Vay nóng Tinvay

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 59

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 59: Kế hoạch tiến hành thuận lợi (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Mấy hôm sau, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi vì muốn lôi kéo Trương Úy không chú ý đến việc tặng cỏ cho Quân Nam Phù, tối nào cũng kéo gã đi luyện võ, rồi nhồi nhét vào đầu gã nào tỷ võ là việc quan trọng thế nào, nào đối thủ mạnh đến đâu, rồi phải ý thức cả những nguy cơ rằng mọi đối thủ đang xoa tay xoa chân đợi tỷ thí.

Nói ra thì cả ba cũng có kỳ ngộ, vì ăn quả thụ yêu nên nội lực tăng mạnh, được xem hình vẽ trong bí động nên nhận thức về võ học cũng mở mang hơn hẳn, cộng thêm con khỉ lông xanh thường đi theo, chỉ dạy cho nhiều điểm hữu dụng nên ngày nào luyện võ cũng thu hoạch không nhỏ. Vì lần trước kiếm hồn phát cuồng, Trương Úy cảm thấy tầng lớp vách sắt bao quanh tâm linh bị khoan một lỗ, hiện tại gã có thể sử dụng phần nào tâm lực, tuy nhược điểm là gã sẽ nhìn thấy ảo ảnh nhưng không hiểu sao, trong lòng gã không coi ảo ảnh ra gì. Còn thú hoạch lớn nhất của Đường Mật sau lần đó là phát hiện kiếm hồn ẩn trong cái lược hóa ra điều động được, còn vì sao chỉ lần đó mới điều động nổi thì nó cho rằng vì sức mạnh của mình chưa đủ, không ở trong điều kiện nhất định thì không thể. Nhưng thế cũng vô vị, hiện giờ sức mạnh đó đã bị kết giới phong tỏa, đợi khi nó mạnh lên tất sẽ dùng được. Nghĩ thế nên nó cho rằng tiền đồ không đến nỗi tệ lắm.

Mấy hôm sau là buổi học kiếm thuật ở Kiếm tông. Buổi tối khi kết thúc, Đường Mật từ biệt Trương Úy và Bạch Chỉ Vi rồi liền phái Hành Trì đi đưa tin cho Hoàn Lan rồi cẩn thận lén đến hậu sơn Kiếm tông đợi.

Không đi được bao xa đã nghe sau lưng có người hỏi: "Đường Mật, sao lại lén lút thế, ăn trộm hả?"

Đường Mật quá quen với giọng nói này, giật mình chảy mồ hôi lạnh, thầm nhủ: Đại ca, lén lén thế này là để tránh đại ca đấy. Lập tức quay đầu lại cười ngọt ngào: "Lý Liệt, đấy không phải lén lút, ta vừa đi vừa luyện tập khinh công."

Lý Liệt cười ha hả, đến gần nó: "Càng lúc càng thấy cô nương thú vị."

"Ta vốn thú vị mà, chỉ có ngươi không hiểu thôi. Thật ra ta thấy ngươi càng nhìn càng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong." Đường Mật nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách đang áp sát, khen ngợi bằng giọng cực độ chân thành.

Lý Liệt ngẩn ra, lập tức né ánh mắt đi, tỏ vẻ không thể tin nổi. Đường Mật thầm nhủ: Quả nhiên còn trẻ con, mới mười sáu, mười bảy tuổi thì giả đò là lão luyện tình trường thế nào được, ta cứ từ từ đợi ngươi lộ ra sơ hở.

"Đi ăn cơm tối nào." Lý Liệt phất tay áo, nói đi là đi.

"Không đi, ta không muốn ăn, ăn mãi một món gì ngon cũng chán."

"Cô nương thích ăn gì?" Lý Liệt hỏi.

Đường Mật thầm nhủ: "Chúng ta bắt nai nướng ăn, cách đây không lâu ta thấy có nai trong rừng."

"Được, giờ đi luôn." Lý Liệt đến kéo nó.

Nó nhanh nhẹn tránh đi, bật lùi về phía sau: "Hiện tại không được, đến dãy bậc đá đợi ta, ta có việc giải quyết trước đã."

"Việc gì?" Lý Liệt hỏi.

"Việc đó đó."

"À."

Đường Mật lắc đầu, thầm nhủ sao tiểu tử ngươi trông thì thông minh mà lại đần độn thế này, chỉ ngang với đồng chí đầu to. Nó đành nói với giọng cực kỳ nghiêm túc: "Ta muốn đi vệ sinh, mời ngươi đến dãy bậc đá đợi ta, đa tạ." Lần này thiếu niên Lý Liệt đỏ mặt đi ngay.

