← Ch.882 | Ch.884 → |
U!
Lang nha bổng cực lớn giữa trời cao bám theo tiếng gió rít thê lương, rạch nát trời cao!
Bùm!
Hung hăng nện lên trên người lão già bọc trong chiếc mũ rơm khổng lồ.
Chiếc mũ rơm kia giống như một trái cầu tròn, hung hăng bị đánh bay ra ngoài, đồng thời bên trong truyền tới tiếng kêu thảm.
Hạ Văn Vũ bên kia tốc độ cực nhanh đuổi theo, một cước đá lên trên, lại đá trái cầu này trở về. Bên trong mũ rơm, lại truyền ra tiếng hét thảm, giọng vô cùng thê thảm. .
Kiền Kính cười lạnh, một chưởng đẩy ra, trên trời cao một chưởng ấn hòa lẫn pháp tắc thiên địa, vô thanh vô tức làm cho quả cầu mũ rơm khổng lồ kia lăn nhanh hơn về phía Hô Diên Kiêu Dưởng.
Hô Diên Kiêu Dưởng tế ra chiếc cổ Chuông Hoang cổ, theo thực lực Hô Diên Kiêu Dưởng tăng lên, đạo vận Hoang cổ trên chiếc cả Chuông này càng trở nên rõ ràng.
Đông!
Cổ Chuông phát ra một tiếng nổ trầm thấp, trái cầu mũ rơm lại một lần nữa bị đánh bay.
Mấy người như đùa giởn hứng thú, chiêu thức uy lực rất lớn, các loại bí thuật thần thông đều tung về phía quả cầu mũ rơm kia.
Nhưng trình độ cứng cỏi của mũ rơm này, cùng với thực lực lão già ở bên trong thật ngoài dự đoán của mọi người, bị ba người đánh nửa ngày, không ngừng kêu thảm thiết, tuy rằng kêu rất thảm liệt, nhưng thực tế giọng gào thét kia lại đầy đủ khí thế!
Nói cách khác, lão già này căn bản không bị thương gì!
Hiện giờ, mọi người phía Tần Lập đều nhìn ra được, nếu không phải lão già kia quá mức mạnh mẽ, thì chiếc mũ rơm kia chính là một bảo vật tuyệt thế!
Lão già này mạnh mẽ thì có khả năng rất nhỏ, bởi vì nếu lão thật sự mạnh như thế sợ rằng vừa rồi đã bỏ chạy. Cho nên, mọi người đều theo dõi chiếc mũ rơm to lớn rách nát khó coi này!
- Của ta! Ai cũng không được giafnh với ta!
Hô Diên Kiêu Dưởng đầu đội cổ chuông Hoang cổ, đuổi theo chiếc mũ rơm này đánh thật mạnh.
- Ai giành với ta! Đây là của ta đánh trước!
Mạc Bắc giọng thổ lớn vang vọng trên trời cao.
Hạ Văn Vũ cầm trong tay chiếc quạt, một thân khí độ hoàng gia:
- Ta cảm giác chiếc mũ rơm rách này có duyên với ta...
- Ai cướp được, thì là của người đó!
Kiên Kính giọng nói vẫn cứ lạnh băng như trước giờ.
Chúng nữ Tần Lập dẫn theo, vẻ mặt hết chỗ nói nhìn một màn này. Đoàn người Ngao Thưởng Hải, Mạc Thanh Sơn, Diệt Tuyệt Thượng Nhân, Phong Tử Ngạc cùng Trường Mi Lão Nhân ở bên kia, lại thần sắc hâm mộ đứng nhìn. Bọn họ cũng rất muốn đi lên tranh giành, nhưng bọn họ đều biết bằng thực lực của bọn họ, không phải là đối thủ của những người trẻ tuổi này. Hơn nữa, cũng không tranh giành nổi với đám trẻ tuổi hung tàn này được!
- Mẹ nó, làm sao mà đánh mãi không chết?
