← Ch.122 | Ch.124 → |
"Vẫn giết giống như lần trước sao?"
Lưu Bưu hắc hắc cười nói, hắn vừa nghĩ đến ngọn chủy thủ của Trương Dương cứa qua yết hầu Liêu ca, sự kinh ngạc liền lộ ra trên gương mặt nhưng rồi trong nháy mắt lập tức lại hưng phấn dị thường. Đó là một cảm giác hết sức kỳ diệu, chứng kiến sinh mệnh người khác biến mất, hắn đương nhiên là nổi lên một cỗ khoái cảm mạnh mẽ, đáng tiếc, Lưu Bưu không được chứng kiến khoảng khắc khi Liêu ca ngã xuống, Lưu Bưu rất lấy làm tiếc, bởi vì hắn phải lái xe, thoáng qua lúc đầu đều chỉ là vài hình ảnh tàn dư còn lưu lại trong võng mạc của đôi mắt nhìn thoáng qua....
"Không, con đường kia đi vào chỉ có bảy mươi tám mét, ta sẽ từ con hẻm nhỏ cạnh khách sạn đi tới, khống chế thời gian ở 1 phút 20s là tiếp cận mục tiêu, ngươi cầm chiếc đồng hồ này, căn vào đúng lúc 1 phút 25s, bất luận thành hay bại thì ngươi cũng cứ lái xe chạy đi, lúc xe lái đến ụ định tâm của chiếc BMW cách chừng 15m thì giảm tốc độ dừng xe lại! Hãy nhớ kỹ, vị trí và thời gian nhất định phải chuẩn xác, sau khi ngươi dừng xe lại, lập tức buông hai tay ra, người tụt ra phía sau kia một chút, xe để ta lái.... !"
"Tại sao phải để ngươi lái xe? Chẳng nhẽ kỹ thuật đi xe của ngươi cũng tốt hơn so với ta?" Lưu Bưu vẻ mặt buồn bực, hắn đối với kỹ thuật lái xe của mình rất có tự tin, hiện tại đây là chỗ kiêu ngạo đáng giá duy nhất của hắn ở trước mặt Trương Dương, thế mà bây giờ Trương Dương đột nhiên không muốn để hắn lái xe, hắn tự nhiên phản ứng mãnh liệt một chút cũng là chuyện thường.
"Phía sau xe có hộp để đồ ngăn cản, ta không quen ngồi trên nó, ngươi lui ra phía sau ta lái sẽ tiết kiệm chút thời gian đào tẩu...." Trương Dương lúng túng nói.
"Tiên sư, thôi như vậy cũng được.... !"
"Đi! Nếu còn không đi có lẽ mọi người sắp tản hết rồi, bọn chúng sau khi kiểm tra cái chết của Liêu ca xong sẽ có thời gian hỗn loạn ngắn ngủi, sau cuộc hỗn loạn gọi điện thoại cũng mất chừng mười phút, chúng ta hiện tại có tới cũng rất có khả năng sẽ trắng tay, hơn nữa, ta còn phải đi mất ba phút, ta suy đoán tên kia khẳng định vẫn chưa đi, bởi vì thi thể Liêu ca còn ở đó, hắn phải chủ trì đại cục, ít nhất sẽ có một đoạn thời gian để sắp xếp. Đi thôi.... !"
"Ha ha... ! Được, đi nào! Hai huynh đệ chúng ta hôm nay phải đại khai sát giới, sát.........!"
Trương Dương đưa bộ Veston đã nhuộm đỏ màu máu của mình cho Lưu Bưu, rồi mặc vào bộ jacket đen của Lưu Bưu.
"Đi!" Ngữ khí lạnh như băng của Trương Dương tràn ngập sát khí đằng đằng, gần đây liên tục bị kìm nén, ủy khuất cũng khiến cho thần kinh căng thẳng sắp đến tình trạng sụp đổ, cơ hồ mỗi một ký ức trong đầu hắn đều đang phẫn nộ gào thét.
