← Ch.243 | Ch.245 → |
Thị nữ vừa nói xong, lại cảm thấy không khí trong phòng không bình thường, mới hoảng sợ nói:
- Lão gia chủ, nô tỳ không cố ý, thực xin lỗi, nô tỳ xin ra ngoài.
Thượng Quan Thiết thở dài một tiếng, phất phất tay, nói:
- Không có gì, ngươi lui xuống đi.
Tần Lập vốn muốn giáo huấn cha con Thượng Quan Bất Hối, hiện giờ thấy tinh thần Thượng Quan Thi Vũ rõ ràng là không được bình thường, nhìn lại lão gia tử Thượng Quan Thiết, Tần Lập thở dài: "Thôi thôi, cuộc đời Tần Lập ta khoái ý ân cừu, lúc này đây, vì tình cảm chân thành của nữ nhân của ta, phá lệ một lần, bỏ qua cho bọn họ. Hôm nào chờ Thi Vũ cảm xúc ổn định lại rồi hỏi Thượng Quan Thiết, sư môn cha mẹ Thi Vũ ở đâu, cừu gia lại là người phương nào, vì sao mà chết. Sau khi biết những điều này rồi thì có thể hoàn toàn rời bỏ Thượng Quan gia!"
- Lão gia tử, trạng thái Thi Vũ không tốt lắm, còn một số việc qua hai ngày nữa vãn bối lại tới. Ngài yên tâm, vãn bối sẽ không vì việc ngài đang lo lắng mà gây khó xử cho Thượng Quan gia. Hơn nữa, vãn bối cũng sẽ khuyên Thi Vũ.
Tần Lập nhìn Thượng Quan Thiết, vẻ mặt chân thành nói.
- Ai, Tần Lập, ngươi là một đứa trẻ ngoan. Thi Vũ theo ngươi là may mắn của nó. Thượng Quan gia, thực xin lỗi Thi Vũ rồi!
Giọng Thượng Quan Thiết cũng tràn đầy đau thương:
- Đứa trẻ này từ nhỏ đã mạng khổ, ta dùng mọi cách che chở nó, nó mới sống được đến hôm nay. Thượng Quan gia đối với nó chỉ có mắc nợ, không có ân tình gì. Tần Lập, ngươi là vị hôn phu của Thi Vũ, xin cho ta gọi ngươi một tiếng đứa nhỏ, sau này mang theo Thi Vũ, cao chạy xa bay đi, không cần phải, trở lại cái nhà này nữa! Cái nhà này, không đáng cho nó lưu luyến!
Lúc Thượng Quan Thiết nói tới đây, Thượng Quan Thi Vũ vẫn đứng ngây ngốc bên cạnh Tần Lập, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, nhưng sâu trong đôi mắt lại tràn ngập đau thương. Đôi mắt vốn linh động nay chỉ còn mờ mịt.
- Vãn bối biết.
Tần Lập ôm eo nhỏ của Thượng Quan Thi Vũ, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Thượng Quan Bất Hối mang theo Thượng Quan Hiên Vũ và cao tầng Thượng Quan gia vội vàng tới. Thượng Quan Hiên Vũ thấy Tần Lập ôm eo Thượng Quan Thi Vũ, đồng tử co rụt lại, ánh mắt hiện ra chút oán độc.
- Phụ thân! Đây... đây là sao? Thi Vũ nàng, sao lại thành cái dạng này?
Thượng Quan Bất Hôi thân thiết hỏi, sau đó nhíu mày, nghiêm túc nhìn Tần Lập nói:
- Tiểu tử, có phải ngươi khiến cháu gái bảo bối của ta không vui? Tới cửa Thượng Quan gia ta rồi không ngờ ngươi còn dám như vậy. Nếu cháu gái ta gả cho ngươi, về sau còn để cho ngươi khi phụ mà chết? Hừ, đừng cho rằng ngươi thực lực mạnh, nhưng ta là thúc thúc ruột thịt của Thi Vũ, tuyệt đối không cho ngươi khi dễ nàng! Nếu không, cho dù liều cái mạng già này ta cũng không bỏ qua cho ngươi!
- Đúng vậy, Tần Lập, ta biết ngươi nhìn ta không vừa mắt, nhưng là ca ca Thi Vũ, ta có điều muốn nói! Thi Vũ thật vất vả mới về một chuyến, ngươi còn muốn dẫn nàng đi đâu? Nơi này mới là nhà nàng! Ta là ca ca hôm nay liền làm chủ, không cho Thi Vũ đi, ở lại đây!
Vẻ mặt Thượng Quan Hiên Vũ đầy vẻ căm phẫn, sau đó chỉ một ngón tay về Tần Lập:
- Về phần ngươi, Tần Lập, ngươi muốn đi đâu thì đi, cho dù ngươi lấy thân phận Công tước đến áp chế ta, ta cũng không sợ!
