← Ch.208 | Ch.210 → |
Vẻ mặt Tiểu Hắc hướng tới. Thế là bên trong cấm địa Huyền Đảo, một con linh thú thanh niên tươi sáng, cứ thế bị một kẻ vô lương dụ dỗ.
Không có bản đồ, cũng không có phương hướng, Tần Lập chỉ còn cách buông tha dự định lập tức giết về Tứ Quý Môn. Hơn nữa dù coi như bây giờ giết tới cửa, cộng thêm Tiểu Hắc cũng không phải là đối thủ của nữ nhân kia. Còn không bằng thừa cơ hội này, nắm chắc nâng cao thực lực rồi nói.
Tuy rằng nơi này cực kỳ hung hiểm, muốn đi ra khỏi nơi này đúng là hết sức khó khăn. Nhưng đồng dạng, nếu như Tần Lập ở lại nơi này an tâm tu luyện, cũng tuyệt đối không có bất cứ địch nhân nào có thể tiến vào nơi này!
Nơi này, chắp cánh cũng khó mà bay!
Nghĩ vậy, Tần Lập không thể không phẫn nộ với nữ nhân Băng Mộng Vân kia dụng tâm hiểm ác. Trước khi Tần Lập rời khỏi Tần gia, đã dùng máu tạo một cái ngọc bài, một khi hắn xảy ra chuyện gì thì khối ngọc bài kia sẽ vỡ vụn. Chỉ cần người không ở Tứ Quý Cốc, thì coi như gặp bất trắc chết đi, Tần gia cũng không thể tính trên đầu Tứ Quý Cốc. Về phần sư phụ của Tần Lập, lại càng không thể tới Tứ Quý Cốc gây chuyện.
Đồ đệ của ngươi chấp nhận đi cấm địa mạo hiểm, liên quan gì tới chúng ta?
Tần Lập dứt khoát hạ quyết tâm, lấy bốn viên Chu quả hồng sắc kia ra dùng luôn. Để Tiểu Hắc trung thành cảnh cảnh thủ hộ cho Tần Lập hơn một tháng, Tần Lập mới giãy dụa bên bờ vực tử vong trở về.
Hiện giờ kinh mạch của Tần Lập so với trước kia đã cách một trời một vực, so với khi dùng viên Chu quả đầu tiên mở rộng hơn đâu chỉ gấp mười? Dựa theo tình hình hấp thu linh khí nhanh hơn gấp mười mà xem, kinh mạch của Tần Lập mở rộng so với trước kia ít nhất cũng phải gấp trăm lần!
Nếu như nói lúc đầu kinh mạch của Tần Lập giống như một con suối nhỏ, như vậy hiện giờ là sông lớn nước chảy ầm ầm!
Chu quả hồng sắc kia đối với cải tạo kinh mạch cơ thể quả thật là thần diệu! Thảo nào lúc đó con Hoàng Kim Cự Hổ bị Tần Lập trộm đi gốc linh thảo này, lại phẫn nộ như vậy.
Tuy nhiên nỗi đau đớn trong quá trình dùng Chu quả hồng sắc này, đời này Tần Lập không bao giờ muốn thử lại nữa. Hắn đã thử vài lần, mỗi một lần đều bị hành hạ chết đi sống lại. :
Điều này làm cho báo đen vốn thèm nhỏ dãi quả nhỏ màu đỏ kia trực tiếp sợ đến run rẩy, trong lòng nghĩ: có thể dày vò một nhân loại cường đại thành bộ dạng như thế, vậy nó kinh khủng cỡ nào chứ! Vì vậy quyết định là dù có Tần Lập cầu nó, nó cũng sẽ không ăn.
Đảo mắt, thời gian trôi qua nửa năm. Tần Lập ở trong thời gian nửa năm này, rốt cuộc cũng đã xác định một việc, đó là chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn mình tu luyện đã đạt đến cảnh giới tầng thứ ba!
