← Ch.381 | Ch.383 → |
Bởi vì gia chủ đã nói cho bọn họ biết sau này gia tộc nhất định sẽ trở thành thế lực siêu cấp, mà cả nhóm bọn họ chính là lực lượng hạch tâm trung kiên sau này!
Đương nhiên, đối vời các vị thiếu niên này mà nói, chuyện đó vị tất bọn họ quan tâm tới, bởi vì tuổi của chúng hiện giờ chính là tuổi ham chơi nhất trong đời của người tuổi trẻ.
Chân chính khiến cho bọn chúng dốc sức tu luyện như vậy, là Kim giáo đầu, Linh giáo đầu cùng Mặc giáo đầu đang ngồi híp mắt phơi nắng trên ghế tại trung tâm quảng trường!
Về chuyện xưa của ba vị giáo đầu một nam hai nữ này, ở Tần gia từ trên xuống dưới không ai không biết.
Năm đó họ dẫn theo đám con cháu Tần gia quét ngang Huyền Đảo, nay đám con cháu đó đã trở thành tinh nhuệ, nòng cốt. Ba vị giáo đầu đúng là đều lập công lớn, hơn nữa thực lực cường đại đến khiến cho người ta nghĩ tới mà run sợ.
Nhất là Kim giáo đầu, rất nhiều người đều truyền miệng nhau nói rằng hắn đã tiến vào cảnh giới Phá Toái Hư Không!
Không hề ít đám thiếu niên con cháu Tần gia đã từng tận mắt thấy qua: thời điểm Kim giáo chủ bắt đầu tu luyện, không gian xung quanh hắn không ngừng vặn vẹo.
Càng làm cho đám con cháu Tần gia kính sợ nhất, thậm chí là sợ hãi, kỳ thật vẫn là Đại giáo đầu Tiểu Tuyết!
Nữ nhân này xuất quỷ nhập thần, quanh năm ăn mặc hắc y, xinh đẹp đến làm cho người ta không dám nhìn ngay mặt. Thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt bọn chúng, tên nào nghịch ngợm quấy rối, không nghe lời, sẽ bị Tiểu Tuyết giáo đầu hung hăng giày vò. Phương pháp tra tấn của nàng vô cùng kỳ quặc đủ hình đủ dạng, không làm tổn thương đến bản thân nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thống khổ vạn phần.
Hơn nữa, xem ra ba vị Kim giáo đầu, Linh giáo đầu và Mặc giáo đầu dường như mơ hồ cảm giác là họ sợ hãi đối với vị Tiểu Tuyết giáo đầu này.
Kỳ thật, đám thiếu niên này muốn nhìn thấy nhất vẫn là người trong truyền thuyết của Tần gia kia. Bọn chúng có một số phải gọi người trong truyền thuyết đó bằng thúc thúc, có một số gọi là ca ca, còn một số thậm chí phải gọi là gia gia, thái gia gia... tình huống này cũng thường xuất hiện trong các đại gia tộc.
Thế nhưng để bọn chúng có chút thất vọng là: người trong truyền thuyết đó đã hai năm rồi, nhưng vẫn chưa một lần xuất hiện tai nơi này. Rốt cuộc người ấy đã đi đâu rồi?
Vấn đề này, trên Huyền Đảo rất nhiều người đều muốn biết.
Tại cấm địa của Huyền Đảo, khu vực đó vừa nhìn mênh mông vô tận như rơi vào trong biển cả bao la. Địa bàn của gia tộc Hắc Kim Thần Báo, giờ phút này bầu không khí đầy căng thẳng, dường như không khí cũng cô đọng lại. Hai phương nhân mã đang giằng co nhau.
Nhìn theo số lượng, dường như có điều rất không tương xứng, bởi vì một bên có tới hơn một ngàn, mà bên kia chỉ có ba người, chuẩn xác mà nói là hai người và một báo.
Thời gian hai năm, không có lưu lại trên mặt Xà Xà chút giấu vết năm tháng gì. nhìn qua vẫn yêu kiều quyến rũ như trước. Trên gương mặt thanh lệ thoát tục của nàng thủy chung vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên phớt lờ.
