Vay nóng Tinvay

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 79

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 79: Một phần chân tướng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Trước mắt Bạch Chỉ Vi phảng phất hiện lên hình ảnh hai đồng bạn, liền bật cười, lòng lỏng hẳn ra, sát na đó cố tựa hồ cảm giác được một luồng sức mạnh khác từ đáy lòng trỗi lên, như tiểu thú đầy sinh cơ sắp phá kén chui ra, một cái tên đột ngột bật lên, cô gọi khẽ: "Thanh Dực."

Trong tay cô có một con kỳ lân màu xanh đậm, trừ màu sắc và trên đầu mọc một cái u tròn xoe thì sáng vẻ giống hệt hồn thú của Trương Úy. Điểm khác biết trên đầu khiên cố biết hồn thú của mình là lân còn của Trương Úy là kỳ. "Nhân nghĩa chi thú cơ đấy." Cô khẽ than, thoáng kinh ngạc với hồn thú của chính mình, lẩm bẩm: "Là rắn thì hợp tình hợp lý với con vật bé tí này hơn."

Đường Mật đang chuyên tâm đọc sách, chợt cảm giác vạt áo bị kéo, một con thú nhỏ xíu màu xanh đậm đang kéo mạnh nó ra ngoài cửa, từ sau khi trúng kế của con khỉ thì đâm ra đề phòng những con thú có bề ngoài khả ái, liền hất mạnh con thú ra: "Ngươi muốn gì?"

Thanh Dực hóa ra rất cố chấp, lăn lộn dưới đất bò dậy, tiếp tục kéo chéo áo Đường Mật.

"Ngươi gọi ta ra ngoài?" Đường Mật hỏi.

Thanh Dực gật đầu, tiếp tục kéo Đường Mật ra ngoài, nó nghi hoặc, đặt sách xuống, ra đến ngoài cửa thì nghe thấy tiếng Tạ Thượng trong thông đạo: "Cuối con đường này là có ngã rẽ."

Đường Mật cả kinh thò đầu ra, không thấy ai dù tiếng nói khá gần, nếu lúc này mà ra thế nào cũng chạm mặt nhau, nhưng muốn tránh thì quả thật trong gian phòng không có nơi nào trốn được.

"Ở đây." Là giọng Cố Thanh Thành, hình như y mới vào.

Đường Mật không kịp nghĩ gì nữa, không hiểu mấy người này đến đây với mục đích gì, bản năng cho nó biết quyết không thể để họ biết nó ở đây, liền vội đóng cửa đi một vòng trong phòng, ôm Thanh Dực đến sát tường, nắm chặt cái lược tinh thiết, ngưng tụ tâm lực thi triển ảo thuật. Nó biết hiện giờ chỉ còn biết dựa vào sức mạnh kinh nhân của kiếm hồn, thầm niệm: "Kiếm hồn chẳng phải đều bảo vệ chủ nhân đã nhận sao? Ngươi nhận ta đúng không? Mau thi triển ảo ảnh chi tường."

Đúng, một bức tường, một bức tường, ta cần một bức tường, nó bất an cầu khấn, đành liều một phen vậy, những người đó sẽ đi vào gian phòng mà không phòng bị gì. Nó biết kiếm hồn chi lực có mạnh hơn nữa thì sức mạnh của kiếm chủ không đủ cũng không thể thi triển ảo ảnh quá mạnh, muốn hạt được cao thủ cỡ Tạ Thượng, Cố Thanh Thành thì hy vọng duy nhất là họ vì vào căn phòng Vương Lẫm ở lúc sinh tiền chứ không phải vào trận địa của địch nên không cảnh giác, bằng không nó đừng hòng thoát khỏi bị bắt tại trận.

Cánh cửa đá từ từ mở ra, tim nó nhảy lên trong ngực, nó quay lưng tựa vào bức tường hư vô, nhìn ra cửa, vừa hay gặp ánh mắt Tạ Thượng. Y quét mắt một vòng, không hề dừng lại ở vị trí của nó mà bảo: "Vào đi, nơi này vẫn giữ nguyên dạng như lúc Đọa Thiên đại nhân khứ thế."

Nó thở phào, biết Tạ Thượng không nhận ra bức tường chỉ là ảo ảnh, coi như nó qua được ải đầu tiên nhờ bức tường này.

