← Ch.178 | Ch.180 → |
Một chiếc xe ngựa cực kỳ cúi thấp, không chút e ngại tiến về phía thành Hoàng Sa. Nhưng mà ngoài dự liệu của Tần Lập, trước cổng thành Hoàng Sa lại đứng một đám người đông nghịt.
Dù ngay cả xa phu đánh xe ngựa này cũng giật nảy mình, thầm nghĩ không thấy phía sau có đoàn xe ngựa của đại nhân vật nào tới mà, làm sao có nhiều người đến nghênh tiếp như vậy? Chẳng qua trong lòng xa phu này cũng cảm thấy buồn cười, bởi vì nhìn một đoàn đội ngũ chừng mấy trăm người ở xa xa kia, giống như đang nghênh đón hắn tới!
Trong lòng Tần Lập cũng có chút nghi hoặc, thầm nghĩ mình trở về chỉ thông báo cho mấy người A Hổ cùng Lãnh Dao, Bộ Vân Yên, làm sao thoáng cái nhảy ra nhiều người như vậy?
Nào không biết, ba người A Hổ cùng Lãnh Dao và Bộ Vân Yên ở thành Thanh Long còn có thể che giấu thân phận, nhưng sau khi trở lại thành Hoàng Sa thì đám gia tộc còn thính hơn quỷ đói thoáng cái liền đoán ra thân phận của bọn họ! Có không biết bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm vào từng cử động của bọn họ. Ngày hôm qua đã phát hiện bọn họ yên lặng ra khỏi thành, chờ đợi ở trước cửa thành Hoàng Sa.
Có thể để các vị này ngóng trông, trong thiên hạ này ngoại trừ Tần Lập ra, còn có người thứ hai sao?
Cho nên căn bản không dùng nhiều thời gian, một dòng người như thủy triều, chín phần đại nhân vật thành Hoàng Sa toàn bộ đều tụ tập ở nơi này!
Trên đời này thật không có bao nhiêu kẻ ngu ngốc, cũng không có nhiều trùng hợp như vậy?
Nhất là sau khi Tần Lập dịch dung, ngay cả tính danh cũng lười sửa, vậy nói rõ cái gì? Nói rõ hắn căn bản không quan tâm đến thân phận của mình! Cái gọi là dịch dung, chẳng qua chỉ muốn lừa gạt một bộ phận người khác, giảm thiểu phiền phức mà thôi, căn bản không nghĩ tới việc lừa gạt được những người ở thành Hoàng Sa này!
Người ta, sớm muộn cũng phải trở về!
Lời này, là sau khi Phương Hạo Nam đi tới Đế đô tìm Tần Lập không có kết quả, trở về chính miệng nói cho phụ thân hắn!
Nhất là khi Tần Lập tỏa sáng xuất sắc ở Đế đô, danh tiếng như mặt trời ban trưa, cũng là lúc Thượng Quan gia khó chịu nhất! Lão gia Thượng Quan Thiết dưới cơn giận dữ bế quan hoàn toàn, căn bản không chú ý tới chuyện tình Thượng Quan gia nữa. Còn gia chủ Thượng Quan Bất Hối, hiện tại đang hối hận đứt ruột.
Ai có thể nghĩ đến, một đứa con hoang nghèo hèn đến cực điểm năm đó, lại chỉ trong chớp mắt giá trị tăng vọt. Thậm chí, nhìn vào tin tức của Thượng Quan hoàng phi ở trong cung truyền về, lần này Nhị hoàng tử có thể đăng cơ đế vị, chính là bởi Tần Lập xuất thủ tru sát Thái tử Triệu Tinh Hà!
Cái gì gọi là công lao lập quốc, chính là đây!
Đối với Tân hoàng Triệu Tinh Hải mà nói, nếu không phải sợ trực tiếp phong Tần Lập thành thân vương sẽ khiến nhiều người phản đối, hơn nữa Tần Lập cũng không thèm để ý tới cái này, sợ rằng hiện tại Tần Lập đã sớm thành vương tước rồi!
