← Ch.138 | Ch.140 → |
"Đúng, nơi này rất tốt, phong cảnh tú lệ, có sơn có thủy ..."
Trương Dương đột nhiên hồi hộp, nếu chỗ này có thể làm một khu điều dưỡng, trong cuộc sống đô thị bộn bề ngươi lừa ta gạt quá mệt mỏi, có thể ở đây nghỉ ngơi một thời gian tuyệt đối là một loại hưởng thụ tinh thần chí cao.
Đương nhiên, nhất định cần phải bảo trì trạng thái nguyên thủy này, không thể có TV, điện thoại, không thể có đường xá thông suốt bốn nẻo, chỉ cần bước vào đây thì chẳng khác nào đã hoàn toàn ngăn cách với ngoại thế. Trong hoàn cảnh này con người chắn chắn sẽ vô cùng phóng túng, hiện tại không phải bọn họ đang có cảm giác này sao?
Đêm, lên giường đi ngủ sớm một chút, ở đây không có TV, không có quán bar, không có cuộc sống về đêm, không có xa hoa trụy lạc, ăn chơi đàng điếm, ở đây chỉ có sự yên lặng và tiếng kêu của côn trùng.
Ban ngày, câu cá, trong rừng núi dạo chơi, dưới trời xanh mây trắng nằm mấy ngụm lôi trà, nhìn từng đàn chim trong ngoài rừng bay lượn không ngớt, đây là một bức tranh thiên nhiên xinh đẹp thanh thản dễ chịu tới nhường nào!
Một ý tưởng điên cuồng mà khổng lồ bắt đầu chậm rãi hình thành trong óc Trương Dương ...
"Trương Dương, nghĩ gì thế?" Lưu Bưu thấy Trương Dương vốn một mạch làm động tác đột nhiên vẻ mặt trầm tư.
"A ... không nghĩ gì cả."
Trương Dương đột nhiên tỉnh lại, không khỏi cười khổ một chút, ý nghĩ của mình quá xa vời, hiện tại đang trong cảnh đào vong mà lại suy nghĩ đến mấy thứ hư vô mờ ảo thế này. Hiển nhiên, ý nghĩ của mình không phải một chút tiền là có thể giải quyết được.
Cả ngày hôm nay cho đến tận lúc ngủ ở trên giường, ý nghĩ kia vẫn quanh quẩn lởn vởn không cách nào gạt bỏ khỏi đầu Trương Dương, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Nơi này, không thể nghi ngờ là thế ngoại đào viên chân chính, ít nhất, đào hoa nguyên mặc dù danh chấn khắp nơi nhưng đào hoa nguyên đã bị vật chất thế tục bao phủ, người ở đấy đã không còn sự thuần phác như Tiên Duyên thôn, không có sinh thái nguyên thủy như Tiên Duyên thôn. Thứ duy nhất còn lại chỉ là những cảnh quan nhân văn lão tổ tông lưu lại.
Đương nhiên, trọng yếu nhất là đào hoa nguyên không có thủy.
Đối với một người Đông Quốc mà nói, sơn sơn thủy thủy, có sơn không có thủy thì phong cảnh không thể coi là hoàn mỹ được, xem tranh sơn thủy của Đông Quốc thì có thể thấy được sự cuốn hút đam mê của người Đông Quốc đối với phương diện này. Bất luận là tranh lớn tranh nhỏ thì trong tranh cũng sẽ có một cái ao hoặc một thác nước, sau khi sơn có thủy thì sẽ thêm một phần linh khí, thêm một phần thơ tình họa ý.
Tiên Duyên thôn có thủy, đây là một trong những nguyên nhân làm Trương Dương thích nhất, ở đầu thôn có một hồ chứa nước dựa vào núi đang được thi công, kéo dài hơn 10km, nước trong xanh lại ngọt, mùa đông, mùa xuân đây đều là nơi cho chim di trú tụ tập, khiến tràng cảnh hùng vĩ vạn điểu quy lâm rậm rạp um tùm nhiều màu sắc đó biến thành một kỳ quan.
Nghĩ đến đây, Trương Dương ngủ không nổi, đường nét trong óc càng ngày càng rõ ràng, hắn có một loại dục vọng không cách nào khống chế được.
Nhẹn nhàng xuống giường mặc quần áo, mở cửa phòng. Ánh trăng sáng trong chiếu khắp nơi mặt đất như một rải rắc lên tầng quang huy màu bạc.