Thời gian hai năm qua, tuy rằng nhìn bề ngoài không có biến hòa gì, nhưng nhất cử nhất động của Xa Xà lại càng ngày càng giống một tiểu thư khuê các của nhân loại. Còn thực chất bên trong có phải vậy hay không thì cũng chỉ có trời mới biết. .
Biến hóa của Tần Lập xem ra ngược lại có phần rõ ràng hơn. Trên gương mặt anh tuấn sắc nét ấy rõ ràng có thêm vài phần thành thục ổn định, thiếu đi vài phần linh hoạt sắc bén.
Giờ phút này, hắn bình tĩnh nhìn đám Hắc Kim Thần Báo đối diện kia tràn ngập xao động, lại cảm thấy có vài phần kinh ngạc, nguyên vốn từ trên người Tiểu Hắc, hắn có thể cảm nhận được tộc đàn Hắc Kim Thần Báo nhất định là rất mạnh, nhưng hôm nay gặp mới biết rằng tộc đàn Linh Thú này không chỉ rất mạnh mà còn phi thương cường đại!
Chỉ riêng xao động của đám báo trước mặt này, từ trên khí tức của chúng có thể cảm nhận được, không ngờ tất cả đều ở cảnh giới Phá Thiên cùng cảnh giới Dung Thiên!
Loại thực lực này, chỉ sợ đều có thể trực tiếp so sánh với thế lực siêu cấp trên Huyền Đảo.
Càng đừng nói các con Hắc Kim Thần Báo này, cũng không phải là thực lực mạnh nhất, theo như lời của Tiểu Hắc nói, đam này chỉ là tinh nhuệ mà thôi. Từ những con Hắn Kim Thần báo này, cũng đủ để nhìn ra, Tiểu Hắn năm đó bị người ta đoạt đi báo mẹ thương yêu, đồng thời bị trục xuất ra khỏi tộc đàn cũng không phải là chuyện lạ gì mấy.
Lúc này, đám Hắc Kim Thần Báo kia, tách ra nhường một con đường, có hai ba mươi người theo đó chậm rãi đi ra.
Dẫn đầu là một lão già, thân trên để lộ ra cơ bắp săn chắc, bộ râu trên mặt khiến Tần Lập nhớ tới bộ dáng Trương Phi, quanh bên hông quấn một tấm da thú, chân để trần, một đôi mắt thật lớn như chuông đồng, lấp lóe tinh quang.
Bên cạnh lão già là một thiếu nữ có làn da ngăm đen nhưng diện mạo lại thập phần tươi xinh, trên người mặc vày dài màu đen tự nhiên linh thú biến hóa hình thành, mái tóc mượt dài tới thắt lưng, dáng người vô cùng yểu điệu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến cho người ta có cảm giác như thập phần phù hợp với quy luật thiên nhiên.
Tiểu Hắc vừa nhìn thấy thiếu nữ này, lập tức cảm xúc của hắn thiếu ổn định, hô hấp trở nên dồn dập, hai mắt dần dần ửng đỏ. Tần lập cảm nhận được rõ ràng giờ phút này Tiểu Hắc cực kỳ hưng phần kích động cùng bàng hoàng lẫn lộn.
Thiếu nữ kia vừa nhìn thấy Tiểu Hắc, cũng ngẩn người ra, trên gương mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra biểu tình vui mừng, nàng thận trọng nhìn thoáng qua Tần Lập cùng Xà Xà, sau đó nhỏ giọng kêu một tiếng:
- Ba Nhĩ!
Những năm gần đây, Tiểu Hắc gần như đã quên cái tên này, chỉ khi hắn ở riêng một mình, mới có thể thỉnh thoảng nhớ tới quá khứ đủ loại chuyện cũ ở trong tộc đàn Hắc Kim Thần Báo.
Gần như là phản xạ có điều kiện, hắn bật thốt ra:
- Thái Hồng!
- Hừ!
- Loạn rồi!
Hai tiếng hừ lạnh phân biệt từ trong mũi hai người phát ra.
Một cái trong đó chính là phẫn nộ đơn thuần của thiếu nữ trẻ đó, trong một tiềng hừ này bao hàm rất nhiều ý tứ hàm xúc.
