← Ch.0202 | Ch.0204 → |
Tu sĩ vóc dáng thấp chắp tay nói ra:
- Chúc mừng, chúc mừng, nghe nói là tôn thiếu gia Tô gia đã trở lại, chúng ta đặc biệt tới hỏi thăm một tiếng.
- Thiên Huyền Tông đệ tử Tô Triệt, gặp qua chư vị đạo hữu.
Tô Triệt đáp lễ nói ra.
- Quả nhiên là đệ tử nội môn của Thiên Huyền Tông a.
Tu sĩ vóc dáng cao nghiêng đầu nhìn xem, ngữ khí hơi quái dị:
- Tô gia ra có một hài tử có tiền đồ như vậy, khó lường a.
Tô Triệt cười nhạt một tiếng, không có lên tiếng, trong nội tâm cũng đang nghĩ cách. -
Đối với mình mà nói, đám tán tu này đương nhiên là không đủ gây phiền phức, chỉ có điều, nan đề trước mắt là, như thế nào mới có thể nhanh chóng đuổi bọn chúng đi, kịp thời đến Tô Giang cứu Tô Vân Đường.
Vừa rồi cũng biết, y theo cước trình của Tô Vân Đường, từ nơi này xuất phát, không sai biệt lắm nửa canh giờ mới có thể đuổi tới bờ sông, sau đó, chờ hắn lại lẻn vào đáy sông, tìm được huyệt động của Ngân Tu Giao kia, cũng cần thời gian nhất định.
Lúc này, nếu mình toàn lực ứng phó, cố gắng còn kịp cứu hắn.
Nhưng mà, còn chậm trễ như vậy, vậy cũng sẽ rất khó nói.
Vì vậy, Tô Triệt lại một lần nữa chắp tay hành lễ, nhìn đám tán tu kia nói ra:
- Chư vị đạo hữu xin thứ tội, giờ phút này, tiểu đệ có chuyện quan trọng trong người, tạm thời phải đi giải quyết, đợi cho tiệc tối, sẽ nâng cốc luận đạo cùng chư vị.
- Đừng vội, đừng vội.
Tu sĩ vóc dáng thấp khoát tay áo, ưỡn bụng cá, thế đứng thật là khó coi, hắn nói ra:
- Xuất phát từ lễ phép, chúng ta vừa nghe ngươi đã trở lại, tất cả liền đi tới chào hỏi, vừa mới gặp mặt, ngươi lại phải ly khai, rõ ràng là xem thường những tán tu chúng ta?
- Người ta là đệ tử nội môn của siêu cấp môn phái, dựa vào cái gì để mắt chúng ta.
Tu sĩ vóc dáng cao thần sắc bất âm bất dương, xem xét chính là có oán niệm đối với đệ tử môn phái.
Tô Triệt mỉm cười không nói, trong nội tâm tinh tường, bọn họ chính là tìm đến tra, muốn thử sâu cạn của mình, hoặc là, còn muốn tìm hiểu mình là tới một mình, hay là có đồng môn sư huynh đệ đang ở phụ cận...
Trong Tiên Ngục, lão Hắc cũng đang câu thông trao đổi với một người...
Đợi cho tên tán tu kia nói xong, Tô Triệt cười nói:
- Chư vị đạo hữu, hi vọng ta hoan nghênh các ngươi như thế nào, mới có thể thoả mãn?
Tu sĩ vóc dáng thấp nói ra:
- Chúng ta đến Tô gia làm khách, thân làm chủ nhân, ngươi hẳn là tỏ ra một ít thành ý mới đúng.
Khi hắn nói chuyện, đồng thời tu sĩ vóc dáng cao cũng đang truyền âm cho hắn:
- Chỉ cần xác định hắn chỉ là một người trở về, này liền lập tức động thủ, ta lo lắng chậm thì sinh biến, có khi hắn hắn sẽ liên hệ với người khác tới.
- An tâm một chút chớ vội, ta thử hắn lại lần nữa.
Tu sĩ vóc dáng thấp truyền âm trả lời.
Tô Triệt mơ hồ đã nhận ra bọn họ đang truyền âm, lại không thể cho lão Hắc dò xét nội dung bọn họ truyền âm, bởi vì giờ phút này, lão Hắc đang rất bận việc.
Một bên mặc dù Tô Thanh Lâm lo lắng vạn phần, tim như bị đao cắt, nhưng vẫn còn lý trí, biết rõ loại thời khắc dưới mắt này, xác thực rút thân không ra tới cứu trợ phụ thân. Một khi Tô Triệt ly khai, rất có đám tán tu này sẽ lập tức vạch mặt, bởi như vậy, cả Tô gia sẽ...
Lúc này, tu sĩ vóc dáng thấp lại hỏi:
- Tô huynh đệ, nghe phụ thân ngươi nói, tu vi ngươi hẳn là Luyện Khí Đại viên mãn, hôm nay xem ra, chỉ là Luyện Khí tầng bảy. Xem xem người Tô gia các ngươi, hoặc là không nói thật, hoặc là nói quá sự thật, thật sự là làm cho người ta thất vọng rồi.
