← Ch.169 | Ch.171 → |
"Ba trăm vạn, sau khi xử lí Đao ca xong trả luôn một lần."
Khẩu súng Trương Dương cầm trong tay trước sau vẫn chỉ vào Ma Bì Hổ, mà tư cảm của hắn dường như đang bao trùm lên mỗi người nơi này, cả nơi này trừ hắn ra còn có chín người, ít nhất ba người có súng, không thể nghi ngờ, đối với một người mà nói, đây là tình huống nguy hiểm, Trương Dương không dám buông lỏng chút nào, chỉ một chút sơ sẩy có thể phải trả giá bằng tính mạng.
"Được, thống nhất như vậy!" Ma Bì Hổ đứng dậy cười to nói.
"Cứ như vậy đi, trong ba ngày phải chuẩn bị ba trăm vạn tiền mặt, nhớ kỹ, ta cần tiền mặt." Trương Dương xoay người mở cổng nhà kho, bước đi ra ngoài, phảng phất, tựa như chẳng hề nghĩ đến những người phía sau sẽ nổ súng.
"Đại ca!"
Nhìn bóng lưng của Trương Dương rời đi, vài người cơ hồ đồng thời rút súng ra, ánh mắt hướng về Ma Bì Hổ chờ mệnh lệnh.
"Không vội, huynh đệ của ta sẽ không chết một cách lãng phí đâu, không phải hắn chỉ muốn ba trăm vạn hay sao?"Ma Bì Hổ nhìn thoáng qua xác chết trên mặt đất, lạnh lùng cười nói.
"Giờ phải làm gì đây?" Một tên tiểu đầu mục nói.
"Tập trung lực lượng, nếu người này thực sự quét sạch địa bàn của Đao ca, tuyệt đối không phải là động thái nhỏ, chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ rồi hành động, chúng ta phải đánh cho tên Đao ca kia vĩnh viễn không đứng dậy được nữa."Ma Bì Hổ cũng xem như nhân vật có trí tuệ, hắn lập tức nghĩ đến chuyện đục nước béo cò.
Đêm đó, A Trạch cùng Lưu Bưu vẫn bị tạm giam ở cục cảnh sát chờ điều tra vụ án.
Cũng tối hôm đó, một tin tức bắt đầu được tuyên truyền trên , mẩu tin chỉ đích danh trực tiếp tới Đao ca, nói về việc hắn ở thành phố ZH gây họa nhiều năm qua, trở thành tập đoàn thế lực ngầm số một ở thành phố ZH, ức hiếp đoàn thể lũng đoạn thị trường, thu phí bảo vệ, dùng bạo lực ép buộc ký hợp đồng công trình trong thời gian dài.......
Các mẩu tin này còn liệt kê rất nhiều tình tiết vụ án thật sự. Mũi nhọn chỉ thẳng vào Trần Mỗ Mỗ - phó cục trưởng cục thường vụ công an thành phố ZH. Được coi là ô dù bảo vệ Đao ca.
Cuối cùng, lại liệt kê rất nhiều việc thật, tình tiết vụ án chi tiết đến địa điểm, thời gian, nhân vật, các thông tin chi tiết, và cả người cảnh sát xử lý vụ án.
Ngay lập tức, mẩu tin này được trên lên án công khai như triều dâng. Nhiều người hướng thẳng nghi vấn lên Cục công an thành phố ZH. Cũng có nhiều người báo báo các tình tiết vụ án chưa được đưa ra ánh sáng của Đao ca.
Sự việc càng ngày càng náo nhiệt, cuối cùng, trên có người đưa việc Lưu Bưu xin trả tiền lương lại bị một đám côn đồ trong tay cầm vũ khí vây lại, bởi vì tự vệ ngược lại bị sở cảnh sát bắt cũng được đưa ra ánh sáng.
Đến khoảng rạng sáng, cục công an mở một hội nghị khẩn cấp, bắt đầu thông qua phát tin tức rằng cảm tạ những người đã cung cấp tin, quyết tâm xóa sổ các phương thế lực độc ác gây họa này...vv...
Sáng sớm ngày thứ hai, dưới áp lực của quần chúng, Cục trưởng tự mình tra hỏi A Trạch cùng Lưu Bưu, thông qua các bằng chứng thu thập được thấy rằng đây chỉ là phòng vệ. Lập tức hai người họ được thả.
Khoảng 2 giờ chiều, phó cục trưởng cục thường vụ đã bị nhân viên ngành kỷ luật đến nhà "hỏi thăm".