Mà tiếng hừ thứ hai kia có vẻ ghen ghét, dường như lại có phần nào kính sợ...
Hai mắt của Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào mặt người trẻ tuổi diện mạo thực anh tuấn trong đám người kia, trong cổ họng hắn phát ra tiếng grừ grừ. sau đó lạnh lùng nói:
- Sâm Lâm! Ta đã trở về! Chuyện ngươi hãm hại ta năm đó, hôm nay ta quay về tìm ngươi nói cho rõ ràng!
- Có cái gì mà nói! Lúc trước ngươi lén trộm bảo vật của mọi người. Sau đó lại mang tội chạy trốn! Mấy năm nay tìm ngươi còn không thấy, không nghĩ tới ngươi dám tự mình đưa tới cửa. Hôm nay, ta phải vì tộc đàn Hắc Kim Thần Báo rửa sạch vết nhơ ngươi cấu kết với nhân loại này!
Giọng nói của thanh niên đó thập phần lạnh giá, giống như là phát ra từ tảng băng.
Lão già kia ho nhẹ một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Tiểu Hắc, hiện lên một chút vẻ tiếc hận, sau đó trầm giọng nói:
- Ba Nhĩ! Không nghĩ ngươi sa đọa như vậy, lại làm sủng vật của nhân loại, ngươi dẫn nhân loại tới đây làm gì? Còn muốn nhúng chàm vào thánh vật của tộc đàn Hắc Kim Thần Báo hay sao?
Tâm tình của Tiểu Hắc bỗn nhiên kích động lên, thân hình hóa thành hình người, biến thành một thanh niên có diện mạo anh tuấn, làn da ngăm đen, trên môi còn có một hàng râu đen mờ nhạt, hắn lớn tiếng nói:
- Đại trưởng lão! Ta không có làm sủng vật của nhân loại! Hai người kia đều là bằng hữu của ta! Huống chi, nữ nhân này nàng cũng là linh thú đấy!
Trước khi đến đây, Xà Xà đã nói qua với Tiểu Hắc, nàng không ngại thân phận mình bị tộc đàn linh thú biết. Bởi vì nếu thực lực của Đại trưởng lão trong gia tộc Tiểu Hắc thật sự rất mạnh, cũng có thể từ khí tức của nàng mà phán đoán ra được.
Đây là bản năng của linh thú! Cho nên, cũng không cần gì phải giấu giếm.
- Cái gì? Nàng cũng là linh thú!
Lão già râu quai nón thoáng nao nao, hai mắt chằm chằm nhìn lên người Xà Xà, sau đó hai mắt nheo lại trong giây lát, giống như thử nghiệm một chút, trên nét mặt lại hiện ra vài phần kinh sợ:
- Xin hỏi, ngài là tiền bối... từ Huyền Vũ phong tới?
Hình dáng bên ngoài của Xà Xà quá trẻ, nhưng đối với linh thú biến hóa hình mà nói, bề ngoài chính là một cái gì đó có thể tùy ý sửa chữa, bọn họ cũng không thèm để ý.
Dù sao, lối suy nghĩ giữa con thú và nhân loại trong đó còn có chênh lệch khoảng cách khá xa.
Trừ những linh thú có cách suy nghĩ không toàn vẹn như nhân loại, mới có thể không có ý làm cho mình trở nên xinh đẹp hơn một chút. Bởi vì thích chưng diện là thiên tính của nhân loại, mà sinh tồn thì lại là bản năng của loài thú.
Xà Xà không nghĩ tới Đại trưởng lão của tộc Hắc Kim Thần báo lại có kiến thức như thế, nàng cũng không phủ nhận, thản nhiên gật đầu.
Thần thái lão già râu quai nón trở nên kính cẩn hẳn lên. Tuy rằng cả đám Hắc Kim Thần Báo đều không rõ ràng lắm vì sao Đại trưởng lão đột nhiên trở nên khách sáo như vậy, nhưng Đại trưởng lão là cường giả có thực lực cùng địa vị cao nhất trong tộc đàn của bọn chúng, lời nói của lão chính là ý chỉ của tộc đàn! Không ai có thể đủ ngỗ nghịch! Cũng không ai dám ngỗ nghịch!
