← Ch.438 | Ch.440 → |
Từ nhỏ đến lớn, Hải Kim Tôn đều sống trong sợ khen ngợi của mọi người. Kinh nghiệm thực chiến của lão cũng không phong phú. Nếu nói Tần Lập là một chuyên gia thực chiến, từ nhỏ đến lớn trải qua vô số chiến đấu tôi luyện ra, như vậy Hải Kim Tôn chính là một chuyên gia lý luận tri thức vô cùng phong phú.
Các loại kỹ xảo chiến đấu, các loại tâm lý nhân vật. Hải Kim Tôn tự nhận là vô cùng tinh thông. Từ nhỏ đến lớn, lão đã khổ tâm nghiên cứu tinh thông những tri thức này, không ngừng bổ sung và phong phú các loại lý luận này.
Đương nhiên, chiến đấu là ắt không thể thiếu kinh nghiệm. Lão cũng tự nhận là một võ giả siêu cấp, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, xem trọng cả lý luận cùng thực tế!
Nhưng trên thực tế, chiến đấu của Hải Kim Tôn càng nhiều là được hoàn thành ở trong gia tộc... Đúng vậy, đó là huấn luyện!
Chiến đấu đao thật thương thật, lão trải qua không nhiều.
Cho nên, bất kể hắn nghĩ cho muốn rách da đầu cũng khó mà hiểu rõ ràng. Vì sao trên người Tần Lập này không chút dao động nguyên lực nào, chỉ dựa vào lực lượng lại có thể đánh mình chấn động tới mức hộc máu?
Trên thực tế, thương tổn thân thể Hải Kim Tôn cũng không nghiêm trọng bao nhiêu, thậm chí chỉ cần hơn mười ngày, là có thể hoàn toàn khỏi hẳn! Nhưng đả kích về tinh thần, thật sự là... quá lớn!
Lão chủ động đứng ra, tuy rằng mặt ngoài không toát ra biểu tình bạo ngược, nhưng trong xương tủy lại mang theo một cỗ khí thế cao ngạo. Các ngươi không dám ngăn cản Tần Lập này - ta dám! Các ngươi không dám nói với hắn - ta dám!
Lão lại không nghĩ rằng, Tần Lập này căn bản không phải là một người ra bài theo lý. Cho dù là Thánh nữ Hàn Mai của Nguyệt Diêu Tiên Cung nổi bật nhất nơi cực Tây, cũng chưa từng kiêu ngạo như này?
- Tần Lập! Ngươi... ngươi dám ra tay với lão hủ?
Hải Kim Tôn nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn Tần Lập.
Tần Lập quay đầu đi, nhìn thoáng qua Hải Kim Tôn. Ánh mắt giống như là nhìn một kẻ tâm thần, xoay người vừa đi vừa than thở:
- Chó ngoan không chắn đường!
- Tần Lập! Ta liều mạng với ngươi!
Hải Kim Tôn gầm lên giận dữ, toàn thân nguyên lực hung hậu vô cùng bộc phát ra, hai tay đều tự bắn ra hai quang cầu màu lam nhạt, bắn về phía sau lưng Tần Lập.
Giận dữ công tâm, lão cùng bất chấp bị người nhạo bang đánh lén sau lưng. Ý niệm duy nhất hiện tại trong đầu lão chính là hoàn toàn đánh chết tên kiêu ngạo ương ngạnh này!
- Woaaa! Tuyệt kỹ Lam Quang Trảm của Hải gia!
Trong đám người, có người nhận biết kinh hô thành tiếng!
Tần Lập quay người, vung tay một quyền đánh về phía hai quang cầu màu lam kia.
- Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ, một cỗ lực lượng khổng lồ lấy nơi va chạm làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đám võ giả xung quanh đều tự gia tăng hộ thể cương khí, đồng thời nhanh như điện xạ lùi về sau.