- Các ngươi tới làm gì? Thi Vũ đi đâu có quan hệ gì với các ngươi! Ai nói cho các ngươi là Tần Lập khi dễ nàng?
Thượng Quan Thiết tràn ngập lửa giận, phóng mắt nhìn ra, mắt thấy toàn bộ con cháu dòng chính đều chạy tới, không nhịn được giận tím mặt quát:
- Đều cút hết cho ta! Đừng có đứng đây làm mất mặt!
- Phụ thân, ngài nói vậy là không đúng rồi. Hiện giờ gia chủ gia tộc là con, ngài đã không còn đảm nhiệm chức gia chủ nữa, cũng đã giao lệnh bài vào tay con rồi. Như vậy, con còn có quyền lực vì cháu gái mà đòi công bằng!
Thượng Quan Bất Hối trực tiếp lờ lời nói của Thượng Quan Thiết, nói rằng Tần Lập không liên quan, sau đó nói:
- Tần Lập này thật kỳ cục, ta tuyệt đối không gả Thi Vũ cho hắn, người như hắn sao có thể làm Công tước? Công tước chẳng lẽ có thể tùy ý khi dễ người sao?
Đằng sau còn có mấy người phụ họa thêm cho Thượng Quan Bất Hối, giọng nói âm dương quái khí.
- Hừ, thiếu niên đắc chí, ỷ vào thân phận cao quý thì không để ai vào mắt. Người ta đã hơn Thượng Quan gia chúng ta rồi còn gì!
- Ta xem ra, tiểu thư Thi Vũ nhiều năm rời nhà, khó khăn học nghệ thành tài trở về, lại phải chịu sắp đặt của một người ngoài. Thượng Quan gia, thật sự là nuôi không nàng nhiều năm như vậy!
- Ai, ta thật vì tiểu thư Thi Vũ cảm thấy không đáng, tìm một nam nhân như vậy, thật sự là bất hạnh mà!
Sắc mặt Thượng Quan Thiết tức giận đến xanh mét, khí thế Thiên cấp bộc phát ra, giận dữ hét lên với nhóm người này:
- Các ngươi muốn tạo phản sao? Cút hết cho ta! Cút! Cút!
Nhưng ngay theo đó, trên người Thượng Quan Hiên Vũ cũng bộc phát ra khí thế Thiên cấp, không chút nào yếu thế so với gia gia hắn, sau đó đắc ý dào dạt nhìn Tần Lập, cười lạnh nói:
- Gia gia, ngài vì sao phải vậy? Vì một ngoại nhân mà mắng con cháu trực hệ đến văng máu chó lên đầu? Chúng ta cũng là vì có lòng tốt muốn giúp Thi Vũ muội muội, không muốn cho nàng chịu thiệt mà thôi.
- Ngươi... các ngươi!
Thượng Quan Thiết chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại, hít sâu một hơi. Sau khi nghe cha mẹ Thi Vũ mất đi, Thượng Quan Thiết đã bị đả kích lớn, lúc ấy đã phun một ngụm máu, đến giờ nội thương còn chưa bình phục.
Tuy rằng đối phương cũng nói không thật sự thấy thi thể cha mẹ Thượng Quan Thi Vũ, nhưng gói đồ của họ đều ở đó, người cũng không thấy, nếu không gặp bất trắc thì sao không quay về?
Đối phương cũng đã đợi hai ba năm, cuối cùng mới xác định cha mẹ Thượng Quan Thi Vũ đã chết, hơn nữa còn đưa tới một ít đan dược, cùng với di vật của cha mẹ Thi Vũ, xem như bồi thường một chút đối với Thượng Quan gia.
Dù sao thì năm đó sau khi cha mẹ Thượng Quan Thi Vũ gia nhập môn phái kia, cũng đã cống hiến không ít. Mục đích chính là kiếm được một ít linh đan, có thể chữa khỏi quái bệnh của con gái.
Thượng Quan Thiết cảm thấy hai mắt hoa lên, chậm rãi nói:
- Các ngươi giỏi lắm! Rất giỏi! Tần Lập, ngươi đưa Thi Vũ đi thôi, vĩnh viễn đừng quay về nữa! Qua vài ngày ta sẽ tới phủ của ngươi, giải thích rõ ràng tất cả với ngươi!
Phụ tử Thượng Quan Bất Hối đồng thời biến sắc, những người phía sau nhìn Thượng Quan Thi vũ đều có chút né tránh.
- Không được, Thi Vũ đường xa mà về, phải ở nhà.
Thượng Quan Bất Hôi nói như chém đinh chặt sắt:
- Nàng và Tần Lập còn chưa thành hôn, sẽ không ở lại phủ của Tần Lập. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì Thượng Quan gia ta làm gì còn mặt mũi mà sống yên ở thành Hoàng Sa? Hừ, hôm nay trước mặt Tần Lập ngươi, ta liền nói thẳng, cho dù ngươi muốn trả thù thì cứ hướng về ta đây! Vì danh dự Thượng Quan gia tộc, Thượng Quan Bất Hối ta trả bất cứ giá nào?
