← Ch.144 | Ch.146 → |
Trên Huyền Đảo, một nơi có tiếng nhất ở vùng đất thần bí!
Nơi đó linh khí nồng đậm, canh sắc tuyệt đẹp, giống như tiên cảnh!
Nếu như đứng trên một đỉnh núi lớn, từ xa quan sát Huyền đảo, toàn bộ địa hình của Huyền đảo nhất định hiện ra giống như một con rùa khổng lồ!
Đỉnh cao nhất của Huyền đảo, bên đó có đầy cả bốn chân, nơi cực xa còn có một khu vực hẹp dài, nơi đó chính là phần đuôi rùa lớn.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Tên Huyền đảo có xuất xứ từ Huyền Vũ!
Các nơi thần kỳ trên Huyền đảo cũng là nhiều không thể đếm được.
Mà trong đó, nơi Tứ Quý cốc sư môn của Thượng Quan Thi Vũ, cũng tuyệt đối là nơi rất đặc thù ở Huyền đảo.
Những nơi khác của Huyền Đảo, bốn mùa xanh quanh năm, bất luận khi nào xuân ý cũng dạt dào.
Mà ở Tứ Quý cốc, một năm bốn mùa cũng cực kỳ rõ ràng!
Mùa xuân vạn vật đâm chồi nảy lộc, một vùng xanh tươi, rồi sau đó trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết; tới mùa hè khí hậu bắt đầu trở nên nóng bức, ánh nắng mặt trời chiếu vào người gây uể oải, không muốn nhúc nhích, vạn vật trở nên có sức sống bừng bừng; Đến mùa thu, đủ loại màu sắc khắp núi đồi, thu thủy lại yên tĩnh như đầm, rồi sau đó lá cây rơi rụng, rồi một vùng tiêu điều tiến vào mùa đông; Toàn bộ Huyền đảo cũng chỉ có Tứ Quý cốc mới có thể thấy tuyết, tuyết bay tán loạn, màu bạc bao bọc, trong thiên địa chỉ còn lại một màu trắng thuần khiết!
Thậm chí có rất nhiều người ở các nơi trên Huyền đảo, vì muốn xem tuyết, mùa đông sẽ đặc biệt chạy tới Tứ Quý cốc để du ngoạn. Khí hậu rét lạnh, đối với người có thực lực mạnh mẽ mà nói, ngược lại là một loại lạc thú.
Sư môn của Thượng Quan Thi Vũ tên là Tứ Quý môn! Trên Huyền đảo, môn phái này nói lớn thì không lớn, cũng không tính như một môn phái cỡ trung. Toàn bộ số người ước chừng có một ngàn người, trong môn phái nhận nữ tử là chủ yếu, nam đệ tử chỉ là cực nhỏ.
Sư phụ Diệp Thiển Dục của Thượng Quan Thi Vũ trong Tứ Quý môn có địa vị rất cao. Bà là một trong sáu trưởng lão cũng là trưởng lão trẻ tuổi nhất. Hơn nữa, vào ba năm trước sau khi bà trở lại Huyền Đảo, thành công đột phá cảnh giới Phá Thiên. Hiện tại, bà đã đạt tới cảnh giới Hợp Thiên!
Môn chủ Tứ Quý môn đã bế quan nhiều năm, nghe nói hiện tại rất có thể đột phá cảnh giới Dung Thiên, đạt tới cảnh giới Chí Tôn! Tuy nhiên, ngay cả Diệp Thiển Dục sư phụ của Thượng Quan Thi Vũ cũng không dám xác định, thực lực vị môn chủ mạnh mẽ kia đến tột cùng đã đạt tới cảnh giới nào.
Từ khi Thượng Quan Thi Vũ đi vào Huyền Đảo thì chưa bao giờ nở nụ cười, suốt ngày che mặt bởi tấm lụa mỏng. E rằng giờ phút này làn da nàng đã trắng nõn nà, nhưng vẫn như trước không thay đổi quyết định trước đây. Một ngày hắn không tới đón mình thì khăn che mặt một ngày cũng không tháo ra!