Tiếp đó Tiêu Vô Cực và Tư Đồ Minh đi vào, ánh mắt quét qua chỗ Đường Mật, không hề tỏ vẻ gì lạ. Người vào sau cùng là Cố Thanh Thành, định nhấc chân bước qua ngưỡng cửa thì bàn chân còn trên không chợt hơi ngừng lại trước khi đặt xuống đất, nhưng y không nhìn nó mà đi thẳng đến trước mặt mấy người kia.

Đường Mật vừa định thở hắt nốt nửa ngụm khí thì Cố Thanh Thành đột ngột quay đầu lại, trong mắt đen như mặc ngọc thông qua hư vô chi tường do ảo ảnh kết thành nhìn nó im lặng.

Đường Mật tin rằng lúc đó không phải nó nhìn nhầm, Cố Thanh Thành thật sự nắm bắt được ánh mắt nó, yên lặng một lúc rồi mới quay đi.

Tư Đồ Minh cầm ngọn đèn lên đưa cho Tạ Thượng: "Tạ sư thúc, đây rồi, quả nhiên bị giấu ở đây. Lúc đó mấy người bọn tiểu điệt thấy nó trong mộ Đọa Thiên đại nhân, không ngờ Mục đại lấy nó ra."

Tạ Thượng quan sát ngọn đèn hồi lâu, miết nhẹ lên ngọn nến trong đèn, ánh lửa liền lấp lóe, mỹ nhân trong đèn khẽ múa. Y nhíu mày: "Có kiếm đồng tên Trương Úy nói với ta là cùng đồng bạn lấy được vật này trong bụng Xích phong tứ dực xà, sau đó các ngươi hủy đi, sao lại còn một đĩa đèn ở đây? Vì sao các ngươi vào lăng tẩm của Đọa Thiên đại nhân?"

Tư Đồ Minh đáp: "Lai lịch đĩa đèn đó thì bọn tiểu điệt không rõ. Khi thấy đĩa đèn, ai cũng cho rằng không nên để lại vật của tà ma, sau đó Mục nhị bị ma tướng Thi vương giết, Mục đại hoài nghi kết giới ở địa cung lỏng lẻo, yêu vật vào được nên mấy người bọn tiểu điệt mới kiểm tra bốn khung cửa dưới đất, đều được bảo vật phong bế chặt chẽ. Năm xưa chuyển thế của Đọa Thiên đại nhân xảy ra chuyện, mấy người bọn tiểu điệt thương nghị rằng không nên quấy nhiễu lăng tẩm của ngươi, nên chỉ dùng sức của mấy người gia cố phòng ngự, bốn khung cửa này không mở được nên không ai để ý. Sau khi xem xét lại, Mục đại vẫn không yên tâm, thuyết phục bọn tiểu điệt theo di tín của Đọa Thiên đại nhân đế lăng tẩm xem thử, ngọn đèn này có ở trong mộ nhưng không ai lấy ra."

"Sau đó phát hiện ngọn đèn không còn nữa bằng cách nào, ai đến lăng tẩm?" Tạ Thượng hỏi.

"Cực có đến đó." Tiêu Vô Cực đang thuận tay lật mấy cuốn sách, khẩu khí cực kỳ tùy ý.

Tiêu Vô Cực và Tạ Thượng vừa lên tiếng, bầu không khí liền trở nên cổ quái. Tạ Thượng là sư phụ của lão kiêm chưởng môn tiền nhiệm, hiện giờ lại địa vị bình đẳng, nhưng bối phận thì không thể loạn xạ được. Tiêu Vô Cực nắm Thục Sơn hơn mười năm, cùng lứa với Tư Đồ Minh và Mục gia huynh đệ, ngày thường vẫn gọi thẳng tên nhau hoặc xưng hô thân cận kiểu Mục đại Mục nhị. Gặp đệ tử hoặc người ngoài, Tiêu Vô Cực đều được cung kính gọi là chưởng môn hoặc sư phụ, bản thân lão lâu lắm rồi không mở miệng nói ra hai tiếng "sư phụ", còn với Tạ Thượng thì tất nhiên không thể tùy ý xưng hô, bảo phải cung kính gọi là 'sư phụ' hoặc 'Tạ điện giám' thì lão không quen. Lão đành cố ý tránh không nói gì với Tạ Thượng nữa.