Dằng dai như thế nên nó trễ hẹn với Hoàn Lan. Nhìn từ xa, trong khu rừng nhuộm màu vàng tịch dương, Hoàn Lan đang ngồi đợi trên tảng đá đen, trêu cợt Hành Trì.

Hành Trì bình thường lúc nào cũng 'trưa chả vội tối chả cần' với người khác, không ngờ lại đùa nghịch thoải mái với Hoàn Lan, lăn lộn theo ngón tay y. Đường Mật bĩu môi, thầm nhủ: Người ở thế giới này đều bảo ngươi là mãnh thú, Hoàng Đế đánh Xi Vưu còn sử dụng ngươi cơ đấy, chẳng qua là tin đồn mà thôi. Ta nhìn kiểu gì cũng thấy ngươi là gấu mèo, còn là gấu mèo cái kia.

Đại khái Hoàn Lan đùa vui đến nhập thần, nên tâm linh mẫn duệ như y cũng không phát giác Đường Mật đến phía sau, gương mặt nở nụ cười ngây thơ. Đường Mật thầm nghĩ đến hai từ 'ngây thơ' liền ngẩn ra, kỳ thật hiếm khi thấy y cười. Giờ y cười rồi, chẳng qua cũng là trẻ nít như Trương Úy mà thôi, cái gì mà đệ tử xuất sắc nhất lớp trẻ Thục Sơn, kỳ tài trăm năm khó gặp, hình như không liên quan đến nụ cười đó.

Hoàn Lan không ngẩng lên, tiếp tục dùng ngón tay đùa với Hành Trì, lật lật cái bụng tỳ hưu tròn vo nói: "Ai cũng bảo hồn thú và chủ nhân giống nhau, ta ban nãy còn lấy làm lạ sao hồn thú của Đường Mật lại là tỳ hưu hung mãnh. Hóa ra chỉ được cái vỏ, thật ra cũng ham chơi lắm."

"Chà, hóa ra ngươi biết ta đến rồi, khiến ta mừng hụt, tưởng rằng khinh công đạt đến mức đồng chí Hoàn Lan cũng không nghe ra." Đường Mật vừa cười vừa nói.

Nghe thấy hai tiếng đồng chí, Hoàn Lan bật cười, biết Đường Mật gọi thế là có việc cần nhờ, lần trước nhờ chỉ dẫn võ công thông qua điện thí, lần này không biết là việc gì.

Đường Mật thấy y không nói gì nhưng tâm tình không tệ, biết rằng lời mời hôm nay không có vấn đề gì, liền ngồi xuống tảng đá, kéo tay áo y: "Hoàn Lan, ngồi xuống đi, ta có việc quan trọng cần nói."

Hoàn Lan máy động ngồi xuống, cố nén tâm trạng thấp thỏm không hiểu vì sao lại dâng lên: "Có việc quan trọng gì hả?"

Thấy gã tỏ vẻ nghiêm trọng, Đường Mật cười cười kéo tay: "Kỳ thật không cần nghiêm túc thế đâu, không phải việc liên quan đến sinh tử, ta và bạn bè cùng làm một tờ báo. Muốn phỏng vấn ngươi."

Hoàn Lan không hiểu, ngẩn ra hồi lâu, chẳng biết trả lời thế nào.

Đường Mật thấy y ngơ ngác, dáng vẻ đâm ra khả ái, liền tâng bốc về kế hoạch làm báo, rồi cường điệu về tầm quan trọng của bài phỏng vấn, đồng thời không quên nhấn mạnh rằng y sẽ nổi danh thêm như thế nào ở Thục Sơn.

Đợi những lời "hoành tráng" của Đường Mật chấm dứt, gương mặt Hoàn Lan lạnh lẽo trở lại, đáp thật đơn giản: "Ta không muốn bị phỏng vấn."

Đường Mật hư bị gõ một gậy vào đầu, hoang mang: "Vì sao?"

"Ta không muốn nhiều người biết việc của mình." Y đáp quả quyết.

"Vậy thì một phần được không? Tỷ như những việc không quan trọng."

"Không quan trọng thì người ta muốn biết làm gì."