Con cháu trực hệ Thượng Quan gia sau lưng Thượng Quan Bất Hôi cả đám đều lộ ra vẻ mặt xúc động. Gia chủ tốt cỡ nào a, vì gia tộc, không tiếc trả giá hết tháy, cũng muốn bảo vệ danh dự gia tộc!
- Đúng, không giống một số người, được cô nương sanh dưỡng (ý nói mẹ Tần Lập chưa cưới mà sinh), Thượng Quan gia ta...
Thượng Quan Hiên Vũ rung đùi đắc ý, giọng âm dương quái khí. Không đợi hắn nói xong, đột nhiên cảm thấy trước mặt lóe lên một cái, không đợi hắn phản ứng đã cảm thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên.
Trong giây lát, hắn thấy chính mình bị Tần Lập nhấc lên, mà trong mắt Tần Lập tràn ngập sát khí lạnh như băng!
- Làm gì? Ngươi làm gì? Thả ta xuống! Mau thả ta xuống! Tần Lập, ngươi đừng tưởng ngươi là Công tước thì có thể làm gì thì làm! Thượng Quan gia không sợ ngươi!
- Nói xong chưa?
Tiếng nói của Tần Lập như từ dưới Cửu U địa ngục vang lên.
- Tần Lập, ngươi muốn làm gì?
Thượng Quan Bất Hối lớn tiếng quát.
- Thả thiếu chủ xuống! Bằng không chúng ta không khách khí với ngươi!
- Mau thả con ta xuống, đồ con hoang kia!
Một phụ nhân giương nanh múa vuốt từ giữa đám người đánh về phía Tần Lập.
Thượng Quan Thiết nhắm chặt mắt lại. Năm đó Thượng Quan gia chủ mạnh mẽ, năm đó Thượng Quan gia chủ quát tháo phong vân, năm đó Thượng Quan gia chủ thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn khiến toàn thành Hoàng Sa kinh sợ, giờ phút này chỉ có thể chảy nước mắt thì thào tự nói:
- Thượng Quan gia ta, đã làm ra nghiệt gì?
Phanh!
Tần Lập một cước đá vào ngực phụ nhân kia, tiếng trầm đục vang lên, phụ nhân kia bị một cước đá trở lại đám người, khí tuyệt bỏ mình!
Mấy cao thủ Thượng Quan gia đều xúm lại Tần Lập, vẻ mặt giận dữ. Bọn họ dường như đã quên, năm đó thiếu niên Hầu gia kia, trong Thanh Long quốc có bao nhiêu danh tiếng.
Thượng Quan Thi Vũ vẫn ngơ ngác đứng đó, dường như những việc phát sinh trước mắt đều không có quan hệ tới nàng.
Trên người Tần Lập hơi thả ra chút khí thế, nhóm người này lập tức như bị búa tạ nện vào ngực, tất cả đều bị ép đến mức đỏ bừng cả mặt, mắt lồi ra, đầu lưỡi không kìm được cũng thả ra!
Tần Vũ nhìn Thượng Quan Hiên Vũ đang bị mình xách áo, nhẹ giọng nói:
- Nhà chúng ta, không phải còn chút kịch độc sao? Cứ độc chết Tần Lập kia đi. Hừ, Tần Lập, cuối cùng ngươi cũng phải chết trong tay ta. Ta không chiếm được, người khác cũng đừng hòng chiếm được!
Thượng Quan Hiên Vũ hoảng sợ đến tột cùng, ánh mắt dường như thấy quỷ, không thể tin nổi!
Ngay cả Thượng Quan Thi Vũ vốn đứng như cái xác không hồn cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tần Lập, sau đó khó tin nhìn Thượng Quan Hiên Vũ và đám người Thượng Quan Bất Hối. Linh tính trong mắt nàng, từng chút một, chậm rãi biến mất.
- Ngươi đang nói gì? Ta, ta, ta, ta không hiểu!
Uy áp của Tần Lập tuy không nhằm vào Thượng Quan Hiên VŨ, nhưng Thượng Quan Hiên Vũ vẫn bị dọa đến lắp bắp, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch.
- Thi Vũ muội muội. Muội... muội đừng nghe hắn. Tần Lập, ngươi muốn làm gì! A!
Tần Lập vốn không chờ hắn nói xong, nắm tóc Thượng Quan Hiên Vũ, trong ánh mắt vạn phần sợ hãi của Thượng Quan Hiên Vũ, cổ tay khẽ vặn, lạnh lùng cười:
- Giết ngươi!
Rắc.
← Ch. 243 | Ch. 245 → |