Chậm rãi đi trên cánh đồng, hít thở không khí trong lành, Trương Dương cảm giác tâm tình vô cùng khoan khoái dễ chịu, nỗi buồn bực vì liên tục bị truy sát cũng dần dần tan thành mây khói.
Nếu đưa vào đây thiết bị y tế hạng nhất, nếu có thể cải thiện tình hình vệ sinh ở đây, nếu ngăn che hết mọi tín hiệu, vậy thì nơi này sẽ thật sự trở thành thế ngoại đào viên.
Điều kiện kiên quyết là vĩnh viễn không thể phá hỏng hoàn cảnh sinh thái ở nơi này!
Nhìn nơi núi rừng xa xa, Trương Dương như say như ngốc. Ý nghĩ của hắn từng bước từng bước hoàn thiện, từng bước từng bước hình thành từng điều quy ước cụ thể. Trương Dương tự nhiên không thể tưởng được, những suy nghĩ của hắn hiện tại hoàn toàn chỉ là ảo tưởng, chỉ đến một ngày hắn chính thức thực hiện giấc mộng của mình thì sau đó mới phát hiện ý tưởng hiện tại của hắn vĩ đại đến cỡ nào.
Khu vực thành phố C cái gì cũng không thiếu, có di tích văn hóa cổ đại, có thành thị vạn mẫu, tổng bộ của vài đại xí nghiệp nổi danh nhất Đông Quốc cũng đặt tại Thành phố C, mặc dù hiện tại chỉ là một cái xác không nhưng ý nghĩa tượng trưng của chúng thủy chung vẫn ở đó.
Hiện tại, theo sự phát triển kinh tế và áp lực của loài người gia tăng, thứ mọi người cần là một hoàn cảnh sinh sống nghỉ ngơi ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, xoa dịu đi áp lực tâm hồn, không thể nghi ngờ Tiên Duyên thôn đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Nơi này dù không có núi cao chọc trời nhưng nó có cây cối tươi tốt tú lệ.
Không có đường xá thông suốt bốn nẻo nhưng có thôn dân thuần phác thiện lương.
Không có thác nước hùng vĩ nhưng có một dải nước trong xanh uốn lượn kéo dài, đương nhiên còn có ngàn vạn chủng vật phong phú ...
Chậm rãi bước đến bên cạnh hồ chứa nước, Trương Dương ngồi xuống đất, bắt đầu tiến vào minh tưởng, gần đây dù mỗi ngày luyện tập nhưng vì có Lưu Bưu quấy nhiễu bên cạnh nên thủy chung không có cách nào tiến vào trạng thái minh tưởng. Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, ngươi có thể đột nhiên tiến vào loại cảm giác này trong khi đi đường nhưng ngươi có tìm trăm phương nghìn kế để tìm loại cảm giác này cũng không cách nào tìm được, tựa hồ không có chút tung tích để điều tra.
Làm Trương Dương ngạc nhiên là ngay sau khi hắn ngồi xuống thì hắn gần như lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng, cơ hồ không cần quá trình gì cả.
Chậm rãi, một vòng xoáy hình thành, trong thân thể như thổi lên vô số cơn lốc nhỏ, dần dần, các vòng xoáy hình thành bởi phong bạo này bắt đầu thôn phệ lẫn nhau ...
Bên trong thân thể Trương Dương như một chiến trường khổng lồ, các vòng xoáy thôn phệ lẫn nhau, vừa khắc chế vừa dựa dẫm vào nhau, cuối cùng, vòng xoáy vô cùng vộ tận trong cơ thể chỉ còn lại một cái, dần dần, vòng xoáy bắt đầu mở rộng, mở rộng ... loại mở rộng vô hình vô chất này bắt đầu vượt qua cơ thể Trương Dương, lại lấy cơ thể Trương Dương mà khuếch tán ra xung quanh, tốc độ càng lúc càng nhanh ...
Kỳ diệu!
Quá kỳ diệu!
Vòng xoáy hình thành tư cảm, Trương Dương cư nhiên cảm giác được thanh âm rất nhỏ của cây cối sinh trưởng, thậm chí Trương Dương cảm thấy được sự vui sướng và thống khổ của cây cối, cảm giác kỳ diệu phảng phất như đôi cánh dài tìm tòi sự thống khổ của cây cối trong rừng.
Rốt cục cũng tìm được, nguyên lai cây này đang bị côn trùng gặm, côn trùng phát ra tiếng kêu thật vui sướng.