Tuy là như vậy, nhưng dáng vẻ thướt tha, mái tóc như thác nước dài màu đen, một thân khí chất lành lạnh cao quý. Nhất là một tấm lụa che mặt, lại khiến người ta có một loại xúc động muốn xốc nó lên để nhìn.
Gần như tất cả những người đã từng gặp qua Thượng Quan Thi Vũ, đều bị vẻ lạnh lùng của cô gái này gây ấn tượng sâu sắc. Về phần nam đệ tử trong Tứ Quý môn, lại coi nàng như bảo bối, mà các nữ đệ tử đều ganh tị vị tiểu sư muội đến từ thế tục lại vô cùng được sủng ái.
Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện, Thượng Quan Thi Vũ căn bản cũng không quá quan tâm!
Đối với nàng mà nói, trên đời này, có một người để ý, quan tâm, nhớ kỹ nàng cũng đã đủ rồi!
Diệp Thiển Dục nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Thượng Quan Thi Vũ, mỉm cười, tùy ý nói:
- Mấy ngày hôm trước, có đệ tử trong môn phái lịch lãm trong thế tục trở về. Khi hắn đi, ta kêu hắn hỏi thăm về Tần Lập, con đoán thế nào? Tiểu tử ở thế tục kia trái lại rất vui, từ thành Hoàng Sa đi đế đô, thanh danh lan truyền lớn, nghe nói mỹ nữ bên người như mây, mà ngay cả công chúa của tiểu quốc đó cũng dây dưa không rõ ràng với hắn. -
Diệp Thiển Dục dường như nói rất tùy ý. Thật ra bà cũng không dám chắc chắn, gã Tần Lập kia được truyền tụng thành truyền kỳ ở thành Thanh Long, cùng với người mình nhận thức đến tột cùng có phải một người hay không. Tuy nhiên, điều đó cũng không quan trọng, không phải sao?
Thượng Quan Thi Vũ ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn sự phụ một cái, giọng nói lạnh lùng:
- Sư phụ! Ngài muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.
Cho tới nay, Diệp Thiển Dục cũng rất bất đắc dĩ với Thượng Quan Thi Vũ. Về phương diện thiên tư tuyệt hảo của nha đầu kia gần như cũng từ cổ hiếm thấy, học cái gì cũng tiến triển cực nhanh. Ngắn ngủn ba năm thời gian, nàng cũng từ võ giả Huyền cấp bước vào Thiên cấp. Hiện giờ, thực lực nàng đã đạt tới Thiên cấp bậc hai!
Thậm chí ngay cả môn chủ hàng năm đều bế quan, cũng đặc biệt hỏi qua chuyện của Thượng Quan Thi Vũ, cũng liệt thực lực của nàng vào hàng cơ mật của môn phái, cho dù bất cứ ai cũng không được tùy ý truyền bá.
Có đôi khi, ngay cả người sư phụ như bà, cũng cảm thấy có chút ganh tị; Mà về phương diện khác, Thượng Quan Thi Vũ cũng là người có đầu óc. Vô số thiên tài trên Huyền Đảo này, nếu đem những người được gọi là thiên tài ở thế tục giới để so thì căn bản chỉ là một đống rác rưởi! Không ít thanh niên tài tuấn kết giao tốt với Tứ Quý môn, cũng vừa ý với Thượng Quan Thi Vũ. Nhưng theo Thượng Quan Thi Vũ thì dường như đàn ông trên đời này, ngoại trừ Tần Lập, cũng đều chết hết sạch.
Trong mắt nàng căn bản không có người nào!
Hết lần này đến lần khác, từ trước đến nay vẫn chưa ai có thể dám bức bách thiên tài xuất sắc nhất Tứ Quý môn. Bởi vì năm nay nàng vẫn chưa được mười sáu tuổi, cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên cấp!
Thiên tài trên Huyền Đảo cũng không thể nào đánh đồng với nàng!
