← Ch.1172 | Ch.1174 → |
Đã sớm chịu đủ mảnh tĩnh mịch hoang vu của Tiên Ma chiến trường rồi, nhưng mà, thực muốn rời khỏi nơi này, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Ở nơi này sinh tồn vài ngàn vạn năm, lập tức có thể kiến thức đến đại thế giới mà mình chờ đợi đã lâu, tâm tình thời khắc này, thực lực có thâm hậu hơn nữa cũng giúp không được bất luận cái gì.
Cùng một nữ hài nhi nhân loại sắp sửa rời nhà, không có gì bất đồng.
Lam Linh hít một hơi thật sâu, phảng phất muốn hút sạch tất cả Khởi Nguyên ma khí trong mảnh không gian này, hơn mười tức sau, nàng mới cắn răng hô:
- Đi!
Đi!
Quá trình truyền tống dài đến một phút đồng hồ, hai đạo thân ảnh xuất hiện ở trong hậu viện của cửa hàng Hạo Nguyên thiên thị.
Sau khi đến nơi, một nam một nữ này đều là cùng một động tác, vô ý thức ngẩng đầu nhìn trời...
Yên lặng đề phòng hồi lâu, bầu trời cũng không có đánh xuống trừng phạt gì, một Kim Dực Ma Vương cứ như vậy lăng không xuất hiện ở Tiên Giới, cũng không có dẫn phát bất luận thiên địa dị tượng gì, phảng phất Lam Linh ngụy trang thành cô gái nhỏ, ngay cả thiên đạo cũng có thể lừa gạt qua.
- Không có việc gì.
Tô Triệt thấp giọng nói:
- Lão thiên gia mặc kệ ngươi.
- Hừ hừ...
Lam Linh nhe răng cười:
- Trước tiêu diệt ngươi!
- Ngươi giả một chút cũng không giống.
Tô Triệt không thèm để ý chút nào, bởi vì, bên trong thân thể và tiếng nói của nàng mơ hồ run rẩy, hoàn toàn bán rẻ một phần hung ác này.
- Đây là Tiên Giới sao?
Quả nhiên, Lam Linh rốt cuộc chẳng quan tâm dọa người, ngụy trang phí hết toàn lực biểu hiện ra ngoài trong nháy mắt sụp đổ, giờ phút này, đứng ở phía trên truyền tống, tại chỗ xoay tròn vài vòng, nhìn xem thế giới này tỏa ra đủ mọi màu sắc, hô hấp tiên linh chi khí đối với nàng mà nói có chút sặc người, cảm thụ được trong không khí mơ hồ truyền đến các loại khí tức...
Rất hiển nhiên, vị Ma tộc công chúa này lập tức say mê cảnh sắc xinh đẹp nơi đây. Mặc dù, Tô Triệt cho rằng cảnh sắc trong hậu viện nhà mình, thật là tương đối kém cỏi.
- Ô ô ô...
Trong cổ họng Lam Linh phát ra tiếng khóc nhẹ:
- Bầu trời, quả thật là lam sắc, ta thích nhất lam sắc... .
Trong sân tùy tiện trồng trọt vài chậu hoa, cũng có thể dẫn phát nàng hứng thú cùng cảm khái nồng hậu, một cây đại thụ ở góc tường bị nàng ôm lấy, suýt nữa cắt đứt thân cây...
Những thứ này, những sắc thái này, trong Tiên Ma chiến trường toàn bộ đều không có, ở trong mắt nàng tất nhiên là muôn màu muôn vẻ không gì sánh kịp.
Thế cho nên, Tô Triệt không khỏi vui mừng, may mắn là hậu viện nhà mình, không có tỉ mỉ bố trí như thế nào, nếu như trực tiếp truyền tống nàng đến bên trong những thắng cảnh nổi danh nhất Tiên Giới kia, phỏng chừng nha đầu này có thể ngất tại chỗ...
- Tuy nàng là Khởi Nguyên Ma Vương, có lẽ, sau khi đi đến thế giới này, nếu so với sinh linh khác càng hiểu được nhận thức mỹ hảo, hưởng thụ tự nhiên...
Giờ khắc này, Tô Triệt là nghĩ như vậy.
Tương lai sẽ biến thành như thế nào, ai biết được!
Đợi nàng tạm thời khôi phục bình tĩnh một chút, lúc này Tô Triệt mới đưa cho nàng một miếng ngọc giản và một cái trữ vật giới chỉ.
Trong Ngọc giản ghi lại đại lượng tin tức, đều là kiến thức quý giá mà sinh tồn trên Tiên Giới phải biết được, nội dung cực kỳ tường tận, chỉ cần lấy nó để sát trán, tâm thần thẩm thấu vào, những tin tức này sẽ biến thành tri thức không dễ dàng quên trong đầu mình.
Ngọc giản như vậy, rất nhiều cửa hàng trong Hạo Nguyên thiên thị đều có bán, Tô Triệt mua mấy trăm cái dự bị.