"Với ngươi thì không quan trọng nhưng với người khác thì chưa chắc. Ngươi cứ tiết lộ một vài tin tức không quan trọng cũng tạo lập được hình tượng, đấy gọi là công bố thông tin cá nhân, người làm lãnh đạo phải biết điều này chứ nhỉ. Ví như tổng thống Mỹ còn đưa cả ảnh chó cưng lên mạng, còn nữa..." Đường Mật chợt nhận ra nói đến lĩnh vực sở trường là nó trơn tru hẳn, nói hớ cả một số điều không nên, vội chuyển chủ đề: "Việc đó, việc đó thì...coi như nể tình quen biết, ngươi cho ta phỏng vấn vậy."

"Cái gì mà tổng thống với mạng, ta không hiểu." Hoàn Lan nhíu mày.

"Được, nói thế này vậy, về ca ca Ngụy vương của ngươi, nhất định dân gian có nhiều tin đồn lắm, có tin là do ca ca ngươi cố ý lộ ra khiến thần dân càng kính ngưỡng. Hoàn Lan, tốt xấu gì ngươi cũng xuất thân cung đình, những thứ đó cũng như võ công, đều là sức mạnh của ngươi." Đường Mật nói.

Hoàn Lan thoáng ngẫm nghĩ, một lúc mới nói: "Ngươi hỏi đi, có những chuyện ta không nói được chăng? Nếu ngươi muốn biết thì ta có thể cho ngươi biết, nhưng viết ra cho người khác thì còn phải xem xét."

"Được được, chúng ta bắt đầu." Đường Mật cao hứng hỏi: "Xin hỏi Hoàn Lan công tử thích màu gì?"

"Màu đen."

"Có biệt hiệu hoặc tên thân mật nào không?"

Hoàn Lan đỏ mặt: "Không có."

"À, còn biệt danh thì khá đặc thù đây, không có, ừ Cậu bé không có, nghe cũng khả ái đấy chứ." Đường Mật gật đầu.

Hoàn Lan bật cười, thả lỏng hẳn thân thể: "Không có biệt danh."

Cả hai cứ thong thả trò chuyện, bàn đến cỏ Đồng quản, Đường Mật hỏi: "Nhiều người tặng ngươi cỏ Đồng quản, đúng không?"

"Không, không nhiều lắm." Hoàn Lan nói thật.

"Sao thế, ngươi được chú ý lắm cơ mà?" Đường Mật không hiểu.

"Ta không rõ, có thể vì ta không tặng ai."

Đường Mật nhớ Mộ Dung Phỉ cũng từng nói thế, xem ra cả hai đúng là giống nhau, liền cười hỏi: "Vậy ngươi có nghĩ sẽ tặng ai không?"

"Không, chẳng phải đã nói là không tặng người khác sao, hỏi nhiều quá."

"Vậy ta nói thẳng, ta kiến nghị năm nay ngươi tặng một người, ta muốn có tin đặc biệt." Đường Mật đổi sang vẻ mặt nghiêm túc.

Hoàn Lan đờ ra, biết rằng với đại đa số người khác, tặng cỏ Đồng quản chỉ là trò vui, mọi người trên đời đều phải tham dự vào trò vui nam nữ, nếu bảo là tặng cho ai tức thích người đó thì chưa hẳn. Mọi nam tử y quen đều tùy tiện tặng cho ai đó, chỉ cần quen nữ tử nào là tặng, còn bảo y tùy tiện tặng một nữ tử thì y không làm được.

Đường Mật bảo: "Có phải nhánh cỏ Đồng quản đầu tiên chuyển đỏ đâu, không cần cả nghĩ như thế."

Hoán Lôi nhìn vào mắt Đường Mật đang sáng lên, tựa hồ buộc phải đồng ý, dù hiện giờ không đồng ý thì sẽ bị bám theo, liền lắc đầu mỉm cười: "Đường Mật, nói thử xem muốn ta tặng ai, ta nghe ngươi, tặng ai thì hữu dụng nhất với báo của ngươi?"

Đường Mật không ngờ y đột nhiên đồng ý, nhưng dù sao mục đích đã đạt: "Vậy tặng Quân Nam Phù."

Kết thúc phỏng vấn, Đường Mật vội vàng đến dãy bậc đá, nói cách khác nó buộc phải đến đó. Vừa đi nó vừa tự mắng mình óc heo, vì sao không bảo Lý Liệt đợi ở trên đường hạ sơn.

Quả nhiên, cạnh chân Lý Liệt đặt một con thỏ vừa săn được, sắc mặt bực bội đứng đợi nó. Nó vội đổi chủ đề: "Sao nai lại biến thành thỏ nhỉ?"

Lý Liệt không mắc hỡm: "Thật ra cô nương làm gì?"

