← Ch.166 | Ch.168 → |
Hai người đến cơ bản không có ý niệm phân tán ở trong đầu, loại cường giả có cảnh giới Dung Thiên đỉnh như Nhạc Thiên Nhai cũng có thể bị buộc phải tự bạo, Hải Thông Thiên căn bản không có bất cứ sự tự tin nào khi đối mặt với Tần Lập.
Đối với một võ giả mà nói, nếu như ngay cả sự tự tin chiến thắng cũng không có thì thật sự là một chuyện rất đau xót. Nhưng đây cũng chính là sự thật mà hai người không thể tiếp nhận.
Hai người trước chỉ dụng thần thức vô cùng cường đại để quét một lần qua Tiên Nữ Diêu, lại không có phát hiện dị thường nào. Tuy nhiên bọn họ hiện tại cũng hiểu được, trên người Tần Lập kia nhất định có bảo vật nào đó che dấu khí tức, cho nên cũng không xem thường.
Nhìn thấy đám cô bé thanh xuân động lòng người, trên mặt cũng tràn ngập vẻ sợ hãi, Hải Thông Thiên ở không trung quát lên:
- Có người nào trốn ở đây không? Nếu nói thật, ta sẽ cho các ngươi rời đi! Nếu dám nói dối, toàn bộ phải bị thải bổ đến chết!
Hai người dừng ở phía trên bình đài, đôi mắt sáng quắc nhìn một đám cô bé đang khẩn trương vạn phần, khí thế khổng lồ không chút nào buông lỏng mà áp bách họ.
Dưới loại khí thế này, cho dù nói dối, cũng rất dễ dàng có thể nhìn ra.
Nếp nhăn chằng chịt giống như khe rãnh ngang dọc ở trên mặt, Văn trưởng lão híp mắt, nói với giọng điệu ôn hòa:
- Tuy rằng chúng ta không là người tốt gì nhưng nói chuyện luôn giữ lời, chỉ cần các ngươi nói thật thì chúng ta nhất định nói được thì sẽ làm được, đưa các ngươi ra ngoài!
- Thật sao?
Lý Cầm trừng đôi mắt ngập nước, điềm đạm đáng yêu nhìn hai người này nói.
Lập tức, một cô gái khác cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Lý Cầm, biểu tình như là cực kỳ phẫn nộ.
Thậm chí có mấy cô bé không kiềm nổi chửi ầm lên:
- Cái loại bại hoại như ngươi, ân công đã cứu chúng ta, ngươi không ngờ lại muốn bán đứng ân công, ngươi không phải là người mà...
- Bán đứng? Không, vị lão gia gia này vừa nhìn chính là đại nhân vật, ông ấy đã nói, ta tin tưởng. Niên kỉ của ông ấy cũng lớn hơn niên kỉ gia gia ta. Ông sẽ không gạt chúng ta. Lão gia gia! Con nói có đúng không?
Giọng nói Lý Cầm vừa ngọt lại vừa mềm mại, nghe ra vô cùng mê người. -
- Ha ha, tự nhiên, tự nhiên như vậy. Chúng ta sống quá nhiều năm, thế nào có thể lừa các con chứ? Tiểu cô nương, vậy con nói, người đó hiện tại ở đâu? Chỉ cần con nói đúng, lão sẽ đưa con rời đi, thế nào? Chúng ta chỉ có cừu oán với người đó và cũng chỉ muốn báo thù mà thôi!
Giọng nói của Văn trưởng lão cũng trở nên ôn hòa.
- Ngươi không được nói.
- Ngươi là phản đồ! Uổng công đám người chúng ta tín nhiệm ngươi!
- Tiện nhân!
- Đều câm miệng cho ta! Ai còn dám náo động, lập tức ta hấp chết!
Hải Thông Thiên lớn tiếng quát.
Lời này khiến đám thiếu nữ im lặng hơn, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lý Cầm, cũng hận không thể ăn tươi nàng.
- Các người cam đoan chứ?
Lý Cầm sợ hãi nói.
- Ta cam đoan!
Văn trưởng lão giơ tay phải lên, trầm giọng nói:
- Ta thề không thương tổn con! Tiểu cô nương! Nói đi.
- Dạ! Con sẽ nói.
Trong mắt Lý Cầm hiện lên một chút vẻ ảm đạm, khẽ cắn môi dưới, nói:
- Vốn ta không muốn bán đứng hắn. Dù sao hắn cũng đã cứu chúng ta vài lần, nhưng ta muốn về nhà, ta thật sự muốn gặp phụ thân, mẫu thân ta. Ô ô ô!
Nước mắt Lý Cầm theo hai má chảy xuống.
Văn trưởng lão và Hải Thông Thiên muốn gấp không được, hận không thể điên cuồng bóp cổ lắc lắc một lần, để bức hỏi ra. Nhưng bọn lão cũng biết, đối với thiếu nữ còn trẻ này càng dùng sức mạnh, có thể càng kích phát tâm lý phản nghịch của họ.