Tin tức này đối với Thượng Quan gia mà nói, quả thật là một cú chà đạp. Người bọn họ muốn nịnh bợ nhất, giờ đã chết. Bọn họ vẫn luôn tự ngạo, nội trong hai mươi năm sẽ đưa ra mười cao thủ Thiên cấp. Nhưng hiện tại ở trong mắt Tần Lập, giống như gà vườn chó hoang không chịu được một kích!
Người ta ngay cả võ giả trẻ tuổi thiên tài đến từ nơi thần bí cũng có thể đánh bại, chỉ cần khí thế đã dọa chạy hai tuyệt thế cường giả Phá Thiên cảnh, nào phải gia tộc như Thượng Quan gia có khả năng chọc tới nữa?
Đừng nhìn hiện tại Thượng Quan gia ở thành Hoàng Sa này đang đứng ở địa vị độc bá, nhưng cũng chỉ là giới hạn ở trong thành này mà thôi!
Còn Tần Lập, đã trở thành vương giả vĩnh cửu ở thành Hoàng Sa!
Cái này cùng với Mạc gia yếu ớt kia có bản chất bất đồng! Mạc Thiên Hùng chỉ đứng đầu một thành trì, thuộc về quan viên Thanh Long quốc. Còn Tần Lập, lại chính là chủ nhân của tòa thành này!
Nói không chút quá đáng, hiện tại thành Hoàng Sa chính là quốc gia trong quốc gia Thanh Long!
Chỉ cần Thượng Quan gia còn muốn tiếp tục sinh tồn ở thành Hoàng Sa này về sau, như vậy nhất định phải chữa trị quan vệ với Tần Lập, sau đó còn phải dựa hơi người ta mà sống.
Cái này đối với cha con Thượng Quan Bất Hối năm đó mũi ngửa lên trời mà nói, quả thật còn khó chịu hơn gặm phân. Nhưng những người trong gia tộc từng bước ép sát, khiến bọn họ không thể không cúi đầu, thừa nhận quyết sách sai lầm năm đó.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thượng Quan gia là người của Thái tử. Sau khi Triệu Tinh Hải đăng cơ, lấy thế sấm sét quét sạch phe phái Triệu Tinh Hà. Nên đánh thì đánh, đáng giết thì giết, tuyệt đối không nương tay. Mà chính bởi vì vị hôn thê của Tần Lập là nữ nhi nhà Thượng Quan gia, cho nên không nhìn tới Thượng Quan gia mà buông tha bọn họ!
Điểm này là Thượng Quan hoàng phi tự mình viết thư gửi về, cảnh cáo Thượng Quan Bất Hối nhất định đừng lại chọc giận Tần Lập, bằng không thì không ai giữ được Thượng Quan gia nữa.
Trong các gia tộc thành Hoàng Sa, hài lòng nhất hẳn là Phương gia rồi. Đây cũng là bởi ánh mắt chuẩn xác kinh người của hai cha con Phương gia, dự kiến đến tương lai không thể định trước của Tần Lập, đã sớm tiến hành đầu tư cảm tình. Hơn nữa tin tức Phương Hạo Nam vào thành Thanh Long tìm kiếm Tần Lập, cũng nghĩ biện pháp truyền vào trong tai bọn người A Hổ, tin tưởng Tần Lập sớm muộn sẽ biết.
Mà bọn họ đầu tư, lại chỉ không tới ba năm đã thu được hiệu quả. Hiện giờ ngay cả Thượng Quan gia, trên rất nhiều mặt làm ăn giao tiếp qua lại, cũng bắt đầu cố ý vô tình tránh né Phương gia.
Đây, chính là một loại thế vô hình!
Phương gia đắc thế, Thượng Quan gia... thất thế.
Thượng Quan Hiên Vũ đứng giữa đoàn người, sắc mặt khó coi, trong lòng phẫn nộ. Hắn không thể hiểu nổi, tên Tần Lập phế vật kia làm sao có khả năng bằng vào một quyển chiến kỹ có chỗ thiếu sót kinh khủng kia đạt đến thành tựu ngày hôm nay. Hơn nữa, hai bạt tai tàn nhẫn kia đến này vẫn không ngừng lởn vởn trước mắt hắn. Mỗi lần nhớ tới, trong lòng đều sẽ tràn ngập cảm giác sỉ nhục. Nhìn chiếc xe ngựa chầm chậm tới gần, trong lòng Thượng Quan Hiên Vũ vô cùng phức tạp!