Đường Mật ghét nhất người khác can thiệp vào việc của mình, khẩu khí liền làm găng ngay: "Xin lỗi, để ngươi đợi lâu, bất quá ta là người độc lập, không phụ thuộc vào ngươi, mong ngươi sau này khách khí một chút, ta không còn nghĩ vụ báo cáo việc của mình cho ngươi."

Lý Liệt chưa từng thấy tiểu cô nương nào nói năng thần khí như thế, không chèn ép người ta, cũng không khắc bạc nhưng vẫn toát lên khí thế khôn tả. Đột nhiên y có cảm giác nếu còn giận thì chả hóa mình biến thành trẻ con giận lẫy, trầm mặc một lúc mới bảo: "Việc này là ngươi không đúng trước."

Đường Mật hòa hoãn lại: "Là ta không đúng. Ta gặp người quen, nói chuyện vui quá quên cả thời gian. Xin lỗi."

Cả hai bật cười, coi như bỏ qua hiểu lầm.

Lý Liệt tìm một bãi trống trong rừng gần dãy bậc đá, đốt lửa rồi làm thịt thỏ. Đường Mật ngồi giữa cơn gió xuân lành lạnh, đống lửa phả hơi ấm vào người quả thật dễ chịu, nó nhìn Lý Liệt thành thạo nướng thỏ, bóng in lên ánh lửa chập chờn, thoáng sau mùi thơm hấp dẫn khuếch tán trong không khí, lòng nó thư thả thầm nghĩ: Nếu không quay về thế giới cũ được, Lý Liệt đúng là nhân tuyển tốt để làm bạn trai, tuy tính tình hơi tệ nhưng không phải người ngang ngược, tuổi tác cũng chấp nhận được, võ công gia thế đều tốt, lại đang theo đuổi nó. Nhưng, ôi, nhưng... nhưng có những việc không thể tựa lừa mình.

Nó thở dài nằm xuống bãi cỏ, nhìn sao trời đến xuất thần. Thoáng sau, thần trí nó bị kéo về ảo ảnh hôm đó, ai cũng bảo đào hoa chướng như giấc mộng, tỉnh lại là quên nhưng nó lại nhớ rõ. Nó nhớ đến hai thiếu niên mặt mũi giống hệt nhau, đến gia đình đột nhiên bị cháy, còn cả Hoa Tuyền đang chạy. Lần này nó nhìn rõ Hoa Tuyền.

Hoa Tuyền mặc áo giáp ô kim, chạy nhanh trong mê cung, nó định gọi nàng ta nhưng không thành tiếng, đành bám theo. Sau cùng Hoa Tuyền chạy đến một tòa đài cao, quay lại cười đắc ý với nó, nụ cười cực kỳ cao hứng như bậc vương giả đạt được thắng lợi.

Trên thinh không gió thổi quay cuồng, rít lên như dạ quỷ, nó biết có việc không hay sắp xảy ra nhưng không thể mở miệng, chỉ biết nhìn Hoa Tuyền tuốt kiếm – cây kiếm ma nó biết, màu bạc, nhỏ xíu, có vỏ bằng da xích mãng, rồi Hoa Tuyền chặt đứt tay trái, tức thì máu phun lên không, rồi mưa máu tí tách rơi xuống.

Mắt nó bị mưa máu che mờ, thế giới trở nên mơ hồ trong màu đỏ, lòng bi thương vô vàn, hình như mọi việc đều do nó sai lầm. Thân thể nó dần mất đi hơi ấm, từng tấc từng tấc băng lạnh như đang đi về phía diệt vong. Lúc đó có người đi tới, nó không ức chế được, lao đến ôm chặt người đó nói: "Tha thứ cho ta, tha thứ cho ta."

Đột nhiên lúc đó nó nghe người đó bảo: "Dù ngươi làm gì sai thì ta cũng tha thứ. Ta đảm bảo sau này sẽ lo cho ngươi, nghĩ cho ngươi. Ngươi đắc tội với người ta thì ta thay mặt xin lỗi, ngươi làm việc gì xấu thì ta sửa chữa, Đường Mật, đừng khóc nữa được không?"

Ai nhỉ? Ta thấy ai trong ảo cảnh nhỉ? Nó mím môi, cố nghĩ lại giấc mộng đó, nhưng không nhớ ra gương mặt.

Đùi thỏ nướng cắt ngang dòng suy nghĩ, nó nhảy bật lên, đoạt lấy: "Vạn phần cảm tạ, thêm chút nữa thì ta chết đói mất."