Trong trữ vật giới chỉ trang bị một trăm vạn tiên tinh. Xem như đưa cho nàng tiền tiêu vặt, dù sao, những thiên tài địa bảo trong Tiên Giới kia, tiên khí pháp bảo đối với nàng mà nói không dùng được, nếu như nàng du lịch Tiên Giới, không có mua vật gì đáng giá, một trăm vạn tiên tinh cũng đủ nàng tiêu xài hơn mấy vạn năm.
Lam Linh cảm thấy tò mò đưa ngọc giản gần sát trán, mấy hơi sau, tiện tay quăng ngọc giản đã trống đi, quay đầu hỏi:
- Ngươi đây là đuổi ta đi?
- Không phải đuổi ngươi đi.
Tô Triệt cười nói:
- Mà là nói, ta biết ngươi nhất định không chịu ngồi yên, nóng lòng nhìn cảnh tượng Tiên Giới. Cửa hàng nhỏ của ta, nhiều nhất ba ngày, cam đoan ngươi sẽ ngốc đủ rồi. Nếu ngươi muốn đi, ngăn cũng ngăn không được, còn không bằng chủ động một ít, tùy ngươi muốn như thế nào, vậy thì làm thế đó đi.
Lam Linh đeo giới chỉ vào ngón tay, lại hỏi:
- Ngươi không sợ ta vừa đi là không trở về?
- Cái này tùy ngươi.
Bên trong bình thản lộ ra ngạo nhiên nhàn nhạt, Tô Triệt trả lời:
- Nếu ta cần phải dựa vào ngươi mới có thể bảo mệnh. Vậy cũng quá coi thường chính mình.
- Cũng không tệ lắm.
Lam Linh gật gật đầu:
- Không hổ là nam nhân mà ta để mắt.
Cực kỳ dí dỏm nháy mắt mấy cái:
- Trước mắt mà nói, ngươi chính là duy nhất a.
- Đi thôi, thế giới bên ngoài đang chờ ngươi.
Tô Triệt hướng phía bên ngoài viện chỉ chỉ:
- Bất quá, phải ra khỏi cái chợ này, mới có thể phi hành.
- Ta biết rõ.
Lam Linh gật đầu:
- Vừa rồi bên trong ngọc giản, tất cả tin tức đều có. Yên tâm đi, tuổi của ta so với ngươi lớn hơn mấy vạn lần. Không còn là tiểu hài tử.
Tô Triệt gật gật đầu, bảo chính nàng tùy ý.
Trong nháy mắt, Lam Linh biến mất vô tung, chỉ còn lộ ra tiếng nói vui vẻ vang vọng trong nội viện:
- Bảy năm sau, nếu ta vừa đi không trở về, ngươi đợi ôm đầu khóc đi.
Tô Triệt xoay người đi vào cửa hàng, Lão Hắc thì hỏi:
- Nếu nàng thật sự vừa đi không trở về, vậy phải làm thế nào?
- Không phải mới vừa nói sao. Nếu như cần phải dựa vào nàng mới có thể bảo mệnh, vậy cũng quá coi thường chính mình.
Tô Triệt nhàn nhạt trả lời.
Lão Hắc thầm nói:
- Ta còn tưởng rằng, những lời này của ngươi là mạo xưng hảo hán chứ.
- Coi như là vậy đi.
Tô Triệt chẳng muốn so đo cùng hắn.
Thời gian chậm rãi chảy xuôi, theo thời gian dần dần tới gần mười năm chi kỳ, ba người Trác Phong, Viện Viện cùng lão hầu tử thỉnh thoảng sẽ ân cần hỏi thăm:
- Còn chưa tìm được sao?
Bọn họ cũng không biết chuyện tình Lam Linh. Chỉ là cho rằng, đồ vật mà Tông Dịch lão quỷ muốn, Tô Triệt một mực vẫn chưa có nắm bắt tới tay. Bởi vậy, cũng âm thầm sốt ruột thay hắn.
Tô Triệt trả lời một mực đều là: không quan hệ, trong lòng ta biết rõ.
Ngoại trừ chuyện này, phương diện khác đều rất bình thường, ngoại trừ ngẫu nhiên trong lòng Tô Triệt phàn nàn một đôi lời:
- Quá chậm, hiện tại tu luyện tiến cảnh, thật sự là quá chậm!
Hai ngàn năm mới có thể tấn cấp Địa Tiên, chỉ là Địa Tiên mà thôi!
Triển vọng như thế, thật là khiến người gấp cũng gấp không được, không vội còn khó chịu hơn...
Ở trong lúc này, Vạn Tượng Luyện Khí Môn nhiều lần phái người tiến đến dò xét việc thầy trò Tông Dịch mất tích, chỉ có điều, tìm không thấy bất cứ chứng cớ gì có quan hệ tới Thiên Huyền Trân Bảo Phường, cũng không có lý do gì làm khó dễ bọn người Tô Triệt 'vĩnh viễn' cũng không ly khai Hạo Nguyên thiên thị.
← Ch. 1172 | Ch. 1174 → |