- Như vậy xin hỏi, tiền bối quá bộ tới tộc đàn Hắc Kim Thần Báo chúng ta, có chuyện gì vậy?
Xà Xà mỉm cười, lấy tay chỉ Tần Lập nói:
- Ta là theo hắn đến xem náo nhiệt mà... hắn thì tới giúp bằng hữu của hắn. Ừ! Chình là tiểu Hắc Báo này!
Phù!
Lão già râu quai nón không kìm nổi hít một hơi khí lạnh. Lúc này mới dùng ánh mắt thật sự đánh giá tên nhân loại trẻ tuổi Tần Lập này. Tuy nhiên, ngay cả Xà Xà hiện tại đều nhìn không thấu tu vi của Tần Lập, càng đừng nói là lão.
Nhìn cả buổi lão cũng thể nhìn ra được chút gì. Lão có thể nhìn ra lai lịch của Xà Xà, là bởi vì trên toàn bộ Huyền Đảo, linh thú có thể đột phá cảnh giới Chí Tôn đạt tới Phá Toái Hư Không, chỉ tồn tại trên ngọn Huyền Vũ Phong thần bí khó lường kia mà thôi.
Mà Huyền Vũ phong lại chính là 'Thánh địa' của toàn bộ cộng đồng linh thú trên Huyền Đảo!
Cũng là cấm địa!
Cô gái Thái Hồng bên cạnh lão già, rõ ràng trở nên cực kỳ cao hứng, mà gã thanh niên anh tuấn phía sau nàng, thì gương mặt trở nên vô cùng âm trầm, nhất là hai mắt đầy oán hận nhìn đám người Tiểu Hắc cùng Tần Lập, ánh mắt xoay tới xoay lui, dường như hắn có chủ ý muốn phá hỏng điều gì.
Nếu không có tồn tại của Xà Xà, lão già râu quai nón rất có thể sẽ trực tiếp đuổi Tiểu Hắc ra khỏi tộc đàn, thậm chí có thể gán cho hắn cái tội danh cấu kết với nhân loại. Tuy nhiên hiện tại lão không có cái gan dám làm như vậy.
Chỉ có thể nhìn Tiểu Hắc hỏi:
- Ngươi lần nay trở về, chính là muốn xóa đi tội danh năm đó sao?
Lúc này Tiểu Hắc trong ánh mắt cố sức ra hiệu của Thái Hồng, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh chỉ vào Thái Hồng nói:
- Ta muốn mang nàng đi!
- Không được! Nàng là của ta!
Gã thanh niên anh tuấn kia hướng về phía Tiểu Hắc nhe răng gầm gừ thị uy nói:
- Ai cũng không được phép đoạt Thái Hồng mang đi, nếu không ta liều mạng cùng hắn!
Lão già râu quai nón cũng ngẩn người ra, lập tức có hơi tức giận nhing Tiểu Hắc:
- Ba Nhĩ, chẳng lẽ ngươi không biết ta chuẩn bị gả Thái Hồng cho Sâm Lâm sao?
- Bọn họ còn chưa chung sống với nhau phải không?
Tiểu Hắc dưới ánh mắt căm tức của Sâm Lâm ngạc nhiên hỏi một câu, ngay sau đó mừng như điên nói:
- Vậy thì tốt quá! Vừa đúng lúc ta có thể mang nàng đi rồi!
- Ngươi muốn chết!
Gã hắc bào thanh niên Sâm Lâm lớn tiếng rít gào nói.
- Ngươi dựa vào cái gì?
Lão già râu quai nón cũng không hề phẫn nộ, ngược lại sắc mặt bình tĩnh hỏi Tiểu Hắc một câu.
- Thực lực!
Tiểu Hắc thập phần kiên định nói, sau đó tựa như khiêu khích chuyển ánh mắt nhìn gương mặt biến sắc cực kỳ khó coi của gã thanh niên Hắc Kim Thần Báo Sâm Lâm bên kia.
← Ch. 381 | Ch. 383 → |