Cục an ninh thành phố Zh tựa hồ nghênh đón một đợt cuồng phong bạo vũ, những cảnh sát dính dáng đến Đao ca từng người cũng cảm thấy lo sợ, Trương Dương không biết, chính sự xuất hiện của hắn vì thế đã tạo cho hắn một kỳ ngộ và chỗ đứng, ngành công an thành phố ZH đã bắt đầu một lần nữa thay máu.
Lúc 6 giờ tối, Đao ca đã thật sự sợ hãi, mặc dù bên công an không tróc lệnh truy nã hắn, nhưng sự sụp đổ của vài chỗ dựa vững chắc khiến hắn lo ngay ngáy cả ngày không dứt, đến lúc này, nguồn thông tin của hắn bắt đầu gần như bị bế tắc hoàn toàn.
Thời thế đã thay đổi!
Nhưng không ai hiểu được tại sao lại thay đổi.
Ngay cả tay tổng cục an ninh cũng không thể giải thích tại sao hôm nay thời thế lại như vũ bão, tự hồ như một người có thế lực đang ẩn mặt đang thổi gió trợ sóng, mỗi người đang ở trong đó đều không cách nào tự kềm chế được mình.
Với tình hình như lúc này, người ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, nào còn hơi sức đâu mà quan tâm đến người khác.
"Đao ca, vẫn chưa thể liên lạc được Trần cục trưởng."
Trong căn phòng bừa bộn, đầu lọc cùng tàn thuốc vương vãi khắp nơi, bên trong có hơn mười đại hán, trong phòng đầy khói thuốc, một người trẻ tuổi tháo vát tay cầm điện thoại liên tục bấm.
"Triệu đội trưởng thì sao?"
Người vừa nói là Đao ca, vẻ mặt bị khói hun đến khô vàng, mắt đầy tia máu, trên mặt lộ vẻ tàn bạo.
Đao ca không phải họ Đao, hắn họ Tôn tên Đạo, lai lịch ngoại hiệu Đao ca này là vì năm hắn 16 tuổi, hắn đã từng dùng đao bổ chết một đứa nhỏ bằng tuổi, do chưa đủ tuổi lãnh tội nên Đao ca thoát chết, sau khi ra trại, bằng vào cá tính ngang ngạnh, tàn bạo rất nhanh lăn lộn trên giang hồ tạo được chút ít danh tiếng, dần dần quen biết một số ông chủ, cuối cùng cũng trở thành Lão đại uy chấn một phương.
Tại thành phố ZH, Đao ca là người duy nhất xây dựng thế lực dựa trên vũ lực, hơn thế nữa, là một người có thế lực nhỏ nhất. Nhưng vì thế lực của hắn chỉ dựa trên vũ lực thế nên cho dù thế lực hay tài lực Ma Bì Hổ và cả Bĩ Tử Thái có hùng hậu hơn nhiều cũng không dám tùy tiện trêu chọc hắn.
Tại thành phố ZH, có rất nhiều lưu manh lấy hắn làm thần tượng, hiệu lệnh của hắn tại thành phố ZH tuyệt đối là số một, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể trong một tối triệu tập cả ngàn đệ tử vì mình mà liều mạng, điều này Ma Bì Hổ và Bỉ Tử Thái không làm được.
Trong ánh mắt những tên đệ tử của cuộc sống trầm mê này, Đao ca chính là một thần thoại thành công, mỗi người tự có cảm giác vinh hạnh khi được phục dưới trướng của Đao ca.
Mà nếu nói đến sự vinh hoa của Đao ca thì phải ít nhiều nhắc đến Bỉ Tử Thái, hắn chủ yếu nhờ vào hàng trắng và buôn bán xác thịt mà lên làm nên. Tại thành phố ZH, 80% nhà nghỉ, xông hơi, beauty salon đều do Bĩ Tử Thái kinh doanh, cả thành phố ZH chỉ cần một cú điện thoại của hắn, có thể điều tập hơn cả ngàn tiểu thư, trong mắt các tiểu thư này mà nói, hắn là ông chủ lớn nhất. Họ chỉ nhận biết Bỉ Tử Thái mà không nhận biết ông chủ nhà nghỉ.
Sau lưng hắn là cả một tập đoàn mua bán dâm khổng lồ, những đoàn du lịch từ Hongkong, Đài Loan, Macao, Nhật và cả Châu Âu đến thành phố Zh đều sẽ gọi điện thoại cho hắn đầu tiên.
Nhiều năm trước, một đoàn du lịch hơn trăm người của một công ty Nhật kiếm mấy trăm cô nàng ở thành phố ZH, việc này đã bị lột trần trên , làm chấn động cả Đông Quốc, việc này chính là bút tích của Bĩ Tử Thái.
Cho dù là Bỉ Tử Thái hay Ma Bì Hổ, so với Đao ca đều có tài lực và thế lực mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nữa sau lưng còn có các thế lực nước ngoài làm chỗ dựa.
Đương nhiên, Đao ca xem như là gặp thời cơ, quen một nhà đầu tư buôn bán bất động sản, hai người lập tức kết hợp, thế mà lúc đang chuẩn bị làm việc lớn, lại xảy ra chuyện này khiến cho Đao ca không khỏi buồn bực.
Đao ca mặc dù khởi nghiệp dựa trên vũ lực, nhưng hắn không ngu xuẩn, hắn cũng đoán được là có người đang nhăm nhe hắn, bằng không, sẽ không xảy ra đột nhiên như thế. Không có một chút điềm báo, hắn cư nhiên không lấy được chút tin tức nào. Lăn lộn ở thành phố ZH cũng đã vài chục năm, Đao ca ít nhiều vẫn còn chút nhân mạch. Đao ca tin rằng, dù cho có phát sinh bao nhiêu chuyện đi nữa hắn đều có thể thu được chút ít tin tức, nhưng mà lần này thì ngoại lệ, gọi cho các mối quan hệ đều mất liên lạc, sự tình đã trở nên quỷ dị.
"Đao ca, gọi cho Triệu đội trưởng cũng không được...." Vẻ mặt Người trẻ tuổi tháo vát gọi điện thoại bắt đầu lo lắng.
"Mẹ nó, bình thường có chuyện thì ăn lão tử, uống cũng lão tử vậy mà khi có chuyện thì không thấy bóng người đâu, đưa điện thoại đây cho ta!" Đao ca đột nhiên đứng lên, hung hăng ném điếu thuốc trên đất rồi nhận lấy điện thoại..
"Chào, có phải cảnh sát Chu không?" Liên tục bấm số điện thoại, rốt cuộc cũng gọi được một người...
"A... Đúng vậy...Ai đó?"
"Ta... Đao ca "
"A... không biết, chắc ngươi gọi nhầm số rồi... tút ... tút"
Trong điện thoại báo máy bận, đứt liên lạc rồi.
"Ba!" Một âm thanh vang lên.
Đao ca liên tục gọi lại, điện thoại đã tắt máy, Đao ca đột nhiên đập điện thoại xuống đất.
"***, bình thường thấy Đao ca ta thì rào trước đón sau, giờ lão tử gặp nạn thì gác điện thoại, **, chờ chuyện của lão tử dọn dẹp xong, phải giết cả nhà các ngươi **..."
Trên cổ Đao ca gồ lên mấy sợi gân xanh, hiển nhiên, hắn đã phẫn nộ tới cực điểm, đôi mắt ứ máu phảng phất như muốn phun ra lửa....
"Đao ca..." Một tên thanh niên dè dặt hô.
"Có cái rắm gì thì nói đi!"
"Vũ trường Dã Mã có người gây loạn..." Thanh âm của hắn nhỏ đến mức chính hắn cũng nghe không nổi.
"Trụ Tử đâu? Bảo Trụ Tử lập tức chạy tới!"
"Đao ca.. Trụ Tử hắn... hắn đang nằm trong bệnh viện..." Đao ca đột nhiên phát hiện, bản thân mình có hơn mấy ngàn thủ hạ, nhưng có thể một mình phụ trách một mặt công tác cư nhiên không có mấy ai. Mà đại tướng Trụ Tử đắc lực nhất của hắn ai dè bị người khác đánh cho tàn phế....
"Được rồi, ta lại muốn nhìn coi ai dám động chạm đến sự xui xẻo của ta." Đao ca đột nhiên đứng lê cởi áo ra, lộ ra một thân thể mạnh khỏe rắn chắc, sau đó cúi người móc từ dưới bàn trà một cây thái đao sáng bóng, đây là vũ khí mà hắn thích nhất.
"Đao ca, cầm súng theo hay không?"
"Mày là heo à? Mày nghĩ coi giờ là hoàn cảnh nào mà có thể xài súng?"
Đao ca mắng to một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài, dù hắn lo lắng bây giờ ra ngoài rất có thể bị cảnh sát bắt, nhưng Đao ca hắn là ai chứ? Nếu sợ cái đám cảnh sát bắt mà trốn trốn nấp nấp như chuột, vậy hắn đã không phải Đao ca nữa rồi.
"Lưu Bưu, niệm tình ngươi hôm qua cả đêm chịu khổ ở sở cảnh sát. Hôm nay, nơi này toàn bộ chi phí để ta tính." Trương Dương đứng lặng trước cửa vũ trường Dã Mã, nhìn ánh đèn nê-ông lấp lóe, tràn đầy khí phách nói với Lưu Bưu....
← Ch. 169 | Ch. 171 → |