Chính là bởi vì một số đệ tử có thực lực cường đại của Tứ Quý môn bắt đầu liên tiếp tiến vào thế tục để lịch lãm. Thật ra lịch lãm chỉ là ngụy trang, bọn họ chính là muốn đi vào những cấm địa của thế tục để hái linh dược, sau đó luyện chế đan dược để tăng lên thực lực cho Thi Vũ, làm đảm bảo tốt nhất! Bởi thế có thể thấy được tầm quan trọng của Thượng Quan Thi Vũ trong Tứ Quý môn.
- Thi Vũ, con cảm thấy con còn có thể cùng hắn sao? Chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi, con cũng có được thực lực Thiên cấp. Còn hắn chỉ là một phàm phu tục tử trên Huyền Đảo này.
Thượng Quan Vũ Đồng thản nhiên cắt đứt lời nói của Diệp Thiển Dục:
- Sư phụ, sau này không nên đàm luận về những đề tài này nữa, được không? Hiện tại Thi Vũ chỉ nghĩ tới tu luyện, trong lòng con chỉ có một người đàn ông như hắn trên thế gian, người ưu tú như kẻ qua đường, cũng không quan hệ với con, chỉ cần hắn vẫn chưa nói không muốn con, mười năm con chờ, cho dù trăm năm con vẫn chờ! Về phần bên người hắn có bao nhiêu người phụ nữ. Ha ha, chuyện đó có liên quan gì đến con?
Diệp Thiển Dục trợn mắt há hốc mồm nhìn đồ đệ bảo bối của mình. Thật không biết là nên nói nàng một lòng si tình, hay là mắng nàng ngu xuẩn không thông minh.
- Nhưng một đám phụ nữ bên người hắn sẽ khiến con bị lãng quên, người sống trong ôn hương nhuyễn ngọc (vòng tay đàn bà), làm sao còn có thể quan tâm đến con chứ?
Diệp Thiển Dục cố ý không nói về trận chiến kinh thiên động địa kia của Tần Lập, chuyện đánh bại vị thiếu gia của đại gia tộc Hạ Hầu ở Huyền Đảo, chính là khiến cho nha đầu Thượng Quan Thi Vũ này hết hi vọng.
Nhưng không nghĩ tới, mức độ tuyệt vọng của Thượng Quan Thi Vũ còn muốn nghiêm trọng hơn suy nghĩ của bà nhiều!
- Hắn chỉ cần nói hắn cần con thì con cũng chỉ gả cho hắn! Nếu hắn không cần con thì cà đời này con sẽ không lấy chồng! Đây không phải là ước muốn của sư phụ sao?
Khóe miệng Thượng Quan Thi Vũ hiện lên một chút vẻ tươi cười trào phúng nhàn nhạt, sau đó nhanh chóng biến mất, dường như nghĩ tới điều gì, thấp giọng nói:
- Hơn thế nữa, con tin tưởng hắn!
Diệp Thiển Dục lắc đầu, giờ phút này bà cũng không biết nên nói gì cho tốt lắm. Vốn bà muốn đả kích Tần Lập một hồi, sau đó thuận tiện giới thiệu cho nàng mấy con cháu quý tộc nổi danh trên Huyền Đảo. Những con cháu quý tộc này cũng không phải thứ ăn chơi trác táng gì, mỗi người đều ưu tú hết mức, nhân phẩm võ công đều tốt, tất cả đều là kỳ tài ngút trời!
Hiện tại xem ra, có lẽ nên thôi đi, nếu nói nữa, e rằng ngay cả chính bà cũng sẽ bị Thượng Quan Thi Vũ chán ghét.
Diệp Thiển Dục than nhẹ một tiếng, đứng dậy rời đi. Thượng Quan Thi Vũ trầm mặt tại chỗ, rất lâu không nói, xoay người nhặt một chiếc lá rụng khô vàng, nhắm mắt lại, thì thào nói:
- Ngươi xem, ta lại đứng vững trước áp lực của bọn họ. Bọn họ nói, ta nhất định không tin! Cho dù là thật thì lại thế nào? Ta không quan tâm, ta thật sự không quan tâm.
