Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 643

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 643: Công phu quyền cước
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Lazada


- Bên trái chính là nơi tộc chúng ta thì sau khi thần chiến tìm được bảo vật. Mỏ tinh thạch ở Trung Châu ít ỏi, may mà có tư nguyên về bảo vật này, gia tộc mới có thể tồn tại.

Mạnh Sỹ Kỳ từ từ nói, sau đó không nhịn được mỉm cười:

- Lại nói tới đây, ta khá hâm mộ vũ giả cao cấp của những châu khác, có đôi khi hận không thể đến chiếm đoạt.

Một người đạt tới cảnh giới Đại viên mãn mới gia nhập Mạnh gia lúc này mới lắc đầu cười nói:

- Đúng vậy, ý nghĩ này bản thân ta cũng từng có, đáng tiếc là không dám làm. Trận chiến một vạn ba ngàn năm trước thiếu chút nữa đã biến thành cuộc chiến nghiêm trọng nhất chỉ sau thần chiến, người chết vô số. Từ đó trở đi rất ít người có dũng khí dám sử dụng phương pháp này mà đi đoạt tinh thạch.

Mạnh Sỹ Kỳ nhìn thoáng qua người vừa nói, gật đầu, sau đó thở dài một tiếng, nói:

- Đúng vậy. Trong thiên hạ này cường giả nhiều như rừng, nếu thiếu suy nghĩ thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Vì thế ta cảnh báo các vị. Các người có thể tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn thật không dễ dàng gì, thậm chí có thể nói là nỗ lực gian khổ mới đạt tới cảnh giới ngày hôm nay. Công việc hiện tại của các người rất mẫn cảm, đó là canh giữ bảo khố. Nhưng ngàn vạn lần đừng có ý nghĩ không an phận. đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện thì chẳng những bản thân các người khó bảo toàn mà ngay cả ta cũng phải chịu trách nhiệm! Chúng ta cũng rất đơn giản, tất cả mọi người đều là người có thân phận, chỉ cần tuân thủ quy củ thì Sĩ Kỳ sẽ lấy lễ đối đãi. Ai không mốn tuân thủ quy củ.... Như vậy đừng trách ta không khách khí!

Mạnh Sỹ Kỳ vừa nói xong, một cỗ khí thế vô cùng cường đại trong giây lại bộc phát ra, tràn ngập giữa bảo khố. Không ít bảo vật trong bảo khố lập tức phát ra các loại âm thanh.

Mọi người trong lòng đều cả kinh, ánh mắt nhìn Mạnh Sỹ Kỳ ít nhiều mang theo một tia kính sợ. Không ngờ thủ lĩnh thị vệ này lại thâm sâu khó lường tới vậy, thực lực đã đạt tới cảnh giới không thấp hơn Đại viên mãn cao cấp!

Mạnh gia thật sự là một gia tộc cường đại. Tuy rằng bảo khố là một địa phương quan trọng nhưng Lăng Tiêu biết rõ ràng, dù là Tư Đồ gia và Tôn gia cường đại nhất Nam Châu cũng không có khả năng xa xỉ thuê cường giả Đại viên mãn tới trông coi. Ở Nam Châu cũng vậy, cường giả đạt tới cảnh giới Đại viên mãn cũng không bao giờ vì hai viên trung phẩm tinh thạch mà đi làm việc này. Nói gì thì nói, tinh thạch ở Nam Châu nhiều hơn ở Trung Châu rất nhiều. Chí Cường Giả đạt tới cảnh giới Đại viên mãn thì cho dù vì tu luyện mà tổn hao rất nhiều tinh thạch thì nếu ít hơn năm viên trung phẩm tinh thạch một tháng họ cũng sẽ không rời núi.

