Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Duy Ngã Độc Tôn - Chương 339

Duy Ngã Độc Tôn
Trọn bộ 956 chương
Chương 339: Các ngươi thì tính cái rắm gì!
0.00
(0 votes)


Chương (1-956)

Siêu sale Lazada


Dấu mình ở trong không trung nhìn mặt biển đang có rất nhiều cá mập bị huyết tinh hấp dẫn tới, Tần Lập than nhẹ một tiếng. Thân mình giống như một đạo thiểm điện hướng về hòn đảo của bọn Hải Triều bang lao đi.

Theo tốc độ càng lúc càng nhanh, Tần Lập thậm chí có thể cảm giác được trong cơ thể mình, chỗ Tiên Thiên Tử Khí ngưng kết thành tinh hạch trong đan điền đang không ngừng tản ra năng lượng cuồn cuộn, mênh mông. Toàn bộ nguyên lực trong đan điền như dung nham sôi trào, gần như phải bốc cháy lên.

Tốc độ cao tạo ra tật phong, đánh vào hộ thể cương khí phát ra những âm thanh thê lương, xẹt một đường trong trời đêm.

Khi khoảng cách của Tần Lập tới Hải Triều bang chỉ còn hai mươi dặm, đột nhiên cảm giác được một cỗ năng lượng giao động thập phần cường đại. Tần Lập biến sắc, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ trong Hải Triều bang còn có cao thủ tuyệt thế? Nếu không năng lượng dao động làm sao có thể lan xa được khoảng cách như thế?

Trong lòng suy tư nhưng Tần Lập vẫn không dừng bước. Dần dần, hắn nghe được những tiếng đánh nhau cùng với những âm thanh hô hoán từ phía trước truyền tới. Không gian phía trước cũng có rất nhiều tảng lớn không ngừng vặn vẹo. Hiển nhiên thực lực của song phương đều đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, hơn nữa chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

Thân mình Tần Lập giống như một tia chớp lao tới lập tức khiến bên kia chú ý tới. Trong Hải Triều bang, trên một cái diễn võ trường cực kỳ rộng lớn, lúc này đang có mười mấy người đang đứng.

Giữa không trung, có hai đạo thân ảnh một đen một trắng đang đánh nhau rất kịch liệt!

Khi Tần Lập đến, những người trên diễn võ trường hơi sửng sốt một chút. Tuy nhiên lại không ai nói thêm điều gì, thậm chí không có ai thèm nhìn lại Tần Lập lần nữa!

Tuy rằng bóng đêm dày đặc nhưng tới cảnh giới của bọn họ, ban đêm và ban ngày cũng không khác nhau nhiều. Cho nên Tần Lập tự nhiên có thể từ những người này cảm giác được rằng bọn họ có cảm giác ưu việt hơn.

Những người đó hiển nhiên không để mình vào mắt!

Trên bầu trời, đang đánh nhau với Xà nữ là một nữ tử áo trắng, thân hình phiêu dật, tốc độ không gì sánh được. Lúc này còn ở chỗ này nhưng một giây sau đã biến mất, sau đó xuất hiện ở một chỗ khác. Mỗi lần giơ tay nhấc chân thì không gian sẽ phải sụp đổ cả mảng lớn.

Tuy nhiên Xà nữ cũng không kém, liên tục quát lạnh, thanh đoản kiếm trong tay không ngừng chấn phá không gian, thỉnh thoảng lại đối một chưởng với nữ nhân áo trắng kia.

Nhưng khi đó, trên bầu trời lập tức sẽ truyền ra tiếng nổ như sấm!

Vừa rồi khi Tần Lập cảm nhận được cỗ sóng năng lượng kia là do một lần oanh tạc lực lượng đơn thuần. Khi hai võ giả thực lực tương đồng, đối kháng với nhau bằng lực lượng thuần túy cũng là một loại phương thức chiến đấu.

Nguyên lực của ai không đủ thâm hậu, không đủ cường hãn sẽ rơi vào hạ phong!

Tần Lập vừa xem vừa kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng rất nghi hoặc. Những người trong diễn võ trường này nhìn qua tuổi đều không lớn, cả nam lẫn nữ. Còn nữ nhân đang đối chiến với Xà nữ giữa không trung kia thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi.

Hơn nữa, với thực lực của những người này, bọn họ không có khả năng liên quan gì tới Hải Triều bang. Thậm chí Tần Lập cũng tưởng tượng không ra, ngoại trừ nơi Cực Tây ra còn có nơi nào có thể bồi dưỡng ra một đám người trẻ tuổi mà thực lực lại biến thái như thế?

Tuy nhiên những người này có thể đều đã hơn trăm tuổi rồi, tựa như Băng Mộng Vân, có trú nhan thuật mà thôi!

Nhưng mặc kệ thế nào, Tần Lập đều cảm thấy được trận chiến của Xà nữ và nữ nhân áo trắng này quả là mạc danh kì diệu!