Lý Liệt ngồi dưới đất mỉm cười: "Đường Mật, hình như cô nương quen không nói thật."

Đường Mật vừa gặm đùi thỏ vừa nghĩ: Sóng điện của ta và y đúng là không hợp, rõ ràng đấy chỉ là cách thậm xưng thôi mà. Nó bèn hỏi ngược: "Vậy ngươi hình như không tin người ta nói thật nhỉ?"

Thần sắc Lý Liệt lấp lóe trong ánh lửa, một lúc mới nói: "Vì những người ta tin nhất đều gạt ta." Đoạn cúi đầu, lặng lẽ gặm đùi thỏ.

Nhất thời Đường Mật không biết nên nói gì, lại nằm xuống nhìn sao trời, hồi lâu mới nói: "Nếu thế, khi ngươi lớn hơn chút nữa, thử nghĩ xem vì sao họ làm thế, có thể tâm tình sẽ khá hơn."

Đối phương không đáp, trong lúc trầm mặc, Đường Mật thấy một đạo ngân quang lướt qua đỉnh đầu về Ngự Kiếm đường, nó máy động tâm tư, đại khái đoán rằng Mục Hiển vừa từ sơn cốc về, liền nhíu mày, sẽ phải tìm cơ hội hiểu rõ chân tướng mới được.

Những ngày tiếp theo, Đường Mật bận chưa từng thấy, trừ học tập ban ngày và luyện công buổi đêm còn phải cùng Lý Lý chuẩn bị làm báo. Tệ nhất là công trình sửa chữa cơ quan ở Thuật tông cũng bắt đầu, nó buộc phải dành nhiều thời gian cho Chúc Ninh hơn, cùng y và Âu Dương Vũ gõ đông gõ tây ở Thuật tông, kiểm tra cơ quan ở mọi chỗ.

Ban đầu nó không hứng thú lắm với cơ quan chi thuật nhưng từ khi cùng Chúc Ninh kiểm tra các cơ quan cũ, dần dần nó cũng thấy môn này thú vị. Lúc đó nó mới nhận ra rằng môn học cơ quan liên quan đến nhiều tri thức như chất liệu học, hóa học, số học, cho đến ngũ hành bát quái, chứ không phải đơn giản là mấy thứ máy móc như nó vẫn tưởng. Thiết kế của các bậc tiền bối càng khiến nó tắc lưỡi khen ngợi. Ví như trong một thông đạo dài đằng đẵng, nếu cứ đi bình thường sẽ không chạm vào cơ quan, nhưng nếu sử dụng khinh công, khi nội lực không duy trì được nữa, khẽ đặt chân xuống để tá lực là sẽ chạm vào cơ quan, tên sẽ phun ra như mưa.

"Trừ phi luyện được ngự kiếm phi hành, bằng không khinh công có cao đến đâu thì qua thông đạo dài thế này tất phải đáp xuống một lần, dù nhẹ như lông hồng cũng sẽ khiến cho vạn mũi tên bố trí chung quanh cùng bắn ra, lúc đó người tá lực đang lơ lửng trên không, tránh cũng không được." Chúc Ninh vừa mở tấm đá ở cuối thông đạo ra vừa giải thích.

"Vì sao vậy?" Đường Mật hỏi, cúi xuống mới phát hiện bên dưới tảng đá là miệng giếng hun hút.

"Xuống xem là biết." Chúc Ninh nói xong, sai Đường Mật và Âu Dương Vũ buộc thừng vào người y rồi thả xuống.

Để hành động thuận tiện, Chúc Ninh lắp chân giả vào cái chân què, tuy lúc đi lại hơi chật vật nhưng gần như có thể tự đi đứng được, có điều xuống những nơi như miệng giếng này thì vẫn cần trợ giúp. Đường Mật và Âu Dương Vũ xuống cùng, phát hiện miệng giếng nối với phía dưới thông đạo, bên dưới đó là một đường hầm đầy cơ quan.

Chúc Ninh chỉ vào một cơ quan nói: "Con xem, nếu có người dụng lực đi trong thông đạo, cơ quan sẽ đóng lại ngay, cơ quan này nối với cơ quan phát động vạn tiễn, người đó đi bước thứ hai thì cơ quan thứ hai cũng đóng lại, tên bị giữ hơn. Cứ thế, người đó chỉ cần đi bình thường thì tên ngày càng bị giữ chặt, không thể bắn ra được."