Vừa nghe ý tứ của Mạnh Sỹ Kỳ và những người trong gia tộc thì tựa hồ năm đó bởi đã từng phát sinh ra chuyện có người cướp bóc tinh thạch nên đã xảy ra một trận chiến nghiêm trọng. Kỳ thật đó cũng không có gì là khó hiểu, cướp đoạt, dù là vào lúc nào thì cũng không phải là cách lựa chọn tốt nhất. Trừ phi là đã tới đường cùng, không còn cách lựa chọn nào khác.

Đúng như Mạnh Sỹ Kỳ nói, trong thiên hạ cường giả như mây, cao thủ rất nhiều, những kẻ tưởng mình là mạnh, có gan kiêu ngạo ngang ngược thì phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp.

- Mọi người có thể xem một chút. Dù là không thể động vào nhưng có dịp được mở rộng tầm mắt thì cũng không phải là không tốt.

Lúc này tiếng nói của Mạnh Sỹ Kỳ lại vang lên một lần nữa:

- Nhớ kỹ là chỉ có thể nhìn một chút thôi! Bảo khố của Mạnh gia chúng ta có rất nhiều thứ tốt, ví dụ như thứ kia....

Lăng Tiêu nhìn theo ngón tay của Mạnh Sỹ Kỳ thấy trên vách tường có một cây cung màu xanh biếc, trong lòng không nhịn được mà chấn động.

- Mọi người thấy rồi chứ? Cây cung màu xanh biếc này theo truyền thuyết chính là vũ khí mà Tinh Linh thần đã từng dùng, ở trong Mạnh gia của chúng ta rất nhiều năm rồi. Mặc dù không ai sử dụng được nó nhưng thứ vũ khí này ở trong bảo khố của chúng ta cũng là một trong những thứ có giá trị nhất!

Mạnh Sỹ Kỳ vừa nói vừa chỉ về hướng một thanh bảo kiếm màu lam. Trong vòng năm mươi thước xung quanh thanh bảo kiếm này không có bảo vật nào tỏa sáng. Ánh sáng màu lam nhạt vờn quanh thân bảo kiếm, dường như có hàn khí nhè nhẹ từ trong đó toát ra.

Sau đó Mạnh Sỹ Kỳ nói:

- Thanh kiến này là một vũ khí tuyệt thế! Các ngươi có thể tới gần một chút xem có cảm giác gì?

Mọi người tiến về phía trước. Khi đi tới cách bảo kiếm khoảng sáu mươi bước thì một luồng hàn khí mãnh liệt đột nhiên ập vào mặt, không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước!

- Trời ạ, lạnh thật!

Một Chí Cường Giả đạt cảnh giới sơ cấp Đại viên mãn đột nhiên run rẩy, không kìm được phải lui về phía sau mấy bước. Cảm giác ấm áp lập tức trở lại trên thân thể hắn. Hắn không nhịn được mà líu lưỡi thở phào một hơi nói:

- Thanh bảo kiếm này cũng thật đáng sợ, không ngờ lại có thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ tới vậy!

Lúc này lại có hai người không tin. Dù sao người tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn hầu như đều là vũ giả trong Thánh Vực đã tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong, thân thể thậm chí có thể đạt tới đao thương bất nhập, như thế thì còn sợ hàn khí xâm nhập sao? Lập tức những người không tin liền bước về phía trước. Chẳng qua cũng không có gì khác, tất cả đều chỉ trong giây lát là cơ thể run rẩy, sau đó ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ và không tin lui lại phía sau.

Lúc này Lăng Tiêu đã thấy rõ, dưới chân những người này không xa có một sợi tơ màu xanh nhạt rất rõ ràng. Thứ này chỉ ở trong vòng năm mươi trượng xung quanh thanh bảo kiếm, chỉ cần lướt qua sợi tơ đó thì sẽ không sao tránh được hàn khí xâm nhập vào thân thể.