Hô Diên Kiêu Dưởng gào to lên, giậm chân mắng.
- Đúng là kỳ quái, mũ rơm này rốt cuộc làm bằng cái gì?
Hạ Văn Vũ cũng nhíu mày, chiếc quạt trong tay hắn bắn ra một đạo kình khí sắc bén, đánh lên trên mũ rơm. Lực lượng có thể trực tiếp nổ nát một ngọn núi, chỉ làm cho chiếc mũ rơm này cuộn lăn về phía trước nhanh hơn, nhìn kỹ, ngay cả một chút vết tích cũng không thể lưu lại được trên đó!
Ánh mắt Tần Lập chăm chú nhìn vào bên trên chiếc mũ rơm này. Một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói:
- Mũ rơm này rất khó đánh hỏng được, dùng để đan thành chiếc mũ rơm này, là linh thảo hiếm có thế gian. Càng khó được hơn nữa, là mũ rơm này được đan vào pháp tắc thiên địa, loại lực pháp tắc này thậm chí càng thêm kiên cố hơn cả pháp tắc thiên địa ở hư không này!
Lúc này, tiếng nói lão già kia truyền ra từ trong mũ rơm:
- Tần công tử quả nhiên hiểu biết rộng rãi, nhanh gọi bọn họ đừng đánh nữa. Bộ xương già của ta đã sắp rả hết ra rồi, đánh nữa, sẽ thật sự bị đánh chết đó!
Tần Lập cười lạnh:
- Lão nói không đánh thì không đánh nữa sao?
- Ối chao, đám thanh niên hiện giờ đúng là quá hung tàn mà, không có một chút hiểu biết kính già yêu trẻ. Vừa rồi tiểu lão nhi chỉ muốn đón nhận một chút máu huyết Thần Thánh Cự Long, đã bị ngươi đánh cho trọng thương, hiện giờ còn muốn giết người đoạt bảo. Ối... sao mà còn đánh? Mau dừng lại, ta có bảo bối rất tốt, thật là có!
Lão già trong mũ rơm lên tiếng cầu xin vô cùng thê thảm.
Lúc này bốn người Hô Diên Kiêu Dưởng cũng có chút nhụt chí, tuy rằng lão già này luôn mồm nói mình sắp bị đánh chết, nhưng tiếng nói kia khí thế đầy đủ nào có chút trạng thái như sắp bị đánh chết? Đánh như thế nửa ngày, bốn người gần như thi triển ra cả Kỳ năng áp rương, vẫn cứ không có biện pháp làm gì được quả cầu mũ rơm này. Nếu không phải tinh thần lực võ giả cảnh giới Thần Vương cực kỳ mạnh mẽ, bọn họ thậm chí còn hoài nghi là mình đang nằm mơ nữa.
Mạc Bắc phẫn nộ nhìn thoáng qua cục mũ rơm kia, thu hồi lang nha bổng, thở hồn hển ngừng lại.
Vẻ mặt anh tuấn của Hạ Văn Vũ thoáng co quắp mấy cái, trong ánh mắt cũng hiện vẻ không cam lòng. Loại bảo vật này chỉ có thể nhìn mà không lấy được, thật làm cho người ta căm tức.
Kiền Kính thần sắc lạnh băng, lại hung hăng đánh một chưởng lên trên. Nghe bên trong truyền ra một tiếng hét thảm, sau đó mới mỹ mãn quay người trở về.
Hô Diên Kiêu Dưởng hùng hùng hổ hổ, tế ra cổ Chuông Hoang cổ, tới phía trên quả cầu mũ rơm này, nháy mắt phóng to ra, bao phủ mũ rơm bên trong.
Mười mấy tiếng Đồng Đồng Đồng Đồng vang lên, cổ Chuông nổ vang một tiếng có thể trực tiếp trấn chết một Thánh Chủ lão già bên trong mũ rơm bị chấn tới thất điên bát đảo, phát ra tiếng kêu gào thê lương.
