← Ch.888 | Ch.890 → |
Đây là hai vị Đế vương ẩn dấu rất sâu, khắp Thần Vực cũng chỉ có hai người Lâm Bình Nghĩa gia chủ Vương tộc Tam Địa này, cùng với Thông Thiên Đại Đế là biết đến mà thôi.
Hiện giờ, rõ ràng đã tới lúc sinh tử tồn vong của Vương tộc Tam Địa, có nên mời hai vị lão tổ tông này đi ra hay không, Lâm Bình Nghĩa làm vào khó xử.
Bởi vì Thông Thiên Đại Đế đã từng căn dặn hắn: dù là Vương tộc Tam Địa bị diệt, cũng không cho phép Lâm Bình Nghĩa kinh động hai vị Đế vương lão tổ này. Bởi vì Thông Thiên Đại Đế muốn sau khi mình phá Giới phi thăng, trực tiếp để cho nhi tử Lâm Hoan của ông ta tiếp nhận vị trí chúa tể Thần Vực, còn hai vị Đế vương cao cấp này chính là cánh tay trợ thủ cho Lâm Hoan!
Đó là vũ khí bí mật chung cực cuối cùng!
Đến lúc đó, nếu ai dám khiêu chiến địa vị Lâm Hoan, hai vị Đế vương này sẽ dùng thế sấm sét ngàn quân, lập tức diệt sát! Khi đó, sẽ bày ra lực uy hiếp, thoáng cái trấn áp tất cả các thế lực nơi Thần Vực này đang nao nao nổi đậy!
Nhưng Lâm Bình Nghĩa hắn cũng có ý nghĩ riêng như thế, dựa vào cái gì mà lão tổ tông một chi chúng ta nhất định phải phục vụ cho Lâm Thông Thiên ngươi? Bị diệt tộc cũng không cho phép kinh động bọn họ? Đây là cái đạo lý gì? Dựa vào cái gì phải để chúng ta bị diệt tộc?
Lâm Bình Nghĩa bỗng nhiên nghĩ đến, Lâm Thông Thiên hẳn có phải đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, uy hiếp ta dù có là bị diệt tộc cũng không cho phép kinh động lão tổ, bằng không hắn trực tiếp ra tay tiêu diệt toàn tộc ta... Đây rõ ràng nói lên Lâm Thông Thiên hắn đã sớm nghĩ tới điểm này, hơn nữa đã muốn trơ mắt nhìn một chỉ chúng ta bị diệt tộc.
Đến lúc đó, chỉ còn lại hai vị Đế vương lão tổ, sẽ không thể nào sinh ra tâm tư dị dạng khác!
Bởi vì hậu nhân đều bị diệt sạch rồi!
Thật đúng là... mượn đao giết người mà!
Lâm Bình Nghĩa nghĩ thế cắn răng một cái, hắn quyết định bất cứ giá nào. Không mời hai vị lão tổ rời núi, Vương tộc Tam Địa sẽ bị diệt ngay bây giờ. Mời ra, Lâm Thông Thiên dù không mở một mặt lưới, cũng phải xem phân hai vị lão tổ, cho Vương tộc Tam Địa lưu lại một tia nhang khói!
Cứ quyết định như thế!
Lâm Bình Nghĩa trực tiếp đứng lên, thần sắc bình tĩnh trở lại, nhớ tới mấy nhi tử bị Tần Lập chém giết, nghiến răng nghiến lợi:
- Tần Lập, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ ra được, nội tình chân chính của một Thánh địa hùng mạnh cỡ nào! Đúng thế, ta chờ mong... Ngươi tới đây. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ có người một ngạc nhiên rất lớn!
Ngạc nhiên này lớn cỡ nào? Hiện giờ mà nói, chỉ sợ có trời mới biết.
Lâm Bình Nghĩa quỳ tròn một canh giờ trước một ngọn núi bề ngoài có vẻ cực kỳ hoang vắng, liên tục cầu xin, nước mắt nước mũi dài ngắn. Nếu như bị người khác thấy được, nhất định cho rằng vị Vương giả Tam Địa này điên rồi.
