← Ch.600 | Ch.602 → |
La Tín Nghĩa khẽ gật gật đầu. trong lòng hiểu rằng nếu muốn giao hảo với Tần Lập thì chỉ nói miệng là không đủ mà cần phải biểu lộ ra thái độ và lập trường của bản thân. Hắn không hy vọng xa vời rằng Tần Lập sẽ thiếu mình một nhân tình nhưng chỉ cần có chút qua lại như thế thôi. Tần gia sau này nếu thật sự muốn xưng đế thì có thể hy vọng Tần gia sẽ buông tha cho La gia một lần!
Đây mới chính là điều La Tín Nghĩa lo lắng, về phần đám cung phụng kia suy nghĩ như thế nào thì La Tín Nghĩa cũng không cần suy tính.
- Đúng thế. hai môn phái này đích thật là thuộc vào trong phạm vi của Tinh La Để Quốc. Hơn nữa cũng coi như là một môn phái cung phụng của Tinh La Đế Quốc ta! Hiện tại, dưới trướng của ta lúc này cũng có môn nhân của bọn họ.
La Tín Nghĩa nói xong, lại nhìn Tần Lập hỏi:
- Dám hỏi một câu, hai môn phái này phải chăng đã đắc tội Tần công tử?
Tần Lập khẽ gật gật đầu nói:
- Trên người Tần Lập có một số thứ khiến kẻ khác thèm thuổng, lại đắc tội với một số thế lực ở Cực Tây chỉ địa. bị người đuổi giết, còn bị bên kia khai ra một cái giải thưởng trên trời để muốn bắt Tần mỗ. Bệ hạ thấy thế nào?
La Tín Nghĩa khẽ gật đầu nói:
- Tần công tử còn bình vên đứng ở chỗ này thì những kẻ muốn đuổi giết Tần công tử hẳn là cũng tan thành mây khói rồi!
Tần Lập cười nhạt rồi nói tiếp:
- Trong đó còn có một số môn phái mà Tần mồ thậm chí còn chưa từng nghe nói tới bao giờ. mạnh mẽ vu oan lên người Tân mỗ. tìm đủ loại Lý do để nhấc lên quan hệ với Tần mỗ. sau đó hô đánh hô sát. Tần mỗ bất tài nhưng không ai có thể xâm phạm được. Tần mỗ tính toán đi những môn phái này để tự mình nói một câu, Tần mỗ chưa từng đắc tội với bọn chúng sao bọn chúng lại thống hận Tần mỗ như thế?
Lời nói của Tần Lập trực tiếp dựa vào đại nghĩa, đạo đức. Tuy rằng rất nhẹ nhàng nhưng khiến những cung phụng Hoàng thất nơi này đều phải động dung!
Những tên vốn đang vui sướng khi người gặp hoạ kia, hơn phân nửa đều không hoà hợp với Hải Phái và Thiên Tiêu Các. Bọn họ nghe xong lời Tần Lập thì đều rõ ràng rằng hai môn phái này xui xẻo rồi!
La Tín Nghĩa làm ra bộ dáng bừng tinh đại ngộ. ánh mắt nhìn về phía những tên cung phụng đang đứng ngôi không yên kia. thanh âm lành lạnh, nói:
- Lời nói của Tần công tử. các ngươi đều nghe được rồi chứ? Môn phái của các ngươi rốt cuộc từng làm những chuyện này sao? Nếu thật sự đã làm thế thì... môn phái các ngươi từ nay đoạt tuyệt quan hệ với Trẫm! Trẫm có thể hướng về Tần công tử cầu xin buông tha cho các ngươi, dù sao các ngươi cũng là cung phụng của Hoàng gia ta, cùng không tham dự vào những sự tình đó. Nếu môn phái của các ngươi không làm chuyện này thì hãy mau mau đưa ra chứng cứ, mau cho Tần công tử xem!
- Bệ hạ. Tần Lập hắn đang nói bậy! Không sai, những việc này quả thật là có nhưng Tiên Tiêu Các chúng ta cũng thật sự bị người ta đánh cắp mất Trấn phái chi bảo. Sau khi rời đi còn vô cùng kiêu ngạo, còn lưu lại những từ nhục mạ chúng ta trên tường!
Tới lúc này. những cung phụng bị Hoàng gia ép tới chân tường cũng bất chấp tất cả. một lão già trực tiếp nhảy ra chỉ vào Tần Lập hét lớn.
- ồ? Lưu lại cái gì trên tường? Viết gì?
La Tín Nghĩa hỏi. trong lòng lại mắng thẩm lão già kia không thức thời. Không nói những sự tình này không phải do Tần Lập làm. cho dù thật là hắn làm thì hiện tại. Điều các ngươi nên làm chính là lập tức hô lên cắt đứt quan hệ với môn phái, say đó truyền tin về. Khiến cho môn phái mình nhận lồi với Tần Lập. Đó chính là điều tốt nhất nên làm. Các ngươi nếu muốn chống lại Tần Lập sao? Thật sự là không biết sống chết!