Điểm này trong nhiều năm thái bổ, bọn họ đã sớm thuộc nằm lòng.
- Đúng! Ta hiểu được. Ta biết con không phải phản đồ, tin lão đi, cho dù con không nói, chúng ta cũng nhất định sẽ tìm được hắn. Cho nên, con là một cô nương tốt nhất!
Văn trưởng lão nói với sắc mặt hiền lành.
- Thời gian trước, hắn đích xác ở nơi này, bị trọng thương gần sắp chết, đến nơi này dưỡng thương ở chỗ chúng ta. Trên người hắn dường như có mang theo đan dược gì đó tốt lắm. Bởi vì trong thương như vậy, hắn chỉ mất có mười ngày, liền khôi phục toàn bộ!
- Thật vậy sao?
Văn trưởng lão và Hải Thông Thiên liếc nhìn lẫn nhau, cũng thấy được vẻ ngạc nhiên vui mừng từ trong mắt đối phương. Đã nói bảo bối trên người tiểu tử kia không quá ít đâu, cũng không nghĩ tới không ngờ còn có đan dược cực phẩm.
Hơn nữa, hai người cũng phán đoán ra, cô gái này không phải đang nói dối. Bởi vì vừa rồi hai người này cũng đang quan sát biểu tình của cô gái này. Cho dù biểu tình chân thật, ánh mặt và tinh thần dao động, vẫn sinh ra một chút biến hóa. Mà khi cô gái này nói chuyện, tinh thần không chút dao động!
- Thật sao?
Lý Cầm dùng sức gật gật đầu, giống như sợ hai người không tin, còn dùng tay chỉ vào huyệt động to lớn ở phía sau, nói:
- Lúc đó hắn dưỡng thương ở chỗ này!
- Sau thì đi đâu?
Hải Thông Thiên khó dằn nổi hỏi.
- Sau đó không ít người của Thiên Cung đến nơi này, bọn họ muốn thải bổ chúng ta.
Khi Lý Cầm nói tới đây, trong mắt con toát ra một chút sợ hãi.
- Một đám súc sinh!
Văn trưởng lão mắng một tiếng phẫn nộ. Sự phẫn nộ của lão, cũng do đám chết tiệt súc sinh kia dám có chủ ý với đỉnh lô của bọn họ, mà không phải vì đám cô bé này mà bất bình.
Hải Thông Thiên cũng mắng một câu:
- Một đám súc sinh!
Trong lòng đám cô bé này vô cùng khinh bỉ hai lão già này, thầm nói:
- Các ngươi cũng có gì khác, súc sinh và lão súc sinh!
- Sau đó thế nào? Người đó giết bọn họ?
Văn trưởng lão nói.
Lý Cầm gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
- Giết khá lắm!
Trên mặt Văn trưởng lão lộ ra vẻ tươi cười quái dị, lớn tiếng nói:
- Sau đó thì sao? Người đó đi đến đâu?
- Hai ngày trước, hắn nói muốn vào rừng một chuyến, nói là muốn tìm một lão hổ lớn. À, đúng rồi! Là như thế này, hắn nói cũng không quá tỉ mỉ, nói muốn dẫn lão hổ kia đi làm gì...
Lý Cầm vừa nói ra lời này, sắc mặt Hải Thông Thiên và Văn trưởng lão đột nhiên đại biến, Hải Thông Thiên kinh hãi không ngừng, giận dữ hét:
- Mẹ thằng điên này! Mẹ nó! Thật sự là một thằng súc sinh mà! Chuyện hai lần trước nhất định là do hắn làm!
- Lời thừa!
Vẻ mặt Văn trưởng lão cũng sợ hãi, với thực lực của lão, chống lại Hoàng Kim Cự Hổ, không có bất cứ phần thắng gì! Khi thực lực của Cực Nhạc Thiên Cung thật mạnh, cũng không làm gì được con linh thú khủng bố kia, càng đừng nói tới thời điểm hiện tại.
- Làm sao bây giờ?
Lúc này Hải Thông Thiên hoàn toàn không có tâm tư về những đỉnh lô thải bổ này. Tuy rằng nâng cao thực lực là quan trọng, thải bổ cũng rất tốt, nhưng nói như thế nào thì sinh mệnh vẫn quan trọng!
Văn trưởng lão híp đôi mắt đục ngầu, đang tính kế nói:
- Trong hai ngày, nếu hắn không chết, chắc hẳn cũng sắp trở lại, mà tiểu tử kia khẳng định cho rằng đám chúng ta đang canh chừng ở cửa ra. Cho nên hắn nhất định sẽ dẫn Hoàng Kim Cự Hổ qua bên kia. Hiện tại nếu không có chúng ta, nếu hắn có thể thoát khỏi Hoàng Kim Cổ, khẳng định còn có thể quay về nơi này! Nếu như chúng ta ở nơi này chờ hắn, khụ khụ. Thông Thiên trưởng lão! Ngươi hãy cảnh giới trước. Thương thế của ta đây còn một còn kém một chút mới có thể khôi phục. Ta cần đi thải bổ trước.