- Sư tỷ, giết nữ đầu này đi!

- Đúng, giết ả! Hừ, ban ngày ban mặt mà không ngờ lại ra tay với một đám người yếu hơn, tàn sát hết! Quả thực chính là một súc sinh!

- Sư tỷ nhất định không được hạ thủ lưu tình. Người như thế lưu lại cũng vô dụng!

Những người phía dưới đại khái cũng biết hai người đánh nhau bất phân thắng bại, không khỏi lên tiếng ủng hộ người phía mình. Tần Lập nhướn mày, nhìn về phía hơn mười người kia, thản nhiên nói:

- Các người có thể dùng tay một chút được không? Nơi này chỉ sợ là xảy ra hiểu lầm!

- Ngươi là người phương nào? Chúng ta chưa bao giờ gặp ngươi. Không thèm đếm xỉa đến nha! Ngươi cứ đứng đó, lát nữa sẽ xử lý ngươi!

Một cô gái mặc một chiếc quần xanh trong đám người kia thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Lập một cái rồi nói.

Một nam nhân mặc trường bào màu xanh lên tiếng không có chút khách khí nào cả:

- Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ ngươi cùng với hắc y ma nữ này là cùng một hội? Thế thì tốt, ta sẽ thay trời hành đạo một lần, thanh trừ tên yêu nghiệt nhà ngươi!

Tần Lập nghe vậy cũng không kìm nổi, cảm thấy rất phẫn nộ. Những người này nhìn qua cũng không giống với ác nhân, tuy nhiên thủ đoạn và phương thức hành sự lại quá mức bá đạo. Nhưng nguyên nhân chân chính cũng là những người này có chút tinh thần chính nghĩa, Tần Lập mới nhẫn nại giải thích nói:

- Chư vị, đảo nhỏ này kì thật chính là hang ổ của một bọn hải tặc. Bọn họ không chuyện ác nào không làm, trong Hải Thành ở Yến quốc không chuyện ác nào không nhúng tay. Tất cả đều là một đám người bại hoại.

- Đủ rồi!

Tên trẻ tuổi mặc trường sam màu xanh quát lớn, lại cười lạnh nỏi:

- Ngươi nghĩ rằng ánh mắt của chúng ta lại không bằng ngươi? Vẫn cảm thấy chúng ta không có kiến thức sao? Nực cười! Đám người bại hoại chính là đôi cẩu nam nữ các ngươi!

- Đúng vậy, nhị sư huynh, huynh còn nói với hắn làm gì? Loại người bại hoại như thế chắc là cũng từ một nơi thần bí nào đó đi ra rồi!

Một người trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh cười lạnh nói.

- Có lẽ thật sự có hiểu lầm, nhị sư huynh, thất sư huynh, chúng ta có phải là quá mức võ đoán rồi hay không? Nữ nhân mặc hắc y kia thủy chung vẫn không nói nàng là người xấu!

Trong đám người bọn họ có một cô gái mặc váy màu vàng, diện mạo đáng yêu nhỏ giọng nói.

- Tiểu sư muội thì biết cái gì? Nữ nhân mặc hắc y kia không giải thích tự nhiên là đã thừa nhận rồi. Lại nói, chẳng lẽ trên mặt mình có khắc chữ sao? Cô gái mặc quần xanh kia quay đầu lại nhìn cô bé mặc váy vàng nói.

Sắc mặt Tần Lập lúc này đã trầm xuống. Nhóm người này hiển nhiên là một đám người trẻ tuổi ra ngoài lịch lảm hoặc tìm kiếm thiên tài địa bảo! Bọn họ hoặc là xuất hân từ đại hải mờ mịt hoặc là từ một nơi mà mình không biết. Hoặc là cũng chỉ có thể đến từ nơi Cực Tây. Toàn bộ Đông Phương Đại Lục dường như không có gia tộc hay môn phái nào có thể bồi dưỡng ra nhiều cao thủ trẻ tuổi như thế!

Đám người trẻ tuổi này nhìn qua đều sâu không lường được. Ngay cả cô bé duy nhất nói tốt cho mình kia, Tần Lập không ngờ cũng không có cách nào nhìn thấu thực lực đối phương.

- Các người là ai?

Tần Lập vẻ mặt hờ hững nhìn về người trẻ tuổi mặc trường sam kia nói.

- Các ngươi có chứng cứ gì để nói những người trên đảo này đều là không đáng chết? Còn nữa, cũng không cần giống như một con chó như thế, há mõm ra là đã muốn cắn người. Chúng ta từ trước tới nay không cừu không oán, sao lại đắc tội với con cẩu nam như ngươi? Ta không đảm đương được, vẫn là trả lại cho các ngươi!