"Vì sao lại đi?" Tạ Thượng hỏi.

"Mục Hiển có lẽ bi thương quá độ vì huynh đệ qua đời, lúc thảo luận về luân hồi chuyển thế thì đầu óc đầy ý tưởng tà ma, cho rằng bản thân y nhận thấy Đọa Thiên đại nhân cũng không dám chắc về khả năng chuyển thế của mình, còn bảo nên vào trong mộ xem sao. Vì thế Cực không yên tâm, phải đến đó xem." Tiêu Vô Cực đáp.

"Tuy chìa khóa tĩnh thất này do điện giám Ngự Kiếm đường giữ nhưng lịch đại điện giám đều tuân thủ truyền thống không tự tiện vào đây. Còn Mục điện giám hiển nhiên ra vào nhiều lần, còn giấu cả đồ vật, dù thế nào cũng khó biện bác." Cố Thanh Thành lên tiếng.

Tạ Thượng gật đầu, lại hỏi Tiêu Vô Cực: "Lúc mới đến Ngự Kiếm đường ta có hỏi ngươi về việc Đọa Thiên chuyển thế, đó là việc lớn nhất của Thục Sơn chúng ta, sao ngươi không đáp?"

Năm xưa Tạ Thượng là vị sư phụ nghiêm khắc, hiện thời nói năng vẫn mang khẩu khí chất vấn đồ đệ, Tiêu Vô Cực tuy không vui nhưng ngoài mặt vẫn cung kính: "Vì mấy người bọn Cực cũng không nói được là tại sao. Năm đó theo đúng lời Đọa Thiên đại nhân bày Ngũ hành trận tại Tị thất, ban đầu thấy một thân ảnh mơ hồ rồi vang lên tiếng nổ, ánh lửa ngút trời, sau đó tất cả lặng tắt. Mục Hoảng cho rằng chuyển thế của đại nhân chắc đã chết rồi, Cực tuy không dám định luận như vậy nhưng đã lâu không thấy chuyển thế giáng lâm, cũng biết nhất định xảy ra bất ngờ."

Tạ Thượng nhìn Tư Đồ Minh và Cố Thanh Thành, hai người gật đầu, y tiếp tục: "Việc này chúng ta tra xét sau, ngọn đèn này cần đưa lại về mộ Đọa Thiên đại nhân, Thục Sơn lăng viên là nơi địa nhân và tiên hiền các đời yên nghỉ, vốn là cấm địa, không thể bị phiền nhiễu, cũng may Mục Hiển sắp hạ táng, đèn này tạm thời do ta bảo quản, ngày hạ táng sẽ trả về nguyên vị."

Tạ Thượng lên tiếng, khẩu khí đượm vẻ hiệu lệnh chúng nhân, mấy người kia đều gật gù rồi rời khỏi thạch thất. Đường Mật từ đầu đến cuối chỉ nhìn Cố Thanh Thành nhưng y không nhìn nó thêm lần nào, đến liếc khẽ cũng không. Hiện tại nó không còn lòng dạ nào tìm hiểu xem y có nhìn thấy mình không, nhìn thấy thì sao lại không lật tẩy, cảm giác tim đập thình thịch như người đào vàng đột nhiên phát hiện khoáng mạch, hưng phấn muốn kêu lên.

Nó nén kích động, đến khi mấy người đi xa rồi mới thở phào, ôm Bạch Chỉ Vi đang chạy tới, lớn tiếng: "Chỉ Vi, y lộ sơ hở rồi, tự y nói ra."

Bạch Chỉ Vi nhìn nó với vẻ không hiểu gì: "Ngươi không bị phát hiện, thế nào, ai nói gì nữa?"

Nó thầm nghĩ giờ không thể giấu việc Đọa Thiên chuyển thế đã chết, hơn nữa Bạch Chỉ Vi vốn có khả năng chống lại đả kích, không dễ bị giật mình, liền kể lại những gì đã thấy trong địa cung. Nhưng nó kể rất nhanh, gom cả mớ tin tức cho Bạch Chỉ Vi khiến thiếu nữ nhanh nhạy thông tuệ đó cũng nhíu chặt chân mày, nhãn thần mê hoặc, nghe xong toàn bộ liền dừng lại hồi lâu mới hỏi: "Ừ, Đường Mật, thật ra ai để lộ sơ hở?"

