← Ch.325 | Ch.327 → |
Giết! Giết! Giết! Lúc này các quản sự cao cấp của Thôi gia đã hoàn toàn điên lên, phát động thế công điên cuồng đánh trả Liên quân, bọn họ dưới tình hình không tìm được gia chủ Thôi Bất Bình, được một đám trưởng lão dẫn dắt toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Thôi gia liều mạng với các thế lực tấn công vào!
- Trưởng lão! Không chịu được nữa, chúng ta mau lùi lại!
Một võ giả Lâm gia hai mắt đỏ bừng la lớn với trưởng lão Lâm gia:
- Những người Thôi gia điên rồi, lúc này ngạnh công thì tổn thất quá lớn!
- Lui? Lui cái rắm! Cho dù liều mạng cũng phải công vào!
Trưởng lão Lâm gia này sao không rõ tình hình lúc này? Chẳng qua nếu lúc này không thể công vào, như vậy lúc phân chua tài bảo bên trong bảo tàng hạch tâm Thôi gia sẽ mất đi rất nhiều quyền lên tiếng.
Về phần nói những tài bảo bình thường thuộc về ai, sẽ có ai thật sự để những tài bảo bình thường đó vào mắt? Bọn họ là những thế lực siêu cấp, lấy thế sấm vang chớp giật xông vào, mục đích còn không phải là những bảo vật cất giấu trong bảo tàng hạch tâm Thôi gia kia sao?
- Mọi người cố gắng lên! Thôi gia đã là nỏ mạnh hết đà! Bọn họ không chịu được bao lâu nữa! Mọi người kiên trì một chút, lần này trở về gia tộc sẽ có phần thưởng rất lớn!
Trưởng lão Lâm gia điên cuồng hô to, lúc này một võ giả cảnh giới Chí Tôn của Thôi gia chém một đạo kiếm khí về phía hắn, trong miệng còn mắng:
- Phần thưởng con bà nội ngươi! Hiện giờ lão tử chém ngươi trước!
Không thể không nói thực lực võ giả cảnh giới Chí Tôn đích xác kinh hãi thế tục, bên trên đạo kiếm khí kia ẩn chứa một cỗ kiếm ý sắc bén! Ở giữa cỗ kiếm ý này tràn ngập sát khí, làm cho người ta căn bản không thể chống lại!
Trưởng lão Lâm gia cực kì hoảng sợ, bỗng nhiêu một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, trưởng lão Lâm gia bị người ta một cước đá bay, đạo kiếm khí kia trực tiếp chém xuống mười mấy con cháu Lâm gia thành cặn bã!
Trưởng lão Lâm gia phát ra một tiếng rống tràn ngập bi thương, gia chủ Lâm gia Lâm Tử Tường quát to:
- Giết!
- Giết!
Tình huống của những người khác cũng không khác gì bên này, không ai có thể nghĩ tới nội tình Thôi gia lại thâm hậu tới mức này!
Nhất là các gia tộc môn phái ôm tâm tư tới chiếm tiện nghi kêu khổ không thôi. Những người Thôi gia bên trong thành, từ lớn đến nhỏ căn bản giống như không sợ chết, liều mạng chém giết.
- Mẹ nó! Người Thôi gia điên rồi sao?
Một trưởng lão cảnh giới Chí Tôn Thiên Cơ Môn nói với môn chủ Trầm Long Hưng:
- Lão già Thôi Bất Bình kia đâu, vù sao ta không thấy bóng dáng của lão?
- Có lẽ là lão già kia sợ chết, không dám xuất hiện ở nơi này!
Trên mặt Trầm Long Hưng mang theo quang mang hưng phấn, một kiếm chém chết một võ giả Thôi gia, lớn tiếng nói.
Thực lực con cháu Thôi gia trong Thôi thành mạnh mẽ cùng ngoan cường thật ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Tràng cảnh máu chảy thành sống này, người không trải qua tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được. Khắp nơi đều la những phần chân tay cụt rải rác, khắp nơi đều là tiếng rên rỉ tuyệt vọng, đừng nói là nhát gan, dù là lớn gan đi nữa thì cũng sẽ giết tới nhũn tay. T
Trầm Long Hưng đang cao hứng, hồn nhiên không để ý đến Trầm Nhạc đã xông tới từ một bên, cả người đẫm máu! Mà thê tử tân hôn của hắn lại không tham gia hành động này, Lãnh Phương Phỉ đã được Lãnh Diễm Như chưởng môn Băng Thiên Nhai cảnh cáo, cố sức đừng tham dự vào chiến đấu cùng Thôi gia. .
Cho tới nay Băng Thiên Nhai lấy một loại thái độ gần như lạnh lùng đối đãi với các loại chuyện trên Huyền Đảo. Cho nên Lãnh Diễm Như phân phó như thế, cũng sẽ không làm người ta bất ngờ.
