← Ch.1834 | Ch.1836 → |
Nhưng càng ngày càng nhiều tin tức, tất cả truyền đi. Rất nhiều tin tức đều là do người bên trong Hạo Nguyệt tông truyền ra, không phải tincủa người khác.
- Lưu Vân Phong top 10 Thiên bảng quyết liệt với chính tông môn của mình. Nghe nói là do một đám trưởng lão của Hạo Nguyệt tông thừa dịp hắn không có ở đó mà lấy tội danh mơ hồ để tru sát sư tôn cùng với tất cả sư huynh đệ tỷ muội của hắn, giết sạch sẽ người liên quan đến sư tôn hắn. Chuyện này nói cho cùng chính là trận chiến tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ Hạo Nguyệt tông. Lưu Vân Phong đạo hữu chẳng qua là xui xẻo bị trở thành ngòi nổ mà thôi.
- Nguyên nhân gây ra chuyện này là vậy: Không lâu trước đây người yêu của Lưu Vân Phong là Lâm Thanh Tú đã bị một đứa con riêng củamột trưởng lão có thực quyền trong Hạo Nguyệt tông đùa giỡn, hơn nữa thiếu chút đã thành công. Lúc ấy tên của Lưu Vân Phong biến mất khỏi Thiên bảng thì ra là vì nguyên nhân đó. Hắn đi xử lý chuyện này. Phương thức xử lý của hắn là giết chết tên cặn bã đùa giỡn người yêu của hắn. Nhưng chuyện này lại lưu lại tai họa ngầm...
- Những trưởng lão của Hạo Nguyệt tông sau khi diệt cỏ tận gốc một hệ tu sĩ thì còn muốn hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc, muốn chém giết cả Lưu Vân Phong. Đê tiện lợi dụng người yêu Lưu Vân Phong là Lâm Thanh Tú để lập ra cạm bẫy muốn chôn giết Lưu Vân Phong. Lại không nghĩ tới Lưu Vân Phong không trở về một mình. Bên cạnh hắn còn có hai huynh đệ tốt. Bọn họ cứu Lâm Thanh Tú ra, tránh né sự đuổi giết khủngbố của Hạo Nguyệt tông, rốt cục trốn về Sân Thí Luyện.
Công bằng hay không ở lòng người, sự thật vĩnh viễn không thể làm giả được! Hạo Nguyệt tông lấy tông chủ cầm đầu, lấy đám trưởng lão tự xưng là quý tộc làm đồng lõa, cực kỳ tàn ác sát hại rất nhiều đồng môn. Chuyện này cơ bản không phải bí mật gì. Trời cao chứng giám! Bọn họ sớm muộn gì sẽ gặp báo ứng!
Trong Sân Thí Luyện bắt đầu có người truyền ra tình hình thực tế, hơn nữa kể cực kỳ rõ ràng.
Việc này thật ra đều là do đám sư huynh đệ tỷ muội của Lưu VânPhong ở trong Sân Thí Luyện làm ra!
Bởi vì bọn họ luôn ở trong Sân Thí Luyện không ra ngoài nên may mắn thoát nạn, may mắn tránh được một đại kiếp nạn. Sau khi Lưu Vân Phong trở lại Sân Thí Luyện trước tiên đã liên lạc với người nhà, kể lại chuyện gã đã trải qua một lần, sau đó dặn dò bọn họ trốn kỹ, cẩn thận một chút.
Những sư huynh đệ tỷ muội này của Lưu Vân Phong sau khi nghe được tin tức đều muốn điên lên. Nếu không phải thực lực của bọn họ không đủ để đi Hạo Nguyệt tông, bây giờ trở về không khác gì lấy trứng chọi đá thì nói không chừng đám người đó thật sự sẽ bị giết bằng sạch. Nhưng cho dù bây giờ không trở về, bọn họ cũng cần giải thích rõ ràng tình hình thực tế, không thể để những người khác trong Hạo Nguyệt tông tùy ý nói xấu Lưu Vân Phong. Bây giờ Lưu Vân Phong đã thành một cọng rơm duy nhất của bọn họ, chính là lãnh tụ của họ!
Cho dù là trên tinh thần hay là trên thực chất.
Cho nên, những người này ở trong Sân Thí Luyện bắt đầu truyền ra câu truyện đúng sự thật.
Nhưng bọn họ cũng không lôi trận chiến với Hạo Nguyệt tông ra, bởi vì họ cũng không biết. Về trận chiến đó, Lưu Vân Phong cũng khôngkể lại quá tỉ mỉ với họ.