Đường Mật thở hắt ra, chỉnh đốn tâm tư hỗn loạn vì kích động: "Ngươi còn nhớ tám việc ta bảo là phán đoán sai lầm không? Một trong số đó là khi con khỉ đưa ta đi xem một vài hành động cổ quái của Mục điện giám như dùng pháp thuật gần như tà thuật lấy ngọn đèn từ dưới đáy hồn Ảo hải lên. Hiện tại thì lúc đó Mục điện giám đang tra xét việc Thi vương và Đọa Thiên chuyển thế, kẻ chủ mưu cũng biết điện giám làm vậy bằng không sẽ không để con khỉ đưa ta đến vào lúc thích hợp như thế? Ban nãy ta bảo ngươi ai nói ra điều đó nhỉ, còn biết cả Mục điện giám lấy ngọn đèn đi?"

Bạch Chỉ Vi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của bằng hữu, rõ ràng đang nóng lòng đợi đáp án của mình, bèn hơi do dự: "Là... là chưởng môn."

Đường Mật nghe thấy đáp án cần nghe, hưng phấn vung quyền trên không: "Đúng, là ông ta."

"Nhưng Đường Mật, còn nhiều việc chưa thông, ví như mục đích ông ta làm thế để làm gì. Hiện thời mà xét, Ngân Hồ quay về hình như không có gì tốt đẹp với chưởng môn cả. Hơn nữa ngươi suy đoán cũng không chặt chẽ, ngươi biết thì có lẽ người khác cũng biết Mục điện giám làm gì, chưởng môn không phải người duy nhất biết những việc này." Bạch Chỉ Vi nhớ lại trận cãi vã giữa Đường Mật và Trương Úy về Sử Thụy, tuy trong lòng cố kỵ nhưng vẫn cố dùng khẩu khí thương lượng nói ra.

Đường Mật cũng biết trước đây mình đoán lầm nhiều việc nên lần này không thấy bị đả kích: "Đúng, ngươi nói đúng hết. Ta biết vấn đề của mình là có lúc dựa vào trực giác và linh cảm đi tìm đáp án, nên ta chỉ tạm giả thiết chưởng môn có vấn đề. Trong đó còn nhiều việc chưa giải được, ví như Mục điện giám xuống đáy hồ làm gì? Vào mộ lấy đĩa đèn với mục đích gì? Nói chung phải làm rõ từng việc mới đi đến kết luận được, bất quá chí ít chúng ta cũng có thể chờ xem chưởng môn có chứng minh được mình trong sạch hay không?"

"Sao lại thế?"

"Ngày mai đi hỏi Mộ Dung điện phán." Hôm sau, hai cô tìm gặp Mộ Dung Trinh Lộ, giả đò không có việc gì đến trò chuyện vãn, nhắc đến biểu hiện đặc sắc của nhóm Đường Mật khi tỷ võ năm ngoái, Đường Mật mượn cơ hội: "Kỳ thật phương thức tuyển đó giúp muội rất nhiều, ví như để Mục điện giám tuyển ba kiếm đồng tham gia tỷ võ hoặc cho phép các đệ tử thủ hiếu cũng đi thì làm gì đến lượng tổ muội lên Hoa Sơn." Đoạn nó cười ngọt ngào: "Mộ Dung tỷ tỷ, cách đó nhất định do tỷ nghĩ ra, tỷ tốt quá, thiên vị hết cỡ."

Mộ Dung Trinh Lộ cười bảo: "Sao có thể, ta muốn giúp con nhưng việc này sau cùng do Mục điện giám và chưởng môn quyết định, những người khác chỉ đề xuất kiến nghị mà thôi."

Đường Mật ngầm giữ tay Bạch Chỉ Vi.

Bạch Chỉ Vi hiểu ý Đường Mật, việc này nằm trong tám việc nó từng phân tích – theo phương thức tỷ võ đó, kẻ chủ mưu chỉ cần nghĩ cách khiến Đường Mật tăng tiến võ công rồi thắng lợi, thuận lợi cho nó mang Vị Sương kiếm yểm hộ con khỉ có yêu khí vào Hoa Sơn. Hiện giờ trong tám việc có tới hai nhắm vào Tiêu Vô Cực, tuy còn nhiều việc chưa thông nhưng cô cũng thấy Tiêu Vô Cực đáng hoài nghi.