- Lão tổ tông, con biết con không nên tới đây. Quấy rầy các ngài thanh tu. Nhưng nếu con không tới, một chi chúng ta sẽ thật sự bị người ta giết sạch mà! Kẻ thù của chúng ta vô cùng mạnh mẽ, có tồn tại rất nhiều Đế vương cấp thấp, còn có một Đế vương ít nhất là cảnh giới tam trọng. Bọn họ đã tàn sát rất nhiều người của chúng ta. Vương tộc Nhị Địa cũng đã bị bọn họ diệt. Lão tổ tông, cầu ngài khai ân, đi ra cứu vớt hậu nhân một chỉ chúng con mà...
Mặc cho Lâm Bình Nghĩa đau khổ cầu xin, bên trên tòa núi hoang vắng này vẫn không có một chút động tĩnh, nhìn bề ngoài. Lâm Bình Nghĩa giống như một kẻ thần kinh, quỳ ở đó khóc lóc lẩm bẩm.
Đến cuối cùng Lâm Bình Nghĩa cắn răng một cái, không thể không lấy ra đòn sát thủ:
- Hai vị lão tổ tông, con cháu bất hiếu Lâm Bình Nghĩa cũng biết Thông Thiên Đại Đế có ân với hai vị lão tổ, có là thúc thúc ruột của hai vị lão tổ. Nhưng chuyện này, Thông Thiên Đại Đế làm thật không phải đạo mà! Hắn không cho con cháu bất hiếu tới tìm hai ngài, mục đích chính là làm cho một chi hai ngài diệt tộc, đến lúc đó lại để cho hai ngài bảo hộ con cháu của hắn. Lão tổ tông, tuy rằng chúng ta đều sinh ra cùng một cội, nhưng cũng không thể tuyệt tình như vậy chứ, lẽ nào hai vị lão tổ ngài lại nhẫn tâm nhìn một chỉ chúng ta bị người khác giết sạch hay sao?
- Đủ rồi!
Một tiếng rống giận trầm thấp, phảng phất truyền ra từ chỗ sâu nhất trong ngọn núi hoang này. Ngay sau đó, mặt đất rung động từng trận, tòa núi hoang không có gì đặc biệt này lại bắt đầu chầm chậm nứt ra một cái khe thật lớn.
Một thân ảnh vô cùng to lớn, trên vai vác một thanh búa chiến, chậm rãi bước ra từ bên trong. Người này, thân cao lại tới gần ba mét!
Hơn nữa vai rộng eo thô, cường tráng tới mức làm cho người ta khó tin, đây còn là người hay sao.
Người này bề ngoài cũng chỉ có vẻ ba lăm ba sáu tuổi, đôi mắt thật lớn nhìn chằm chằm vào Lâm Bình Nghĩa, không phóng ra bất cứ một khí thế gì, nhưng Lâm Bình Nghĩa đã có một loại cảm giác không thở nổi, toàn thân từ lâu đã ướt đẫm. Nhưng ở trong lòng, lại vạn phần mừng rỡ!
- Con cháu bất hiếu Lâm Bình Nghĩa, đập đầu cho lão tổ tông!
Nói rồi, Lâm Bình Nghĩa quỳ dưới đất dập đâu bình bịch, không có một chút giả tạo, đầu cũng đụng tới chảy máu.
- Được rồi, ngươi đứng lên đi.
Một tiếng nói hết sức bình thản thậm chí mang theo vài phần non nớt, truyền ra từ phía sau người to lớn kia. Chỉ thấy có một thiếu niên thanh tú, bề ngoài chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi chậm rãi đi ra từ sau lưng người to lớn này.
Thiếu niên mi thanh mục tú, so sánh với người to lớn kia, còn không đứng tới eo người kia, nhìn có vẻ hết sức quái dị. Nhưng chính là thế, người to lớn kia dường như còn rất tôn trọng thiếu niên này. Tiếng nói giống như rít gào, phát ra từ miệng hắn:
- Ca ca, tiêu tử này là con cháu của chúng ta?