Chẳng qua trước đó chỉ sợ ngay cả Lãnh Diễm Như cũng sẽ không ngờ tới, trận chiến tranh phân chia thành quả thắng lợi này sẽ tàn khốc như thế, thảm liệt như vậy.
Trầm Nhạc quay đầu về phía Trầm Long Hưng đang hưng phấn la lớn:
- Cha! Chúng ta thương vong quá thảm trọng rồi, trước tiên lui lại chỉnh đốn rồi nói tiếp!
- Cái gì? Lui? Lui cái gì mà lui! Nói cho mọi người, tử chiến đến cùng! Lần này trở về gia tộc sẽ có trọng thưởng!
Trầm Nhạc hơi nhíu mày, còn muốn nói cái gì, lúc này liền có mấy võ giả Thôi gia hai mắt đỏ hồng đánh tới, trên người truyền ra dao động nguyên lực cực kỳ khách thường.
Thần sắc Trầm Long Hưng biến đổi, một tay đẩy Trầm Nhạc ra, gần như ngay khi lão đẩy nhi tử ra, một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Một cỗ lực lượng thế không thể đỡ rầm rầm tràn tới khiến Trầm Long Hưng văng lên cao, ở giữa không trung phun ta một ngụm máu tươi.
Trầm Nhạc mắt muôn nứt ta, tiến lên đỡ phụ thân mình:
- Cha! Ngài thế nào rồi?
Trầm Long Hưng mặt như giấy vàng, hơi khoát khoát tay, trong mắt hiện lên một tia ác độc:
- Phân phó xuống phía dưới, tiếp tục tấn công. Tấn công, tiến lên trước cho ta! Ta không sao, may là chỉ có hai võ giả cảnh giới Hợp Thiên tự bạo, cha không chết được. Con mặc kệ ta, đi chỉ huy bọn họ, tấn công lên trước cho ta!
Giết chóc vẫn còn tiếp tục, không hề ngừng lại.
Trận chiến đấu này kéo dài từ nửa đêm đánh tới bình minh, lại từ bình minh đánh tới giữa trưa. Rốt cuộc Thôi gia chịu không nổi Liên quân Huyền Đảo giống như thủy triều tràn lên, từng đợt từng đợt tấn công tới, thành tường Thôi thành bị phá. Thôi gia xong rồi!
Chẳng qua đúng lúc này, một màn kinh người lại xuất hiện, hơn trăm tên võ giả Thôi gia cảnh giới Phá Thiên trở lên giống như hoàn toàn điên rồi, đều xông lên tự bạo!
Liên quân Huyền Đảo cũng tổn thất cực kì trầm trọng!
Mãi cho đến ngày hôm sau, trận chiến đấu cực kì bi thảm này mới dần dần lắng xuống. Mà lúc này, bên Thôi gia không còn võ giả nào sống. Các tiểu gia tộc môn phái nhỏ Liên quân Huyền Đảo ngoại trừ một ít thấy chuyện không tốt bỏ chạy trước, còn lại hầu như toàn quân bị diệt!
Còn Lâm gia, Vương gia, Tiêu gia, Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Thiên Cơ Môn cũng tử thương quá nửa.
Đầu lĩnh năm nhà này tụ tập một chỗ, nhìn lại Thôi thành, từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia hung ác.
- Hạ lệnh... Đồ thành!
Gần như đồng thời, đầu lĩnh năm nhà hạ xuống một mệnh lệnh kinh khủng như vậy.
Trầm Nhạc giật giật môi, muốn nói gì nhưng vẫn ngậm miệng lại. Nhổ cỏ không tận gốc, hậu hoạn vô cùng vô tận, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng đến khi cần phải hạ lệnh tàn sát toàn bộ hơn mười vạn già trẻ trai gái toàn thành, thực sự không phải ai cũng có thể mở miệng được.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương lọt vào trong tai rõ ràng, trên mặt những người này không có bất cứ tình cảm thương hại nào. Nếu để cho Thôi gia giết đến gia môn, chỉ sợ kết cục của bọn họ cũng sẽ không tốt hơn hiện tại.
Cho nên bọn họ căn bản sẽ không đồng tình Thôi gia, lại càng không nghĩ bản thân minh đã làm sai!
Trong quá trình giết chóc này, các chiến sĩ gia tộc căn bản sẽ không nhìn trước mắt mình giết người nào, dù sao chỉ là giết người!
Thậm chí có nhìn lầm, giết luôn người một nhà.
Vậy nên trận tàn sát này lại giằng co thêm một ngày rưỡi!
Toàn bộ bầu trời trên Thôi thành phủ một mảnh huyết hồng!
Một mảnh mây mù đỏ máu bao phủ Thôi thành, dù là những người thần thức không mạnh, cách Thôi thành hơn mười dặm đều sẽ cảm giác cả người rét run, giống như có một cỗ oán khí tận trời bao phủ nơi này! T
- Kì quái, lão già Thôi Bất Bình kia cùng với mấy người từ nơi Cực Tây làm sao cũng không xuất hiện?
