← Ch.426 | Ch.428 → |
Mai Lan Cúc Trúc thật ra là đã sớm được đưa đến Thục Sơn kiếm phái, sau đó Thục Sơn kiếm phái mới tách khỏi đế quốc lam nguyệt, Liệt gia gặp đại biến, Kiếm Tôn hầu như chết hết, người của Liệt gia tâm tàn ý lạnh, sau khi xử lý xong vài chuyện thì giao chức vị gia chủ lại cho liệt khuyết rồi bế quan tu luyện.
Trước kia được nói là tặng cho Lăng Tiêu, nhưng trước đó chưa từng đề cập đến vấn đề này, liệt khuyết hiển nhiên là biết được bên người hắn có rất nhiều hồng nhan giai lệ, hơn nữa hắn cũng không phải loại người háo sắc, nếu mình tùy tiện đưa Mai Lan Cúc Trúc đến Thục Sơn không chừng sau này lại bị lọt vào tầm ngắm của các vị đại tảu tương lai kia nữa. Cho nên liệt khuyết để cho tứ nữ tự mình lựa chọn, bốn người này đều là thiên kiêu chi nữ, bất kể ai trong số họ chỉ cần tiến vào thế tục, ở bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ trở thành nhân vật phong vân trong một thời gian ngắn nhất.
Tính về tài nghệ, tuy so sánh với người trong các thế gia ẩn thế thì không tính là gì nhưng nếu tiến vào thế tục thì có thể liệt vào danh sách cao thủ hàng đầu!
Tự bảo vệ mình là không có vấn đề gì, hơn nữa các nàng lại rất thông minh, nếu nói các nàng tiến vào thế tục mà không làm được việc gì thì liệt khuyết căn bản là không tin!
Cho nên, liệt khuyết cho rằng tứ nữa sẽ không lựa chọn đi theo lăng tiêu để làm thị nữ cho người ta, vì như thế thì sao sánh được với việc được hưởng hết vinh hoa phú quý của nhân gian chứ?
Nhưng, hắn đã sai, tứ nữ không hề có một chút do dự nào, khi nhắc đến chuyện này thì tất cả đều đồng ý đến bên cạnh Lăng Tiêu, cho dù là làm một thị nữ không có địa vị thì các nàng cũng tình nguyện!
Mặc dù liệt khuyết biết vị đại ca kia của mình thực lực xuất chúng, khuôn mặt anh tuấn, nhưng trong lòng hắn cũng không tránh khỏi có cảm giác ghen ghét!
Hơi quá đáng!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu của liệt khuyết, nhưng hắn cũng hiểu rõ, tứ nữ chưa chắc đã lựa chọn sai! Hưởng hết vinh hoa phú quý của thế gian thì không khó, nhưng nếu thật sự có cơ hội thì ai ai cũng mơ đến hai chữ 'trường sinh', vinh hoa phú quý so với nó thì chẳng là gì cả!
Thân là người của một thế gia siêu cấp thì làm sao mà không biết được người ở bên trong Thánh Vực là cầu mong được trường sinh chứ?
Nhiều năm sau, tứ nữ Mai Lan Cúc Trúc, bị Liệt gia 'ép' đưa vào danh sách các tổ tiên, được cung phụng ở tổ tông đường. Đến khi đó, khi nhớ đến chuyện xưa, ai cũng đồng ý với tứ nữ khi quyết định không tiến vào thế tục để trở thành một nhân vật phong vân của đương thời vang danh thiên hạ.
Khi tứ nữ được đưa đến Thục Sơn kiếm phái thì Lăng Tiêu đã ở trên Long đảo xa xôi, vốn tứ nữ còn có chút kiêu ngạo, nhưng khi lấy được Diệp tử, Isa, Hoàng Phổ Nguyệt, Thượng Quan Vũ Đồng, Phong Linh và Tống Minh Nguyệt thì các nàng đều hiểu rõ, tại sao trước bốn mỹ nhân quốc sắc thiên hương như các nàng mà Lăng Tiêu không hề động tâm!
Nếu nói các nàng là các mỹ nữ quốc sắc thiên hương thì sáu người kia chính là vẻ đẹp tuyệt trần! Nhưng điều không ngờ nhất chính là thực lực của lục nữ đã sớm đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực rồi, trong thế giới này các nàng chẳng khác nào tiên tử. Và hơn nữa trên thế giới này còn có ai có thể xem trú nhan đan như là một loại đan dược bình thường chứ?
Sau khi gặp được lục nữ và biết được họ đều là thê tử của Lăng Tiêu thì tứ nữ đã không còn ý niệm tranh sủng trong đầu nữa rồi. Sau đó nhìn thấy hai thiếp thân thị nữ từ thuở niên thiếu của Lăng Tiêu thì tứ nữ càng kinh ngạc hơn, sáu người kia có thân phận cao hơn nàng, bản lĩnh cũng hơn nên trong lòng các nàng còn có vẻ cam tâm tình nguyện chấp nhận, nhưng không ngờ, hai thị nữ bên cạnh Lăng Tiêu cũng xuất sắc hơn cả các nàng!
