta nếu không thành toàn cho ngươi lại có vẻ như ta không có nhân tình! Vậy được, liền theo như ngươi nói đi! Nếu ngươi thua thì ta sẽ giết ngươi! Nếu ta thua, ta sẽ hướng mọi người nơi này xin lỗi! Ta sẽ hướng Công chúa của các ngươi xin lỗi! Không chỉ có thế ta còn thề rằng cả cuộc đời này ta sẽ tuyệt đối không bước vào Thanh Long Quốc các ngươi nửa bước!

Hạ Hầu Phong hít sâu một hơi nói:

- Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi là nam nhân, ta cũng vậy! Đến đây đi, Tần Lập, để ta kiến thức một chút nhân vật truyền kỳ trẻ tuổi nhất của thành Thanh Long, của vị Hầu gia trẻ tuổi nhất rốt cục là miệng lưỡi lợi hại hay là vũ lực cường đại?

Hiển nhiên, thời gian nửa canh giờ qua cũng đủ cho Hạ Hầu Phong hiểu biết hết thảy về Tần Lập! Ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận rằng tên Tần Lập này xứng với hai chữ thiên tài! Trong thế tục này mà mới mười sáu tuổi không ngờ đã có thực lực Địa cấp bậc bảy. Hơn nữa thân phận vẫn là hậu duệ của một quý tộc đã xuống dốc của Đại Tề Quốc!

Trong lòng Hạ Hầu Phong còn có đôi chút hoài nghi về lại lịch của Tần Lập. Thân phận hậu nhân của một thế gia đã xuống dốc, hiển nhiên cũng không khiến hắn thôi nghi ngờ! Bởi vì thời điểm hắn mười sáu tuổi cũng chẳng qua chỉ là một Địa cấp bậc tám mà thôi! Đó lại là kết quả của sự bồi dưỡng về tài lực rất lớn của gia tộc hắn.

Tên Tần Lập này dựa vào cái gì mà có thể cường đại hơn ta? Nhất định hắn cũng giống như ta! Người như thế không thể lưu lại, nếu không tất có đại hoạn ngày sau! Hạ Hầu Phong vốn đã động sát tâm, không ngờ đã buồn ngủ lại có người tới tặng gối đầu! Tên Tần Lập này không ngờ lại không biết sống chết, đề xuất ra loại đánh cuộc thế này với mình!

Tần Lập chậm rãi rút thanh Bách luyện tinh cương kiếm ra, vứt vỏ kiếm sang một bên rồi chỉ kiếm về phía Hạ Hầu Phong, ngón út tay trái ngoắc ngoắc về phía hắn mấy cái rồi chỉ xuống phía dưới!

- Muốn chết?

Từ trong thân thể của Hạ Hầu Phong đột nhiên tuôn ra một cố khí thế kinh thiên, uy áp cường đại lập tức tràn ra.

Mặc dù diễn võ trường này cũng rất lớn, hơn nữa cũng có phòng hộ tráo thủ hộ nhưng học viên ở xung quanh vẫn có thể cảm nhận được loại áp lực sâu sắc này!

- Thiên cấp!

- Đúng là Thiên cấp!

Dù trước đó trong lòng mọi người đều đã có phán đoán nhưng sự thật cũng màng đến cảm giác khác hắn với phán đoán! Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Lập mang theo đầy vẻ lo lắng!

Triệu Thiên Thiên lẳng lặng đứng nơi đó, dường như sự náo động ồn ào xung quanh, ánh mắt của những người khác, đủ loại âm thanh như cũng không có quan hệ gì đến nàng vậy! Trong mắt của nàng, trong lòng của nàng lúc này chỉ có hình bóng của một người!

Trong lòng ngực của nàng có giấu một thanh chuỷ thủ lưu truyền từ thời thượng cổ, được đúc bởi danh gia, cực kỳ sắc bén! Nàng nghĩ nếu Tần Lập chết thì nàng cũng không sống để làm gì nữa!

- Tuy hắn chưa từng nói rằng thích ta nhưng việc hắn làm so với vạn câu nói đều khiến ta còn động tâm hơn, khiến linh hồn ta run rẩy! Đúng vậy! Đây chính là sự lựa chọn của ta!

Trên mặt Triệu Thiên Thiên nổi lên một chút đỏ ửng khác thường!

Vô Âm bên cạnh Triệu Thiên Thiên cũng có chút lo lắng nhìn người bạn thân của mình. Nàng thừa hiểu tính cách của Triệu Thiên Thiên như thế nào! Bình thường thoạt nhìn có vẻ tuỳ tiện, chỉ khi nào đã quyết định chuyện gì thì dù là ai cũng không thể ngăn cản được. Nàng chỉ có thể chờ đợi, hướng về ông Trời để cầu nguyện Tần Lập có thể chiến thắng!

Mặc dù hy vọng này thoạt nhìn có vẻ thập phần xa vời!

- Làm cái gì thực tế đi! Chút khí thế ấy không chút ảnh hưởng gì đến ta đâu!

Tần Lập thản nhiên nói.

- Vù!

Thân mình Hạ Hầu Phong rốt cục động!

Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy!

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đó chính là khí thế lôi đình vạn quân!

Hai tay của Hạ Hầu Phong lăng không dựng lên, hung hăng đánh một quyền về phía đầu của Tần Lập! Mà ở bên ngoài nắm tay của hắn có một tầng hoả diễm bốc cháy vây lấy!

Trong khoảnh khắc nhanh như một tia chớp đó, không khí dường như cũng đều bốc cháy, mọi người đều nhìn chằm chằm!

Một tiếng nổ ầm vang lên!

Một quyền này của Hạ Hầu Phong thất bại!

Không ít nữ sinh đã đem tay lên che mặt không tự chủ được ồ lên một tiếng, giữa những ngón tay còn lộ ra một chút khe hở, sau đó mới thở dài một hơi. Nhưng ngay sau đó trái tim liền co thắt lại.

Thân mình Tần Lập giống như một con thuyền lẻ loi trong cơn sóng dữ, bị thổi đi ở giữa không trung, có vẻ rất chật vật!

Mà tốc độ của Hạ Hầu Phong lại càng lúc càng nhanh, cuối cùng toàn bộ thinh không của diễn võ trường đều bị bao phủ bởi một mảnh cực nóng.

Những học viên mà thực lực mới chỉ ở Huyền cấp đã không thể thấy rõ động tác của hai người. Toàn bộ mấy nghìn người của diễn võ trường nháy mắt đã yên tĩnh như không hề có một ai cả, ngay cả hô hấp cũng không dám quá mạnh, như sợ bỏ lỡ điều gì đó!

- Tiểu tạp chủng! Có giỏi thì đừng trốn, trả đòn đi!

Trong không trung truyền ra một tiếng hét lớn của Hạ Hầu Phong!

- Được!

Một thanh âm trả lời vô cùng đơn giản, tàn ảnh kia lập tức bạo phát ra một mà hào quang màu lam, sau đó một đạo quang mang màu vàng loé lên.

Thân mình Hạ Hầu Phong lại dường như bị hư ảnh kia đá một cước, hung hăng bị đánh bay đi. Thân mình như một con tôm lớn, văng mạnh về phía sau.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-956)