Lăng Tiêu không kìm được phải âm thầm than khẽ. Kỳ thật vừa mới vào trong bảo khố ngầm này, Lăng Tiêu đã sớm cảm thấy giật mình không thôi, sớm cảm giác được thanh bảo kiếm cực hàn này. Ở đây còn có một số bảo vật khác khiến hắn động tâm. Điều này xảy ra trong bảo khố của một đại gia tộc như thế này là một chuyện cực kỳ khó khăn. Bởi lẽ với cảnh giới của Lăng Tiêu lúc này, nếu không phải bảo vật thượng phẩm thì căn bản không lọt vào mắt hắn. Điều này có thể chứng minh Mạnh gia thực sự là một gia tộc rất lợi hại.

Lúc này có người hỏi Mạnh Sỹ Kỳ:

- Thủ lĩnh, thanh kiếm này sao lại tà môn như vậy? Năm xưa nó vốn là xuất hiện từ nơi nào?

Ánh mắt Mạnh Sỹ Kỳ lộ ra vẻ đang hồi tưởng lại, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:

- Năm đó vì thanh kiếm này, gia tộc đã thiệt hại ba mươi người đạt tới cảnh giới tu luyện, bảy tám người đạt cảnh giới Đại viên mãn! Trong đó những người đạt cảnh giới tu luyện đều là vì bị hàn khí xâm nhập thân thể kinh lạc. Hàn khí này có một tính chất đặc biệt đó là ẩn nấp một thời gian dài. Nó cũng không có phát tác ngay lập tức mà trong vòng một năm khiến thân thể dần dần đông lạnh thành một khối băng mà chết. Còn những người đạt cảnh giới Đại viên mãn thì chính là do khi tranh đoạt nó mà chết. Cho nên có thể nói thanh kiếm màu lam này là vật mang điềm xấu!

Mạnh Sỹ Kỳ vừa dứt lời liền khiến mấy người có cảnh giới Đại viên mãn vừa cảm nhận được hàn khí biến sắc. Một người trong đó thất thanh nói:

- Vậy chúng ta....

Mạnh Sỹ Kỳ khoát tay nói:

- Không cần lo lắng. Hàn khí của kiếm này đối với người đạt cảnh giới Đại viên mãn không có bao nhiêu tác dụng. Lại nói các người căn bản không chạm vào nó, tất nhiên thì không có việc gì. Chẳng qua lúc tuần tra bảo khố thì nhất định phải chú ý, cách nó xa xa một chút, ngàn vạn lần đừng tò mò quá!

Tất cả mọi người đều sợ hãi gật đầu, nhìn lại thanh bảo kiếm hàn khí bức người kia một lần nữa, trong lòng tràn ngập kinh hãi, không khỏi thầm sinh ra một ý niệm trong đầu: Bảo kiếm như vậy... ai có thể sử dụng được nó chứ?

Mạnh Sỹ Kỳ dẫn mọi người đi xem xét bảo khố một vòng xong. Vừa đi hắn vừa kể rõ chi tiết, giới thiệu vài món bảo vật, đều là những thứ rất tốt nhưng chẳng ai sử dụng được. Đôi mắt Lăng Tiêu rất bình tĩnh nhìn vào mọi thứ trong bảo khố, âm thầm nhớ kỹ vị trí vài loại bảo vật, trong đó có cả thanh bảo kiếm phát ra hàn khí khắp bốn phía kia.

Người khác không dùng được không có nghĩa là Lăng Tiêu hắn không thể sử dụng. Là một đệ tử của Thục Sơn phái, tổ tông sử dụng kiếm. Thứ kiếm trong thiên hạ có thể khiến đệ tử Thục Sơn phái không thể sử dụng e rằng còn chưa được tạo ra. Ngự kiếm thuật của Thục Sơn phái căn bản là không phải do người tu chân sáng tạo ra mà phải nói là bí thuật của Tiên giới. Cho nên những bảo kiếm có thần tính, kiếm linh vô cùng cường đại Lăng Tiêu cũng vẫn có thể điều khiển như thường.