Chỉ có điều tin tức cụ thể của trận chiến này vẫn truyền ra như cũ.
- Bên người Lưu Vân Phong có hai tu sĩ vô cùng hùng mạnh, một người trong đó chỉ cần một đao, không biết đã dùng yêu thuật gì quả thực vô cùng đáng sợ, một đao đã chém cho lão tổ Hạo Nguyệt tông phải hồn bay phách lạc. Đó chính là một Thánh Nhân đó!
- Bên người Lưu Vân Phong có người có thể giết được Thánh Nhân giúp đỡ.
- Người trợ giúp bên cạnh Lưu Vân Phong rốt cuộc là ai?
Quá nhiều người cảm thấy tò mò với chuyện này. Bọn họ cũng không thèm để ý Hạo Nguyệt tông đấu tranh nội bộ như thế nào, cũng không thèm để ý Lưu Vân Phong làm thế nào cứu người yêu của gã. Gần như đa số mọi người chỉ quan tâm một chuyện: Rốt cuộc là ai, một đao chém Thánh Nhân của Hạo Nguyệt tông?
Không lâu sau rốt cục truyền ra một tin tức, nói Lưu Vân Phong lúc trước vẫn cùng đi với người đứng đầu trên Thiên bảng là Tử Đạo và người thứ chín trên Thiên bảng là Lâm Hắc. Nghe nói ba người bọn hắn giống như huynh đệ, người trở lại Hạo Nguyệt tông với Lưu Vân Phongtám, chín phần mười chính là Tử Đạo và Lâm Hắc.
Như vậy, người ra tay chém Thánh Nhân không phải Tử Đạo thì chính là Lâm Hắc.
Tin tức này rất có tính chấn động.
Chuyện đã trôi qua nhiều ngày như vậy, mọi người rốt cục đã đến rất gần với sự thật.
Tiếp đó càng có nhiều tin tức xác định truyền ra. Khương Thái Nguyệt chính miệng thừa nhận Lưu Vân Phong đi cùng với Tử Đạo vàLâm Hắc. Mà vị một đao chém Thánh Nhân theo phán đoán của Khương Thái Nguyệt hẳn không phải là Tử Đạo. Nàng nói Tử Đạo tuy rất mạnh nhưng còn chưa cường đại đến mức một đao có thể trảm Thánh.
Không phải Tử Đạo, vậy cũng chỉ có thể là Lâm Hắc!
Đúng vậy, vốn ta cảm thấy Lâm Hắc là một nhân tài, sau lại phát hiện hắn là thiên tài, sau nữa... ta phát hiện ta không nhìn thấu được hắn. Nói hắn một đao có thể chém chết Thánh Nhân, ta cảm thấy chưa chắc không có khả năng. Nhưng chuyện này chung quy chúng ta không tận mắt nhìn thấy, không dám xác nhận. Đây là Khương Thái Nguyệt nói công khai.
Mà sau khi Sở Mặc nghe được đoạn văn này của Khương Thái Nguyệt thì chỉ nói thầm một câu trong lòng: Cô nói thế nào thì là thế hay sao? Người khác biết chuyện này cũng không nói ra, cô lại vui mừng khi nói ra thế hả?
Đối với điều này, Tử Đạo cười nói:
- Nàng đây là đang ép cậu.
- Ép ta?
Sở Mặc ngẩn ra.
- Đúng vậy đó, đặt cậu ở vị trí thật cao sau đó tạo cho cậu áp lực cực lớn, lúc này nàng lại chiêu dụ cậu...
Tử Đạo đang nói, truyền âm thạch của Sở Mặc truyền tới một luồng dao động.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Tử Đạo, khóe miệng hơi hé ra:
- Khương Thái Nguyệt.
Sau đó, Sở Mặc kích hoạt tinh thần lực Truyền Âm Thạch của Khương Thái Nguyệt.
- Ngươi không tệ đó, không ngờ ầm thầm lặng lẽ mà có thể làm được chuyện long trời lở đất như vậy, Giết Thánh, ở cảnh giới Chí Tôn, ta chỉ nghe nói qua hai người có công tích vĩ đại như ngươi. Ngươi thật lợi hại mà!
Trong dao động thần niệm của Truyền Âm Thạch bên Khương Thái Nguyệt đầy sự ngạc nhiên thán phục. Trên thực tế, dùng thần niệm giao lưu có khả năng biểu đạt cảm xúc, vượt xa cả khả năng biểu đạt cảm xúc của ngôn ngữ, phong phú hơn, chân thật hơn.
← Ch. 1834 | Ch. 1836 → |