Lúc đó Đường Mật mới chợt hiểu: "Chả trách Mục điện giám vẫn bảo chúng con khi đi lên tam tông mà dùng khinh công là hành vi bất kính, tuyệt đối không được phép. Hóa ra dùng khinh công sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm."

Chúc Ninh chỉ vào một cần gạt khác trên cơ quan: "Con xem này, chỗ này để mở hoàn toàn, chỉ nối với một cần gạt còn nhỏ hơn sợi tóc, khẽ bị tác dụng lực là đóng lại. Rồi sẽ phóng tên dày đặc. Nhưng nếu cơ quan ngăn phóng tên ở đoạn trước bị tác động thì cần gạt này vô tác dụng. Vì lý do đó bước nào cũng cần mạnh mẽ, cơ quan sẽ không bắn tên ra còn dùng khinh công sẽ khiến cơ quan phát động, hiểu chưa?"

"Vâng, không chỉ thiết kế tinh xảo mà người thiết kế còn biết rằng người tôn kính Thục Sơn hoặc đệ tử Thục Sơn sẽ không dùng khinh công ở những chỗ này, còn kẻ sử dụng nhất định có âm mưu gì đó, đúng là kỳ diệu..." Âu Dương Vũ khen.

Đường Mật gật đầu, cúi xuống mượn ánh đèn mờ mờ quan sát những cơ quan kỳ diệu bố trí dày đặc trong đường hầm nhỏ hẹp, bất chợ say mê, thật sự thích môn cơ giới không có huyết nhục nhưng đầy trí tuệ này. Nó đi sau Chúc Ninh, học tập cách phát hiện hỏng hóc của cơ quan, lắng nghe tiếng đinh đinh đoong đoong vang trong đường hầm để nhận ra những khác biệt vi diệu. Hoặc nó khẽ chạm nào những cơ quan mẫn cảm, kiểm nghiệm xem cần khởi động có còn tốt hay không, dần dần nó chìm hẳn vào một thế giới cuốn hút.

Phi dực của Chúc Ninh đã đạt đến thí nghiệm sau cùng. Lần đầu tiên trông thấy phi dực, Đường Mật giật mình bởi giống hệt tàu lượn cá nhân, tuy nó không hiểu lắm về động lực học không khí nhưng đoán được rằng chỉ cần mượn sức gió là phi dực sẽ bay được trên không. Nên khi Chúc Ninh hỏi nó có thử bay được không, nó đáp ứng liền.

Thấy nó sảng khoái như vậy, Chúc Ninh đâm ra do dự, cân nhắc hồi lâu mới bảo: "Đường Mật, sư phụ nhờ con vì thể trọng của con nhẹ nhất nhưng con phải biết việc này nguy hiểm, chân ta đã hỏng mất một bên vì thế đấy. Ta chỉ hỏi con có đồng ý không chứ không phải sư phụ sai đồ đệ, con có thể cự tuyệt, cứ nghĩ cho chín."

"Không sao, con cũng muốn nghe thử xem sao. Sư phụ, con cho là cách nghĩ của người đúng đắn, sẽ có một ngày sức mạnh mà những người bình thường cũng nắm vững được sẽ thay đổi thế giới." Đường Mật đáp, ánh mắt đầy nhiệt thành.

Sắc mặt Chúc Ninh thoáng chốc hơi biến đổi: "Đường Mật, những lời này không được nói lung tung, biết chưa?"

Đường Mật biết Chúc Ninh muốn nói rằng những lời đó đi ngược với lý tưởng người Thục Sơn tôn thờ, thậm chí giống với những lời Ma vương nói, liền lắc đầu: "Con biết rồi, con chỉ nói với sư phụ thôi. Sư phụ, chúng ta thử tìm con dốc nào đừng dốc quá thử bay lên xem sao rồi hẵng thử ở vách núi. Ở dốc vừa phải, con có thể đeo phi dực vào rồi chạy xuống, luyện tập thuần thục rồi mới lên chỗ cao, tất không có vấn đề gì."

Chúc Ninh hơi kinh hãi: "Đường Mật, quả nhiên ta không nhìn nhầm con, chủ ý được lắm."

Ngày bay thử, Chúc Ninh và Âu Dương Vũ chế tạo xong xuôi mọi dụng cụ bay cho Đường Mật, kể cả giáp đồng và bảo vệ đầu gối, bên trong còn lót gỗ mềm đề phóng chấn động, cùng kính chắn gió mài từ thủy tinh, viền bằng da dê mềm mại nên khi đeo lên rất dễ chịu.