Trầm Long Hưng cau mày tự nhủ.
Lâm Tử Tường trầm ngâm nói:
- Có lẽ là đang tìm địa phương bế quan dưỡng thương. Dù nói như thế nào, Thôi gia đã bị xóa sổ trên Huyền Đảo. Trầm huynh, ta thấy nhân cơ hội này, đem tiêu diệt Tần gia luôn.
Lâm Tử Tường vừa nói, bàn tay chúi xuống phía dưới làm ra một động tác chém đầu.
Bên cạnh hắn, Lâm Hằng cùng Trầm Long Hưng đứng bên cạnh Trầm Nhạc cơ hồ đồng thời lớn tiếng ngăn cản nói:
- Không thể, ngàn vạn lần không được như thế!
- Hả? Tại sao con ngăn cản ta? Lý do gì mà không thể?
Lâm Tử Tường nghiêng đầu nhìn qua Lâm Hằng, thần sắc không thay đổi nói:
- Quan hệ giữa ngươi cùng Tần Lập là bằng hữu, không cần thiết phải nói ra.
Lâm Hằng than nhẹ một tiếng, nhè nhẹ nói:
- Phụ thân, ngài nghĩ thử xem, Tần Lập biểu hiện ra thực lực như vậy, mà Tần gia lúc bị Thôi gia đánh lén còn xuất hiện ba siêu cấp cường giả.
- Nhiều như vậy thì biểu hiện cho cái gì? Thôi gia mạnh như vậy không phải cũng bị chúng ta diệt tộc đó sao?
Lâm Tử Tường lơ đễnh nói.
- Lâm thúc thúc, tiểu chất có một câu không biết có nên nói hay không? Trầm Nhạc đứng ra nhìn Lâm Tử Tường nói.
- Hiền chất có gì thì cứ nói, đừng ngại. Lâm Tử Tường cười híp mắt nhìn Trầm Nhạc. Nếu là Tần Lập đứng ở chỗ này liền có thể hiểu ra Lâm Tử Tường và Trầm Long Hưng có giao tình tốt như vậy, trong khi ở thời điểm bình thường thì bọn họ không có biểu hiện gì cả. Xem ra, người trong đại gia tộc, trời sinh đã có thiên phú về ngụy trang.
- Chúng ta giết sạch Thôi gia là bởi vì Thôi gia bọn họ muốn diệt chúng ta. Điều đó khiến cho tất cả gia tộc và môn phái trên Huyền Đảo phẫn nộ. Cho nên, trên thực tế chúng ta nắm lấy Tiên Thiên đại nghĩa! Vì vậy mọi người mới có thể tử chiến không lùi. Trầm Nhạc nói xong, than nhẹ một tiếng:
- Mà Tần Lập, chẳng những là một người trẻ tuổi mới quật khởi trên Huyền Đảo. Nhân phẩm của hắn cũng đủ để làm cho vô số người kính nể. Lâm thúc thúc, nếu muốn đối phó Tần gia, hoàn toàn không có bất kì lí do gì. Nếu chỉ dựa vào lợi ích hấp dẫn thì chưa chắc khiến cho nhiều người động tâm, ít nhất, tiểu chất cũng hoàn toàn không tán thành chuyện này.
- Con cũng vậy, hoàn toàn không tán thành! Lâm Hằng nhè nhẹ nói.
- Còn có ta cũng không tán thành ý kiến của Lâm gia chủ. Tần gia chỉ cần có đan dược bán ra, chúng ta mua là được. Cần gì phải làm như vậy? Tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang bên cạnh thản nhiên nói.
Lâm Tử Tường cười nhạt vài tiếng:
- Ta chỉ tính như vậy, các ngươi không tiếp nhận thì thôi. Tần công tử tuổi trẻ tài cao, chính ta cũng không muốn đắc tội.
Không ít người đối với thái độ của Lâm Tử Tường cực kì khinh bỉ, trong lòng tự nhủ:
- Ngươi đường đường là một gia chủ thế lực siêu cấp, lời nói ra là đánh rắm sao?
Lúc này, bỗng nhiên có một người điên cuồng chạy tới trước mặt Trầm Long Hưng, thở không ra hơi, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Chưởng môn nhân, chúng ta dường như phát hiện ra nơi chứa bảo tàng của Thôi gia!
Một lời này nói ra như có tảng đá ném vào mặt hồ phẳng lặng.
Cơ hồ ánh mắt của mọi người đều hướng về người trẻ tuổi này, sau đó trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn!
Bọn họ chém giết mấy ngày nay, tàn sát tất cả nam nữ già trẻ vì không phải vì cái này sao?
← Ch. 325 | Ch. 327 → |