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Người trẻ tuổi mặc trường sam hiển nhiên cũng không ngờ người trẻ tuổi gương mặt anh tuấn này lại có võ mồm sắc bén như thế, lập tức giận sôi lên, cười lạnh nói:

- Chúng ta là ai ngươi còn không xứng đáng để được biết! Còn ta nói các ngươi lạm sát người vô tội chính là lạm sát người vô tội, ta bây giờ sẽ thanh lý ngươi!

Trên bầu trời lại truyền tới một tiếng nổ ầm. Không gian sụp đổ hình thành loạn lưu, cực kỳ cuồng bạo tàn phá bừa bãi giữa không trung. Hai người đánh nhau khiến nhật nguyệt vô quang, thiên địa ảm đạm!

Lúc này, hai đạo thân ảnh đột nhiên không hẹn mà cùng từ trên bầu trời hạ xuống. Mái tóc Xà nữ có chút rối loạn. Còn tấm khăn che mặt của nữ nhân áo trắng kia lại bay lên, lộ ra một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành hơi chút hoảng loạn nhưng hơi thở vẫn vững vàng. Rõ ràng, nữ nhân này mạnh hơn Xà nữ một bậc.

Hiển nhiên, hai người này đang chiến đấu kịch liệt giữa không trung nhưng đồng thời vẫn chú ý tới tình huống phía dưới. Xà nữ sợ Tần Lập chịu thiệt thòi nên trành đi một chiêu của đối phương mới hạ xuống.

Mà nữ tử áo trắng kia cũng sợ đồng môn chịu thiệt nên cũng không thèm nhân cơ hội đó đánh lén, cũng nhẹ nhàng hạ xuống.

- Xảy ra chuyện gì?

Nữ nhân áo trắng thản nhiên liếc nhìn Tần Lập, khuôn mặt không chút biểu tình gì.

- Đại sư tỷ, người nọ chính là đồng lõa với yêu nữ kia, ta đang chuẩn bị ra tay thanh lý hắn!

Nam tử mặc trường bào màu lam cực kỳ kính cẩn hướng về phía nữ nhân áo trắng kia nói!

- Ta nghe thấy ngươi nói những người trên đảo này đều là hải tặc. Thật sự?

Nữ tử áo trắng hai mắt vô cùng thâm thúy, giống như cổ tỉnh vậy, không hề nổi lên chút gợn sóng nào. Nhưng điều này có thể thấy được nội tâm của người này rất thâm sâu.

Tần Lập nhìn nữ nhân này một cái, thản nhiên nói:

- Tất nhiên là thật!

- Đại sư tỷ, ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy! Nếu không phải chúng ta trùng hợp gặp chuyện này thì yêu nữ chắc chắn đã gần như giết hết người trên hòn đảo này rồi! Người như thế làm sao có thể là thuộc hạng thiện lương được?

Tên trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh này cười lạnh nói.

Nữ nhân áo trắng không chú ý tới người trẻ tuổi đang nói mà vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tần Lập:

- Ngươi có bằng chứng gì?

- Chứng cứ?

Tần Lập cười ha hả nói. Nữ nhân áo trắng này không hùng hổ dọa người nhưng nàng lại có thái độ cao cao tại thượng, càng làm người ta cảm thấy khó chịu hơn so với những nữ nhân la lối om sòm!

- Chứng cứ đương nhiên là có, tuy nhiên các ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì mà nói cho các ngươi?

Trên mặt Tần Lập lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên. Hắn biết Xà nữ kiêu ngạo, đồng dạng hắn cũng có sự kiêu ngạo của chính mình!

Không đợi đối phương bộc phát, Tần Lập nói tiếp:

- Xem bộ dáng của các ngươi, hẳn là cũng xuất thân từ một môn phái nào đó. Như vậy ta hỏi môn phái các ngươi ngay cả cừu gia cũng không có sao? Ngay từ thời thái cổ đến nay, cũng chưa từng làm chuyện tình diệt môn nào sao? Lung tung nhúng tay vào ân oán của người khác đã là tối kỵ rồi! Mà không hỏi trắng đen, xanh đỏ đã lung tung ra tay, đầu óc có bệnh à? Thử hỏi ta vì sao mà đưa ta chứng cứ cho một đám hỗn đản như thế? Các ngươi là cái rắm gì?

- Lớn mật!

- Đồ ti tiện, ngươi muốn chết!

- Tiểu tử, ngươi chán sống sao, dám nói chuyện như thế với chúng ta?

- Đại sư tỷ, để ta ra tay thanh lý hắn. Nhất định là chúng đang nói dối!

Đám người kia nghe thấy Tần Lập nói thế, lập tức kích động, cả đám hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Tần Lập. Chưa từng có kẻ nào dám quở trách bọn họ trước mặt như thế! Hơn nữa lời lẽ sắc bén, còn dám nhục mạ nhóm người bọn họ!

Nữ nhân áo trắng lành lạnh nhìn Tần Lập, trong mắt rốt cục hiện lên một chút phẫn nộ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-956)