Cũng may là tứ nữ có công phu hàm dưỡng rất tốt, nên nhanh chóng ổn định được tâm tình của mình, sau đó tự giác xưng hô với thân phận là thị nữ của Lăng Tiêu, cùng Xuân Lan Thu Nguyệt kết thành một nhóm.
Lăng Tiêu không háo sắc, điểm này chúng nữ đều hiểu rõ, vì thế khi đột nhiên xuất hiện bốn nữ tì xinh đẹp thì họ cũng không thấy phản cảm lắm, nhưng thật ra tứ nữ Mai Lan Cúc Trúc nhanh chóng tìm được vị trí chính thức của mình, đó chính là tài nghệ mà các nàng am hiểu vừa vặn lại bổ khuyết cho phương diện văn hóa còn khiếm khuyết của Thục Sơn kiếm phái.
Bởi vì mặc dù chúng nữ đều là giáo sư của đám đệ tử kia, nhưng Thục Sơn kiếm phái ngày càng lớn mạnh, dần dần nhân số cũng đông lên đáng kể, mà Lăng Tiêu hay Diệp tử đều không muốn đưa các vị giáo sư từ thế tực đến để truyền dạy. Bởi vì mục đích cuối cùng của Thục Sơn kiếm phái chính là muốn các đệ tử phải tự thành trường trên đường võ đạo!
Nếu muốn bọn họ phát triển ở các phương diện khác thì có thể tùy tiện lựa chọn bất kỳ học viện cao cấp của một quốc gia nào, nhưng Thục Sơn kiếm phái có một câu nói, nơi này chính là nơi để học kiếm!
Lời tuy như thế, nhưng tứ nữ có tài, lại khéo léo trong ăn nói, nên từ từ được người của Thục Sơn kiếm phái tiếp nhận. Và có một điều quan trọng là bốn người kia là thị nữ của tông chủ!
Lăng Tiêu từ Long đảo trở về thì trực tiếp đi đến đế quốc Tái Nhĩ rồi mới trở về Thục Sơn kiếm phái, sau khi gặp mặt mọi người rồi lập tức bế quan tu luyện.
Bởi vì Lăng Tiêu biết được sau khi mình đánh vỡ Thánh Vực Chi Môn lần thứ hai thì cũng có chút hối hận bản thân đã quá lỗ mãng, nhưng nếu chuyện này được lựa chọn một lần nữa thì Lăng Tiêu tin rằng mình vẫn sẽ làm như thế!
Không có lựa chọn khác!
Bởi vì tâm nguyện của hắn còn chưa xong, còn có chuyện chưa làm!
Cũng giống như Công Tôn Hoàng năm đó, nếu như hắn muốn phi thăng thì sợ rằng mấy năm trước hắn đã đạt được rồi, nhưng hắn vẫn ở lại, bởi vì lần trước đi đến hải tộc thần bí, hắn đã có một tâm nguyện, sau khi làm xong hắn mới quyết định phi thăng.
Một lão nhân sống mấy năm trăm mà còn có tâm nguyện chưa làm được chứ đừng nói chi Lăng Tiêu chỉ là một người trẻ tuổi.
Cho nên việc hắn đánh vỡ Thánh Vực Chi Môn là lựa chọn duy nhất.
Chuyện đã làm thì không cần phải hối hận, nếu để thời gian hối hận thì chi bằng dùng để tu luyện!
Lăng Tiêu cũng tin rằng nếu như bản thân mình thu liễm khí tức lại thì Thánh Vực cũng không thể nào tìm được!
Nhưng như thế, hắn cũng không thể gây ra động tĩnh quá lớn!
Nếu như có thêm một hành động như việc thu phục Kim Hổ nữa thì tin rằng Thánh Vực chi môn nhất định sẽ không do dự mà mở ra lần nữa, như thế, theo lời của Long Ngạo nói thì khi đó mình sẽ gặp nguy hiểm!
Ai biết được bên trong Thánh Vực ra sao. Có bao nhiêu cường giả, mặc dù mình đánh vỡ Thánh Vực chi môn là có lý do, nhưng trong mắt của người khác là mình vô cùng cuồng vọng!
Mặc kệ là ở tu chân giới hay là ở thế giới này, cuồng vọng là không được chấp nhận, trừ khi có đủ tư cách để cuồng vọng.
Sau khi trở về Thục Sơn kiếm phái, việc đầu tiên là Lăng Tiêu bố trí thêm vài hộ sơn đại trận! Sau đó đem Hàm Hàn bảo đỉnh đặt trở trận nhãn, Kim Hổ vẫn tu luyện bên trong bảo đỉnh như bình thường, nhưng nếu có người dám động đến Thục Sơn kiếm phái thì hắn nhất định sẽ công kích không hề lưu tình!
Bởi vì có sự tồn tại của hộ sơn đại trận, Kim Hổ có làm ra động tĩnh gì thì cũng bị ngăn cách lại, cho nên sau đó Kim Hổ đã bỏ đi cái ý nghĩ không thực tế kia rồi!
Nếu để Ma Giới biết, vương tử điện hạ có huyết thống cao quý của bọn họ lại trở thành một người trấn môn của nhân loại thì sẽ có cảm tưởng thế nào?