- Đối đãi chúng ta đồng dạng như ngốc tử, rõ ràng chính là miệt thị chúng ta.
Tu sĩ vóc dáng cao hừ lạnh nói:
- Hôm nay, Tô gia các ngươi, nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
- Đúng vậy a, Tô gia các ngươi hơi quá đáng.
- Đây là triệt triệt để để miệt thị chúng ta a.
Còn lại vài người hầu cũng phụ hoạ theo đuôi.
- Chư vị đạo hữu...
Tô Triệt vốn định tiếp tục ổn định bọn họ, giờ phút này lại nhận được lão Hắc truyền lời:
- Chủ nhân, đã chuẩn bị tốt.
Tinh thần Tô Triệt chấn động, ngữ khí vừa chuyển, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, nhìn những tán tu kia nói:
- Nói thật, ta xác thực rất miệt thị các ngươi, bởi vì, các ngươi chỉ là một chút ít tiểu nhân lên không được mặt bàn mà thôi.
- Cái gì?
- Ngươi...
Đám tán tu đối diện lập tức ngây ngẩn cả người, căn bản không có nghĩ đến, Tô Triệt dĩ nhiên là thái độ đại biến, thoáng cái cường ngạnh.
- Tô Triệt, ngươi đây là bức chúng ta trở mặt đúng không?
Tu sĩ vóc dáng cao mục quang âm tàn mà hỏi thăm.
- Đương nhiên không phải.
Tô Triệt lắc đầu:
- Phải nói ngược lại mới đúng, là các ngươi làm cho ta không thể không trở mặt...
Đang khi nói chuyện, Tô Triệt giương một tay lên, như là ném ra ngoài một vật thể cự đại, rơi vào đầu mọi người mà xuống.
- Ai?
Vật thể kia hỏi một tiếng.
- Hắn.
Tô Triệt đưa tay chỉ Tô Thanh Lâm.
Xà nữ từ trong Tiên Ngục lao ra, đuôi dài đong đưa, đưa tay bắt lấy cánh tay Tô Thanh Lâm, mang theo hắn nhất phi trùng thiên.
Nhưng mà, nửa người trên bay lên giữa không trung, đuôi rắn thật dài lại bành bạch hai tiếng đối với phía dưới, giống như cự chùy đánh hai cái.
Phốc phốc!
Hai gã tán tu Luyện Khí hậu kỳ đứng ở trong sân, bị đuôi dài của nàng đập nát đầu, không rên một tiếng chết đi.
Sưu!
Tô Triệt cũng giương một tay lên, linh khí thượng phẩm hóa thành một đạo điện quang, vượt qua cổ hai gã tán tu khác.
Hô, hô...
Hai cái đầu người phóng lên trời, lại là hai Luyện Khí hậu kỳ đi đời nhà ma.
Đột biến như thế, làm cho mọi người ở đây, tất cả đều thoáng cái sợ ngây người...
Trong nháy mắt giết...
Trong nháy mắt giết chết bốn gã tán tu.
Xà nữ có được thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, ban đầu ở đáy hồ trong Tiểu Di Tiên Cảnh, không tới lát sau, là có thể giết chết hơn mười đệ tử tầm bảo Luyện Khí Đại viên mãn. Giờ phút này, chỉ có đập nát hai gã Luyện Khí hậu kỳ, đương nhiên là thoải mái vô cùng, chỉ là trước khi đi mượn gió bẻ măng mà thôi.
Tu vi của Tô Triệt cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, dưới xuất kỳ bất ý ra tay, giết chết hai Luyện Khí hậu kỳ, cũng là chuyện tình cực kỳ bình thường.
Vu tộc đối với tiêu chuẩn cân nhắc tu luyện giả không phải là không có đạo lý.
Sau Trúc Cơ mới là người tu tiên, trước Trúc Cơ, bất quá là người thường mà thôi.
Một kích này xong, phi kiếm về tới trong tay, Tô Triệt trầm thấp nói ra:
- Nhị gia gia, không cho chạy một người.
Tô Vân Sơn ở bên cạnh giật mình một cái, từ trong khiếp sợ giãy đi ra, lập tức hô lớn:
- Tô gia đệ tử, vây quanh bọn họ.
Phần phật!
Kể cả Tô Vân Sơn ở trong hơn mười vị trưởng bối, bao bọc vây quanh ba tên tán tu Luyện Khí hậu kỳ còn lại. Cục diện lấy nhiều thắng ít, bọn họ ổn thỏa là không thể đào thoát.
Giờ khắc này, Tô Vân Sơn căn bản bất chấp suy nghĩ, Tô Triệt có thể một người chiến thắng hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ này hay không, chỉ là bởi vì, đối với tôn nhi này có tín nhiệm không hiểu.
← Ch. 0202 | Ch. 0204 → |