Người có cùng dạng tâm tư như hắn, tuyệt đối không phải ít!
Ai có thể nghĩ tới, một đứa con hoang Tần gia ngay cả thân phận cũng không thể phơi bày, lúc bi thảm nhất còn bị Tần gia trục xuất ra ngoài. Một thiếu niên mười mấy tuổi, làm sao hắn có khả năng thay đổi số phận của mình? Nhưng mà ngắn ngủi trong ba năm, vốn là một phế vật trong mắt mọi người, thoáng cái trở thành anh hùng toàn Thanh Long quốc!
Đến hôm nay, càng là phú quý dọa người!
- Cung nghênh Tần Công tước!
- Hoan nghênh Tần Công tước trở về thành Hoàng Sa!
- Tần Công tước trở về thành Hoàng Sa, là may mắn của vạn dân thành Hoàng Sa!
- Cung nghênh Tần Công tước!
...
Trong xe ngựa, Triệu Thiên Thiên ngủ gật trên thảm mềm cùng Mẫn nhi đang buồn ngủ đều bị giật mình tỉnh giấc, Triệu Thiên Thiên mơ mơ màng màng hỏi:
- Tần Lập! Đây là hoan nghênh huynh sao?
Tần Lập gật gật đầu, cười khổ nói:
- Có lẽ là vậy.
Xa phu kia đang trong mộng đẹp, nhìn những đại nhân vật này đang cung nghênh, cứ coi như là nghênh đón hắn, lại bị những người này thình lình phát ra âm thanh làm dọa hoảng sợ, nhanh chóng ngừng xe lại. Sau đó quay đầu nhìn xem thật xa phía sau, nhưng thật xa cũng không có một chiếc xa ngựa thứ hai!
Hắn nào biết được, bọn họ vì để nghênh đón Tần Lập, có rất nhiều gia tộc đã cố tình phái người dọn sạch đường, ngăn cản tất cả những chiếc xe ngựa phía sau Tần Lập, để cho bọn họ đều tiến vào từ một cửa thành khác. Bằng không nhóm người này đều là những đại nhân vật, các quý tộc thượng lưu thành Hoàng Sa, nếu nghênh tiếp một người không quen biết, vậy còn mặt mũi gì?
A Hổ cùng Bộ Vân Yên, Lãnh Dao, cùng với mấy người Lãnh Bình im lặng đi tới, ngược lại đám quần chúng bị ép ra bên ngoài. Những đại nhân vật ngày thường bước chân bình ổn, quần áo ngăn nắp, sắc mặt nghiêm túc, lúc này giống như một đám người cuồng nhiệt nhìn thấy thần tượng của mình. Trên mặt tươi cười muốn sáng lạn bao nhiêu cũng có, đều tràn tới vây quanh chiếc xe ngựa kia.
Xa phu đánh xe ngựa lúc này mới biết, hai nữ một nam bên trong xe mình chở lại có một đại nhân vật, hơn nữa nghe bọn họ xưng hô, lại còn là một Công tước!
Trời ạ! Xe ngựa của lão tử lại có một Công tước ngồi qua! Ở trong lòng xa phu điên cuồng hét lên:
- Sau này lão tử trở về nhất định phải khoe khoang trước mặt mọi người, lão tử từng chở qua Công tước. Hắn còn không biết, trên xe của hắn còn ngồi một công chúa, bằng không thì chẳng biết vị xa phu này có chịu được loại hạnh phúc đánh phá hay không nữa.
Tần Lập mở cửa xe ngựa, thấy một đám người đứng ở hàng đầu, phần lớn Tần Lập đều đã gặp qua ở trên bữa tiệc tối ở Thượng Quan gia năm đó. Tuy rằng đã trôi qua rất lâu, nhưng Tần Lập vẫn nhớ rõ biểu tình của bọn họ năm đó.