"Ngươi định thế nào?" Bạch Chỉ Vi hỏi, sau khi Mộ Dung Trinh Lộ đi khỏi.

Lúc đó Đường Mật đang chống cằm ngồi trên rễ một gốc cổ thụ tại Ngự Kiếm đường, nhìn phan chiêu hồn trắng xóa đến xuất thần: "Để ta nghĩ xem sao, dù sao ta cũng thấy mới tìm được một phần của núi băng, hôm đó Cố tông chủ tại thạch thất nếu nhìn thấy ta thì hành động thật kỳ quái, Ngân Hồ bị gọi lại cũng thật kỳ quái, ngọn đèn đó là sao nhỉ..." Giọng nó nhỏ dần, sau rốt gần như hoàn toàn biến thành lẩm nhẩm. Chợt nó vỗ đùi, ảo não thốt lên: "Không được, còn nhiều việc chưa nghĩ thông, chúng ta đến mộ Đọa Thiên đại nhân một chuyến đã, xem phát hiện được gì trong đó không rồi tìm cách đến đáy hồ trong Ảo hải, chưa đến những chỗ đó thì còn nhiều việc chưa thông."

Bạch Chỉ Vi tự biết mình không phải người giữ quy củ nhưng vẫn bị ý tưởng muốn vào mộ Đọa Thiên của Đường Mật khiến cho giật mình: "Nhất định phải vào mộ địa của Đọa Thiên đại nhân sao? Chi bằng chúng ta vào cái hồ ở rừng Ảo hải xem sao."

"Không được, không được, Mục điện giám đến mộ địa trước thì chúng ta cũng nên đến đó trước, nếu hiểu rõ điện giám định làm gì thì chúng ta có thể theo đó, điện giám đến đọc sách thì chúng ta đọc sách, đến mộ địa thì chúng ta cũng đến. Chỉ cần hiểu được điện giám định làm gì tất sẽ hiểu vì sao có người muốn diệt trừ điện giám." Đường Mật nói đoạn, lại nhớ ra việc mình hoang xưng Ma vương liên lụy đến đồng bạn, giờ còn tự tiện vào lăng viên tất sẽ bị trục xuất khỏi Thục Sơn, vội nói: "Việc này để mình ta đi, có gì thì mình ta chịu."

Bạch Chỉ Vi mỉm cười lắc đầu, không nói đồng ý hay không: "Ta không nói đâu, ngươi hỏi Trương Úy, Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan xem có bỏ ngươi một mình không." Đường Mật hiểu ý cô, chợt cảm thấy ấm áp, ôm lấy thiếu nữ mỉm cười trong bóng tối.

Linh cữu Mục Hiển hạ táng đúng lễ nghi, đội ngũ thiếu niên đưa tang dài mấy dặm, uốn lượn trên sơn đạo Thục Sơn, như dòng sông bi thương chầm chậm chảy.

Tiếp đó bầu không khí Ngự Kiếm đường dần đượm sinh cơ theo thời tiết tháng Tư. Tất cả đều trở lại bình thường, các kiếm đồng tiếp tục luyện tập, lúc đi trên dãy bậc đá các lam y thiếu niên và hồng y thiếu nữ thi thoảng vẫn nhìn sang hai bên, hi vọng phát hiện ra nhánh cỏ đồng quả đầu tiên chuyển đỏ.

Trên hàng bậc đá trước Lễ Thủy điện, Sử Thụy ngồi trong ánh hoàng hôn ngày xuân vàng rực, đọc tờ giấy viết: "Sơn hữu mộc hề, mục hữu chi, tâm duyệt quân tâm hề, quân bất tri." (Vốn là hai câu trong bài Việt nhân ca, tạm dịch: Non có cây chừ, cây có cành chừ; lòng yêu chàng chừ, chàng biết không?). Đấy là bài tình cao lưu truyền rộng nhất trong dân gian, y đọc đi đọc lại, óc lóe lên linh quang: Có phải Bạch Chỉ Vi thật ra cũng thích ta, chỉ là không tiện nói ra miệng? Không hẳn không có khả năng này, con gái hay xấu hổ mà.