Dưới áp lực cực lớn của Băng Mộng Vân, đã tự động thăng cấp! Đó chính là cải tạo với gân, cốt, da, thịt!
Thân thể Tần Lập lúc này có nói là một binh khí hình người cũng không quá đáng. Lúc luận bàn với Tiểu Hắc, Tiểu Hắc dùng hết sức, lấy lực lượng Dung Thiên cảnh sơ kỳ đánh Tần Lập một kích toàn lực. Cùng lắm là đánh bay Tần Lập ra ngoài, bị chút nội thương mà thôi. Mà một kích toàn lực của Tần Lập, dù ngay cả Tiểu Hắc cũng không dám đón đỡ!
Đối với nhân loại khí thế cường đại hơn mình, vì sao thoạt nhìn thực lực lại còn không bằng mình, Tần Lập giải thích là: Để tôi luyện ngươi, cho ngươi sớm ngày tu luyện thành công, trở về đoạt lại người yêu, báo thù rửa hận.
Tiểu Hắc cảm động không thôi, đối với Tần Lập càng thêm tôn kính, tu luyện cũng càng thêm khắc khổ.
Trong nháy mắt, Tần Lập đi tới nơi này cũng đã một năm. Một người một báo ở trên ngọn núi gần đó mở ra một động phủ, sau đó mở rộng địa bàn ra ngoài hơn mười dặm.
Bởi vì có Tần Lập cùng con báo đen này tồn tại, hơn nữa thực lực Tần Lập cùng Tiểu Hắc đều rất mạnh, cho nên các linh thú xung quanh đều lựa chọn tránh lui ba thước.
Mấy con linh thú giống chồn tập kích Tần Lập khi hắn vừa mới đến, lập tức bị Tần Lập đuổi ra ngoài. Bởi vì Tiểu Hắc nói gần nơi này có rất nhiều linh hoa linh dược!
Quả nhiên, trong một năm này Tần Lập ở ngay khu gần đó tìm được toàn bộ bốn loại linh thảo vạn năm cần cho Bạo Nguyên Đan! Điều này làm cho Tần Lập vô cùng hài lòng, nên biết rằng Bạo Nguyên Đan này là đan dược thần phẩm, dù ngay cả thế gia luyện đan như Tần gia cũng căn bản không luyện chế ra được. Nếu như dựa theo bình thường, trung cấp, cao cấp... thượng phẩm, thánh phẩm, thần phẩm, năm loại đẳng cấp phẩm giai, như vậy Ngọc Lộ Đan mà Tần gia sản xuất, miễn cưỡng coi như thượng phẩm; còn Kim Phong Đan, coi như thánh phẩm!
Mà ba loại đan dược Bạo Nguyên Đan, Cố Bản Đan cùng Tinh Nguyên Đan, tuyệt đối là thần phẩm cấp cao nhất!
Trước khi Tần Lập rời Tần gia thành Phong Sa cũng từng do dự, có nên giao cho mẫu thân vài loại đan phương để Tần gia nâng cao một ít thực lực. Do dự một lúc lâu, Tần Lập vẫn tạm thời bỏ qua ý nghĩ này. Cũng không phải là ích kỷ, mà là Tần gia bây giờ căn bản không đủ để sở hữu loại đan phương tuyệt thế như vậy!
Phối phương loại đan dược cấp bậc như Ngọc Lộ Đan cùng Kim Phong Đan, đều có vô số người nhớ nhung. Một khi Tần gia có được phối phương thánh phẩm thậm chí thần phẩm, tin rằng các môn phái cùng gia tộc kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tần gia.
Loại đan dược có thể nâng cao toàn thể thực lực lên một tầng, thế gian này có ai không muốn đoạt được?
Cho nên Tần Lập luôn mãi do dự, vẫn quyết định: trừ khi bản thân mình có đủ thực lực, hoặc là xác định Tần gia có thể giữ gìn được bí mật này, mới có thể đưa phối phương mấy loại đan dược kia giao cho mẫu thân, hơn nữa đảm bảo Tần gia không được dùng loại đan dược này trục lợi.