Nhất là phụ tử Thượng Quan Bất Hối đứng ở trước nhất, vẻ mặt càng xấu hổ, dường như tay cũng không biết đặt ở nơi nào.
Cái gọi là về làng không phú quý, mặc áo gấm đi ban đêm!
Nhưng đối với Tần Lập mà nói, loại phú quý này hắn chưa bao giờ thật sự để vào mắt. Càng không nghĩ tới có một ngày lấy loại tư thế như vua chúa xuất hành đứng trước mặt những người này.
Ở nơi này, tuyệt đại đa số đều là loại người nịnh nọt!
Đối với loại tiểu nhân này, Tần Lập luôn luôn không có hảo cảm gì. Chẳng qua hắn thấy Phương Hạo Nam lẳng lặng đứng nơi đó, Tần Lập liền quay sang phía hắn mỉm cười.
Lập tức, trong lòng cười lạnh, mở miệng nói một giọng khẩu âm Đại Tề rất nặng:
- Ha ha! Tại hạ là Tần Lập, vừa mới đến đây. Tuy nói Hoàng thượng phong nơi này cho ta, nhưng ta vẫn mới tới lần đầu, không nghĩ tới mọi người nhiệt tình như vậy. Cảm ơn! Cảm ơn nhiều!
Nhìn một đám các đại nhân vật thành Hoàng Sa trợn mắt há mồm sững ra đó, bụng Phương Hạo Nam thiếu chút nữa nhịn cười đến vỡ ra. Thầm nói Tần Lập cũng quá làm ác đi chứ, tuy rằng thuật dịch dung của hắn vô cùng tinh xảo, khẩu âm đúng là tiêu chuẩn quý tộc Đại Tề, nhưng những người này lại có ai không rõ thân phận chân chính của hắn?
Chết cái là người ta lại cứ khăn khăn không thừa nhận! Ngươi có thể làm gì được?
Đám người này xấu hổ, chỉ nháy mắt liền phản ứng lại: Đây là bởi Tần Công tước không muốn có người nói đến thân phận quá khứ của hắn! Nên biết rằng Công tước đại nhân trước kia là một đứa con hoang!
Ngay lập tức, một đám đại nhân vật ở đây nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, nhanh chóng tìm được đáp án mà bọn họ tự nhận là hoàn mỹ nhất.
- Hoan nghênh Tần Công tước tới thành Hoàng Sa!
- Cung nghênh Tần Công tước thị sát đất phong!
Nhất thời lại một trận a dua nịnh hót, có mấy lời mà Triệu Thiên Thiên cùng Mẫn nhi ở trong xe ngựa nghe được cũng trợn mắt há mồm. Bọn họ đều từng thấy qua các đại thần vỗ mông ngựa Hoàng thượng, nhưng ít nhiều còn lưu một chút linh động cùng đúng mực. Còn đám người trước mắt này, căn bản là biểu thị hòa hảo trung thành một cách trắng trợn.
- Mặt mũi bọn họ đặt ở nơi nào rồi?
Triệu Thiên Thiên hết sức nghi hoặc nghĩ vấn đề này.
- Bọn họ quá vô sỉ mà!" Đây là suy nghĩ của Mẫn nhi.
- Tại hạ là Thượng Quan Bất Hối - gia chủ Thượng Quan gia thành Hoàng Sa, ra mắt Tần Công tước!
Thượng Quan Bất Hối nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, thầm nói Tần Lập không muốn thừa nhận, vậy thì vừa lúc. Mượn cơ hội ngày hôm nay, thử thái độ của hắn!
- Hả? Ngài chính là gia chủ Thượng Quan gia?
Vẻ mặt Tần Lập hiếu kỳ quan sát Thượng Quan Bất Hối cả buổi, nhìn Thượng Quan Bất Hối đến nổi trong lòng hắn sởn hết gai ốc, mới cười lạnh lùng:
- Bản Công tước nghe nói có một người trùng tên trùng họ với bản Công tước. Thượng Quan gia các người đối với hắn cũng không tốt lành gì, cho nên trong lòng bản Công tước đối với các người cũng không có hảo cảm lắm!
← Ch. 178 | Ch. 180 → |