Bạch Bàn thanh niên kéo tay sư muội, lúc này cũng chẳng để ý ăn đậu hũ (chiếm tiện nghi), thối lui về sau, thầm nghĩ:
- Con mẹ nó! May mắn thái độ của lão tử khiêm tốn, không có ngu ngốc xông lên trước chịu chết! Tên Tần Lập này, quả thực không phải người! Lực lượng của hắn... con mẹ nó... quá cường đại! Đây là quái thai cỡ nào mới có thể cho ra một tên như vậy hả?
Thân hình Tần Lập không chút dừng lại, cũng không nhìn mặt đất bị đánh nổ ra một hố sâu, xông thẳng về phía Hải Kim Tôn, cả giận nói:
- Tha cho ngươi, ngươi còn không dứt! Không đánh ngươi một trận, ta thấy ngươi còn không biết trời cao đất rộng!
Những lời này của Tần Lập khiến đám người chung quanh vội vàng thối lui đều không kìm nổi toát mồ hôi lạnh đầy đầu, thầm nghĩ:
- Lời nói bưu hãn như vậy, thật sự là lần đầu tiên trong đời được nghe!
Bạch Bàn thanh niên trợn mắt há hốc mồm than thở:
- Bàn gia coi như là mở rộng kiến thức. Con mẹ nó... trên đời này còn có người càng không biết xấu hổ hơn so với Bàn gia! Bàn gia muốn cùng hắn làm bằng hữu. Cùng hắn là địch, đều là... ngu ngốc!
Mập mạp nói xong, cảm giác bên hông đau nhói, xoay người nhìn Tiểu sư muội của mình, nói:
- Ngươi tại sao nhéo ta?
Nói xong mới cảm thấy được không khí có chút không bình thường, phát hiện có người đối diện hắn trợn mắt giận dữ.
Mập mạp cũng vừa hay nhận biết đối phương, đúng là đám người của Hải gia đi cùng Hải Kim Tôn. Hắn vừa mới nói cùng Tần Lập là địch đều ngu ngốc, chẳng phải chính là nói người Hải gia sao? Vì thế, vẻ mặt mập mạp nghiêm chỉnh hướng về phía đám người Hải gia mặt xanh mét, giải thích:
- Thật có lỗi! Ta không có ý nói các ngươi là ngu ngốc...
- Tiểu tử! Ngươi muốn chết!
Một người Hải gia bên kia lập tức giận tím mặt, đang muốn xông lên solo cùng mập mạp.
Mập mạp tốc độ cực nhanh lui ra phía sau sư muội mình, sau đó ló đầu ra, lấm la lấm lét vẻ mặt vô tội nói:
- Sư muội! Bảo vệ ta!
Sư muội mập mạp trợn mắt khinh thường, hướng về mấy người Hải gia đang tức giận xông lên não, xinh đẹp cười nói:
- Sư huynh ta không phải ý nói vậy, tat hay hắn xin lỗi các vị. Địch nhân của các vị là tên kia, không phải chúng ta!
Người chung quanh thấy cảnh này, không khỏi đều toàn thể hết lời để nói. Thầm nghĩ đôi thanh niên nam nữ này đều không phải là loại tầm thường, đều đủ xấu xa!
Mấy người Hải gia kia vẻ mặt giận dữ quay đầu, không hề để ý đến sư huynh muội mập mạp. Mà lúc này, chiến đấu bên kia cũng khiến cho mọi người không ngừng kinh hô, tự nhiên cũng không ai chú ý đến nơi này nữa.
Nguyên lai lúc này Tần Lập chính đang áp chế bầm dập Hải Kim Tôn.
Nếu vừa rồi Tần Lập nói ra những lời đó làm cho người ta nghĩ rằng hắn cuồng ngạo vô biên, vô sỉ vô đối. Như vậy giờ phút này, tất cả mọi người đều hoàn toàn sợ ngây người.
Chỉ thấy Tần Lập đang dùng một loại tư thế như Thiên Thần hạ phàm, một quyền nhanh hơn một quyền, một quyền nặng hơn một quyền đập về phía Hải Kim Tôn. Mỗi một quyền đều phát ra một tiếng nổ lớn.