Cả ba đến một con dốc không đứng lắm, chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy rồi mà Âu Dương Vũ vẫn tỏ ra lo lắng nhìn cái chân tàn phế của Chúc Ninh rồi nhìn Đường Mật: "Chi bằng chúng ta mời Cố tông chủ đến bảo vệ Đường Mật đi. Tông chủ có thể ngự kiếm phi hành, vạn nhất Đường Mật sơ sẩy trên không thì còn cứu được."

Chúc Ninh ngẫm nghĩ: "Không phải sư phụ không nghĩ đến việc này nhưng tông chủ của chúng ta tuy biết chúng ta chế tạo phi dực song không ủng hộ. Đương nhiên tông chủ cũng hơn người khác nhiều, nếu là chưởng môn hoặc cố tông chủ Kiếm tông thì e rằng đã bắt chúng ta dừng lại. Nhưng mời tông chủ đến e rằng không ổn."

Đường Mật xua tay: "Không cần thiết phải nói để làm khó tông chủ làm gì. Yên tâm, nơi này dốc nhẹ, cỏ lại dày, có dụng cụ bảo vệ, không vấn đề gì đâu."

Nó đỡ tay lên vành phi dực, bắt đầu chạy nhanh xuống dốc lấy đà, cảm giác gió từ bách nổi lên, phi dực khổng lồ trên đầu bắt đầu bay dần, nó thuận thế hai chân rời mặt đất liền cho luôn đùi vào đai đeo, thân thể cân bằng, phi dực quả nhiên đằng không vút lên, đưa nó ổn định lên thinh không.

Sau một giây, nó mới xác định được mình thật sự đã bay lên, cảm giác khác hẳn cưỡi hồn thú hoặc phi kiếm. Nó ở trên không có cảm giác không chân thực, những lúc đó không khống chế được gì còn bây giờ lại là chính mình, chỉ có điều đang bay trên không bằng tấm thân máu thịt. Cán cầm trong tay có thể điều chỉnh góc độ của phi dực để đổi hướng, thân thể cần cảm tri sắc bén để nắm bắt hướng di chuyển của dòng khí, mượn sức gió hòng bay lên cao hơn. Ngự phong, đây chính là ngự phong, nó nghĩ vậy rồi cúi xuống, kêu to hưng phấn.

Một bóng màu lam lọt vào tầm mắt, tuy không nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần qua dáng vẻ tiêu sái đứng trong gió, nó biết ngay là Cố Thanh Thành. Nó biết nơi này người Thục Sơn thường không đến, chợt nghĩ: Có phải người đó không yên lòng về ta?

Ý niệm lướt qua trong lòng, Đường Mật cố gắng nhìn rõ thần tình người đó nhưng xa quá nên nó không rõ, thậm chí không xác định được có phải người đó đang quan sát nó không nữa, bất giác buồn thiu.

Mấy ngày sau đó, mỗi lần nó tập luyện ở dốc, khi bay lên không vẫn nhìn thấy thân ảnh Cố Thanh Thành tại chỗ nào đó. Vài lần như vậy, nó dần khẳng định, biết y ít ra cũng lo lắng cho nó xảy ra vấn đề gì với phi dực. Nhưng ý nghĩ này lại dẫn đến suy tư khác, có phải y quan tâm đến phi dực như thế thì ít nhất một phần là vì người đeo phi dực là nó chăng?

Cả chục ngày sau, dù là đeo phi dực bay lên hay hạ xuống thì nó đều thành thạo, càng nhuần nhuyễn hơn trong việc mượn sức gió, lúc đó chn mới quyết định thử bay từ dốc cao. Hôm đó đẹp trời, sức gió vừa phải, vách núi chn chọn cũng rất thích hợp, trên vách không hề có cây cối hay bụi gai mọc, hoàn toàn không cần lo lắng lúc bay xuống bị cành lá gây thương tổn. Đường Mật đứng trên vách, đỡ vào cần điều khiển phi dực, ngoái lại nhìn Chúc Ninh và Âu Dương Vũ đang đầy mong chờ đứng sau lưng, cả hai cùng đượm nụ cười nhiệt tình, như đợi chờ con ưng non chính tay nuôi dưỡng lần đầu sải cánh bay cao. Đường Mật biết cả hai không hiểu nhưng vì xúc động nên nó vẫn xòe tay thành chữ V rồi quay đi hít sâu, đạp mạnh hai chân, cùng phi dực lao xuống vách núi.

Đầu tiên nó cấp tốc hạ xuống, cảm giác mất đi trọng lực hơi khó chịu, theo ý thức nó tìm bóng dáng Cố Thanh Thành, nhưng lúc đó phi dực đã no gió, sức mạnh hùng hồn nâng nó vút lên.