Mặc dù Hải Thông Thiên có chút khó chịu, tuy nhiên lão cũng biết thực lực của mình thua xa Văn trưởng lão, chỉ có thể thấp giọng nói:
- Văn trưởng lão! Chúng ta tốt nhất không nên tách ra, vạn nhất những tiểu nha đầu này...
- Thông Thiên trưởng lão!
Sắc mặt Văn trưởng lão lập tức khó nhìn, nói với vẻ không hờn giận:
- Khi lão phu thải bổ, không muốn có người bàng quan (đứng quan sát).
Hải Thông Thiên có chút phẫn nộ, thầm nghĩ:
- Lão già kia! Cứ thải bổ đi, bổ chết lão sắc quỷ như ngươi!" Tuy nhiên lão cũng biết, hiện tại không phải là lúc nội chiến, toàn bộ Cực Nhạc Thiên Cung chỉ còn lại hai người, nhất là lão, thực lực vẫn yếu hơn một chút. Nếu như một mình đối mặt với Tần Lập kia, khẳng định không có chút phần thắng. Cho nên, cũng chỉ có thể dựa vào Văn trưởng lão mới được.
Lập tức lão gật gật đầu:
- Vậy được! Văn trưởng lão chuẩn bị thải bổ mấy người? Chờ sau khi Văn trưởng lão thải bổ, sẽ tới ta thải bổ. Thương thế của ta vẫn còn thiếu chút nữa mới hoàn toàn hồi phục.
Văn trưởng lão lạnh nhạt cười:
- Đúng, đúng! Nếu Thông Thiên trưởng lão cũng muốn thải bổ, ta đây sẽ thải bổ một người là được rồi!
Văn trưởng lão cũng rõ, tuy rằng Hải Thông Thiên dựa vào mình, nhưng dù sao lão ta cũng là cường giả có cảnh giới Hợp Thiên, sau này hai người tiến vào thế tục, còn có rất nhiều việc cần lão làm, cũng không nên quá mức thì hơn.
Đến lúc đó, mình là môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung, Hải Thông Thiên được hắn phong là đại trưởng lão là được rồi!
Giờ phút này, trên mặt đám cô bé hiện lên bao nhiêu phẫn nộ, nhất là Lý Cầm, sự phẫn nộ không thể át trong đôi mắt, nhìn Văn trưởng lão nói:
- Lão! Lão gạt người, lão nói chuyện không giữ lời! Rõ ràng lão đáp ứng ta rồi mà.
Văn trưởng lão cười hắc hắc, kẹp một cô bé, nhàn nhạt nói:
- Lão phu không chạm vào ngươi, tự nhiên sẽ không chạm vào ngươi. Lão phu thải bổ người khác. Chỉ cần ngươi chờ ở đây, đến lúc đó, tự nhiên sẽ mang ngươi ra ngoài!
Lý Cầm lập tức ngồi xuống đất, mặt rơi đầy lệ, nói:
- Ân công! Ta thực xin lỗi người, ta đã hại người rồi!
- Phì!
Nghênh đón nàng là một nước miếng của một đám cô bé khinh thường.
Văn trưởng lão khinh thường hừ một tiếng, mang cô bé này đi tới một huyệt động trong núi. Đi tới gần Văn trưởng lão híp mắt; là một đại trưởng lão của Cực Nhạc Thiên cung, tự nhiên lão biết những huyệt động này dùng để làm gì; lão quét một vòng tìm được chỗ dự trữ lương thực. Thông thường huyệt động gần như không có ai tiến vào, trông thấy trên mặt đất cửa huyệt động, có phủ một tầng bụi rơi, lúc này mới hài lòng chạy vào trong.
Cô gái bị lão mang vào đang ra sức giãy dụa, rơi nước mắt nói với vẻ yếu ớt:
- Nơi đó rất ô uế, không nên ở kia có được không?
Văn trưởng lão hắc hắc cười:
- Không sao! Không sao! Chờ ngươi chết trên đỉnh khoái cảm, bẩn hay không thì không còn quan trọng nữa!
- Lão là lão già chẳng biết xấu hổ. Lão! Lão không phải là người mà là ma quỷ!
Cô bé khổ não điên cuồng, không quan tâm mà mắng, biết rõ vận mệnh sau này của mình hỏng mất.
Văn trưởng lão hoàn toàn yên tâm rồi, nói với giọng điệu vô cùng ôn hòa:
- Mắng chửi đi, mắng chửi đi. Ngươi cống hiến cho lão phu nhiều như vậy, lão phu bị mắng vài câu cũng được!
Trong huyệt động này vô cùng khô ráo, gạo đã xát xong, chồng chất như núi, tản ra một mùi thơm nhạt.
Văn trưởng lão buông cô gái ra, cởi trường bào của mình, tùy tay vung lên, lót trên chỗ gạo kia, sau đó ôm cô gái, vung tay cởi quần áo cô gái.
- Roẹt" một tiếng, quần áo cô gái bị xé ra, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn nà mịn.
← Ch. 166 | Ch. 168 → |