Hải Kim Tôn chỉ có thể vừa lui về sau, vừa bị động nghênh đón với vẻ mặt hoảng sợ. Thậm chí ngay cả cơ hội phản công phát ra tuyệt chiêu của bản thân cũng không có!
Lại nói, công phu quyền cước chính là tuyệt kỹ của Hải gia. Nếu người bình thường dùng quyền cước đến đối chiến với người Hải gia, vậy nhất định sẽ bị người cười rụng răng.
Nhưng lúc này, không ai có thể cười ra được, bởi vì một màn này làm cho người ta cảm thấy quá mức rung động! Chỉ sợ là qua mấy trăm, mấy ngàn năm, có người nhớ tới trận chiến hôm nay đều thổn thức không thôi.
Thân thể Tần Lập quả thật không phải là thân thể nhân loại. Bởi vì hắn đã hoàn toàn vượt qua cực hạn mà võ giả nhân loại có khả năng đạt tới.
- Lão già không biết xấu hổ nhà ngươi, thích hay không?
- Ầm!
Thân thể Hải Kim Tôn lui sau một bước, sắc mặt đau khổ!
- Không có việc gì ngươi đi làm con chó chặn đường?
- Ầm!
Thân thể Hải Kim Tôn lại lui về phía sau một bước, máu tươi lại tràn ra ngoài khóe miệng.
- Lão già này, còn dám đánh lên sau lưng ta. Ta không biết ngươi, ngươi lại muốn giết ta. Chẳng lẽ các gia tộc môn phái truyền lưu muôn đời các ngươi, từ trước đến nay chính là không phân biệt phải trái như vậy sao?
- Ầm! Ầm! Ầm!
Thân thể Hải Kim Tôn lại liên tục lui về sau.
Mà làm cho người ta vô cùng hoảng sợ nhất là, từ đầu đến cuối, không có ai cảm nhận được cho dù là một tia dao động nguyên lực nào từ trên thân thể Tần Lập.
Hải Kim Tôn kỳ thật cho đến bây giờ cũng không chịu nội thương quá nặng, nhưng làm cho người ta vò đầu bứt tai, không biết nghĩ gì chính là Tần Lập thủy chung chế trụ Hải Kim Tôn gắt gao, khiến cho một đại nhân vật cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa ngay cả một cơ hội phản kích cũng không có! Đây đã không thể dùng kỳ tích để hình dung, thậm chí có thể xưng là thần tích!
- Có phục hay không?
Tần Lập vung nắm tay, một quyền hung hăng nện lên nắm tay Hải Kim Tôn đưa ra cản. Nắm tay Hải Kim Tôn lúc này đã máu thịt lẫn lộn, nhìn qua làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
- Phục cái rắm! Tần Lập... ngươi... ngươi nhớ kỹ cho ta. Ngươi trêu chọc Hải gia, Hải gia tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Hải Kim Tôn thở hồng hộc, rít lên mấy chữ này qua kẽ răng.
- Phì! Ngươi đánh không lại ta!
Tần Lập cười lạnh, lại là một quyền.
- Ầm!
Lại một tiếng trầm đục vang lên, cánh tay Hải Kim Tôn truyền đến một cảm giác chết lặng. Mỗi khi hai quyền va chạm nhau, lão cảm giác được nắm tay Tần Lập giống như là một thứ cứng rắn nhất trên đời. Đánh lên đó, cánh tay không ngừng chết lặng, đến hiện tại đều gần như không có cảm giác đau nữa.
Nhưng Hải Kim Tôn tinh thông quyền cước trong lòng lại rất rõ ràng, điều này có ý nghĩa gì. Nếu đối phương liên tục không ngừng đánh tiếp, cả cánh tay của lão đều rất có khả năng bị phế.
Nhưng mà, lão lại không chiếm được bất kỳ cơ hội nào để trả đòn, buồn bưc quả thật muốn chết.