Hô Diên Kiêu Dưởng lại để cổ Chuông nổ vang mười mấy tiếng, làm cho ngay cả chúng nữ cách đó không xa cũng cảm thấy có chút khó chịu, bọn người Mạc Thanh Sơn càng hoảng sợ lui ra sau.
Hô Diên Kiêu Dưởng mới phẫn nộ ngừng gõ vang cổ Chuông, mang theo cục mũ rơm này tới trước mặt Tần Lập, sắc mặt phiền muộn nói:
- Xem ra thứ này vẫn do lão đại tới rồi...
- Lão đại?
Tần Lập khẽ run lên một chút, Hô Diên Kiêu Dưởng cũng chỉ là thuận miệng gọi một tiếng, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện. Khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia cười khẽ, xưng hô này... thật đúng là đã lâu mà!
- Lão tự mình đi ra, hay là ta giúp lão đi ra?
Tần Lập giọng nói ôn hòa, nhưng lộ ra một cỗ cảm giác không thể kháng cự. Đây, chính là khí thế của một Đế vương!
- Ta đi ra, ngươi đảm bảo không giết ta!
Lão già trốn bên trong mũ rơm, rất vô lại nói.
- Nếu lão không ra bây giờ ta giết lão ngay!
Tần Lập nói chắc chắc không cần nghi ngờ.
- Ấy...
Lão già kia không có chút do dự, trong nháy mắt mũ rơm nhỏ đi, thân thể cũng bắn ra từ trong mũ rơm. Gần như trong nháy mắt bắn ra, liền thầy một đoàn hào quang bùng lên. Người thường hay hư không hoành độ đều sẽ nhận ra, đó là hào quang lúc phát động trận bàn sinh ra.
- Muốn chết?
Tần Lập bấm tay bắn ra, trận bàn dưới chân lão già trực tiếp vỡ thành bột phấn, lộ ra lão già mặt mũi bẩm dập, lúc này cười xấu hổ:
- Hắc, ta chỉ muốn thử xem, phản ứng của Tần công tử có phải thật nhanh như vậy không. Thật mà, ta thề!
Tần Lập lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão ta:
- Giao mũ rơm ra!
- Đây là thứ ta dùng để giữ mạng...
- Vậy chết đi!
- Đừng, đừng. Ta giao, ta giao còn không được sao?
Lão già vô cùng đau lòng lấy ra chiếc mũ rơm, ném cho Tần Lập, sau đó vẻ mặt đáng thương nhìn Tần Lập:
- Tần công tử, bây giờ có thể buông tha ta chứ?
- Còn có bảo vật gì, cùng nhau giao ra đây, đừng thử thách kiên trì của ta, ta không có kiên trì như lão nghĩ đâu!
Tần Lập lạnh lùng nói.
Lão già vẻ mặt khóc than nhìn Tần Lập, trong lòng vô cùng hối hận, mình làm gì vì một cái lăng mộ cổ mà chạy tới Nhị Địa này làm khách khanh quỷ quái gì chứ. Bây giờ hay rồi, lăng mộ cổ còn chưa kịp đào lên, bên này lại tới một người muốn đoạt hết tất cả bảo vật, lại còn không hề có chút phản kháng gì!
- Này... Tần công tử, có thể tâm sự riêng với ngài hay không?
Lão già vòng mắt đen sì, trên mặt khối xanh khối tím, khóe miệng còn có vết máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Rất hiển nhiên vừa rồi bốn người Hô Diên Kiêu Dưởng luân phiên công kích, cũng không phải là không có ảnh hưởng gì tới lão. Chẳng qua một thân thực lực lão già này, cũng thật không thể coi thường.
Ít nhất, lão tuyệt đối không yếu như lão biểu hiện ra ngoài!
Tần Lập cầm chiếc mũ rơm ở trong tay, lập tức liền biết đây tuyệt đối là một món trọng bảo!