Thiếu niên nghiêm túc gật đầu:
- Đúng thế, ngoại trừ gia chủ con cháu chúng ta sẽ không ai biết chúng ta bế quan ở chỗ này.
Thiếu niên nói rồi, nhìn Lâm Bình Nghĩa:
- Sự tình thật nghiêm trọng như ngươi nói? Ngươi cũng biết, cái giá phải trả nếu lừa gạt chúng ta là thế nào?
Thiếu niên vừa nói, ngữ khí cũng dần trở nên nghiêm túc:
- Ngươi cần phải rõ ràng một điểm: tới loại cảnh giới như chúng ta chỉ cần là con cháu Lâm gia, trong thân thể chảy dòng máu Lâm gia, thì đó là con cháu Lâm gia. Cái gì con dòng chính, thứ xuất, theo chúng ta thấy đều giống như mây bay, sau trăm ngàn năm tuổi, còn có bao nhiêu con cháu Lâm gia huyết mạch thuần khiết nữa chứ? Sỡ dĩ chúng ta đi ra, một là nhìn ngươi thành khấn, hai là cũng muốn kiến thức xem thử, Đế vương trẻ tuổi ngươ nói thật có lợi hại như vậy không?
- Con cháu bất hiếu đã hiểu, đã hiểu!
Lâm Bình Nghĩa vội vàng cuống lên lại quỳ xuống, giọng run run nói:
- Đế vương trẻ tuổi Tần Lập kia, so với con nói còn lợi hại hơn. Ngoại trừ hai vị lão tổ tông ra tay, toàn bộ nơi Thần Vực có thể khống chế hắn, sợ rằng cũng chỉ có Thông Thiên Đại Đế mà thôi!
- Hứ...
Nam nhẩn thân thể to lớn kia bĩu môi khinh thường:
- Đó là ngươi không biết mà thôi! Nơi Thần Vực này, bên trong Cửu Thiên Cửu Địa còn có rất nhiều cường giả cảnh giới Đế vương, Tứ Địa, Ngũ Địa, Lục Địa, Thất Địa, Bát Địa, thậm chí Cửu Địa, Thánh địa nào mà không có cường giả Đế vương tồn tại? Chuyện này từ năm đó thúc thúc đã biết, chẳng qua làm bộ Không biết mà thôi. Dù sao những người đó cũng sẽ không đi ra gây sự, nhưng nếu thật tới lúc sống chết trước mắt, Người xem bọn họ có đi ra hay không?
Thiếu niên liếc mắt trừng nam nhân kia, dường như đang trách hắn nói quá nhiều, nhàn nhạt nói:
- Được rồi, Lâm Bình Nghĩa, ta tin tưởng ngươi không dám lừa gạt ta, ngươi dẫn đường đi.
- Vâng, vâng, hai vị lão tổ tông, mời đi theo con!
Lâm Bình Nghĩa toàn thân phát run, đây cũng không phải giả vờ, mà là dưới loại tuyệt vọng thu được hy vọng tái sinh. Trong lòng Lâm Bình Nghĩa nghiến răng nghiến lợi: Tần Lập, ngươi nhất định phải tới! Nhất định phải tới! Thù giết con, không đội trời chung!
Lần này, Tần Lập ngươi tuyệt đối không trốn thoát số phận bị chém giết!
Còn có một đám thủ hạ của ngươi, đều phải chết trên tay hai vị lão tổ Lâm thị.
Ầm ầm!
Một tòa cổ điện khí thế hùng hồn Vương tộc Tam Địa, bị chiếc chuông lớn của Hô Diên Kiêu Dưởng đánh sụp, mấy Thánh Chủ không kịp chạy trực tiếp bị chôn bên trong. Bởi vì bị khí thế trấn áp toàn thân, khiến cho bọn họ thậm chí không phóng ra được chân khí hộ thể để bảo vệ chính mình, trực tiếp bị tòa cổ điện to lớn này đè nát bét.