Một khi truyền ra ngoài, như vậy nhất định Tần gia sẽ xong đời!
Vốn Tần Lập tuy rằng nghĩ Ô Quận Vương lưu lại đan phương cho mình rất lợi hại, nhưng cũng chưa chắc thần kỳ như vậy. Sau khi tận mắt thấy được Tần gia làm lộ ra đan dược, rốt cuộc Tần Lập hiểu được vì sao Ô Quận Vương lại cẩn thận như vậy.
Một khi đan dược này xuất thế, quả thật là một tràng tai nạn!
Nếu có thể giữ kín bí mật, như vậy đối với những gia tộc khác mà nói, là một tai họa; nếu không thể giữ được bí mật, như vậy đối với gia tộc của mình, cũng là một tai họa.
Cho nên Tần Lập quyết định, lần này đi ra ngoài liền rời khỏi Huyền Đảo trở lại giới thế tục. Nơi thần bí của Cực Nhạc Thiên Cung kỳ thật cũng không tệ, hiện giờ nơi đó đã hoang tàn vắng lặng, Tần Lập quyết định chiếm lĩnh nơi đó.
Đợi đến khi mình trở lại, mang theo Tiểu Hắc cùng tiểu hồ ly Lệnh Hồ Phi Nguyệt, tin rằng dù là Hoàng Kim Cự Hổ tìm tới cửa, đến lúc đó cũng chưa chắc phải sợ nó.
Những đan dược này, chỉ có một mình Lãnh Dao có thể luyện chế! Cho ai cũng phải do mình đồng ý!
Dù là thành lập thế lực, cũng phải thành lập thứ hoàn toàn thuộc về mình. Nếu không thể xác định do mình khống chế, như vậy Tần Lập sẽ tuyệt không đưa những đan dược này ra.
Bảy loại linh hoa cần cho Cố Bản Đan, Tần Lập đã tìm được bốn loại. Còn có một loại Tần Lập cùng Tiểu Hắc đi khắp phương viên mấy trăm dặm, đồng thời phát sinh xung đột kịch liệt với một ít linh thú, cũng không tìm được.
Về phần hai loại khác, chỉ có trên hải đảo mới tồn tại, Tần Lập cũng không hy vọng xa vời có thể gặp được ở nơi này.
Phần lớn linh thú cường đại trong phương viên mấy trăm dặm, đều biết bên trong cấm địa xuất hiện một nhân loại thực lực rất mạnh, hơn nữa đặc biệt giảo hoạt. Đối đầu với địch nhân, đánh không lại thì bỏ chạy; đối mặt với bảo vật, cướp không được thì trộm; dù sao đủ loại thủ đoạn xuất hiện không ngớt, không gì không dùng tới. Thời gian gần một năm, một người một báo ở trong phương viên trăm dặm này có danh tiếng rất lớn, chẳng qua danh tiếng này rất kém cỏi, thậm chí có thể hình dung là tiếng xấu đồn xa.
Một con báo đen trẻ tuổi tốt đẹp, rốt cuộc bị một người vô sỉ nào đó lây nhiễm, biến thành một con linh thú cả lòng cũng đen.
Tính cách này trong mấy ngàn năm sau đều bị tất cả linh thú khinh thường, chẳng qua càng nhiều hơn là cảm giác sợ hãi khi đối mặt với Tiểu Hắc.
Thời gian như nước chảy, đảo mắt hai năm đã trôi qua, chuyện tình một người một báo làm mỗi ngày là đi loanh quanh khắp nơi. Thấy thứ tốt thì trộm, bị phát hiện thì cướp, đánh không lại thì bỏ chạy.
Mặc dù có vài lần nguy hiểm, gặp phải linh thú cảnh giới Chí tôn, nhưng vẫn để hai người trốn thoát.
Hai năm qua thực lực tăng trưởng không ít, nhưng nhiều hơn là kinh nghiệm đánh nhau cùng chạy trốn, hai người này đều cực kỳ tinh thông.