- Trên tường viết, viết... rằng kẻ ăn cắp bảo là Tần Lập!
Lão già này khi nói tới chữ viết trên tường thì có chút chột dạ! vốn là để vu oan hãm hại thì sao lại có đúng Lý họp tình thế?
- Ha ha ha. Ta muốn hỏi một chút, không biết Thiên Tiêu Các các ngươi đã bị mất đi cái gì?
Tần Lập không kìm nổi cười rộ lên. trong lòng thực tể đã võ cùng giận dữ. Những người này trừng mắt nói đối thật mạnh mồm!
- Hừ? Đã mất cái gì. ngươi còn rõ ràng hơn chúng ta! Cho dù ngươi hôm nay giết ta đương trường, ta cũng phải nói. Kẻ ăn cắp. chính là ngươi. Tần Lập!
Lão già kia dường như cũng không xá gì, gân cổ lên. căm tức nhìn Tần Lập! Bộ đáng kia quả thật vô cùng chân thật. Người không biết còn tướng rằng thật sự Tần Lập đã đi ăn cắp gì đó của bọn họ!
- Người cho rằng hôm nay ta có thể đi tới nơi này. liền nhất định phải phân rõ phải trái? Ngươi cho rằng hôm nay ta phải giải thích cho ngươi sao?
Tần Lập bỗng nhiên cười rộ lên. nụ cười kia như xuân phong ấm áp. làm cho người ta cảm giác cực kỳ thoải mái.
Nhưng trong lòng La Tín Nghĩa lại đột nhiên cảm giác được có chút không ổn, vội vàng nói:
- Tần công từ. còn mời...
La Tín Nghĩa còn chua nói dứt câu. cái đầu của lão già kia đột nhiên từ trên cổ rơi xuống mà không có chút dấu hiệu nào báo trước. :
Một cỗ máu huyết từ trong cổ hắn phun cao tới hai trượng, trực tiếp bẳn lên trần nhà xa hoa của đại điện!
Ông!
Những người bên cạnh lão già kia lập tức tản ra. toàn bộ đều vô cùng hoảng sợ nhìn Tần Lập! Không ai muốn mình là người kế tiếp. Bọn họ thậm chí không cảm giác được chút dao động nào. Đến lúc này, bọn họ cũng không biết lão già kia vì sao đột nhiên lại bị cắt đứt cổ. Loại thực lực này hoàn toàn vượt xa sự hiểu biết của bọn họ!
Tần Lập hơi nhún vai. vung tay lên. cười lạnh:
- Ngươi xem. Đúng thế. là ta giết hắn. nhưng các ngươi có chứng cứ không?
Tần Lập nói xong, thanh âm càng trở nên nghiêm túc. lạnh, lùng quát!
- Tần Lập ta làm việc, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất! Làm chính là làm, đám làm dám chịu! Lão gia hoả này là do ta giết! Tuy rằng các ngươi không có chứng cứ gì nhưng ta vẫn thừa nhận! Ta không sợ nói với các ngươi rằng. Những thế lực cường đại ta đắc tội có nhiều lắm. Đều là những thể lực các ngươi không thể tướng tượng nổi đâu! Các ngươi khi treo giải thường cho Tân mồ thật sự hoàn toàn là do bảo vật ở trong tay Tần mỗ ta sao? Chê cười, không có thâm cừu đại hận bọn họ cũng có thể đưa ra được cái biểu giá như thế?
Hai mắt Tần Lập đảo qua mười mấy tên cung phụng phía dưới, ánh mắt sắc như đao, khiến cho nhóm người có thực lực mạnh mẽ của Hoàng gia này cùng không đám phát ra chút thanh âm nào! Bọn họ thậm chí có cảm giác rằng toàn bộ hơi thở trong đại điện đều theo tâm tình của Tần Lập mà dao động!
Đây là loại thực lực mạnh mẽ dường nào? Giết người vô hình, khí thế trấn áp tất cả các võ giả, khiến không ai dám thở mạnh!
Trên mặt La Tín Nghĩa cũng mang theo chút cười khổ. Hắn hơi lắc đầu, Lẽ ra những cử chỉ của Tần Lập lúc này. cũng không lưu lại cho Hoàng đế của một siêu cấp để quốc chút thể điện nào. phải khiến hắn phẫn nộ mới đúng!
Nhưng La Tín Nghĩa lại hiểu rõ rằng. Tần Lập đã vô cùng cho hắn thể diện.
Đúng thế, trước mặt hắn giết cung phụng của hắn đã vô cùng cho hẳn mặt mũi rồi!
Người khác không biết nhưng hắn sao lại không hiểu rõ được. Những ai Tần Lập đắc tội? Là những siêu cấp thế lực ở Cực Tây chỉ địa!