Nhắc lại việc bị Đường Mật hoài nghi, thứ khiến y đau lòng nhất là suốt quá trình đó Bạch Chỉ Vi luôn đứng về phía Đường Mật, mỗi lần nghĩ đến là y lòng lạnh tro tàn. Nhưng lần này tình ý vốn tưởng cạn hết lại chực dấy lên.

Lúc đó Trương Úy, Bạch Chỉ Vi và Đường Mật rời Lễ Thủy điện, đều mệt mỏi vì kết thúc môn học pháp thuật phòng ngự, không hẳn vì môn học hao phí tâm lực mà vì cả điện phán ở điện này yêu cầu rất nghiêm, đốc xúc các kiếm đồng chuẩn bị cho ngũ đại điện thí năm tới. Đường Mật thấy Sử Thụy đợi liền tỏ vẻ vui mừng: "Sử Thụy, thế nào hả, lấy được không?"

Y đưa tờ giấy có chép tình ca tới, nói: "Tất nhiên, Sử Thụy ta ở Ngự Kiếm đường này, từ điện giám đến tạp dịch đều có giao tình. Còn không được sao." Đoạn lén liếc thần sắc Bạch Chỉ Vi đứng cạnh đó.

Đường Mật đón lấy. Tờ giấy viết "Canh hai hôm nay, phía sau Tín Thổ điện, ở dưới gốc cây, Tôn Phúc ở Tùng uyển." Nếu nhìn kỹ thì mấy chữ này khác với kiểu chữ viết thư tình, bèn nói: "Mấy chữ này do ngươi viết theo, không phải Phúc bá viết. "

"Ừ, mấy chữ đó không giả được, ta đành tự bù vào, rõ chưa?"

"Không sao, Tần ma ma tất không nhận ra." Đường Mật cười ranh mãnh, vẩy tờ giấy: "Chốc nữa ta sẽ dùng phi tiêu ném vào phòng Tần ma ma, tối nay chúng ta có thể ung dung ra ngoài."

Sử Thụy có phần ganh tỵ: "Có mang ta theo được không?"

"Không được, võ công của ngươi còn kém, thôi vậy." Đường Mật đáp, Sử Thụy thở dài, thoáng buồn bản thân không chú tâm học võ.

Dùng cơm tối xong, trời chưa tối hẳn, bọn Đường Mật ra khỏi Ngự Kiếm đường, đứng ở dãy bậc đá thông lên Vô Lượng phong đợi Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ. Thoáng sau, hai gã lần lượt tới, năm đứa liền lẩn vào rừng, tìm bãi đất trống ngồi xuống nghe Đường Mật kể lại những phát hiện gần đây.

Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đều từng trải, nhưng nghe nói chuyển thế của Đọa Thiên chết rồi thì kinh ngạc không biết phản ứng thế nào. Mộ Dung Phỉ định nói gì đó nhưng lòng trống rỗng, tựa hồ mất đi thứ lâu nay vẫn tin vào.

Phản ứng này Đường Mật từng thấy ở Trương Úy, tuy không ai nói ra miệng nhưng người Thục Sơn đều tin rằng dù xảy ra chuyện gì thì sẽ có ngày Vương Lẫm sẽ chuyển thế quay lạ. Đấy là một loại tín ngưỡng, không cần phải thốt ra đầu môi chót lưỡi nhưng ai cũng tin tưởng.

Đối với nó, cũng như Ngụy vương Hoàn Thương nói, trừ bức thư trứ danh ở Thanh Nguyên tự ra, không tìm được chứng cớ nào về việc Vương Lẫm cùng Hoa Tuyền tự xưng là Đọa Thiên hoặc Ma vương, còn phong thư ở Thanh Nguyên tự hiện giờ không biết nơi nào, nhưng danh hiệu tựa hồ là thần linh đó đều do những kẻ ủng hộ tình nguyện gọi. Nó vốn không thích lắm về việc Vương Lẫm được thần hóa và Hoa Tuyền bị yêu ma hóa, vỗ vỗ vai Mộ Dung Phỉ: "Chuyển thế rồi lại sụp đổ, đây là thế giới của chúng ta cơ mà."

Nó vì không muốn bầu không khí quá nghiêm túc nên khẩu khí câu này nhẹ tênh, nhưng Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan lại chấn động thần sắc, cả Bạch Chỉ Vi và Trương Úy cũng hơi biến sắc. Đường Mật nhún vai: "Các đồng chí, chúng ta chủ nhân tương lai của thế giới, nhưng lời thế tục này ta ngại nói lắm, ngàn vạn lần đừng sùng bái ta."