Tiếng gió rít vù vù bên tai, tiếng chn và Âu Dương Vũ hoan hô vọng đến, nó khống chế phương hướng ổn định đoạn ngoái nhìn cả hai. Không ngờ lúc lướt qua đầu họ, cả hai cùng giơ tay hình chữ V lên khiến nó bật cười ha ha, cơ hồ muốn nhảy xuống ôm lấy hai người khả ái.

Sức gió ở vách núi vượt xa dốc thoải, dòng khí từ sơn cốc thổi ra và làn gió lướt ngang đỉnh núi cũng khác nhau, Đường Mật đổi hướng theo từng làn gió, thoải mái lợi dụng sức gió mà ngao du, tự do tự tại như con cá trong làn nước.

Trên một vách đá khác, nó thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc đó, chợt lòng muốn cất cao tiếng hát. Lúc này nó nhận ra mình cũng có người quan tâm, cũng có việc muốn làm, có người để thích, thế giới này thật hoàn mỹ.

"Vạn dặm trời cao trong văn vắt, thiên địa mênh mông mặc sức bay." Nó thỏa sức thét to trên nền trời xanh biếc.

Đột nhiên một dòng khí hùng hồn theo hướng gió ập tới, nó vội điều chỉnh góc độ phi dực, bay ngược với dòng khí. Nhưng thoáng sau, dòng khí lại đổi hướng, nó thầm kêu khổ, biết gặp phải khí xoáy, vội vàng điều chỉnh phi dực hòng thoát ta, ai ngờ luồng khí mạnh không ngờ, càng lúc càng hút nó vào trung tâm luồng gió.

Nó biết nếu bị hút vào, mình sẽ không thể khống chế được phi dực nên liên tục điều chỉnh, cố đối kháng với làn gió. Đang lúc cuống quýt, nó chợt cảm giác thân thể được đỡ lấy, hóa ra Cố Thanh Thành đã ngự kiếm phi hành đến bên, đỡ lấy eo nó. Sắc mặt y nghiên túc, trầm giọng bảo: "Mau buông tay, không thì con bay vào gió xoáy bây giờ."

"Không được, không thể vứt phi dực, sư phụ con phải vất vả lắm mới tạo ra được." Nó đáp.

"Ta không thể mang cả con và phi dực, mau buông tay, nếu không không giữ nổi mạng đâu." Cố Thanh Thành hơi gầm lên uy hiếp.

Ngoài xa vang lên tiếng Chúc Ninh và Âu Dương Vũ hô: "Đường Mật, mau theo Cố Thanh Thành, bỏ phi dực ra."

"Không, con vẫn khống chế được." Đường Mật cố chấp nói, đột nhiên tuốt Vị Sương ở eo ra, chém vào cánh tay Cố Thanh Thành đỡ lên eo nó.

Cố Thanh Thành không ngờ nó cố chấp như vậy, bèn buông tay theo bản năng, nó mượn sức nắm, vút lên như con diều đứt dây. Nó thuận thế kế tục điều chỉnh phi dực, mượn làn lực đó đẩy ra sát mép gió xoáy, nghiêng cả hai cánh thoát ra.

Đợi khi nó đáp xuống bãi cỏ trên đỉnh núi, số người đợi nó đã biến thành ba, trừ Chúc Ninh và Âu Dương Vũ, còn có Cố Thanh Thành không lấy gì làm vui vẻ. Chúc Ninh quên cả cái chân tàn tật, lao về phía nó, cơ hồ ngã xuống, được Âu Dương Vũ đỡ lên rồi tập tễnh đi tới, kích động nói: "Tiểu Đường Mật, bình thường con cứ hay cười cợt không ngờ lại cố chấp như vậy, tốt lắm."

Cố Thanh Thành đi tới, nghiêm mặt: "Chúc Ninh, ngươi không nghe lời ta khuyên, giờ còn dạy đồ đệ dám vung kiếm với ta, biết tội chưa?"

Đường Mật vội quỳ xuống: "Tông chủ, vung kiếm là do Mật cả gan, không liên quan đến sư phụ, xin tông chủ xử phạt mình con."

Cố Thanh Thành nhìn gương mặt nó, tuy nhận tội nhưng quật cường bất phục. Thần sắc y biến đổi liên tục rồi thở dài: "Ba sư đồ các ngươi tự xử lý đi." Đoạn phất tay áo đi luôn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-87)