Thánh nữ của Nguyệt Diêu Tiên Cung bị Tần Lập khiến cho trực tiếp bị đuổi khỏi môn phái. Một thế lực siêu cấp như Hải gia bị Tần Lập đả kích tới hết lân này tới lân khác. Thánh Hoàng nhất mạch ở phương Bác là một thế lực siêu cường truyền thừa từ thời Thái cổ. có một đống võ giả cảnh giới Lôi Kiếp nhưng trước sau bị Tần Lập phá cho nghiêng trời lệch đất!
Một tiểu nhân vật trong Hoàng thất của Tinh La Để Quốc trong mắt Tần Lập thì là cái gì?
Không khí trong đại điện vô cùng ngưng trọng. Đã có cung phụng do không chịu nổi loại áp bách này mà phải dựa mành vào ghế, phát ra tiếng vang két két.
Ba một tiếng!
Rốt cuộc có ghế do không chịu nổi áp bách đã bị phá thành mảnh nhỏ. Mà người ngồi trên đó ngay cả phản kháng cùng không có, trực tiếp bị ép cho ngồi bệt xuống đất, bộ dáng cực kỳ chật vật!
La Tín Nghĩa không khỏi phải đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ sang mấy nữ nhân bên người Tần Lập. Hắn biết Tần Lập đã nổi giận, lúc này mà trêu chọc hắn thì cũng không phải là cơ hội tốt!
Thượng Quan Thi Vũ liền ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói:
- Phu quân, coi như xong đi! cần gì phải làm khó xử những người này. chỉ là một đám người đáng thương không hiểu gì mà thôi!
Lúc này, hơi thở của Tần Lập mới thu lại. Đám cung phụng Hoàng gia kia như sống sót sau tai nạn, thở hôn hên từng ngụm lớn. Lúc này ai còn lo lắng tới hình tượng bản thân nữa. toàn bộ thân mình đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, hình tượng cái rắm!
Thanh âm của Thượng Quan Thi Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên:
- Các ngươi ai là người của Hải Phái và Thiên Tiêu Các, trở về báo lại cho môn phái của mình. Trong vòng ba ngày. đưa những kẻ lúc trước bịa đặt ra chuyện xấu của Phu quân ta tới nơi này. để bọn chúng tự vẫn tạ tội. miễn đi nguy cơ cả môn phái diệt vong. Nhớ kỹ! Không nên có ý đồ đưa một vài tên râu ria ra ứng phó chúng ta. Chúng ta tự có biện pháp nhận ra! Nếu kẻ nào làm thế, cũng đừng trách chúng ta không cho các ngươi cơ hội!
Thượng Quan Thi Vũ nói xong, chỉ thấy trong đám cung phụng phía dưới có mười mấy người lập tức đi ra. sắc mặt tái nhợt chắp tay về phía La Tín Nghĩa rồi đi ra bên ngoài. Dáng đi bọn chúng lảo đảo. bóng đáng như thất hồn lạc phách!
Lúc này. La Tín Nghĩa mới đứng lên, đi về phía Thượng Quan Thi Vũ và Tần Lập thi lễ nói:
- Đa tạ Tần công tử! Đa tạ Thượng Quan tiểu thư!
Không thể không tạ ơn được! Nếu không có một câu nói của Thượng Quan Thi Vũ thì hai môn phái kia sợ rằng cả cặn bả cũng không thể lưu lại!
Lúc này La Tín Nghĩa lại thấp giọng nói mấy câu cho vài người bên mình. Những người này khẽ gật đầu rồi lắc mình biến mất.
Bọn họ đi phụ trách giám thị hai môn phái kia. Nếu chúng trực tiếp chạy trốn thì Tần Lập biết đâu sẽ đưa trách nhiệm áp thẳng lên đầu Hoàng thất Tinh La Đế Quốc?
Sau khi sắp xếp ổn thỏa La Tín Nghĩa thở dài một hơi nói:
- Chuẩn bị chút, ta muốn mở tiệc chiêu đãi Tân công tử, không ai được ở lại. lui ra hết!
Những tên cung phụng còn lại cả đám như được đại xá, nhanh chóng lui ra.
Đại điện xa hoa rộng lớn thế mà giờ chỉ còn lại mấy người. La Tín Nghĩa nhìn Tần Lập thái độ còn cung kính hơn nói:
- Không biết ta xử lý như thế, Tần công tử có vừa lòng không?
Tần Lập khẽ gật đầu, nhìn La Tín Nghĩa nói:
- Khiến Bệ hạ khó khăn rồi. Như thế này đi. Bệ hạ đem chiến kỳ gia truyền của La gia tới ta đánh giá một chút, được chứ?
Mấy tên hộ vệ thân tín của La Tín Nghĩa nghe được lời này cũng không kìm nổi lửa giận trong lòng, thâm nghĩ người này quả thực khinh người quá đáng!
Bệ hạ đã nhượng bộ như thế rồi... Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh vọng của toàn bộ Hoàng thất đều bị đả kích rất lớn. Người này không ngờ còn muốn xem cả chiến kỹ gia truyền của Bệ hạ?
Chẳng lẽ không biết xấu hổ sao?
← Ch. 600 | Ch. 602 → |