Các thiếu niên đều mỉm cười, trong sát na, mỗi cá nhân tựa hồ cảm giác được kiếm trong bao hơi rung lên, phát ra tiếng ngân đầy khát vọng.

"Cô nương định thế nào?" Mộ Dung Phỉ hỏi.

Mấy hôm nay Đường Mật vẫn chỉnh lý cách nghĩ, bèn đáp: "Thứ nhất ta cho rằng Tiêu chưởng môn đáng nghi nhưng không nhất định là ông ta. Thứ hai, nếu lúc đó Cố tông chủ thấy ta mà không lật tẩy, vậy thì..." Nó chợt ngừng lại, nhận ra tuy nghĩ rất thấu đáo nhưng nói ra trước mặt người khác lại là một chuyện, khẽ thở dài: "Vậy tông chủ cũng đáng nghi, hơn nữa rất có thể là người Ma cung."

"Mấy hôm nay ta vẫn lần mò tìm hiểu xem lúc Mục điện giám sinh tiền làm gì, đến cả tĩnh thất dưới địa cung đọc sách, đến giờ mới tạm tìm ra." Nó nhìn chúng nhân: "Nếu ta là Mục điện giám, thấy Thi vương vào địa cung thì sao lại không tìm hiểu? Thứ đầu tiên điện giám nghĩ tới là do Đọa Thiên chuyển thế thất bại, pháp thuật trấn yêu đại nhân để lại cũng mất hiệu nghiệm hoặc pháp thuật bảo vệ lỏng lẻo, và thực tế điện giám cũng giải thích như vậy với ta. Tuy trong di tín của Đọa Thiên có nói về cách bố phòng nhưng chắc không đủ giải đáp nghi vấn cho Mục điện giám. Để tìm hiểu nguyên nhân Đọa Thiên đại nhân làm gì trong giây phút sau chót hoặc để tìm ra cách tốt hơn bảo vệ Thục Sơn, điện giám mới bất chấp cấm kỵ, đến tĩnh thất và lăng mộ. Ở những nơi này, điện giám phát hiện vài việc không tầm thường, hơn nữa đã thảo luận với Tiêu chưởng môn. Chúng ta không biết những phát hiện ở mộ địa là gì nhưng ở tĩnh thất thì ta có biết sơ qua."

"Ngươi muốn nói đến việc Tiêu chưởng môn và Mục điện giám thảo luận tà thuật?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

"Có thể điện giám cũng như ta, hiểu được vì sao Đọa Thiên đại nhân xem sách về tà thuật." Đường Mật cho rằng những lời tiếp theo khiến người ta khó chấp nhận, hơn nữa tất cả mới là những thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, song vẫn quyết định nói ra. Để tránh quá đột ngột, nó hỏi: "Các ngươi còn nhớ tám việc ta ngộ ra không, lúc đó chúng ta đều kỳ quái vì sao pháp thuật của Ma vương và Đọa Thiên đại nhân chết rồi mà vẫn tiếp tục tồn tại, còn cả hồn thú của Ma vương không hề tiêu vong."

"Đúng, còn nhớ."

"Hồn thú thì ta không hiểu, nhưng kết giới ảo ảnh bảo vệ Ma cung là vì Hoa Anh công chúa tìm được vẫn thạch có thể duy trì sức mạnh, còn Thục Sơn chúng ta là dựa vào tà thuật mới duy trì được, bất quá tà thuật này chỉ kéo dài được trăm năm. Về điểm này, người thi triển thuật, cũng là Đọa Thiên đại nhân hiểu rất rõ." Truyện "Thục Sơn Thiếu Niên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thần sắc bốn thiếu niên trấn định hơn Đường Mật liệu tưởng, Hoàn Lan nói: "Ừ, liên quan đến tà thuật hay không không quan trọng, nếu đại nhân không biết là chỉ duy trì được trăm năm tất không để lại thư."