Khi đi tới khu phố của siêu thị bán buôn thì phần lớn đèn quảng cáo đã tắt hết, đèn đường giữa những nhành cây tỏa ra ánh đèn vàng vọt mờ mịt, lúc Trương Dương từ trong con hẻm đi ra, tay cầm theo chiếc điện thoại của Lưu Bưu giả vờ như đang trên đường đi có việc cần gọi điện thoại thì nhất thời ngẩn ngơ, tình huống thực tế đúng như hắn tưởng tượng. Vì đích xác phần lớn người đều đang gọi điện thoại hoặc là tán phét, chẳng qua chỉ là số người đã nhiều hơn gấp đôi, lúc đầu chỉ có hơn mười người, hiện tại, ít nhất có khoảng trên dưới ba mươi người. Một đoàn phía Đông một đoàn phía Tây đứng đó rỉ tai thì thầm với nhau, hiển nhiên, sau khi Liêu ca chết, những người này lập tức chia thành mấy phe cánh.
Thi thể Liêu ca vẫn nằm tại chỗ, chỉ có một người lúc đầu nói chuyện cùng với Liêu ca đang canh giữ bên cạnh thi thể, si ngốc nhìn cái xác nằm trên mặt đất với đôi đồng tử đang mở to trợn trừng, vẻ mặt không cam tâm.
Không thể tưởng tượng được nhân vật bất thế kiêu hùng ở tỉnh thành này sau khi chết không ngờ lại rơi vào kết quả buồn bã đến như vậy...!
Nhìn đám người dày đặc quây xung quanh tên kia, trái tim Trương Dương nhất thời đập loạn lên, hắn đã phỏng đoán sai về nhân số. Không thể tưởng được mới chỉ hơn mười phút, không ngờ ngay lập tức lại tụ tập nhiều người như thế, hơn nữa, trong tay rất nhiều người còn cầm theo các loại vũ khí như: khảm đao, kiếm, mã tấu, dao bầu, dao bài....
Lúc này, tình thế đã không cho phép Trương Dương được quay đầu trở lại, bởi vì, hắn đã từ trong con hẻm đi ra ngoài, bây giờ nếu quay lại, tất nhiên sẽ gây sự chú ý tới những người này thậm chí còn bị đuổi giết nữa.
Trên thực tế, đã có người chú ý tới Trương Dương, chỉ là thấy khuôn mặt Trương Dương hiện lên vẻ ngây thơ, non nớt và bộ dáng cầm điện thoại nói chuyện nên không thèm để tâm, dù sao nơi này là một khu phố, có người đi đường tạt qua tạt lại là chuyện rất bình thường.
Đương nhiên, nếu Liêu ca không chết, khẳng định lúc này sẽ có người ngăn Trương Dương lại, yêu cầu Trương Dương phải tránh theo đường vòng, đáng tiếc, bây giờ Liêu ca chết rồi, rất nhiều người chỉ liếc mắt nhìn qua sau đó tiếp tục tiến hành thảo luận chuyện chia chác địa bàn của bọn chúng, nào còn hứng thú quản đến Trương Dương với bộ dạng như đứa trẻ con vậy chứ! Có một người duy nhất có thể quản việc thì vẫn còn đang quay lưng lại với Trương Dương nhìn thi thể Liêu ca như si ngốc.
Gần đến rồi!
Đã gần lắm rồi!
Tay cầm điện thoại của Trương Dương cũng ướt đẫm mồ hôi, tay kia cùng ngọn chủy thủ đút trong túi quần đều có chút run rẩy, lúc giết người thì không thể sợ hãi, mà áp lực tâm lý trước lúc chuẩn bị giết người vô cùng lớn, Trương Dương mặc dù liên tục giết rất nhiều người, nhưng cảm giác tạo cho hắn đều không mãnh liệt như hiện tại.
Lúc dùng súng giết chết người đầu tiên Trương Dương gần như không có cảm giác, hắn thậm chí không thèm xem mặt người chết.
Lúc ở trong nhà khách giết chết ba người căn bản không có thời gian để sợ hãi, trong đầu điên cuồng tập diễn và tính toán, tất cả đều dựa theo những gì tập diễn và tính toán này mà tiến hành.