Chiếc mũ rơm nhìn như rách nát này, lại nặng tới một ngàn cân!
Không biết cuối cùng cái này làm bằng có gì, lại là do vị cao nhân này bện thành, trong năm tháng dài dòng đan vào pháp tắc thiên địa chân chính.
Loại pháp tắc thiên địa này, không phải là pháp tắc thiên địa ở Giới Nội, mà là trong vũ trụ ở ngoài Giới, là loại pháp tắc thiên địa chân chính!
Giống như số mệnh Tần Lập, xông thẳng Cửu Tiêu, có thể lao ra khỏi Giới này hấp thu số mệnh to lớn chân chính, chiếc mũ rơm này cũng bởi vì được đan vào pháp tắc thiên địa chân chính đó, mới có được lực phòng ngự cỡ này.
Như vậy rất hiển nhiên, mũ rơm này hẳn là đã có ở thời đại siêu cổ, trước khi Giới này còn chưa bị người áo xanh phong ấn!
Nghĩ vậy, Tần Lập không nhịn được nhìn lại lão già này mấy lần, một người có được đi bảo thời đại siêu cổ, sẽ là người thường được sao? ít nhất thì loại bảo vật cấp bậc này, coi như là các Thánh địa nơi Thần Vực cũng rất hiếm gặp!
- Lão muốn nói gì?
Tần Lập nhìn thoáng qua mọi người xung quanh:
- Bọn họ đều là người của ta, chuyện của ta không cần giấu bọn họ.
Các nữ nhân của Tần Lập vẻ mặt Đương nhiên, mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng trong ánh mắt hiện một tia cảm động. Còn những người Phong Tử Ngạc gia nhập vào môn phái Viêm Hoàng sau này, trở thành người hỗ trợ Tần Lập, lại sửng sốt một chút, tiếp đó trong ánh mắt hiện lên thần sắc cảm động nồng đậm.
Phần khí độ này, loại tín nhiệm này, dù cho là Tần Lập giả vờ thể hiện ra, bọn họ cũng sẽ phải thừa nhận: chính mình bị cảm động!
Bản tính con người vốn là tự tư, kẻ chân chính chí công vô tư, đã ít lại còn thiếu. Chỉ cần người sống, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có chuyện muốn có. Người vô dục vô cầu, thật là quá hiếm lạ, mấy vạn năm cũng chưa chắc xuất hiện một người.
Lão già này không ngờ tới Tần Lập cho mình một câu trả lời như vậy, ngây người một lát, sau đó mới nói:
- Nếu là như thế, vậy... Được rồi, Hoa Phong, người này thì Tần công tử nhận biết chứ?
- Hoa Phong?
Tần Lập có chút bất ngờ nhìn thoáng qua lão già này, trong đầu hiện lên cường giả trẻ tuổi xinh đẹp tới mức làm cho nữ nhân phải tự ti, không khỏi có chút cảm khái. Năm mươi năm qua đi. Không biết cái tên xinh đẹp kia hiện giờ đã tu luyện đến cảnh giới gì nữa, sợ rằng cũng không chậm hơn mình bao nhiêu.
- Lão cùng hắn có quan hệ sao?
Tần Lập liếc mắt, nhìn lão già bị đánh đến mặt mũi bầm dập này, toàn bộ trên dưới tìm không ra một chút nào có quan hệ với Hoa Phong.
- Đương nhiên là có quan hệ!
Lão già vừa thấy bộ dáng Tần Lập, liền biết lời đồn năm đó không giả. Sư điệt kiêu ngạo của mình khẳng định không vừa mắt Liên quân Thần Vực, ra tay giúp Tần Lập. Nếu không, Tần Lập nói chuyện với mình, khẳng định sẽ không có loại thái độ như thế này!
Nghĩ vậy, vẻ mặt bầm dập của lão già hiện lên vẻ tươi cười kiêu ngạo:
- Ta là sư thúc của hắn!
← Ch. 882 | Ch. 884 → |