Cấm chế của Lăng Tiêu lợi hại ở chỗ, trí lực và thể lực của Kim Hổ không hề bị ảnh hưởng gì, ngoại trừ tinh thần lực bị cấm chế vây quanh ra thì không hề có biến hóa gì!
Cho nên Kim Hổ cũng kiên trì tu luyện, ý định dùng tinh thần lực của mình phá vỡ cấm chế do Lăng Tiêu bày ra. Mặc dù bị Lăng Tiêu khống chế nhưng không có nghĩa là Kim Hổ cam tâm để hắn khống chế. Hắn không phản kháng bởi vì hắn biết bây giờ có phản kháng thì cũng vô dụng.
Nhưng hắn vẫn âm thầm tích súc lực lượng, cố gắng tìm cơ hội trốn thoát.
Vị trí mà Lăng Tiêu bế quan, chính là bên trong hàn tuyền năm xưa, không ăn không uống, bất động suốt năm năm!
Trong năm năm qua dung mạo của Lăng Tiêu không có thay đổi gì, thật ra đối với người tu chân thì mấy năm thời gian cũng giống như là mấy cái chớp mắt mà thôi.
Một lần bế quan là vài chục năm, thậm chí là vài trăm năm, trong giới tu chân thì việc này vẫn thường xảy ra.
Thương Lan đại lục vốn có linh khí sung túc, hắn lại may mắn tìm được linh mạch, tu luyện trên linh mạc mà tốc độ không nhanh thì chẳng còn chỗ nào nhanh cả.
Năm năm này, Lăng Tiêu không hề lo lắng về trận pháp, kiếm kỹ, luyện đan hay luyện khí gì cả, hắn chỉ chuyên tâm tu luyện, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cũng được Lăng Tiêu lấy ra ném vào trong hàn tuyền, hấp tu thiên địa linh khí vô tận kia để tu luyện, kiếm linh của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm thì Lăng Tiêu đã sớm biết, nhưng ít khi trao đổi. Giống như là một linh thể kỳ dị như Huyền Thiên vậy, rất hiếm thấy.
Linh mạch này đối với Huyền Thiên cũng có rất nhiều lợi ích, Lăng Tiêu cũng đem Huyền Thiên lệnh lấy ra, để cho nó hấp thu năng lượng mà tu bổ.
Huyền Thiên không thể không cảm khái, bản thân hắn chờ đợi mấy vạn năm xem như không uổng phí, chỉ có ở bên người người tu luyện như thế này thì hắn mới có thể tìm được linh mạch này!
Ở nơi này năm năm, cơ hồ còn tốt hơn so với mấy ngàn năm ở nơi trước kia, năng lượng để đánh vỡ Thánh Vực chi môn đã sớm khôi phục.
Pháp bảo vô sỉ này đôi khi cũng không nhịn được có ý nghĩ là: "Đi theo nhân loại này cũng không hẳn là một lựa chọn sai lầm."
Bất quá ý nghĩ này nhanh chóng bị một ý niệm khác đánh bại: "Muốn Huyền Thiên ta, đường đường là tiên thiên linh bảo, hình thành từ hổn độn... Khụ khụ... Là Huyền Thiên lệnh được hình thành... Nói thế nào thì nói, lão tử không thể nào hạ mình đi theo một tên tiểu tử có thực lực yếu kém như thế!"
Trừ khi hắn cầu ta!
Hừ... Cho dù là hắn van cầu thì lão tử cũng không đồng ý!
Trong mấy năm tu luyện này thì hứng thú lớn nhất của Huyền Thiên chính là hiện ra bản thể để câu dẫn Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, muôn hình vạn trạng, khiến cho Lăng Tiêu cũng cảm thấy dở khóc dở cười, càng thấy được bản tính vô sỉ của Huyền Thiên lệnh này!
Hắn còn 'tặng' cho Yêu Huyết Hồng Liên vài cái tên nữa.
"Tiểu Yêu."
"Tiểu Tuyết."
"Tiểu Hồng."
"Tiểu Liên."
Cũng may là còn chưa gọi là 'tiểu kiếm', dù sao khi Lăng Tiêu bế quan tu luyện thì vẫn lưu lại một tia thần thức, nhìn thấy Huyền Thiên như thế thì nghĩ đến việc muốn đánh cho cái tên cả người tràn ngập khí tức viễn cổ nhưng vô sỉ này một trận.
Tên gia hỏa này quá vô sỉ!
Mỗi lần bức được Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phải trảm ra linh thể thì Huyền Thiên mới cảm thấy mỹ mãn mà trở lại giữa Huyền Thiên lệnh, dù sao Huyền Thiên lệnh cũng được hình thành từ hỗn độn, Yêu Huyết Hồng Liên không có khả năng trảm thương nó.
Bất quá, cũng vì có Huyền Thiên tồn tại cho nên kiếm linh của Yêu Huyết Hồng Liên cũng đã bắt đầu có biến hóa trong tính cách, thậm chi còn cảm thấy cái tên 'tiểu yêu' cũng khá lắm!
← Ch. 426 | Ch. 428 → |