Giết chết gã tóc vàng tự mình cũng rất ngạc nhiên, lúc ấy có một dục vọng giết người rất mãnh liệt thôi thúc.
Mà giết chết Liêu ca mặc dù là có kế hoạch, nhưng lúc ấy đang ở trên xe máy, trong nháy mắt đầu mũi nhọn xỉa ra khiến chính hắn còn không cảm giác được, khi hắn đã rời đi thậm chí hắn cũng không quay đầu lại nhìn.
Duy nhất chính là lần này, đã có đủ thời gian để suy nghĩ, hơn nữa, sự tình này cùng với dự tính của mình xuất hiện sai lầm rất rõ ràng.
Còn có ba mét, Trương Dương đã xuyên qua hai đoàn người đang vây thành hình tròn, chỉ cần đi qua một người đang đứng bên cạnh nữa, lập tức có thể tiếp cận kẻ đang ngẩn ngơ, si ngốc kia, trong tay kẻ đó cầm điện thoại di dộng, trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thương, ở nơi này, hắn là người duy nhất thương tâm sau khi Liêu ca chết.
"Ngươi là.... ?" Ánh mắt người đang đứng bên cạnh đó cùng ánh mắt Trương Dương gặp nhau, vẻ mặt gã đột nhiên trở nên nghi hoặc, tựa hồ như bộ mặt tên thanh niên này có chút quen thuộc, hình như đã thấy ở đâu đó, cái đầu phảng phất như bị vướng mắc, gã tự nhiên không nghĩ đến đây chính là người hơn hai mươi phút trước đã chống lại hơn mười người rồi giết chết lão Đại của bọn gã.
Không hay, điều Trương Dương lo lắng nhất rốt cục cũng phát sinh!
Trong tính toán của Trương Dương, nhân số trong thời gian ngắn tăng lên gần hai lần như vậy đã vượt qua phạm vi kiểm soát của hắn, mà trong tính toán của hắn thì lo lắng nhất chính là có người nhận ra hắn, mặc dù lúc đầu hắn chỉ ngồi trên xe lướt qua, nhưng cũng có khả năng bị trí nhớ tuyệt với của người ta nhớ kỹ bộ dạng, huống chi, Mãi Mãi Đề nếu đã phát lệnh truy sát hắn, khẳng định cũng phát tán ra một bộ phận ảnh chụp của hắn.......
Bước đến nước này, không thể không làm!
Điện thoại trong tay Trương Dương đột nhiên nện vào hán tử đang cố gắng ngăn cản truy hỏi hắn, hán tử kia cơ hồ theo bản năng liền tránh khỏi, thân thể Trương Dương đột nhiên tăng tốc độ, tựa như một tia chớp chạy về hướng người đang gục đầu ở bên cạnh cái xác, không cần xem mặt, Trương Dương đã có thể khẳng định người này chính là mục tiêu của hắn. Trong trí nhớ kinh nhân của người đó khi Trương Dương lúc đầu săn giết Liêu ca trong nháy mắt cơ hồ đã nhớ kỹ đến 80% tướng mạo đặc thù của Trương Dương, mà ấn tượng của người này lại càng khắc sâu.
"A.... !"
"Đại ca.... !"
Đúng vào lúc này, đám người mới tỉnh ngộ lại, phát ra những thanh âm nối tiếp nhau. Đáng tiếc đã quá muộn, tiếng hét của bọn họ không giúp gì được cho người kia, ngược lại còn giúp đỡ Trương Dương, trong những tiếng kinh hô đó, người vẫn đang ngẩn ngơ kia cơ hồ vô ý thức quay đầu lại nhìn, một cái nhìn này, lại lộ vị trí yết hầu trí mạng nhất ra cho Trương Dương!
Một đường cong chói mắt mà rực rỡ như một tia chớp xẹt qua trong không trung. Tựa như sao băng trong đêm đen....