Hiện giờ Tiểu hắc thỉnh thoảng cũng sẽ hóa thành hình người, là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi ngượng ngùng, da ngăm đen, ngôn từ chất phác, chỉ có khi biến thành linh thú nó mới có thể nói nhiều hơn.
Điều này làm cho Tần Lập có chút không biết nói gì, dứt khoát tùy ý cho kẻ này dùng bản thể nói chuyện với mình.
Thời gian hai năm, thực lực của Tần Lập từ Phá Thiên cảnh sơ kỳ đạt đến Phá Thiên cảnh đỉnh phong! Tốc độ hấp thu linh khí của kinh mạch Tần Lập hiện tại thật sự quá nhanh, thậm chí làm Tần Lập có một loại cảm giác mộng ảo!
Chỉ là tuy rằng tích lũy đủ lực lượng, kinh nghiệm chiến đấu cũng quá nhiều, nhưng đối với đột phá cảnh giới cùng nâng cao thực lực trên bản chất, cũng không thể làm được trong thời gian ngắn.
Cái gọi là Phá Thiên cảnh, giống như dùng một thanh kiếm, khoét một lỗ hổng lớn trên bầu trời. Gọi là Phá Thiên!
Nói cách khác, võ giả Phá Thiên cảnh đã có thực lực khiến trời đất run rẩy, có thể điều động linh khí trên bầu trời, thậm chí còn có thể trảm phá không gian trong nháy mắt.
Mà võ giả Hợp Thiên cảnh, nếu như dùng một câu đơn giản nhất để giải thích, thì là: phá hoại dễ dàng hơn xây dựng!
Nếu như Phá Thiên cảnh là phá hoại, như vậy Hợp Thiên cảnh chính là xây dựng!
Lĩnh ngộ được chỗ tinh túy trong chiến kỹ, tâm pháp nguyên lực trong cơ thể cũng phải đạt đến tiêu chuẩn đỉnh cấp, từ ngoài vào trong đều phải có sự nâng cao về bản chất, mới có thể coi là Hợp Thiên cảnh!
Tới cảnh giới này, thời điểm võ giả chiến đấu có thể tùy lúc bổ sung linh khí tiêu hao. Cho nên giữa hai đối thủ thực lực ngang nhau, nếu thật sự đánh lên thì đánh tới mười ngày nửa tháng cũng không phải không có khả năng!
Dung Thiên cảnh lại càng khó hơn, chẳng những phải tinh thông thuần thục chiến kỹ, còn phải có cảm ngộ nhất định với võ đạo, tích lũy nguyên lực càng phải đạt đến một trình độ kinh người!
Bất luận là xây dựng hay phá hoại, đều có dấu vết tham khảo, mà tự dung hợp bản thân vào, lại không có dấu vết để lần theo!
Cho nên, rất nhiều võ giả cả đời cũng không đạt đến thực lực Dung Thiên cảnh, chính là bởi đạo lý này!
Cái gọi là cảm ngộ với võ đạo, mỗi người đều không giống.
Tuy rằng thực lực Tần Lập chỉ là Phá Thiên cảnh đỉnh phong. Nhưng bất luận là thân thể hắn hay thần thức, hoặc là chiến kỹ, dù là võ giả cảnh giới Chí tôn nhìn thấy cũng phải thèm nhỏ dãi ba thước, hâm mộ muốn chết!
Bởi vì cho tới bây giờ bọn họ cũng không có thấy qua một người nào, có thể hoàn thiện tất cả những phương diện này đến một trình độ hoàn mỹ!
Đến khi trong không gian giới chỉ của Tần Lập, còn có năm bộ trang sức không gian kia đều tràn ngập linh hoa linh thảo, cùng với một ít nội đan và gân cốt, Tần Lập nhìn về phía đông, nói với Tiểu Hắc.
- Huynh đệ! Đi, ca ca mang ngươi đi giết người!
← Ch. 208 | Ch. 210 → |