Mạnh Sỹ Kỳ dù trong lòng bội phục với thực lực của Lăng Tiêu nhưng hắn cũng có cảm giác không thể buông lỏng đối với Lăng Tiêu. Hắn dẫn Lăng Tiêu và chín người nữa ra khỏi bảo khố, sau đó nhìn cánh cửa đá vô cùng nặng nề rớt xuống, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói với đám người Lăng Tiêu:

- Trừ chín người bọn ngươi ra, Mạnh gia tính cả ta còn có thêm chín người thủ vệ. Trong đó Tiêu Phong và ta là hai đội trưởng. Bảo vệ bảo khố cứ ba ngày lại đổi ca một lần. Nói cách khác, một tổ sẽ gồm ba người, thay phiên canh gác một ngày một đêm. Sau đó lại đổi tới tổ thứ hai. Lúc giao ca cho tổ thứ hai phải tiến hành kiểm tra rõ ràng, nếu không có gì sai sót mới có thể giao ca! Các người nghe rõ chưa?

Đám người Lăng Tiêu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Mạnh Sỹ Kỳ lại nói thêm:

- Thực tế thì các người mới tới nơi này, nhất định còn có nhiều điều chưa rõ. Vì vậy nên sau khi chín người các ngươi phân thành ba tổ xong thì sẽ gia nhập với ba tổ chúng ta. Nói cách khác, mỗi tổ gồm sáu người. Các người đi theo bọn họ học tập kinh nghiệm. Lúc nào các người có thể độc lập thực hiện nhiệm vụ bảo vệ thì sẽ lại chia ra.

Tất cả mọi người đều gật đầu. Mạnh Sỹ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói:

- Mọi người đều là những người có thực lực, cố gắng một chút, gia chủ sẽ đảm bảo hàng tháng cho chúng ta hai viên trung phẩm tinh thạch. Thật ra thế cũng không nói làm gì. Chỉ cần có thể bảo vệ tốt bảo khố thì khẳng định có thể được thưởng thêm!

Mấy người bên cạnh Lăng Tiêu nghe thấy những lời này trên mặt đều lộ nụ cười thư thái. Rất rõ ràng là bọn họ sớm đã biết chuyện này. .

Lại nói, lần này Mạnh gia thu nhận người cũng là lần đầu tiên thu nhận cả người không phải họ Mạnh. Đó là do họ cũng cho rằng đệ tử của dòng họ trong thành rất nhiều người cũng chỉ có chút ít huyết mạch mà thôi. Thậm chí một số người họ Mạnh thậm chí còn không có quan hệ thân thích lắm, nếu không tra tộc phổ thì bọn họ cũng chẳng khác gì người ngoài.

Chẳng qua dù sao đây cũng là lần đầu tiên nên mới mời được những ngoại nhân cường đại. Lăng Tiêu là một trong số đó.

Nếu như đúng theo tính toán của Lăng Tiêu thì đã để đệ nhị nguyên thần ở trong bảo khố của Mạnh gia, tùy thời có thể lấy bảo vật. Chẳng qua sau khi trải qua sự việc thân thể bị hủy, Lăng Tiêu trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Hắn cũng không muốn để lộ ra bất cứ đầu mối gì khiến người ta có thể lần tới mình. Hơn nữa Lăng Tiêu còn cảm nhận thấy trong bảo khố của Mạnh gia có một cỗ khí tức khiến bản thân cảm thấy hơi bất an. Nghĩ lại thì đây là đệ nhất gia tộc ở Trung Châu, bảo khố quan trọng như vậy, Mạnh gia không có khả năng chỉ có mỗi một thủ đoạn bảo vệ này.

Một khi bản thân đánh rắn động cỏ thì đối mặt với loại quái vật lớn như Mạnh gia, Lăng Tiêu không có nửa điểm tin tưởng có thể lấy được Vô ảnh cung từ nơi này. Hơn nữa ở đây còn có thanh bảo kiếm màu lam kia, là thanh kiếm mà ngoài Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm khiến cho Lăng Tiêu coi trọng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-764)