Nói xong, khóe mắt của Thượng Quan Thi Vũ một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên mặt đất.
- Tần Lập! Ngươi đang ở đâu? Mau tới đưa ta đi! Ta không thích nơi này, một chút cũng không thích! Ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi!
Trăng sáng nhô lên cao, một mình Tần Lập lặng lẽ đứng ở hậu hoa viên trong Hầu phủ, cả người tràn ngập tử khí, giống như một cái khăn che mặt thần bí che kín hắn.
Nhưng tâm tình của Tần Lập thoạt nhìn có chút không tốt, không biết vì sao hôm nay hắn đặc biệt tưởng nhớ về Thượng Quan Thi Vũ quá nhiều. Tuy rằng mỗi ngày hắn đều nhớ, cũng chưa quên, nhưng hôm nay lại không hiểu thế nào, trong đầu toàn bộ đều là bóng dáng Thượng Quan Thi Vũ, vẻ mặt, nụ cười của nàng. Đến cuối cùng, đều hóa thành một đôi mắt tinh thuần linh động thâm tình nhìn mình.
Tình trạng này khiến cho suốt một ngày tu luyện của Tần Lập hoàn toàn không có tác dụng gì.
Hiện giờ trong thành Thanh Long vô cùng yên tĩnh, phe phái của thái tử tạm thời ngừng tranh đấu. Y lão bắt đầu bế quan, đánh vào cảnh giới Phá Thiên, tất cả những cường giả ở đế đô đều ngóng trông một ngày Y lão thành công đột phá Thiên cấp.
Đồng thời, ở trong phạm vi nhất định, Y lão cũng tỏ vẻ tán thưởng Tần Lập. Cũng chính là vì điều này, đám người đảng phái của thái tử Triệu Tinh Hà mới không dám tùy ý ra tay với Tần Lập. Tất cả đều phải chờ sau khi Y lão xuất quan thì mới định đoạt.
Bởi vì khi bế quan, Y lão cũng đã nói qua, lần bế quan này, ít thì một năm, nhiều thì ba năm, mới có thể thấy được kết quả! Vì ngày này, lão đã chuẩn bị rất lâu, gần như là không chút sai sót!
Thực lực của Tây Qua cũng tăng lên rất nhanh, dưới sự trợ giúp của một số lão nhân ở Đại Thanh bang, rất nhanh chóng ổn định thế lực ngầm ở đế đô. Hiện tại hắn cũng đã trở thành nhân vật truyền kỳ ở đế đô!
Cũng giống như Tần Lập, một trắng một đen, cũng được cho rằng là một thế hệ tuấn kiệt trẻ tuổi!
Tuy rằng thực lực Tây Qua xa xa không bằng Tần Lập, nhưng thủ đoạn của hắn cũng không kém một chút nào. Hiện tại nhắc tới hai chữ Tiểu Tây, tất cả những ngưởi ở thế lực ngầm trong thành Thanh Long đều cảm thấy sợ hãi.
Nguyên nhân không có gì khác, lão đại Tiểu Tây còn càng tâm ngoan thủ lạt hơn so với Long đầu Lãnh Bình!
Mặc dù nắm giữ tài chính trong bang, trong tay Tần Lập cũng không thiếu tiền, nhưng gian hàng này, Bộ Vân Yên vẫn đang dụng tâm kinh doanh. Hơn nữa, dưới sự kinh doanh của nàng, việc buôn bán liên tiếp phất lên.
Đối với chuyện luyện đan Lãnh Dao nắm chắc hơn so với trước kia. Trong mấy tháng, Lãnh Dao đã hướng tới cảnh giới Huyền cấp bậc chín! Có thể nói là tiến triển cực nhanh!
A Hổ đã thành công đột phá cảnh giới Địa cấp, Bộ Vân Yên cũng đạt tới Huyền cấp bậc ba.
Mà Tây Qua, đồng dạng cũng đạt tới thực lực Huyền cấp bậc chín!
Có thể nói, thực lực tổng thể của những người bên cạnh Tần Lập càng ngày càng tăng!
← Ch. 144 | Ch. 146 → |