Hơn nữa, lời nói của Tần Lập cũng chọc giận người, có thể làm người sống tức chết, có thể làm người chết tức giận sống lại rồi chết đi! Ngươi nói với hắn cái gì, hắn căn bản không trả lời, ngược lại ném ra một câu càng khó nghe hơn!
Mấy người Hải gia ở bên kia lúc này rốt cục không kìm nổi, bọn họ đã nhìn ra biến hóa tình hình. Nếu ra tay vây công Tần Lập, có lẽ sẽ bị người chê cười, nhưng nếu không rat ay giúp đỡ Hải Kim Tôn, như vậy thiên tài mấy trăm năm mới có của Hải gia này, chỉ sợ thật sự muốn hủy trong tay Tần Lập.
Tần Lập này tuy rằng không có nguyên lực cường đại gì, nhưng lực lượng khủng bố này, quả thật là cái thế vô song. Nói hắn có khí lực dời núi ngăn song, mọi người ở đây cũng đều tin tưởng.
Nghĩ vậy, mấy người Hải gia đồng thời bộc phát, không có phát ra bấy kỳ âm thanh nào, giống như mấy con hung ưng đánh về phía vậy săn, đồng loạt công tới Tần Lập.
- Ha ha ha ha!
Tần Lập cất tiếng cười to, nắm tay trái tiếp túc đánh về phía Hải Kim Tôn, tay phải cầm Ẩm Huyết kiếm, sau đó cười nói:
- Đây là đại gia tộc nơi cực Tây. Ha ha ha! Một cái đánh không lại liền đi lên một đám, thực thống khổ! Đến đây, hôm nay trước mặt anh hung thiên hạ, xem Hải gia các ngươi trước đây ta chưa từng nghe qua, rốt cục uy phong tới trình độ nào!
- Thực... con mẹ nó... thống khoái...
Bạch Bàn thanh niên mới nói dứt lời, miệng của hắn đã bị sư muội che đi, sau đó vẻ mặt xin lỗi nhìn người Hải gia bên kia gần như muốn bung nổ. Một bàn tay ngọc chỉ chỉ hướng Tần Lập:
- Qua bên kia đi... Sư huynh ta bị... Ngốc!
...
Ầm Ầm!
Ầm Ầm!
Ầm Ầm!
Ba tiếng nổ như sấm sét, ba đạo vô hình kiếm khí hung hăng đánh bay ba người tấn công Tần Lập, sau đó Tần Lập tay trái quyền, tay phải điên cuồng đánh về Hải Kim Tôn!
Hắn gầm lên một tiếng:
- Nhận thua! Không nhận thua lão tử đập chết ngươi!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Nắm tay Tần Lập vung lên tốc độ nhanh không gì sánh kịp, rất nhiều người đều cảm giác nắm tay Tần Lập vung lên liền ngừng lại, ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn ra. Đó là bởi vì tốc độ ra quyền của Tần Lập đã vượt qua thị lực của bọn họ vô số lần!
Lịch lãm trong tầng hai Hoàng Kim Cung làm sao những người này có khả năng hiểu được?
- Rắc... Rắc!
Một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên giòn tan, cánh tay Hải Kim Tôn rốt cục không thể chịu đựng thêm loại lực lượng khổng lồ như núi đè, mạnh mẽ bị đập xương cốt vỡ ra!
- Ta phục rồi! Tần công tử! Hải gia chúng ta nhận thua. Ngài mau dừng tay... mau dừng tay đi mà!
Một người Hải gia giọng nói mang theo tiếng nấc kêu lên.
Tần Lập vung cao nắm tay, dừng ở nơi cách đầu Hải Kim Tôn một xích (33. 33cm)! Nếu người này không hô lên, một quyền này của Tần Lập sẽ đập đầu của Hải Kim tôn thành dưa hấu nát!
Lại nhìn Hải Kim Tôn đứng ở kia vẻ mặt tro tàn như bố mẹ bị chết!
← Ch. 438 | Ch. 440 → |