Trong rừng cây đầy rẫy các dạng vui sướng và thống khổ, có chú thỏ đang gặm cỏ dại phát ra sự thống khổ và sung sướng, cũng có chim non nằm mơ trong tổ, còn có vô số lão thử đang chạy trốn trong rừng ...
Đây là một đại tự nhiên tràn ngập sự kỳ diệu, dưới sự yên lặng có sự phong phú của nghìn vạn loại động thực vật, chúng nương tựa vào nhau, khắc chế lẫn nhau, sống dựa lẫn nhau như một đại gia đình.
Mà lúc này, thân thể Trương Dương cũng chậm rãi biến hóa, da thịt tản mát ra quang mang màu trắng sữa nhàn nhạt, quang mang rất yếu ớt rất mỏng manh nhưng nó thực sự tồn tại.
Vô số luồng khí ấm chảy trong cơ thể Trương Dương, Trương Dương không cách nào khống chế, đương nhiên, hắn cũng không cần khống chế vì luồng khí ấm này khiến thân tâm hắn vui sướng vô tả, phảng phất như có một bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng xoa bóp toàn thân cho hắn.
Những văn tự khó hiểu lại xuất hiện trong đầu Trương Duơng, càng ngày càng rõ ràng.
Văn tự bắt đầu biến thành từng cái từng cái phù hào thoát ra, tựa như mật mã, tạo thành vô số chú ngữ thần bí mà ẩn chứa lực lượng, trong đầu Trương Dương chậm rãi đem đống phù hào này tổ hợp, tổ hợp rồi lại tổ hợp ...
Đột nhiên!
Trương Dương tỉnh lại, trong lúc mở mắt phảng phất như có điện mang lóe sáng.
Hiểu được rồi
Ta hiểu được rồi!
Ha ha ha ha ...
Trương Dương đột nhiên hét lên điên cuồng, âm thanh vang xông thẳng chín tầng trời, phong khởi vân dũng, ánh trăng phảng phất như bị che mờ ...
Trương Dương rốt cục cũng hiểu được những văn tự khó hiểu bên trong cổ tịch có ý nghĩa gì, cổ tịch này căn bản không phải là võ công bí tịch gì nhưng bên trong có rất nhiều đoạn võ công bí tịch không trọn vẹn.
Não bộ siêu hơn máy tính của Trương Dương lập tức hiểu được, thời cổ đại, lúc võ công rất phổ thông, một số văn hào không tập võ nhưng bọn họ rất dễ tiếp xúc với tri thức võ công, trong lúc viết sách rất có thể đã mượn một số thuật ngữ bên trong võ công bí tịch vào tác phẩm, cứ thế đời đời tương truyền, rất nhiều người trong lúc đọc văn tự cổ đại cũng biết dùng những từ này nhưng chỉ là không ai lại nghĩ đến trong những thuật ngữ đấy lại có bí mật kinh thiên động địa.
Đây cũng là lý do vì sao khi Trương Dương chứng kiến một số sách báo hiện đại cũng cảm ứng được.
Không thể nghi ngờ, những thuật ngữ ẩn dấu trong hàng nghìn hàng vạn bộ sách đều truyền thừa từ một số bí tịch võ công đã thất truyền, chỉ là muốn phát hiện thì vô cùng vất vả, hơn nữa, muốn tổ hợp thành tri thức võ công hữu dụng với mình thì quả thực khó hơn lên trời.
Bất quá, việc này đối với Trương Dương hiện tại mà nói thì không hề khó, năng lực tính toán của não Trương Dương phi thường cường hãn, cho dù là máy tính bình thường cũng không địch nổi, hắn có thể trong nháy mắt tổ hợp vô số từ ngữ để thí nghiệm xem trong những văn tự thuật ngữ này có liên quan tất yếu với nhau hay không.
Việc này giống như giải mật mã.
Đồng thời, Trương Dương cũng hiểu được ký ức về võ công bên trong tư duy mình rốt cục là chuyện gì, hiển nhiên, ký ức trong não mình cũng chưa hoàn toàn tổ hợp hết bí tịch võ công truyền thừa trong hàng nghìn hàng vạn văn tự, bất quá hắn đã phát hiện bí mật này.
Đây cũng là lý do vì sao khi mình thấy cổ tịch thì trong ký ức lại sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy.
Rốt cục cũng thông suốt!
Trương Dương không khỏi thở dài một hơi, chậm rãi mở hai tay ra, chậm rãi đứng lên.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |