← Ch.165 | Ch.167 → |
"Mẹ kiếp..." hán tử kia nổi giận đứng lên, từ dưới bàn rút ra một cây thiết côn, vẻ mặt nanh ác cười nói:" Xem ra, đại gia ta bình thường quá ôn nhu, một người mới tới cũng dám vỗ bàn với ta."
"Ta vỗ thế thì sao? Hôm nay ngươi không trả tiền cho ta, ta còn muốn đánh ngươi." Lưu Bưu cười to nói.
"Lão tử hôm nay không đánh cho ngươi thành tàn phế thì đổi thành họ ngươi." Đại hán giận dữ tới cực điểm cười lại, bình thường đám tài xế này đều coi hắn như tổ tông, sao chịu được Lưu Bưu vũ nhục, huống chi có hơn mười tài xế đang nhìn hắn, hắn không xuất ra chút uy phong, sau này cũng khó quản lý.
"Lại đây, lại đây, lại đây, xem Bưu đại gia ta đánh cho ngươi tàn phế trả lại ngươi dám nói đánh Bưu đại gia tàn phế." Lưu Bưu cười to rút từ sau lưng ra một cái cờ lê lớn, tài xế trên người mang theo một cái cờ lê cũng là rất bình thường, chỉ là cờ lê của người bình thường không có to lớn như của Lưu Bưu mà thôi.
"..." Đại hán nhìn thấy cầm cờ lê quá lớn chần chờ một chút, không khỏi âm thầm có điểm hối hận, tại sao lại thanh toán trong khi không gọi thêm mấy huynh đệ lại đây, đương nhiên, hắn chỉ là ngẫm lại thôi, đám tài xế này bình thường đều là dễ bảo, nào nghĩ đến nhảy ra một tên cứng đầu khó chọc.
"Thế nào, không dám à? Ngươi có phải là nam nhân hay không? Nếu là phụ nữ, thì về nhà ôm trẻ con đi, ngươi thật sự là sợ hãi mà, đưa tiền cho ta ngay, đại gia rời đây ngay lập tức." Lưu Bưu ha ha cười to.
Đại hán tức giận đến phát run, thậm chí hắn trong lòng sợ chính là đưa cho người này năm trăm tệ để đuổi đi, bây giờ cũng không được, nếu không, sau cũng không cần lăn lộn ở chỗ này, hơn mười ánh mắt đang nhìn hắn.
"Hô..." Đại hán không kêu một tiếng, một côn mạnh mẽ hướng Lưu Bưu quét tới.
"Đương!" Một tiếng nổ to, Lưu Bưu dùng cờ lê để ngăn lại, một cước đá đại hán lui lại mấy bước trêu chọc nói:" Ngươi cũng có khí lực này của đứa trẻ, tới đi, tiếp tục."
Tất cả những người vây quanh không ai không thay đổi sắc mặt, một thiết côn vừa rồi là toàn lực đập tới. Người rtẻ tuổi nọ cư nhiên chỉ nhẹ nhàng chống lại, đã ngăn cản được một thiết côn của hán tử kia. Sức lực quả rất lớn. Tuy nhiên, rất nhiều tài xế vẫn còn âm thầm lo lắng cho Lưu Bưu, dù sao, Lưu Bưu là người ngoài.
Lúc này, chính Trương Dương và A Trạch đều không khỏi kinh ngạc vô cùng, tới nay Trương Dương vẫn chỉ biết Lưu Bưu có khí lực, không thể tưởng được khí lực lại lớn như thế, Trương Dương không khỏi cảm giác có điểm không đúng, tựa hồ. Lưu Bưu cũng đã thay đổi, chẳng lẽ Lưu Bưu cũng đang luyện công phu?
Trương Dương càng nghĩ càng không đúng, tựa hồ gần nhất Lưu Bưu rất chăm chỉ, mỗi ngày đều là ôm hai cái tạ thật lớn rèn luyện thân thể, hơn nữa, ngay vài giờ trước quả thực không dám tưởng tượng đến, rõ ràng Lưu Bưu trước kia ngoại trừ thì toàn ngủ.
Công phu bí tịch của Lưu Bưu từ đâu ra?
Đột nhiên, Trương Dương con mắt sáng ngời, chẳng lẽ là tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng và Lưu Bưu là bạn cờ. Giúp đỡ lẫn nhau, với tính tình tiểu hòa thượng, khả năng cấp một quyển võ công bí tịch thích hợp cho Lưu Bưu tu luyện có thể là rất lớn.
Đại hán tức giận đến cả người phát run, vừa rồi cờ lê và thiết côn va chạm làm hổ khẩu hắn tê dại, tên đối diện khí lực mạnh kinh người, nghĩ như vậy, đại hán cầm thiết côn đi tới cái bàn bên cạnh, bất ngờ không đánh. Móc điện thoại trên người ra gọi:" Trụ Tử, có người làm loạn, dẫn các huynh đệ lại đây nhanh lên một chút, ân...tại chỗ làm việc... nhanh lên một chút!"
Lưu Bưu cũng không ngăn cản, vẻ mặt cười nhạo nhìn đại hán. Cờ lê trên tay vỗ kêu "ba ba".
"Tiểu huynh đệ. Ngươi nên đi nhanh lên một chút thôi, Trụ Tử nọ... ai..." Một người tài xế lớn tuổi một chút nói với Lưu Bưu.
"Đúng vậy. Hảo hán không chấp cái bất lợi trước mắt, cũng chỉ có mấy trăm nhân dân tệ, đi mau đi."
"Còn không đi, Trụ Tử tới ngươi không đi được đâu."
Thấy lão tài xế nói chuyện, những người tài xế khác cũng khuyên Lưu Bưu rời đi. Tựa hồ đối với đều Trụ Tử rất kiêng kỵ, mà hán tử cấm thiết côn trong tay vẻ mặt cười lạnh, tựa hồ như sợ Lưu Bưu đào tẩu.
"Tại sao ta phải chạy? Đó là tiền công sức khó khăn của ta, ta tại sao không giữ? Còn có luật pháp hay không? Hôm nay chính là Thiên Vương lão tử tới cũng phải trả tiền cho ta, nếu không, ta không để yên cho hắn... Hừ, còn gọi điện thoại, ta cũng gọi điện thoại, đừng tưởng ràng chỉ các ngươi có huynh đệ, đại gia ta cũng có mấy hảo huynh đệ." Lưu Bưu bắt chước giả bộ từ trong túi tiền rút ra một cái điện thoại di động đồ chơi lớn tiếng hô:"Các huynh đệ, mang người đến đây, có người không trả tièn công cho ta..."
Nhìn Lưu Bưu điên cuồng gào thét vào chiếc điện thoại di động đồ chơi, trên trán Trương Dương và A Trạch không khỏi đổ hồ hôi lạnh, cần hét lớn đến thế sao?
Kỳ thật, Trương Dương vẫn nghĩ tới mua ba cái điện thoại di động làm phương tiện liên lạc cho nhau một chút, thế nhưng kinh tế không cho phép, mua xe ô tô hỏng đã quá một vạn, tiền trên người Lưu Bưu và A Trạch đều đã hoang phí, tiền trên ba người bọn họ giờ không tới năm trăm.
Một đám tài xế cũng không chuẩn bị, đều lùi xe quay lại gần rìa bức tường, đột nhiên trong lúc đó, phía trước của công trường đã có vẻ trống rỗng, chỉ có Lưu Bưu cầm cờ lê đứng ở đó, uy phong lẫm lẫm quay về hán tử cười hắc hắc, điều này làm cho tên nọ đột nhiên có điểm hoài nghi người kia có đúng là có chút thần kinh hay không, tiềm thức, hắn cư nhiên có điểm hối hận, sớm biết rằng người này tính tình quật cường như vậy, đã đưa năm trăm tệ để đổi lấy hòa bình...
Không khí đột nhiên trở nên dồn nén, như khí thế gió thổi báo giông tố sắp đến.
"Dát..."
Liên tục vài thanh âm chói tai, hai xe tải đi tới đột nhiên phanh gấp, bánh xe trên mặt đất lưu lại dấu vết đen nhánh.
"Là ai?"
Còn chưa thấy người, từ trong xe nọ phát ra một tiếng quát, thanh âm trầm trọng vô cùng, tự như tiếng dã thú rít gào trong vực sâu.
"Bồng!" một người mặc vest đen, thân thể ít nhất cao một mét chín, tựa như thiết tháp đại hán từ trong xe tải bước ra, thấy từ động tác hắn bước xuống, hiển nhiên, xe tải nọ rất không hợp với hắn, đại hán bước trên mặt đất giống như thanh âm voi đi ngang qua phát ra, để cho lòng người sợ hãi.
đại hán đầu ngắn, trước cằm có mọc một sợi lông dài, giống như cây kim thép vậy, cặp mắt như chuông đồng, lông mày rậm rạp, cả người làm cho người ta cảm giác tràn ngập sát khí áp bách, liếc mắt nhìn lại, giống như chiến thần.
Thấy theo sát, bên trong xe tải xuống tới hơn mười hán tử tay cầm thiết côn khảm đao, vẻ mặt kiêu ngạo, thể hiện một vẻ mặt lão tử đệ nhất thiên hạ.
"Trụ Tử, là hắn, chính là hắn làm loạn...a...!"
"Éo mịa nhà ngươi, là ta làm loạn đấy? Ngươi không trả tiền nhưng không có lý do..."
Đám tài xế vây quanh nhất thời trợn mắt há mồm, bắt đầu Lưu Bưu còn đứng bất động đột nhiên giống như bệnh thần kinh điên cuồng, nhào tới dữ dội thanh toán hán tử ở gần vài cờ lê, hán tử vội vàng không kịp đề phòng bị đánh cho tóe máu đầu, thiết côn cũng rơi trên mặt đất.
"Bồng...!" một tiếng, hán tử bị Lưu Bưu đạp trên mặt đất, điên cuồng giẫm lên.....
"Ta kêu ngươi gọi người, ta cho ngươi gọi điện, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi không phải hảo hán..."
Rất nhiều tài xế nhịn không được quay đầu, bệnh tâm thần này rất tàn nhẫn, hán tử nọ bị thanh toán chỉ trong vài giây thời gian, đã bị đánh cho huyết nhục be bét, thân thể không ngừng co giật, tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra nổi...
Không riêng gì đám tài xế bị phản ứng của Lưu Bưu làm cho ngây ra, đến thiết tháp Trụ Tử và đám hỗn tạp hắn dẫn theo cũng bị sự điên cuồng của Lưu Bưu làm ngây ra, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại, hán tử kia đã bị Lưu Bưu cầm cờ lê đánh cho lăn trên mặt đất.
"A ......"
Trụ Tử hai mắt đỏ quạch, phảng phất nổi giận quá độ hướng Lưu Bưu vọt tới, trong tay cầm theo một cây thép xoắn lớn, cây thép xoắn kì thật cũng không dài, có thể là vì thuận tiện để mang theo, nhưng thô chắc vô vùng, cây thép xoắn này trong tay Trụ Tử tựa như món đồ chơi bình thường, vung lên trong không khí tạo ra một trận cuồng phong, lao đầu hướng Lưu Bưu tiến đến, uy mãnh vô cùng....
Rất nhiều người đều không đành lòng xem, bởi vì, thực lực cách xa thật sự quá lớn, Lưu Bưu mặc dù cũng gần một mét tám, nhưng so sánh với Trụ Tử một mét chín, tựa như trẻ con.
Nhìn thanh thiết côn đánh tới, trong mắt Lưu Bưu đột nhiên xuất hiện một ánh mắt cuồng nhiệt, chiến ý rừng rực thiêu đốt.
Lưu Bưu làm một động tác ngay cả Trương Dương cũng không thể nghĩ tới.
"Bồng!" một tiếng nổ, trên không trung bắn ra một đoàn tia lửa chói mắt.
Kể cả Trương Dương, A Trạch còn có đám lưu manh cũng tưởng rằng Lưu Bưu tránh côn nặng ngàn cân này, nào biết, Lưu Bưu cư nhiên dùng cờ lê trong tay nghênh đón trực diện.
Sau tiếng nổ, hai người đều lùi một bước, Trụ Tử vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lưu Bưu, chỉ có hắn rõ ràng, mặc dù đều là lùi một bước, nhưng là hắn có độ cao của vóc người chiếm ưu thế, hơn nữa hắn còn dùng hai tay giữ thiết côn, từ vũ khí đến các điều kiện khác hắn đều cũng chiếm ưu thế...
"Tốt, sảng khóai, Bưu đại gia hôm nay khiến cho ngươi kiến thức kiến thức cái gì mới là dùng vụng phá xảo... nga... bây giờ là vụng phá vụng..."
Lưu Bưu cười một tiếng hoang dại, nhảy dựng lên phang một cờ lê về phía Trụ Tử.
"Bồng!"
"Bồng!"
Một chuỗi tiếng nổ liên tiếp, không trung bắn lên từng đoàn lại từng đoàn tia lửa, tốc độ Lưu Bưu càng lúc càng nhanh, xa xa Trương Dương đứng xem thấy hít một ngụm lãnh khí, ngày hôm nay không biết có phải là hắn ăn xuân dược hay không nữa?
← Ch. 165 | Ch. 167 → |