Ngôi sao băng kia chìm ngập vào phía bên phải chiếc cổ của nam nhân đó, sau đấy chui từ bên trái ra ngoài, nam nhân miệng há hốc, vẻ mặt sợ hãi nhấc ngón tay lên chỉ về phía Trương Dương, nhưng cánh tay hắn đã mất hết sức lực, miệng hắn phát không ra âm thanh. Vẻ sợ hãi trên mặt lại biến thành sự tuyệt vọng.
"Bồng!" một tiếng, nam nhân ngã xuống đất, cái đầu đụng xuống đất không ngờ lại thay đổi vị trí, hiện ra một góc độ quỷ dị. Một đao này của Trương Dương, cơ hồ đã cắt đứt một nửa cổ hắn, máu tươi phọt ra từ miệng vết thương khép không nổi tựa như vòi nước phun, tứ chi run rẩy, co giật.....
Trương Dương không thèm nhìn thi thể vừa đổ xuống, thân hình tiếp tục tăng tốc chạy như điên về phía trước mặt, hắn cảm giác được sau lưng đã trúng một côn. May mà côn này đánh rất vội vàng nên không có khí lực gì nhiều.
"Ha ha ha, ta tới rồi....... . !"
"Oanh oanh...!" Tiếng động cơ nổ vang rền. Chiếc xe của Lưu Bưu bật đèn pha vừa khéo từ phía sau đám người đuổi theo điên cuồng lái đến, đám người cơ hồ là vô ý thức né tránh chiếc xe cực nhanh đó, chờ đến khi có phản ứng lại định chuẩn bị dùng vũ khí trong tay ngăn cản, thì chiếc xe đã xông tới trước mặt Trương Dương, "kít" một tiếng vững vàng dừng lại, chiếc xe máy bị ma sát tỏa ra một trận khét lẹt như mùi cháy khét của cao su.
Mọi động tác đều được tính toán rất tốt, không có chút sai sót nào cả.
Dừng xe, đổi chỗ di chuyển, lên xe, khởi động... tất thảy đều như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Sau khi chiếc xe máy vừa khởi động, có người cầm dao bầu đã chém lên chiếc hộp chuyên dụng, phát ra một thanh âm cực lớn, may mắn thay, chiếc xe chỉ lắc lư lay động hai lần, rất nhanh liền hướng đến con hẻm lối rẽ ngang dọc chằng chịt như màng nhện bên trong siêu thị bán buôn kia mà đi tới.....
Tiếng súng nổ phá trời đêm.... !
"Bồng.... !" Một tiếng vang lên, chiếc hộp dự phòng bị viên đạn bắn vỡ tan.
Sự việc lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Trương Dương tính toán chính là trong thời gian ngắn như vậy đối phương căn bản không dám dùng súng, dù sao, những người này không phải sát thủ, sẽ không có thói quen hở ra là dùng súng, nhưng bây giờ, có người đã nổ súng.
Phanh xe, ngoặt!
"Bồng!" Lại một tiếng nổ vang lên, trong lúc ngoặt, viên đạn lại bắn trúng mặt sau của chiếc hộp dự phòng.
Lúc lái xe đến dải đất xanh phía dưới con đê kia thì lúc này mới thở ra một hơi, liên tục xuất hiện vài tính toán sơ xuất không ngờ vẫn đưa được mạng trở về, thực sự là may mắn biết bao!
"Lưu Bưu, ngươi làm gì thế?" Trương Dương xuống xe quay đầu lại, thấy Lưu Bưu dựa vào xe vẻ mặt méo mó đau đớn.
"Trương Dương..... Ta trúng đạn rồi...! Ta...Ta sắp chết rồi...!" Lưu Bưu vẻ mặt trắng bệch, trong đôi mắt tản mác ra quang mang sợ hãi.
"Trúng đạn rồi?"
Trái tim Trương Dương đột nhiên đập kịch liệt, hắn nâng Lưu Bưu lên bãi cỏ, nương theo ánh đèn lờ mờ có thể thấy, phần eo trên y phục Lưu Bưu quả nhiên có một lỗ đạn, máu chảy rịn ra...
← Ch. 122 | Ch. 124 → |