Thấy khả năng chấp nhân của các đồng bạn không tệ, nó tiếp tục: "Mấy hôm nay, ta đọc hết những lời ghi chú trong sách, tuy đều thuận tay ghi bên lề sách nhưng đọc nhiều thì hiểu được ý nghĩ lúc đó của đại nhân. Với Đọa Thiên đại nhân, câu hỏi đau đáu nhất là làm cách nào ức chế ma huyết, có thể đó là nguyên nhân ban đầu khiến đại nhân đọc sách tà thuật. Hình như đại nhân thử rất nhiều cách nhưng không tìm được các nào chắc chắn, cơ hồ hao phí chút tinh lực cuối cùng của đại nhân, trước khi lâm chung phải dùng đến một cách nhưng không chắc chắn mười phần."

"Từ điểm này thì Ma vương chiếm thượng phong ở đòn sau cùng." Bạch Chỉ Vi chen lời.

Đường Mật gật đầu tán đồng: "Đúng, đại nhân hiểu rõ năng lực của mình, pháp thuật thi triển ra chỉ duy trì được trăm năm nên luôn hy vọng tìm được phương pháp nào đó chứng minh con người thật sự có thể luân hồi chuyển thế, thậm chí là khống chế luân hồi chuyển thế, để bản thân quay lại Thục Sơn vào trăm năm sau khi mình chết đi. Nhưng sau cùng không tìm được, hơn nữa cũng bắt đầu lay chuyển quan niệm về luân hồi chuyển thế."

"Sở dĩ, Mục điện giám đọc được, bị Đọa Thiên đại nhân ảnh hưởng nên mới viết lại những thứ này?" Bạch Chỉ Vi chợt ngộ ra, "những thứ này quá ư kinh nhân, cộng thêm chuyển thế của đại nhân xảy ra biến cố, nên điện giám mới đến bàn cùng chưởng môn?"

"Đúng, khả năng này lớn nhất." Đường Mật đáp: "Mục điện giám nhất định càng tra xét càng mê hoặc, để tìm đáp án cho nhiều câu hỏi, tất phải đến mộ địa và hồ Ảo hải, nếu phát hiện sự tình đúng như ta suy đoán thì động cơ chưởng môn giết diện giám coi như đã xuất hiện."

Nó lại nhìn chúng nhân: "Họ quen nhau lúc còn thiếu niên, ở Ngự Kiếm đường, Mục điện giám thích mày mò, nảy sinh ý nghĩ kinh thế hãi tục gì cũng không lạ, nhưng Ngọc Diện có bảo Tiêu chưởng môn từ bé đã sùng bái Đọa Thiên đại nhân, nếu Mục điện giám có nói với ông ta rằng Đọa Thiên đại nhân sử dụng tà thuật, không tin vào luân hồi chẳng hạn thì kỳ thật đã khiêu chiến với điều Tiêu chưởng môn tin tưởng nhất. Tiêu chưởng môn vì thế mà coi Mục điện giám là nguy hiểm tiềm tàng của Thục Sơn cũng chưa biết chừng."

"Nên vì thế mà ông ta giết Mục điện giám?" Trương Úy tỏ vẻ không tin được, tuy gã là người trung thành với niềm tin nhưng bảo vì niềm tin của mình mà giết người khác thì gã không dám tưởng tượng.

Bạch Chỉ Vi nhíu mày, gật đầu đồng ý: "Rất có thể, hơn nữa trước khi tỷ võ có người lấy thủ dụ của Mục điện giám cho Lý Liệt xem trước, thiết nghĩ nếu Tiêu chưởng môn đọc được thủ dụ dó thì sao? Trên đó ghi rằng phải đề phòng tân nhiệm chưởng môn, còn Tiêu chưởng môn là người thắng sau cùng đó."

Đường Mật đã quên mất tờ thủ dụ, Bạch Chỉ Vi nhắc lại, nó thấy khá hợp lý, gật đầu khen ngợi.

Mộ Dung Phỉ lại lắc đầu: "Nhưng bảo chưởng môn là người Ma cung thì không ổn."

Đường Mật gật đầu: "Đúng, nếu xác định được Tiêu chưởng môn tham dự vào việc giết Mục điện giám thì kẻ chủ mưu sau lưng có thể gồm hai người. Họ hợp mưu hay chỉ lợi dụng lẫn nhau, hoặc còn phương thức câu kết nào khác thì phải điều tra đã." Nó hít sâu một hơi: "Vậy chúng ta có đến mộ địa nữa không, bị bắt thì không ở lại Thục Sơn được nữa đâu."

"Đi chứ, còn hỏi làm gì."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-87)