Mạc Bắc vung thanh lang nha bổng khổng lồ, hung hăng nện bổng lên đầu một Thần Vương, đầu vị Thần Vương kia lập tức bị đập nát như dưa hấu, trắng dò trực tiếp phun tung tóe.
Kiền Kính trầm mặc không lời, một tay bẻ cổ một người Thánh Chũ, thân thể cong tới trước, nhấc chân đá ra sau, một tên Thánh Chủ đánh lên hắn trực tiếp bị đá bay lên trời, máu tươi phun ra nhuộm đẫm trời cao.
Hạ Văn Vũ trong tay cầm chiếc quạt phe phẩy, một thân khí độ hết sức nhàn nhã, bước chân như mây bay nước chảy, bước đi giữa đoàn người địch nhân. Những nơi đi qua. địch nhân ngã xuống thành từng mảng!
Khu vực hạch tâm Vương tộc Tam Địa, năm đó Tần Lập ở chỗ này bị mười mấy Thần Vương truy đuổi chạy trối chết, còn hôm nay tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.
Tần Lập căn bản không ra tay, vẫn đứng đó xem chiến đấu.
Nội tình cùng thực lực Vương tộc Tam Địa mạnh hơn Vương tộc Nhị Địa rất nhiều, chúng nữ cũng hưng phấn xông tới, tự tìm kiếm đối thủ của mình.
Thực lực tăng vọt như nháy liền ba cấp, đám người Phong Tử Ngạc, Mạc Thanh Sơn, Trường Mi Lão Nhân, Diệt Tuyệt Thượng Nhân cùng Ngao Thưởng Hải, không phụ Tần Lập Kỳ vọng, mỗi người đều ra sức chém giết.
Chém giết tối đa nhất, chỉ sợ chính là bọn họ!
Những người này năm đó khi thành danh, đôi tay đã nhuộm không ít máu tươi, mà nay theo Tần Lập, năm mươi năm ngắn ngủi từ Thánh Chủ vọt tới cảnh giới Đế vương. Phần kỳ ngộ này quả thật có mơ cũng không dám mơ tới, nào có đạo lý không liều mạng?
Nhất là Diệt Tuyệt Thượng Nhân, nhìn như một bà lão bình thường, dù là biết thực lực của nàng không tầm thường, nhưng tướng mạo cùng trang phục của nàng, sẽ luôn làm cho người ta tiềm thức xem nhẹ nàng.
Chỉ là cái giá xem nhẹ Diệt Tuyệt Thượng Nhân, sẽ là rất thê thảm. Danh hiệu của nàng, là từ rất nhiều năm trước khi còn trẻ tuổi xông xáo giang hồ lưu lại.
Diệt Tuyệt!
Ra tay cực kỳ tàn nhẫn, chưa từng để lại người sống. Đến cuối cùng, ngay cả chính nàng ta cũng hiểu được xưng hào Diệt Tuyệt Thượng Nhân này hết sức thích hợp với nàng.
Người như thế, lại ôm lòng báo ân, giết người Vương tộc Tam Địa nào có lúc nương tay?
Phong Tử Ngạc cùng Ngao Thưởng Hải, đó căn bản là hai thú tu chân chính! vốn đã thuộc về loại người xem thường sinh mệnh, hiện giờ lại biết Vương tộc Tam Địa có thù oán với chủ tử Tần Lập, đâu có quản người có tội hay vô tội gì. Chỉ cần chặn trước mặt hai người, nhất loạt chém giết!
Toàn bộ Tam Địa, tiếp sau Nhất Địa Nhị Địa, trở thành luyện ngục tu la nhân gian!
Vương tộc Tam Địa, rốt cuộc cũng nếm thử được cảm giác khủng bố khi bộ tộc Thú Vương bị diệt tộc năm đó...
← Ch. 888 | Ch. 890 → |